“Hôm nay tôi gọi các cậu đến là có một chuyện, hy vọng các cậu có thể hoàn
thành.” Sắc mặt Naiden âm y cầm hai cái hộp nhỏ để trước mặt Chung Kiệt
và Khang Hồng.
Chung Kiệt vô cùng nghi hoặc nhìn chiếc hộp kia,
từ sau lần đánh mê Chung Viễn Thanh kia, kết quả lại để hắn được người
khác cứu kia, Chung Kiệt bắt đầu không dám đối diện trực tiếp với
Naiden, quả nhiên kể từ ngày hôm đó, tính tình của Naiden cũng dần dần
biến đổi làm người khác không khỏi rét run.
“Xin, xin hỏi, trong
đây là cái gì?” Chung Kiệt và Naiden đều im lặng., Khang Hồng ở một bên
không hiểu chuyện không nhịn được hỏi thẳng.
“Trong này à?”
Naiden rốt cuộc nở nụ cười, chỉ có điều khuôn mặt âm u lại phối cùng nụ
cười tươi, ngược lại làm người khác có cảm giác khủng bố, hắn ra hiệu để hai người mở ra, trong hộp chỉ có duy nhất một ống tiêm đựng đầy chất
dịch trong suốt: “Đây chính là thứ đồ tốt mà vị đó hao tâm tốn sức mới
lấy được từ nội bộ quân bộ đấy.”
“Đồ của nội bộ quân bộ?”
Chung Kiệt nhìn chất dịch trong suốt, nghi hoặc trong lòng càng tăng thêm vài phần.
“Đây là một thứ thuốc có thể nâng cao thể lực trong một thời gian ngắn, hai
người hẳn biết Ares sắp sửa tiến hành tổ chức cuộc thi dự tuyển rồi đi.
Vị đó hy vọng hai cậu có thể tham gia, chẳng qua, nói thực, thực lực của các cậu thật sự kém quá xa, cho nên vị kia mới quyết định tặng thứ
thuốc này cho các cậu.”
Naiden nhìn bọn họ vẫn đang cầm ống tiêm, không có phản ứng gì nhiều, sắc mặt càng thêm u ám.
“Sao thế? Hai người không tin lời của tôi, hay không tin vị kia?” Naiden
lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng có không biết tốt xấu, đây chính là thứ
thuốc quân bộ nghiên cứu để bồi dưỡng binh lính tinh nhuệ, vô cùng quý
giá đấy, ngay đến Khang Phùng cũng không có tư cách dùng đâu.”
Đối với lời của Naiden, trước giờ Chung Kiệt vẫn không dám tin tưởng hoàn
toàn. Khang Phùng không có tư cách sử dụng không có nghĩa thứ thuốc này
quý giá, không thể loại trừ khả năng nó có di chứng sau khi sử dụng.
Có điều, Khang Hồng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, gã vừa nghe thấy câu
Khang Phùng không có tư cách sử dụng, lập tức nhớ đến lời dặn phải mạnh
hơn Khang Phùng của mẹ sau khi bà mất hết thể diện vì Khang Phùng trong
lần họp phụ huynh đó, vì thế, gã không hề do dự cầm lấy ống tiêm, tiêm
chất dịch kia vào người.
Naiden nhìn hành động của Khang Hồng,
gật đầu vừa lòng, sau đó lại nhìn Chung Kiệt: “Còn cậu? Khang Hồng cũng
đã tiêm rồi, chẳng nhẽ cậu không tin lời tôi nói sao? Hơn nữa, tôi nghe
nói, cái điều kiện hạn chế tố chất kia, căn bản không thành vấn đề với
cậu em họ Chung Viễn Thanh của cậu, thực lực của cậu ta thừa sức vượt
qua, còn cậu thì sao? Xem ra tuy là anh em họ, nhưng khoảng cách giữa
các cậu vẫn rất lớn.”
Đó chẳng qua là tạm thời bị chậm hơn thôi,
Chung Kiệt từng nghe cha gã nói, Chung gia có cách luyện tập tinh thần
lực riêng biệt, đặc biệt là với chi chính thì sẽ càng có được nhiều
truyền thừa, nhất định vì thế nên Chung Viễn Thanh mới có giá trị tinh
thần lực cao như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, tâm lý không phục của
Chung Kiệt bắt đầu nao nao, nếu Chung Viễn Thanh có thể tham gia cuộc dự tuyển kia, vì sao gã không thể tham gia, cho dù phải lợi dụng thuốc thì sao, chỉ cần có thể tham gia, hơn nữa thắng hắn, cũng đủ chứng minh
thực lực của gã mạnh hơn Chung Viễn Thanh.
Vì thế, dưới tình
huống như vậy, Chung Kiệt căn bản không có cách cự tuyệt, gã cắn răng,
đâm chất dịch kia vào cơ thể dưới sự chứng kiến của Naiden, Chung Kiệt
âm thầm hy vọng thứ thuốc này có tác dụng giống như những gì Naiden nói, chỉ đơn thuần là tăng thực lực mà thôi.
Đợi sau khi cả hai đã
tiêm thuốc vào người, Naiden rốt cuộc mới vừa lòng cười tươi: “Vài ngày
nữa sẽ đến kì hạn cuối cùng rồi, tôi đã liên lạc xong với người khác
trong đội ngũ, tôi tin các cậu nhất định có thể vượt qua kì dự tuyển.”
***
Mặt trời vừa ngả về tây, tường thành đồ sộ bây giờ đã bị nổ thành một cái
lỗ khổng lồ, cờ xí của Thành bang bị rách tung tóe vẫn ngoan cường bay
theo gió trên cột cờ. Khói thuốc súng lan tỏa khắp nơi, làm người khác
không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Bất thình lình, hơn mười cơ giáp hình ưng giống nhau như đúc bay trên bầu trời tòa thành, chúng chẳng
phân biệt địch ta bắt đầu dội hơn mười quả bom. Đợi đến khi đội cơ giáp
bay đi, một bóng đen mới hé ra dưới nắp cống sau tòa nhà xây dựng.
“Chiến đấu trên đường phố cơ á?” Chung Viễn Thanh vừa tiến vào trạng thái chiến đấu, lập tức nhìn thấy cảnh tượng ở phía trên.
Sau mười ngày sàng lọc điều kiện hạn chế, cuộc thi dự tuyển mới chính thức bắt đầu.
Cuộc thi dự tuyển áp dụng chế độ tích điểm, dù là mỗi cá nhân hay đoàn đội,
đều phải chiến đấu với các đội khác, sau đó hệ thống sẽ căn cứ vào quá
trình và kết quả để tiến hành chấm điểm. Cho nên có thể nói, dù bị thua, cũng chưa chắc sẽ bị điểm thấp. Sau cùng dựa theo bảng xếp hạng tích
điểm để tổng kết ra danh sách đi thi đấu chính thức.
Sau khi tổ
hợp lo nghĩ đến mọi phương diện, cuộc thi dự tuyển áp dụng trận đấu ảo
làm phương thức chiến đấu, tức là sau khi đăng nhập hệ thống chiến đấu
của Ares, thí sinh xác định thân phận xong, thì có thể tham gia trận đấu luôn, ngoại trừ đối thủ đã được định sẵn, thì hình ảnh mô phỏng cùng cơ giáp đều do hệ thống tự bố trí.
Mặc dù cuộc thi dự tuyển thu hút toàn bộ sự chú ý của học viên, thế nhưng trải qua hai điều kiện hạn chế kia, cuối cùng số người có thể lọt vào cũng không nhiều, về phần thi
đấu đoàn đội chỉ có mười lăm đội, còn thi đấu cá nhân thì có bảy mươi
hai người.
Sau khi danh sách dự tuyển được công bố, thứ tự đối chiến cùng thời gian biểu cũng chẳng mấy mà thông báo.
Tần Phi Tương là sĩ quan trưởng của “Chiến đội số một” có trận đấu đầu tiên vào ngày thứ hai, thời gian là mười giờ tối.
Đúng vậy, cả đám chẳng có tí năng lực đặt tên, sau một màn thảo luận nóng
bỏng mà tích cực, cuối cùng Chung Viễn Thanh giải quyết dứt khoát bằng
cái tên “Chiến đội số một”.
Kỳ thực, ban đầu bọn họ bàn bạc được
mấy cái tên như “Ngôi sao Đế Quốc”, “Hy vọng của Ares”, kết quả nhận ra
toàn những cái tên bị trùng, sau cùng, Chung Viễn Thanh không còn cách
nào, dứt khoát lấy cái tên “Chiến đội số một”, tên vừa độc mà các đội
khác cũng không dám có dũng khí đặt cái tên này.
Đương nhiên,
ngoài nguyên nhân này ra, thì tên này vẫn còn một hàm nghĩa khác, vào
kiếp trước, trong cuộc chiến chống lại Liên Minh Tự Do, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đã có lần hợp tác đầu tiên, khi ấy hai người tạm thời
tạo thành một đội ngũ, sau đó được truyền thông Đế Quốc đặt cái tên
“Chiến đội số một.”
Chung Viễn Thanh đã từng canh cánh trong lòng vì cái tên này, nhưng giờ nghĩ lại, đột nhiên mới thấy lòng tràn đầy hoài niệm.
Buổi tối hôm nay, “Chiến đội số một” đụng phải đối thủ đầu tiên, đó là đội
ngũ lấy cái tên “Ngôi sao Đế Quốc”, còn cảnh tượng ảo ở đây là chiến đấu đường phố.
“Trận đấu đầu ấy vậy mà đấu đường phố.” Chung Viễn
Thanh không khỏi nhíu mày, quan trọng nhất là, hệ thống lại bố trí cho
hắn một “cỗ máy xay thịt trên chiến trường”—— Cuồng chiến sĩ.
Trước đây, sở dĩ Tần Phi Tương phát huy hết tác dụng của Cuồng chiến sĩ là vì hoàn cảnh khi đó là trong kho hàng cùng sân bãi có tầm nhìn rộng.
Thế nhưng, chiến đấu trên đường phố ư, đặt trong ngã tư đường nhỏ hẹp,
Cuồng chiến sĩ căn bản không phát huy được bao nhiêu tác dụng vốn có của nó.
Trận đấu quy định ai đến được trung tâm tháp Babel, hơn nữa lấy được một mẩu của lời mời tham dự thi đấu thì sẽ dành thắng lợi.
“Thế nào? Hệ thống cho em cơ giáp loại hình gì?” Ngay lúc Chung Viễn Thanh
đang tự hỏi nên vận dụng Cuồng chiến sĩ thế nào trong cuộc chiến, Tần
Phi Tương đột nhiên nhắn tin đến.
Chung Viễn Thanh lắc đầu, thở
dài một hơi: “Là Cuồng chiến sĩ, tôi cảm thấy nhất định tôi đăng nhập
không đúng cách rồi, tôi không biết nên phát huy tác dụng của Cuồng
chiến sĩ thế nào trong trận đấu đường phố thế nào đây này.”
Tần Phi Tương im lặng một lát: “Thực ra, anh là Sát thủ.”
Chung Viễn Thanh: “……….Anh cảm thấy khả năng hệ thống troll cơ giáp của chúng ta có lớn không?”
Tần Phi Tương biết Chung Viễn Thanh đang vô cùng buồn bực, hành động của
Cuồng chiến sĩ trên mặt trận đường phố vô cùng kém, hình thể khổng lồ
không những rất dễ bị phát hiện rở thành mục tiêu công kích, mà nó còn
cần có một lượng tinh thần lực cực kì lớn. Cho dù trị số tinh thần lực
của Chung Viễn Thanh rất cao, song cũng không chịu được sự hao tổn này.
“Hay, em cứ giữ thể lực trước đi, em yên tâm, chúng ta tuyệt đối có thể thắng được trận này.” Tần Phi Tương nghĩ nghĩ, an ủi Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Sao có thể? Nếu đều là đội ngũ có thể tiến vào
vòng dự tuyển, ắt có thực lực không kém, luật quy định một đội cần mười
hai người, chắc chắn không thể thiếu phần ai, tôi không muốn trở thành
người kéo cả đội đâu.”
Tần Phi Tương: “……..Thực ra em có thể xem
nội dung bọn họ nói chuyện trên kênh đội ngũ, tôi thấy, cho dù tôi không tham gia, có lẽ bọn họ đều có thể hoàn thành trận đấu.”
Sau khi
được Tần Phi Tương nhắc nhở, Chung Viễn Thanh mới mở kênh đội ngũ ra,
kết quả nhoáng cái đã bị nội dung nói chuyện dài đến mấy chục chương dọa sợ. Chung Viễn Thanh nhìn sơ qua một lượt, cơ hồ ngay giây phút trận
đấu bắt đầu, cuộc nói chuyện liền không hề dừng lại.
Mà sự tham
gia Norman và Lâm Dược, không có làm mọi người thấy xa lạ hay mất tự
nhiên, tính tình của hai người này phù hợp bất ngờ với cả đội, thế cho
nên bọn họ rất nhanh đã hòa vào.
Chung Viễn Thanh vốn tưởng đội
ngũ này hay nói tào lao này đã lắm lời lắm rồi, dè đâu giờ thêm hai
người khác, thảo nào nói được ra nhiều nội dung đến thế. Từ chì chiết
quy định của cuộc thi dự tuyển, đến chửi rủa cơ giáp mình được bố trí,
kế hoạch tác chiến của cơ giáp đối phương, cuối cùng bắt đầu nhàn rỗi cư nhiên bắt đầu tào lao đánh đố đội mình cần bao nhiêu thời gian với tối
thiểu bao người để giải quyết.
Lỗ cho hắn ban nãy còn lo lắng cơ
giáp của mình sẽ gây phiền phức, liên lụy đến đội ngũ, ai ngờ được, bọn
này toàn lũ không tim không phổi cả.
Chung Viễn Thanh đột nhiên
cảm thấy đau đầu, day day trán: “……Phải làm sao giờ? Tôi bắt đầu chán
cái đội ngũ mình tự lập đây này? Tôi thậm chí còn chẳng muốn kể tình
hình của mình cho mấy tên này biết ấy.”
Nói chuyện thì vẫn nói chuyện, còn chiến đấu thì vẫn nghiêm túc xử đối phương.
Sau khi Chung Viễn Thanh nói trên kênh đội ngũ hệ thống bố trí cơ giáp của
mình cho mọi người cùng biết, quả nhiên, những người khác đều thống
nhất, hắn chỉ cần đứng sau che dấu bản thân thật tốt là được.
“Ha ha ha.” Trong phòng quan sát, nhìn thấy nội dung nói chuyện của “Chiến
đội số một” trên kênh đội ngũ xong, Thanh Mộc rốt cuộc không nhịn được
cười ra tiếng. Tuy rằng y rất thiên vị Chung Viễn Thanh, nhưng có thể
nhìn thấy cảnh Chung Viễn Thanh kinh ngạc, y vẫn cảm thấy là một kỉ niệm vô cùng mới mẻ và đáng giá.
“Đúa trẻ này sao tìm được đội ngũ vô lại thế chứ.” Thanh Mộc cười đau cả bụng: ” Mình có thể tưởng tượng
được tiểu Viễn Thanh nhà chúng ta mặt sầm sì bị bọn chúng làm cho cạn
lời rồi này.”
Khuôn mặt Bard quỷ dị nhìn Thanh Mộc ngồi bên cạnh
cười sằng sặc, nếu một tháng trước có ai nói với ông, có một ngày phó
hiệu trưởng lãnh khốc thủ đoạn cương quyết của học viên Hình Thiên, đối
tượng thầm mến ngày xưa của Chung Minh, nhân vật bị truy nã cuối cùng
của Đế Quốc Harper ngồi bên cạnh mình, trở thành đồng nghiệp của mình,
còn ôm bụng cười vì một chuyện nào đó, ông nhất định cho rằng người kia
điên rồi.
Nhưng mà trên thực tế thì, là tự ông điên.
Và còn, ngài cứ cười nhạo Chung Viễn Thanh như vậy, có thật không sợ Chung Viễn Thanh với Chung Minh biết không?
Huống hồ, Bard chuẩn tướng chỉ vào cơ giáp của Chung Viễn Thanh: “Cơ giáp
Cuồng chiến sĩ này chẳng nhẽ không phải do ngài chọn cho Chung Viễn
Thanh sao?” Có cần cười đến mức này không thế?
Té ra, tuy nói hệ
thống sẽ bố trí cơ giáp ngẫu nhiên, nhưng do lo nghĩ đến năng lực của
học viện và địa điểm chiến đấu, cuối cùng sau khi được các huấn luyện
viên xác nhận, nếu huấn luyện viên cho rằng không phù hợp, có sự đồng ý
của hiệu trưởng, sẽ có thể đổi cơ giáp cho học viên của mình một lần.
Mà Thanh Mộc có địa vị và thân phận đặc thù trong Ares, y có thể tùy ý
thay đổi loại hình cơ giáp sao cho phù hợp với Chung Viễn Thanh, mà sau
khi biết đội ngũ của Chung Viễn Thanh sẽ chiến đấu trên đường phố, Thanh Mộc bèn dứt khoát đổi Sát thủ của Chung Viễn Thanh và Cuồng kiếm sĩ của Tần Phi Tương cho nhau.
“Đương nhiên rồi.” Thanh Mộc hất đầu,
nét mặt vô cùng tự hào trả lời câu hỏi của Bard: “Chung Minh đã từng cố ý dặn tôi, phải bảo vệ tốt tiểu Viễn Thanh, cho nên trong kiểu chiến đấu
này, tiểu Viễn Thanh nhà tôi chỉ cần phòng ngự tốt cơ giáp của mình thì
sẽ ổn cả ấy mà.”
Lão Đại Chung Minh chỉ bảo anh chú ý một chút,
đâu có nói bảo anh bảo vệ đến mức có trị số an toàn cao đặc biệt, chẳng
cần tham gia trận đấu thế này chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT