Khoảng thời gian khi người vợ Omega đoản mệnh của Khang Định An còn sống, thì
Ngải Đức Lâm đã đi theo ông ta rồi. Bao năm qua, người vợ đã chết của
Khang Định An đã không còn một mẩu xương, quanh ông ta cũng không có ít
người, song chỉ có Ngải Đứa Lâm luôn được ở bên Khang Định An.
Ngải Đức Lâm thực sự là một người phụ nữ tràn ngập quyến rũ, đồng thời cũng
là một người thông minh, vì lẽ đó, từng ấy năm tới nay, giữa bao tình
nhân của Khang Định An, bà vẫn được yêu chiều nhất, đồng thời còn sinh
ra Khang Hồng.
Thế nhưng, bà cũng là một người phụ nữ có lòng
tham không đáy, dù sao vị trí Khang phu nhân đã để trống quá lâu rồi,
một miếng bánh thơm ngọt cứ treo ở trước mặt, chỉ cần giơ tay ra đã có
thể bắt được, ai có thể nhẫn nại không cướp về chứ?
Nhưng mà, không ai biết suy nghĩ của Khang Định An, vị trí trống đó, dường như biến thành ma quỷ trong lòng Ngải Đức Lâm.
Bà đã từng cho rằng, miễn bà có đủ kiên trì để đợi, cuối cùng sẽ có một
ngày vị trí đó thuộc về bà, huống chi bà còn có một đứa con trai.
Song, sau khi Khang Phùng trở thành chuẩn tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc, Ngải Đức Lâm bắt đầu hốt hoảng.
Khang Phùng là con của Omega kia, cũng bởi vì người cha thân sinh là người vợ hợp pháp của Khang Định An, thế nên từ lúc mới được sinh ra, Khang
Phùng đã được tất cả mọi người trong Khang gia coi trọng. Khang Phùng
tiếp nhận giáo dục của Khang gia, và Khang Định An cũng tiêu tốn nhiều
tâm huyết nhất trên người Khang Phùng.
Thật quá không công bằng,
Khang Hồng của bà không hề thua kém nó, nhưng vì bị áp chế, con bà luôn
thấp hơn một bậc so với Khang Phùng.
Ngải Đức Lâm tức giận bất
bình thay con trai, nhưng trong thứ tâm tình này còn hàm chứa cả oán hận về vị trí mà mình vẫn chưa có suốt bao năm qua.
Vì lẽ đó, oán
hận và không cam lòng của Ngải Đức Lâm khiến bà liều mạng nắm lấy tất cả cơ hội, để Khang Định An hiểu, chỉ có bà mới là người thích hợp nhất
với vị trí kia.
Bởi vậy, vì nghe nói tới cuộc họp phụ huynh có
thể tiếp xúc được với vô số thế gia trong đế quốc, Ngải Đức Lâm lập tức
mở miệng nói nhớ con, thổi gió suốt mấy ngày, mới để Khang Định An đồng ý dẫn bà đi tới lần “Ngày mở cửa” này của Ares.
Phải biết rằng,
tất cả mọi người trong tiệc rượu này đều rất nổi tiếng, dù Khang Định An không tuyên bố chính thức ra bên ngoài, thì chỉ cần ông mang bà đến,
những thế gia đều thuộc dạng tinh tường kia chắc chắn sẽ hiểu rõ cả.
Ngải Đức Lâm không cần Khang Định An nhanh chóng công bố, mà chỉ cần ông ngầm thừa nhận là được rồi.
Do đó, bà mới vui vẻ trước màn xưng hô của Chung Kiệt đến vậy.
Có điều, ai dè, Khang Phùng cư nhiên cũng xuất hiện, nó rõ ràng không nói
chuyện với Khang Hồng bao giờ, nay lại chạy tới, chứng tỏ nó đang đối
nghịch với bà và Khang Hồng!
Kỳ thực, Ngải Đức Lâm đã đoán sai
nguyên nhân Khang Phùng có mặt tại đây rồi. Bởi vì sau khoảng thời gian
cứu Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh tại tinh cầu Corpach, Khang Phùng
dẫn đầu đội ngũ cứu hộ bổ sung vật tư, nên cũng theo tới Ares. Sau đó
vừa hay không còn nhiệm vụ được giao, anh mới để cả đội dừng chân tại
đây.
Khang Phùng ở Ares rảnh rỗi tới phát chán, anh vốn định nhân mấy “Ngày mở cửa” sẽ tìm Chung Viễn Thanh chơi, nào ngờ chẳng những mất liên lạc với hắn mà đến Tần Phi Tương cũng lặn tăm. Rồi về sau, nhớ tới Chung Viễn Thanh chắc chắn sẽ xuất hiện trong buổi phụ huynh, anh mới
ôm hy vọng thử một phen.
Kết quả, thứ đập vào mắt anh đầu tiên
lại là hình ảnh người đàn bà Ngải Đức Lâm lôi kéo cha mình, điệu bộ y
như nữ chủ nhân Khang gia, khoe khoang tại đó, Khang Phùng cực kì ghét
người đàn bà này, cho nên mới có một màn như vậy.
Có điều, những
nguyên nhân này, Ngải Đức Lâm không biết, cũng sẽ không đi tìm hểu, hiện tại thứ bà muốn làm chỉ là để Khang Định An biết con trai bà cũng xuất
sắc, tuyệt đối không thua kém Khang Phùng!
Bởi vậy nên, sau khi
đoán chắc Khang Định An rất coi trọng Chung Viễn Thanh, Ngải Đức Lâm lập tức nhớ tới Khang Hồng từng nói, Chung Viễn Thanh rất thích con trai
bà. Tuy rất ghét nam nhân trước mắt, nhất là kiểu quan hệ ái mộ giữa các Alpha, song đấy không phải cơ hội cho con trai bà sao?
Ngải Đức
Lâm nhanh nhảu nói: “Em nghe nói Viễn Thanh và Khang Hồng nhà mình rất
thân thiết với nhau. Khang Hồng, sao con cứ đứng sau mãi thế, không phải hai đứa rất thân à?”
Khang Hồng vốn vì chuyện mấy ngày trước, mà cảm thấy chột dạ, tuy không biết Chung Kiệt mang Chung Viễn Thanh đi
tới chỗ Naiden rồi có chuyện gì xảy ra tiếp, song Khang Hồng có thể cảm
nhận được, sau đó tính khí của Naiden trở nên rất táo bạo, Chung Kiệt
cũng hồn vía lên mấy suốt mấy ngày, còn Chung Viễn Thanh thì mất tích.
Khang Hồng không phải thằng ngu, gã mơ hồ cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì
đó xảy ra, bằng không sao khi nhìn thấy Chung Viễn Thanh, Chung Kiệt lại lộ ra dáng vẻ chột dạ như thế.
Khốn kiếp, việc Chung Kiệt luôn
lừa gạt dấu diếm gã, khiến Khang Hồng dù muốn thân thiết với Chung Viễn
Thanh, nhưng không biết phải nói gì, đến nỗi còn thấy thấp thỏm không
yên.
Rõ ràng khi ấy, gã đâu có muốn tham gia. Khang Hồng không khỏi hơi ghét Chung Kiệt.
Song gã đã quên, khi đó, dẫu gã không giúp Chung Kiệt hãm hại Chung Viễn
Thanh, thế nhưng việc gã khoanh tay đứng nhìn cũng đã chứng tỏ thái độ
của gã mất rồi.
Thế cho nên, Khang Hồng vốn đang cúi đầu, cố gắng thu mình lại, hết đêm nay là xong, nào ngờ, người mẹ thân yêu của gã
lại gọi tên gã ra.
Trong Khang gia, so với Khang Định An luôn mặc kệ gã, thì với mẹ mình, Khang Hồng hoàn toàn không dám phản lại, vì thế dù không tình nguyện, nhưng Khang Hồng vẫn đi lên, ngẩng đầu gượng cười với Chung Viễn Thanh, lắp bắp nói: “A, A Thanh, anh, mấy ngày này em đi đâu đó, làm anh, không tìm được em?”
Chung Viễn Thanh cười mà như không nhìn gã: “Tôi đi đâu, anh không biết sao?”
Tiếng của Chung Viễn Thanh tuy không lớn, nhưng rơi vào tai Khang Hồng thì
lập tức khiến gã phải rùng mình, nhất là con ngươi thâm thúy của hắn,
như thể nhìn thấu tâm tư người khác, Khang Hồng thật hận không thể chạy
về ngay lập tức, thế nhưng ánh nhìn bất an, nóng rực của Ngải Đức Lâm
sau lưng Khang Hồng lại khiến gã hoảng sợ.
Khang Hồng nhắm mắt nói tiếp: “Anh, anh sao biết được, em, em đừng đùa chứ.”
Chung Viễn Thanh tiếp tục ôn hòa nhã nhặn nhìn gã: “Tôi đâu có nói đùa, chẳng nhẽ anh không rõ ư? Mới có mấy ngày mà anh quên hết sạch rồi đó à?”
Anh sao quên được chứ?
Khang Hồng bị hù lắc đầu, đợi tới lúc hoàn hồn, lại vội vàng giải thích:
“Không phải, ý của anh là anh không biết, không biết thật đó.”
Chung Viễn Thanh cười lạnh một tiếng, căn bản chẳng thèm nghe lời giải thích
của Khang Hồng, còn Chung Minh đã sớm thừa dịp mọi người không để ý,
bưng đĩa lên, vừa không tim không phổi đứng một bên xem trò hay, vừa
thưởng thức mỹ thực.
Thái độ lạnh nhạt và giọng điệu lạnh lùng
của Chung Viễn Thanh với Khang Hồng và lời nói lộn xộn của gã, khiến tất cả mọi người ở đây không hoài nghi cũng khó.
Mặc dù Ngải Đức Lâm không biết con trai mình và Chung Viễn Thanh đã xảy ra chuyện gì, thế
nhưng nghe lời của Chung Viễn Thanh cộng thêm hành vi cử chỉ của con
trai, bà lập tức cảm thấy chuyện lớn hỏng rồi. Nhìn sang Khang Định An,
giờ phút này, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, ông cau mày nhìn Khang
Hồng. Ngải Đức Lâm trông thấy thế, không khỏi hối hận vì đã đẩy thằng
con không tiền đồ này ra.
Giờ phải mau mau, nếu không tí nữa sẽ hỏng hết mất.
Thời điểm bầu không khí trong hiện trường trở nên lúng túng, Khang Phùng đột nhiên bật cười, tiếng cười sang sảng khiến tinh thần mọi người phải xao động.
“Hai người đang chơi trò đánh đố à?” Khang Phùng cà lơ cà
phất đi tới trước mặt Chung Viễn Thanh, cánh tay quen thuộc khoác lên
vai hắn, nháy mắt mấy cái: “Nào, nói anh nghe, hai người đang nói gì
đó?”
“Lo việc không đâu.” Ai dè, Chung Viễn Thanh cũng không thèm nể mặt Khang Phùng, tặng cả thêm cú liếc mắt cháy da thịt.
Ngải Đức Lâm thấy Khang Phùng muốn lấy lòng còn để bị mất mặt, bà lập tức
vui mừng không ngớt, thế nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng nói với Khang Định An:
“Khang Phùng lớn thế này, mà vẫn không ra gì, dầu gì nó cũng là anh cả,
nhìn nó đi, thảo nào mọi người cứ đối xử với chúng ta như thế.”
Qua mấy lời của bà, dường như tất cả tội lỗi không phải do Khang Hồng mà đều tại Khang Phùng hết.
Khang Phùng tựa hồ không nghe thấy Ngải Đức Lâm gây xích mích, anh bĩu môi lộ ra nụ cười khinh thường, không hề khách khí, chọt chọt mặt Chung Viễn
Thanh: “Này, thái độ gì đây hả, dầu sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của bọn em cơ mà.”
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Khang
Phùng: “Ơ, anh không nói thì tôi cũng quên mất đó. Có điều, làm gì có
người nào suốt ngày kêu ân nhân cứu mạng này nọ chứ.”
“Thằng nhóc này, miệng lưỡi lợi hại gớm.” Khang Phùng nói xong, tay lại bắt đầu
không thành thật sờ soạng trên người Chung Viễn Thanh.
Mà đối mặt với một Khang Phùng lưu manh, Chung Viễn Thanh cũng không khách khí trả lại vài đấm cho anh.
“Ha ha, thật bất ngờ, con trai tôi á, bình thường toàn mang điệu bộ thiếu
tiền, nào ngờ thân với con trai anh ghê.” Chung Minh cầm đĩa, cười híp
mắt nói một câu.
Đúng vậy, nếu quan sát kĩ càng sẽ nhận ra, Chung Viễn Thanh và Khang Phùng rõ ràng đang trêu nhau, cái kiểu giỡn chơi
giữa đàn ông với nhau này, là căn cứ chính xác nhất thể hiện mối quan hệ của cả hai.
Khang Định An đương nhiên cũng nhìn ra, ông cũng
cười ha ha theo: “Tôi cũng bất ngờ lắm, thằng con lớn nhà tôi vì có
nhiệm vụ nên ít khi ở nhà, đến cả tôi cũng không biết nó thân với con
trai anh thân với nhau đấy.”
“Con tôi từ sau khi trưởng thành thì không thích ở bên tôi nữa.” Chung Minh phụ họa một câu: “Thực ra, tôi
cũng không rõ, hóa ra con anh còn là ân nhân cứu mạng của con tôi. Viễn
Thanh chẳng nói với tôi gì hết. Đúng là lớn rồi, biết gạt tôi rồi.”
Lời của Chung Minh khiến một góc nào đó trong lòng Khang Định An phải bùi ngùi, ông bất giác gật đầu theo, cảm thán: “Đúng vậy.”
Khang Định An nói thế xong, bản thân vốn chỉ để tâm tới quan hệ của hai nhà
Khang Chung gia, nay ánh mắt lại tập trung hết vào Khang Phùng. Có lẽ vì lâu rồi không nhìn thấy thằng con cả nhà mình, cũng không thấy nụ cười
vui vẻ của nó như thế, có lẽ từ sau khi người cha ruột của nó tạ thế, và kể từ hôm ông dẫn Ngải Đức Lâm với Khang Hồng về nhà, thì hình như con
ông đã không bao cười vui vẻ trước mặt ông nữa.
Con ông, chắc chắn rất hận ông.
Khang Định An tưởng rằng, ông sẽ không để ý những chuyện này. Bởi với
ông, tình bạn, tình yêu, tình thân, tất cả đều chỉ là mây khói, không
có gì sánh được với quyền lực nằm trong tay ông cả. Cả đời này Khang
Định yêu nhất chính là quyền lực, mà ông càng thích tất cả mọi việc đều
nằm trong tầm kiểm soát của mình, những người tiếp cận, theo đuổi ông vì mục đích đều bị ông cố ý nhả chút mùi ngon rồi lộ ra vẻ mặt vặn vẹo
điên cuồng, ví dụ như vị trí nữ chủ nhân Khang gia đã để trống bấy lâu
kia chẳng hạn.
Ngải Đức Lâm chính là một điển hình, Khang Hồng
cũng vậy, những tình nhân vây quanh ông, hoặc những đứa con gái riêng
của ông đều là thế.
Thế nhưng, Khang Phùng thì không, người cha đẻ của nó cũng không.
Vì lẽ đó, Khang Định An mớ ghét hai người, ghét những người không nằm trong sự chi phối của ông.
Chẳng qua, giờ nhớ lại, với Khang Phùng, hình như ông chỉ chân chính để tâm vun bón đời gia chủ kế tiếp với đứa bé này.
Ngải Đức Lâm càng nhìn sắc mặt của Khang Định An, càng hoảng hốt.
Bà không hề biết người đàn ông bạc tình này, hóa ra cũng sẽ lộ vẻ mặt từ ái như vậy với Khang Phùng.
Đó là thứ bà với Khang Hồng mãi mãi không chờ được, cũng là thứ Ngải Đức
Lâm tuyệt không cho phép xảy ra. Nay, Khang Định An đang vừa ý nhất với
đứa con của cái tên chết sớm kia, nếu Khang Phùng không chết, con trai
bà vĩnh viễn sẽ không thể lên làm gia chủ, còn bà cũng sẽ không bao giờ
được ngồi trên cái vị trí nữ chủ nhân Khang gia.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Ngải Đức Lâm nhìn Khang Phùng không khỏi toát ra vài tia hung ác.
“Xong rồi nhé, diễn trò với anh tới đây thôi, anh thả ra đi. Không buông thì
ánh mắt của mẹ kế anh có thể lườm chết anh đó.” Giữa lúc mọi người không chú ý, Chung Viễn Thanh nói nhỏ với Khang Phùng.
Dựa theo giao
ước trước đó của hắn với Khang Phùng, Khang Phùng sẽ vì hắn mà tỏ ra
không quan tâm tới Khang Hồng trước mặt Khang gia, còn Chung Viễn Thanh
cũng phối hợp với Khang Phùng, diễn trò anh em thân thiết.
Cái vở kịch rách nát này, quả nhiên chỉ có đầu óc bệnh như Khang Phùng mới nghĩ ra nổi.
Tuy rằng rất muốn nhổ nước bọt, song Chung Viễn Thanh vẫn phối hợp với anh, có thể thoát khỏi Khang Hồng trước mặt mọi người, đó chính là cầu mà
không được.
“Có là gì đâu á, dù sao hai chúng ta cũng thân thật
mà.” Khang Phùng như một con chó ghẻ (vô liêm sỉ) nhoài lên người Chung
Viễn Thanh, có điều ánh mắt anh lại rơi xuống chỗ nào đó, đột nhiên nở
một cười thâm trầm: “Ồ, té ra có người ghen kìa.”
Nói xong, Khang Phùng rốt cuộc lưu luyến không rời đứng thẳng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT