Chung Viễn Thanh vừa mới rời khỏi đại sảnh thì giọng nói bất mãn của Khang Hồng lập tức vang lên sau lưng hắn.
Chung Viễn Thanh quay đầu lại, cau mày nhìn Khang Hồng: “Tôi làm sao?”
Khang Hồng nhìn vẻ ngoài lạnh băng của Chung Viễn Thanh, càng bất mãn nói:
“Chẳng lẽ em không biết đó là người Tần gia sao? Nhà họ luôn ỷ mạnh hiếp yếu, gây chuyện với chúng ta, em để ý loại người đó làm gì? Cậu ta đòi
ra mặt bị người khác đánh một trận là quá đáng đời, thực lực quá kém,
anh đoán chắc chắn cậu ta dựa vào quan hệ của Tần gia mới vào được
Ares.”
Chung Viễn Thanh nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc ý của Khang
Hồng nói xấu Tần Phi Tương, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, không
biết năm đó sao hắn lại ngu xuẩn bị người này làm mờ mắt.
“Dù cậu ta dựa vào quan hệ của Tần gia, chẳng lẽ anh không phải?” Chung Viễn Thanh đối với Khang Hồng chỉ còn sự chán ghét.
Khang Hồng nghe mấy lời của Chung Viễn Thanh, gã giật mình, giọng nói mang
theo vài phần trách cứ: “Sao em nói anh như thế, chẳng phải anh nói với
em rồi sao, anh muốn đi học viện Tyre nhưng em nhất quyết đòi đi Ares.
Bây giờ anh bỏ Tyre theo em, em đối xử với anh thế sao? Trước kia em
không bao giờ nói thế với anh, bắt đầu từ lúc anh theo em đến đây em
liền biến thành một người hoàn toàn khác.”
Khang Hồng nói xong
không khỏi nhớ đến một Chung Viễn Thanh ngoan ngoãn trước kia, cùng
chuyện tình cờ đụng phải người yếu đuối kia không khỏi khiến gã có ấn
tượng khắc sâu hơn về Chung Kiệt.
“Khụ khụ.” Dù Lance là một võ
si cũng không đến nỗi không nhìn ra tình thế hiện tại, Lance nhìn về
phía Chung Viễn Thanh ướm hỏi: “Không thì, tôi đi trước nhá?”
“Không cần.” Chung Viên Thanh lập tức đánh gãy lời nói của Lance, sau đó nói
với Khang Hồng: ” Nếu anh hối hận, vậy nhanh đến Tyre học đi.”
Chung Viễn Thanh vốn dĩ định nói thêm một câu là “Chọn học ở Ares là quyết định của tôi, không liên quan đến anh.”
Nhưng rồi nghĩ đến bây giờ hắn chưa thể xé rách mặt nạ với Khang Hồng được,
hắn còn phải lợi dụng Khang Hồng để tìm ra những kẻ đã hạm hại hắn.
Thế nên, nghĩ đi nghĩ lại, Chung Viên Thanh mới bỏ thêm một câu: “Tôi muốn
nhắc nhở vứi anh một câu là, ở Ares anh nên nhỏ giọng một chút bởi Tần
Phi Tương không phải là trường hợp đặc biệt.”
Khang Hồng nghe đến đây trong lòng không khỏi sa sút, trong đầu bất giác nhớ đến khuôn mặt
tái nhợt đối lập so với Chung Viễn Thanh của Chung Kiệt.
Kết quả là sau khi nghe thấy mấy lời cuối của Chung Viễn thanh, gã lập tức vực dậy tinh thần.
“Viễn thanh, anh biết em vẫn quan tâm đến anh mà.”
Chừng nào tôi mà quan tâm đến anh thì chừng đó tôi muốn chết !
“Cậu với Khang Hồng là?” Đợi đến lúc vào khu luyện tập, Lance không nhịn được mở miệng hỏi.
“Quen biết từ nhỏ mà thôi.” Chung Viễn Thanh đã quyết định sẽ không để người
này thậm chí cả tên gã ở bên mình nhất là trong mắt Lance bởi Khang Hồng là kẻ ăn chơi trác táng là loại người mà cả hai ghét nhất. Chung Viễn
Thanh không muốn vì một con chuột mà hủy hoại thanh danh của hắn.
“Cũng phải, dù sao hai người đều là Alpha, ở bên nhau thì cũng khó có con.”
Mặc dù ở đế quốc, ba giới tính đã được tự do kết hôn nhưng dù sao Alpha
cùng Omega đều thuộc loại thiểu số. Các Alpha có tố chất mãnh mẽ luôn
mong muốn con cái mình có thể di truyền được những tố chất mạnh mẽ nhất.
Nên khi Alpha kết hợp với Alpha dẫu pháp luật đế quốc có công nhận thì cũng bị cả đế quốc chế nhiễu là “Chiến sĩ chính nghĩa.”
Cũng vì lý do này mà ở kiếp trước Chung Viễn Thanh đã bị Chung gia đuổi đi sau khi quyết định ở bên Khang Hồng.
“Sao tôi có thể tìm Alpha chứ ?” Chung Viễn Thanh thoát khỏi kí ức, lắc đầu
với Lance, cười kì dị: “Cơ mà, tôi có thể xem xét một Beta xem sao.”
“Rắc!” Chung Viễn Thanh vừa dứt lời, một âm thanh kì lạ vang lên bên cửa.
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn thấy Tần Phi Tương đang u ám đứng trước cửa
phòng luyện tập, trên tay y đang cầm một thứ kim loại sáng bóng, đó là… nắm cửa ?
……………..
Σ( ̄□ ̄;)Mạnh vãi. Vặn hỏng cả nắm cửa kìa…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT