Chung Viễn Thanh vẫn cứ nghĩ Chung Kiệt muốn đối phó hắn, và gã chắc chắn sẽ
ra tay trong lúc tỷ thí. Thế nhưng hắn không ngờ rằng tới tận khi kết
thúc, hắn vẫn bình an vô sự, bởi vì thực lực của hai người chênh lệch
quá lớn, nên dù không động đến tinh thần lực, Chung Viễn Thanh vẫn đủ
khả năng đè bẹp Chung Kiệt.
Đến lúc Chung Viễn Thanh rời khỏi khoang điều khiển, hắn liền trông thấy Chung Kiệt đang cười gượng.
“Thật bất ngờ, em họ anh lại mạnh như vậy. Anh thực không biết sau này hai
chúng ta còn có cơ hội quyết đấu nữa hay không đây.” Chung Kiệt lắc đầu, sau đó chủ động chìa tay: “Anh thua.”
Chung Viễn Thanh lạnh lùng nhìn gã. Trong mắt hắn, Chung Kiệt là một người cực kì nguy hiểm, hắn
không tin một con chồn xảo quyệt sẽ trở thành đồng minh với gà. Không
đúng, hắn mới không phải gà!
“Sao? Đến cái bắt tay cũng không
muốn sao?” Chung Kiệt mặt trắng bệch, lộ ra vẻ bi thương: “Thực ra, anh
cứ mãi không hiểu vì sao từ lần đầu tiên gặp gỡ, em đã căm thù anh như
vậy. Chuyện cha anh đã là quá khứ rồi, nay chúng ta đang cùng học tại
Ares, giữa hai ta chỉ có mình đại ca Chung Tri, có thể nói hai ta mới
thực sự là người thân ruột thịt của nhau.”
Chung Kiệt nói đầy
nhịp nhàng, âm thanh trầm bổng du dương, nếu Chung Viễn Thanh chưa từng
trải qua cái chết, có lẽ sẽ bị lý do thoái thác của gã làm rung động,
song hiện tại, Chung Viễn Thanh không thèm liếc gã lấy một lần.
“A Thanh, sao em có thể như vậy ?” Tại lúc Chung Viễn Thanh đang định bỏ
đi, Khang Hồng đột nhiên xông ra cản đường hắn. Với Khang Hồng, gã cảm
thấy việc Chung Viễn Thanh nổi tính cáu kỉnh là tình thú giữa hai người, nhưng thái độ hờ hững hắn dành cho Chung Kiệt kia thật sự đã khiến gã
nghĩ Chung Viễn Thanh đã quá trớn. Nhất là với một Chung Kiệt đang tỏ ra đau lòng kia, Khang Hồng nhìn thôi cũng thấy hơi không nỡ.
Chung Viễn Thanh không thèm để ý cái tên Khang Hồng tự ảo tưởng này, hắn cứ đi thẳng ra cửa.
“Đợi đã.” Không biết Khang Hồng lấy đâu ra can đảm, chạy tới ôm chặt tay
Chung Viễn Thanh, kéo đi, cưỡng ép hắn đến chỗ Chung Kiệt: “Hai người là anh em. Đáng nhẽ quan hệ giữa ba chúng ta phải thân thiết nhất, đúng
không?”
Tay của Chung Viễn Thanh vừa mới chạm phải tay của Chung Kiệt đã liền cảm thấy vừa dính nhớp vừa lạnh lẽo, ghê tởm vô cùng.
Vì thế, hắn bèn không hề do dự gạt phắt tay ra, nào biết, dù có dùng sức thì vẫn bị Chung Kiệt nắm chặt.
“Hà cớ gì phải thế? Anh nhìn coi, hai chúng tôi thân nhau lắm, tay nắm chặt chưa nè.” Chung Kiệt phát hiện Chung Viễn Thanh đang lườm mình, gã bỗng nhiên cười tươi, nếu đặt nụ cười này vào lúc bình thường thì sẽ cực kì
vô hại, thế nhưng rơi trong trường hợp này nó lại cực kì khác thường,
như kiểu gã đã thực hiện thành công gian kế của mình.
“Bỏ ra
ngay!” Chung Viễn Thanh lạnh lùng nói, giờ hắn mới dần hiểu ra, cảm giác dính nhớp lúc trước kia kì thực không phải mồ hôi mà là sợi tinh thần
lực của Chung Kiệt. Gã đã phóng xuất chúng và lợi dụng thời cơ buộc chặt tay Chung Viễn Thanh.
Nhưng, Chung Kiệt tốn sức như thế để làm gì chứ?
Chung Viễn Thanh không thể thoát ra, nên liền cố gắng giữ lại sự tỉnh táo cho mình, nghĩ xem mục đích thực sự của gã.
Đột nhiên, hắn chợt cảm thấy choáng váng, cảnh trong mắt dần mờ đi. Chung
Viễn Thanh dùng tay đỡ trán, chớp mắt liên tục, lắc đầu, đây chắc chắn
không phải do hắn quá mệt mỏi, nên rốt cục là vì sao đây?
“Sao thế? Em họ, trông mặt em rất tệ đấy. Có muốn anh dìu em đi nghỉ chút không?” Đúng lúc này, Chung Kiệt chợt mở miệng nói.
Chung Kiệt?!
Tay phải hắn vẫn đang cảm nhận được sợi tinh thần lực của gã đang vây kín mình, chẳng nhẽ do chính chúng ư?
Bấy giờ Chung Viễn Thanh mới hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chung Kiệt dám dùng
một thủ đoạn ít người dùng tới, nói chính xác hơn gã đã sử dụng tinh
thần lực để ngăn tất cả hành động của hắn.
Đáng nhẽ Chung Viễn
Thanh phải nhận ra chút trò mèo này ngay, song vì dạo gần đây không thể
sử dụng được tinh thần lực, cộng thêm trận tý thí vừa rồi đã khiến hắn
kiệt sức, nên giờ hắn mới phát hiện ra.
Bây giờ, dù Chung Kiệt có mục đích gì, thì hắn không thể tuyệt đốt để gã cứ giam giữ mình như thế được!
Nghĩ tới đây, Chung Viễn Thanh đột nhiên bộc phát sức mạnh, vùng ra khỏi sự
kìm chặt của sợi tinh thần lực của Chung Kiệt. Sau đó vì mất sức nên hắn phải lùi lại vài bước.
“Rốt cục anh đang chơi trò gì?” Đầu Chung Viễn Thanh đã đau đến nỗi sắp vỡ ra, hắn thở hổn hển một lúc, tiếp sau
mới quay qua hỏi Chung Kiệt.
Mặc dù Chung Kiệt hãy đang giật mình vì Chung Viễn Thanh có thể thoát khỏi vòng kìm kẹp của mình, song gã
vẫn trưng cái vẻ mặt vô tội, lắc đầu: “Anh chỉ thấy em đã mệt rồi thôi.
Với lại…”
Chung Kiệt ngừng lại, nét tươi cười trên mặt vụt tắt,
gã nhìn Chung Viễn Thanh ôm đầu quỳ xuống, nói: “Nếu tao không làm vậy,
thì sao tóm được mày chứ?”
“Anh….” Chung Viễn Thanh đột nhiên
thấy trước mắt chỉ toàn một màu đen, cuối cùng lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Vào khoảnh khắc hắn ngã xuống đất, tựa hồ nghe thấy tiếng Tần Phi Tương
gọi tên mình.
Sau khi chắc chắn Chung Viễn Thanh đã hôn mê, Chung Kiệt mới yên tâm tiến lại gần, nâng hắn dậy, rồi nói với Khang Hồng và
Lindsay ở đằng sau: “Nhỡ kĩ trước khi đi phải xóa sạch dấu vết trong
phòng. Còn phải xóa thế nào thì tôi nghĩ hai người đều biết. Tôi đã nói
tài khoản và mật mã cho rồi đấy, hiểu chưa?”
“Em định đưa em ấy đi đâu?” Khang Hồng đột nhiên mở miệng hỏi.
Chung Kiệt quay đầu nhìn gã, nở một nụ cười trấn an: “Tôi sẽ đưa nó đến gặp
ngài Naiden. Không phải anh hy vọng Chung Viễn Thanh gia nhập vào hội
chúng ta sao? Ngài Naiden mà tự thân xuất mã thì chắc chắn sẽ thuyết
phục được nó. Anh yên tâm đi.”
Hóa ra là đưa A Thanh đến gặp Naiden đó ư?
Nếu thuyết phục được Chung Viễn Thanh, để em ấy tự nguyện gia nhập vào đám
họ, đó có phải là ý chỉ Chung Viễn Thanh sẽ quay về với mình không nhỉ?
Hừ, tên Tần Phi Tương kia nên ngoan ngoãn cút đi thì hơn!
Ảo
tưởng tới đây, Khang Hồng bèn vui mừng, căn bản không suy nghĩ tới việc
với thân phận hiện tại của Chung Viễn Thanh, Naiden chẳng có cớ gì phải
tự mình xuất mã để lôi kéo hắn.
“Tôi đi trước đây.” Chung Kiệt
vừa thấy Khang Hồng cười ngu, liền biết gã đang nghĩ gì. Chung Kiệt thầm cười lạnh, quả nhiên dạng thiếu gia ăn sung mặc sướng này dễ bị ăn lừa
nhất, chẳng qua cũng nhờ vào gia thế của gã nên mình mới có thể dễ hành
động tại Ares này.
Trường quân đội Ares có diện tích rất lớn,
nhiều phòng huấn luyện, hơn nữa lúc Chung Viễn Thanh rời đi, hắn căn bản chẳng thèm nói cho Tần Phi Tương nghe mình đến phòng nào.
Tần Phi Tương chỉ có thể dựa vào tiếng nổ mạnh để phán đoán phương hướng, rồi chạy thẳng qua đó.
Nơi phát ra tiếng nổ thuộc khu vực thực chiến của cơ giáp. Phòng huấn luyện đều được xây dựng để phục vụ cho việc thực chiến, bình thường khu vực
này chỉ dành cho những học viên đã vượt qua cuộc thi điều khiển cơ giáp
sơ cấp, chứ tân sinh không có quyền tiến vào và cũng không ai lỗ mãng
tới nỗi tự xông vào tìm ngược.
Thế nhưng, do Chung Viễn Thanh là
đại diện tân sinh, thực lực rõ như ban ngày, mà trong Ares, thực lực
chính là quyền lực, nên hắn hoàn toàn có thể nghênh ngang tiến vào. Còn
những người như Chung Kiệt, Khang Hồng và Lindsay thì chỉ có thể nhờ vào quan hệ với Naiden để vào thôi.
Chẳng qua, nếu đã thuộc về khu
vực thực chiến, thì việc có tiếng nổ phát ra trong lúc tỷ thí cũng thuộc chuyện thường tình. Cho nên, tiếng nổ vừa rồi cũng chẳng hấp dẫn được
sự chú ý của nhiều người cho lắm, và cũng vì nguyên nhân này, Chung Kiệt mới dám bắt Chung Viễn Thanh đi.
Tuy nhiên bọn họ đã bỏ qua một
điều, hoặc có lẽ do bọn họ chưa có kinh nghiệm nên không biết hôm nay là ‘Ngày mở cửa’của Ares, đừng nói tân sinh, ngay đến những học viên khóa
trên cũng không rảnh chạy tới luyện tập, huống chi là chuyện thực chiến
hiếm có này.
Chính vì thế nên, Tần Phi Tương rất nhanh đã dò hỏi
vài người ở đây, sau đó nhanh chóng tìm ra được phòng huấn luyện nào đã
phát ra tiếng nổ.
“Hóa ra, hai người đều quen phó hiệu trưởng ư?
Khang ca ca, chuyện quan trọng thế sao anh không nói cho em biết?” Khi
phòng huấn luyện chỉ còn lại Khang Hồng và Lindsay, cô bèn nhân dịp thời cơ, nhịn không được tiến lại gần gã.
Vì lớn lên bên nhau, nên
Khang Hồng đương nhiên rất có tình cảm với Lindsay, song tình cảm này
cũng có một mức nào đó, ví dụ như việc gã không thể nói cho cô biết về
chuyện quen biết phó hiệu trưởng. Khang Hồng đành cười xấu hổ: “Nói
chung, do ông ấy quen cha anh.”
“Thật á? Khang ca ca, anh giỏi
quá.” Lindsay tin thật, nghĩ thầm Khang gia quả nhiên có quyền thế, quen đến cả phó hiệu trưởng của Ares. Nếu sau này mình về làm vợ Khang Hồng, thì sẽ cực kì có lợi với gia tộc mình.
Nghĩ tới đấy, Lindsay càng thêm ân cần với Khang Hồng.
Đúng lúc này, cửa phòng huấn luyện chợt bị người đẩy mạnh ra. Tần Phi Tương đứng ở trước cửa lia mắt nhìn hai người ở bên trong.
Khang Hồng chưa từng bị người nào dùng giọng như vậy để chất vấn, cộng thêm
Lindsay đang ở bên cạnh, gã lập tức ưỡn ngực: “Tao, sao tao biết? A
Thanh là bạn cùng phòng của mày cơ mà? Sao mày chạy tới đây hỏi tao?”
Tần Phi Tương không hề tin nửa lời của Khang Hồng: “Tôi nhắc lại lần nữa! Chung Viễn Thanh đâu?”
Khóe miệng Khang Hồng giật giật: “Mày có tư cách gì hỏi tao về A Thanh? Tao
nói cho mày biết, người A Thanh thích từ bé đến lớn luôn là tao. Mày lấy tư cách gì để giành em ấy với tao?”
Kỳ thực nếu phải nói huỵch toẹt ra, thì dạng bad boy như Khang Hồng không thể so được với một Tần Phi Tương luôn nghiêm túc.
“Chung Viễn Thanh đang ở đâu?” Tần Phi Tương vẫn hỏi tới cùng.
“Anh cũng kì quá đấy nhỉ? Tự nhiên chạy sồng sộc vào đây hỏi chúng tôi.
Chung gì cơ? Chung Viễn Thanh ở đâu thì sao chúng tôi biết được.”
Lindsay nói với vào.
“Ở đây không có việc của mày. Cút đi đi!” Khang Hồng phụ họa.
Sự kiên nhẫn của Tần Phi Tương cuối cùng cũng bị bọn họ xóa sạch. Không
tìm thấy Chung Viễn Thanh đã khiến lòng y nóng như lửa đốt, nay lại phải nghe hai người kia chỉ trỏ nói nọ kia, y thật sự ghét đến mức, muốn,
muốn….
Sau đó giác quan thứ sáu của phụ nữ đã giúp Lindsay nhận
ra, cô nhìn Tần Phi Tương đang im lặng, đôi mắt hằn máu lườm mình và
Khang Hồng. Cô bất giác rùng mình, khẽ kéo áo Khang Hồng, nhỏ giọng nói: “Khang ca ca, người này không dễ trêu vào đâu thì phải. Hay chúng ta
nói cho y biết đi? Y chỉ là học viên thôi, không dám động đến phó hiệu
trưởng đâu, anh thấy được không?”
“Không được! Anh không bao giờ
nói cho nó biết đâu!” Khang Hồng rất khí khách nói to, liền lộ ra hơn
nửa chuyện Chung Kiệt phải vất vả giấu diếm.
Gã vừa nói xong, bèn cảm thấy cả người mình bị tóm lấy, sau đó phần cánh tay đột ngột truyền đến một cơn đau đớn.
“Anh, anh kia mau thả Khang ca ca ra.” Lindsay vừa thấy cảnh Tần Phi Tương
loáng cái đã đi đến trước mặt hai người, chế ngự Khang Hồng rất dễ dàng, cô nhất thời bị dọa tái mặt.
Khang Hồng đâu chịu nổi cơn đau như vậy, giờ mặt gã đã trắng hơn cả Lindsay ấy. Tần Phi Tương mới dùng sức
một chút, gã đã đau đến nhe răng trợn mắt.
“Nói hay không?” Tần
Phi Tương không hề do dự nắm chặt cổ tay gã. Việc mất tích của Chung
Viễn Thanh đã ảnh hưởng đến tinh thần của y, hiện tại có thể nói Tần Phi Tương đang cực kì nóng ruột, Khang Hồng muốn tìm chết mới dám đụng vào
súng của y. Cho nên Tần Phi Tương chẳng thèm che dấu mặt bạo ngược của
mình nữa.
Lindsay với Khang Hồng đã bị dọa hoảng rồi, dù sao một
Tần Phi Tương của hiện tại đã cho bọn họ cảm giác đáng sợ gấp hai lần so với khi Chung Viễn Thanh giận dữ, không, gấp một trăm lần thì đúng hơn.
Mặc dù Khang Hồng với Lindsay đều thuộc dòng dõi thế gia, thế nhưng bọn họ
đều rất hiểu lấy mình, huống hồ, nếu Naiden có thể khuyên bảo được Chung Viễn Thanh, thì chuyện đuổi phắt Tần Phi Tương đi hẳn chẳng phải việc
khó.
“Tôi nói, tôi nói, anh thả Khang ca ca ra đi.”
Lindsay vừa nghe thấy tiếng Tần Phi Tương nói, cô đã vội vàng kể sạch cho y nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT