Nghe thấy giọng nói của Chung Viễn Thanh, Chung Minh và Chung Văn đồng thời
có chút lúng túng, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Chung Minh mỉm cười đứng lên, nhìn nhìn trang phục của Chung Viễn Thanh, ông
vừa lòng gật đầu còn Chung Văn thì cúi đầu không nói nữa.
“Lại đây, để cha nhìn kĩ nào.” Chung Minh vẫy tay với Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh coi như không nghe thấy lời của Chung Minh, hắn chỉ đứng đó
chăm chú nhìn ông. Hắn nhớ rõ năm đó cũng cảnh tượng này, nhưng bởi vì
lúc ấy hắn sắp nhập học, thập phần kích động hơn nữa còn do Chung Minh
cố ý lảng tránh, về sau lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không vui nên
hắn hoàn toàn quên mất chuyện này.
Hiện giờ, trải qua thêm lần
nữa, trong lòng Chung Viễn Thanh dâng lên một cảm giác khác lạ, tựa hồ
lần này nếu như hắn lại bỏ qua nữa thì có thể sau này sẽ tạo nên ảnh
hưởng rất lớn.
Vừa thấy Chung Viễn Thanh mím môi theo thói quen,
tay trái bất giác nắm chặt, trong đầu Chung Minh thầm kêu một tiếng hỏng rồi, ông hiểu rất rõ phản ứng của con mình, con trai ông đang biểu đạt
rằng hắn đang vì sự giấu diếm của ông mà tỏ ra bất mãn đây.
Tuy
nhiên, Chung Minh cũng chỉ thở dài một hơi, vẫn nở nụ cười đi đến trước
mặt Chung Viễn Thanh, dùng tay sửa sang lại quần áo cho hắn nói: “Chuyên này có liên quan chặt chẽ đến con, vốn cha không định giấu con, nhưng
con nên suy nghĩ kĩ một chút, cha ở trong thư phòng đợi con.”
“Không cần.” Chung Viễn Thanh không nghĩ ngợi, không chút do dự mở miệng nói: “Chúng ta bây giờ lên thư phòng.”
Chung Minh không khỏi cười ra tiếng, mà Chung Văn đang trực tiếp nghe thấy thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng lúc này, một gã người hầu trẻ tuổi từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy hai cha con đều đang đứng đó thì ngơ ngẩn cả người, cuối cùng gã vẫn chạy
đến bên cạnh Chung Văn, nhỏ giọng nói.
“Có chuyện gì?” Chung Viễn Thanh liếc về phía Chung Văn, thấy quản gia nhíu mày hắn lập tức hỏi.
Trên mặt Chung Văn lộ vẻ khó xử, Chung Viễn Thanh ngay tức khắc nghĩ đến hai người Chung Dương Bình mang về, hắn đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa còn cực kì nhớ rõ ràng hai người kia là Chung Kiệt và Chung Lam, đối với đôi
anh em này hắn có chết cũng không quên được.
Hơn nữa bởi vì việc đi hay ở của hai người này mà hắn cùng cha lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn.
Vào lúc ấy, vì vào được Ares Jun mà tương lai của hắn trở nên thuận lợi
hơn, cho nên hắn không cảm thấy được sự khó xử trong lời nói của cha,
trong lòng tự cho là do cha bất công với hai người kia, thế nên sau này
khi đi học tại Ares Jun, trong mười năm hắn đến một lần về nhà cũng
không có, mà khi quay trở về, đón chào hắn là tin dữ cha đã qua đời, đây chính là việc hối hận nhất trong cuộc đời của Chung Viễn Thanh.
“Chú hai mang ai đến?” Chung Minh hỏi nhiều thêm một câu.
“Mặc kệ là ai, đều không gặp!” Chung Viễn Thanh u ám, không khách khí nói.
Chung Viễn Thanh không phải không muốn gặp mấy người này, hắn chỉ là lo bản thân không không chế được mà giết chết bọn chúng.
“Điểm Điểm!” Chung Minh hơi chút bất đắc dĩ vuốt lông cho con mình: “Nếu chú
hai đã tự mình tới cửa, cha chắc chắn là chuyện quan trọng, cho dù con
ghét như thế nào thì cũng nên gặp một cái mới thể hiện chúng ta không
thất lễ, hơn nữa chỉ khi hiểu rõ lý do, chúng ta mới có thể có cách từ
chối chứ.”
Nghe được lời của Chung Minh, Chung Viễn Thanh không
khỏi ngẩng đầu, nhìn về người cha có tính cách hơi không cương quyết
này, hắn hỏi: “Cha thực sự vì con chán ghét mà sẽ từ chối họ sao?”
“Tại sao không?” Chung Minh hơi kì quái nhìn Chung Viễn Thanh: “So với bọn
họ, chỉ con mới là con của cha, là người thân nhất của cha, bên nào
khinh bên nào trọng chẳng lẽ cha không rõ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT