“Hi! Mỹ nhân.” Ngay lúc Chung Viễn Thanh vì Khang Hồng không ngừng lải nhải ồn ào, muốn rời đại sảnh thì trước mắt bỗng lóe lên một bóng đen. Một người mặc đồng phục xanh đen chắn trước mặt hắn, tuy bộ dạng cũng được nhưng vì nụ cười phóng túng trên mặt kia không khỏi khiến người khác chán ghét, mắt đào hoa cong cong, bỏ qua bóng đèn lù lù bên cạnh Chung Viễn Thanh, vừa tự giới thiệu: “Anh là Norman, có một mỹ nhân thế này ở đây thật là vui quá đi.”

Đối với mấy lời đùa giỡn này, sự giận dữ tích tụ trong Chung Viễn Thanh rốt cục cũng bùng nổ, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu, không thèm nhìn đến quân hàm chuẩn úy nửa sao bạc cùng đồng phục xanh đen đại biểu cho cấp bậc kia, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”

Norman nháy mắt mấy cái, mỹ nhân trước mắt này vừa nói gì cơ, cút ngay á?

Một Norman tự tin đầy mình như hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ bản thân không thể quyến rũ được người đẹp như Chung Viễn Thanh, vì thế Norman tự động coi biểu hiện của Chung Viễn Thanh là xấu hổ, lập tức cười hì hì tiêu sái tiến đến: “ Đừng xấu hổ, thực ra tính anh được lắm, hay là chúng ta cứ làm bạn bè trước được không?”

Nói xong, cánh tay không thành thật của Norman quàng lên bả vai Chung Viễn Thanh.

“Anh là ai? Anh biết chúng tôi là ai không?” Khang Hồng vất vả lắm mới đến được chỗ Chung Viễn Thanh nên gã đương nhiên không muốn cơ hội bồi dưỡng tình cảm của mình bị người khác nẫng tay trên, Khang Hồng lập tức đứng ra, xanh mặt nói.

Norman liếc nhìn Khang Hồng một cái, nụ cười trên mặt không đổi nói: “Cậu là ai ? Sao tôi phải biết ? Ares nhiều người như thế có thể khiến tôi nhớ kĩ ngoại trừ người nào mạnh hơn tôi thì chỉ có mỹ nhân thôi.”

Nói xong xuôi, Norman nhẹ nhàng giản đơn vứt bóng đèn này qua một bên.

Vốn dĩ Khang Hồng muốn tỏ ra uy mãnh trước mặt Chung Viễn Thanh, nhưng không ngờ đụng phải người không biết điều thế này, sắc mặt Khang Hồng ngay lập tức trở nên khó coi, rồi thấy vẻ tựa phi tựa tiếu của Chung Viễn Thanh, gã liền cảm thấy gã bị mất mặt, không thèm chú ý đến dặn dò trước khi đến Ares của cha, mạnh miệng nói: “Khang Phùng là anh hai tôi, không phải anh chưa từng nghe đến chứ?”

“Khang Phùng ? Cậu là em trai của Khang chuẩn tướng?” Nghe mấy lời đâm chọc của Khang Hồng, trên mặt Norman mới dần hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người tên Khang Phùng này, Chung Viễn Thanh vẫn còn nhớ rất rõ, ba mươi tuổi đã trở thành chuẩn tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc, hơn nữa còn là con cả của Khang gia nên có thể nói là tiền đồ vô lượng. Khang Phùng là một người có thể tín nhiệm, tiếc rằng trong một lần tuần tra ở biên giới đã bị một tổ chức thần bí tập kích, sau đó vì vết thương quá nặng mà hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ đông.

Không lâu sau đó, danh hiệu cấp tướng trẻ tuổi nhất của Khang Phùng cũng bị hắn và Tần Phi Tương thay thế.

Nhưng ở hiện tại thì trong đế quốc không ai không biết đến cái tên Khang Phùng này.

Có điều, theo Chung Viễn Thanh nhìn thấy thì Khang Hồng tự nhiên lớn tiếng nói ra tên anh hai nhà mình như vậy, đúng là một kẻ ngu xuẩn!

Chung Viễn Thanh vừa lộ ra một nụ cười lạnh thì bên Norman thoát khỏi sự kinh ngạc lập tức khôi phục bình thường, Norman đặc biệt chú ý đến nụ cười lạnh của Chung Viễn Thanh thì Norman đối với người thừa kế Chung gia càng thêm hứng thú, nhìn qua Khang Hồng một lần: “Nếu tôi là cậu sẽ không ngu đến mức gây liên lụy đến người thân nhà mình đâu.”

“Anh nói cái gì?” Khang Hồng tức giận, giơ nắm đấm lên đánh.

Với thân thủ của Norman thì Khang Hồng sao có thể bì được, Norman ung dung thoát khỏi cú đánh của gã đồng thời còn tiến gần đến Chung Viễn Thanh.

“Cái thứ ngu xuẩn này thì sớm bỏ đi là tốt nhất, mỹ nhân, em cân nhắc anh này.” Norman cợt nhả nói, đưa tay về phía Chung Viễn Thanh.

Dù Norman có nhanh tay đến đâu thì dẫu sao huấn luyện thể thuật mấy ngày qua của Chung Viễn Thanh không phải công cốc, hắn chăm chú nhìn Norman đồng thời cũng chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này.

“Cậu ấy đã nói, anh cút ngay đi. ” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Chung Viễn Thanh.

Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cổ tay của Norman đang bị một người nắm chặt, theo đôi tay nhìn lên, Chung Viễn Thanh nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tần Phi Tương.

— Tiểu kịch trường phía sau—

Người nào đó : Ai ui, trùng sinh một đời, ngài già đến vậy mà cũng chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, lên sân khấu này, đây mau pose ! tách, tách, đẹp đến mất máu bọn này rồi, tuyệt đối có thể khiến tiểu Thanh Thanh chú ý nha, chu choa~

Tần Phi Tương : Ai khiến ta lên sân khấu quá muộn ? Tần số tồn tại thấp đến thảm thương ? Ngay cả tiểu Thanh thanh cũng không chú ý đến ta ?

Người nào đó :……Hôm nay gió có vẻ to………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play