Chung Minh cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của con trai, tay sờ đầu Chung Viễn Thanh, sau đó cười vừa lòng : “Thế mới ngoan chứ. ”

Tần Phi Tương quay mặt, cố nén cười.

Chung Viễn Thanh hoàn toàn bị cha mình đánh bại, thôi thì ông thích nói gì thì kệ ông vậy.

Đúng lúc này, Chung Minh ngẩng đầu, nhìn Tần Phi Tương đứng cách đó không xa.

Tần Phi Tương thấy Chung Minh đang săm soi mình, y căng thẳng đứng thẳng lưng, tư thế cực kì tiêu chuẩn, nhìn là biết đã luyện qua nhiều lần.

Chung Minh nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên mặt cứng lại, hất cằm, cười ôn hòa với Tần Phi Tương : “Đây là ?”

Thấy Chung Minh hỏi về Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh chuẩn bị báo cáo: “Anh ta là Tần Phi Tương, là …”

“Cháu chào bác Chung, cháu là bạn cùng phòng của Viễn Thanh.” Tần Phi Tương đáp lại.

Chung Viễn Thanh nghe Tần Phi Tương giới thiệu như vậy, đầu không khỏi đơ một tí.

Còn Chung Minh lại gật đầu với y, tỏ vẻ đã biết.

Chung Viễn Thanh nhìn tin nhắn cha gửi cho mình, không khỏi lắc đầu.

“Sao thế ? ”

Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Phi Tương, hắn đột nhiên nảy ra một ý: “Cha bảo chiều nay đến tiệm bánh ngọt gặp cha. Anh có đi cùng tôi hay không?”

“Tôi?” Tần Phi Tương kinh ngạc, nếu Chung Viễn Thanh dẫn y theo thế có phải gọi là ra mắt phụ huynh không nhỉ?

“Được không?” Chung Viễn Thanh híp mắt nhìn y, giọng thản nhiên: “Anh không muốn?”

“Tất nhiên không phải.” Tần Phi Tương nhanh chóng lắc đầu, y đang rất bối rối khi nghĩ tới chuyện ra mắt phụ huynh này lắm. Thế nhưng, sau phút bối rối ngắn ngủi, Tần Phi Tương lấy lại bình tĩnh, rồi bắt đầu lo nghĩ mình cứ bất thình lình thế này không biết có vấn đề gì không.

Không còn cách khác, từ kiếp trước,Tần Phi Tương đã nuôi cái suy nghĩ “Mình không xứng với Chung Viễn Thanh.” rồi mà.

“Thôi kệ, tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng hôm nay anh phải đi cùng tôi.” Chung Viễn Thanh chả thèm cho Tần Phi Tương cơ hội đã thẳng thừng giải quyết.

“Thực ra…” Chung Viễn Thanh không nghĩ Tần Phi Tương sẽ giới thiệu như vậy, thế nên hắn ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định giải thích rõ ràng với Chung Minh.

“Thực ra gì?” Chung Minh quay đầu, dùng mắt đánh giá hai người, ông bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường lắm.

“Thực ra lần này có thể gặp bác cũng là nhờ huấn luyện viên của chúng cháu. Bọn cháu rất bất ngờ khi mới nghe đơn xin, huấn luyện viên đã đồng ý ngay tức khắc.” Tần Phi Tương vội vàng chuyển đề tài.

“À, ra vậy.”

Chung Minh hứng thú: “Bác nhớ không lầm thì nội quy của Ares nghiêm ngặt lắm. Kể cả có lý do nhưng chưa chắc đã ra được ngoài đâu, huấn luyện viên của hai đứa là ai mà to gan thế?”

“Bard chuẩn tướng ạ.”

“Phụt!” Hyman vốn đang hí hửng nghe, suýt chút nữa đã bị sặc cà phê.

“Trùng hợp quá vậy, có lẽ bác biết vì sao Bard lại làm thế rồi.” Chung Minh nói xong bèn liếc mắt nhìn Hyman.

“Ơ đây là?” Chung Viễn Thanh chú ý đến ánh mắt của cha mình, đồng thời cũng nhìn thấy Hyman: “Bác là chủ của tiệm bánh ạ?”

“Cháu biết bác?” Hyman hơi kinh ngạc, ông không rõ Chung Viễn Thanh từng đến tiệm bánh nhà mình hay chưa, nên cũng không biết chuyện biết mình hay không.

“Ầy, cháu, cháu từng nghe nói, tiệm bánh duy nhất trên Ares, có mùi vị rất ngon.”

Chung Viễn Thanh suýt quên mất, khi mình hãy yêu Khang Hồng ở kiếp trước, hai người đã từng đến tiệm bánh ngọt nỏi tiếng có hương vị không kém các tiệm bánh khác trong toàn Đế Quốc này. Chẳng qua Khang Hồng cực ghét các tiệm bánh này, cộng theo gã không thích vị ngọt, nên bọn họ chỉ ghé vào đây có đúng một lần duy nhất mà thôi. Thế nhưng vì hương vị của tiệm quá hợp với khẩu vị của mình, cho nên Chung Viễn Thanh vẫn luôn nhung nhớ đến nó, còn với ông chủ cửa tiệm thì tuy chỉ mới nhìn lướt qua song cũng đủ lưu lại trong trí nhớ hắn.

Bởi thế nên, giờ Chung Viễn Thanh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, hơn nữa không biết vì sao nhưng hắn luôn có cảm giác thân quen với Hyman.

Chung Viễn Thanh rất bất ngờ khi biết Hyman quen cha mình, loại trùng hợp này khiến hắn có cảm giác không thể tin nổi.

“Ừm, cho cháu hỏi, chú là bạn cha cháu?” Chung Viễn Thanh không nhịn được mở miệng hỏi.

“Chúng ta?” Hyman liếc mắt cầu giúp đỡ với Chung Minh, bởi dù sao đây cũng là con của Chung Minh, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Chung Viễn Thanh, ông chắc cậu bé chưa biết gì về những chuyện của cha mình, nên có thể suy ra, Chung Minh không muốn kể cho con trai mình nghe, nay bắt Hyman nói, ông sợ mình sẽ nói hớ, gây hiểu lầm thì chết.

“Con quên rồi à? Cha tốt nghiệp ở Ares đó, sao không biết Hyman cho được? Hồi xưa cha với chú ấy lập chung tiệm bánh này đó.” Chung Minh cười cười nhìn Hyman: “Nhưng so với cha thì Bard chuẩn tướng còn thân với Hyman nữa kìa, người ta là người một nhà mà lị.”

“Người một nhà? Hai người là ? ” Chung Viễn Thanh rốt cũng đã biết nguyên nhân hắn thấy thân quen đến thế, té ra vì trên người Hyman có mùi chất dẫn dụ của Bard, đây là thủ đoạn của Alpha chuyên trị khi đánh dấu chủ quyền lên người mình yêu, nên Chung Viễn Thanh mới nhận ra ngay.

“Ừ. Bard là chồng chú. Bất ngờ thực đó, ra cháu là học viên của anh ấy.” Nghe Chung Minh giới thiệu, Hyma lập tức biết mình phải nói những gì, ông dõi theo tình cảnh trước mắt, liền hiểu ra hai cha con nhà này hiển nhiên đang có việc cần bàn, Hyman rất thức thời đứng dậy : “Lâu hai cha con mới gặp nhau nhỉ? Chắc có nhiều tâm sự lắm, tiểu Viễn Thanh, ừm, cả Tần Phi Tương nữa, hai đứa muốn ăn chút đồ ngọt với uống gì không ? Chú lấy cho.”

“Để tôi giúp cậu.” Chung Văn cực kì thân sĩ đứng dậy.

“Dạ cháu không đói ạ, cảm ơn chú.” Tần Phi Tương thành thật nói, y cũng nghĩ hai cha con Chung gia chắc có điều muốn nói, nên cũng đứng theo : “Hay để cháu giúp cùng cho.”

Chung Viễn Thanh liếc mắt nhìn y, giơ tay kéo Tần Phi Tương lại : “Anh giúp cái gì ? Anh biết phải làm gì sao? Anh ở lại đi, và anh nghĩ bánh ngọt là thứ để ăn no được à? Chú Hyman, đừng nghe anh ta nói, để cháu chọn cho.”

Chung Viễn Thanh lập tức nhấn bùm bùm liên tiếp tên mấy loại bánh, ngoại trừ loại bánh hắn và Tần Phi Tương thích thì còn có cả vị việt quất Chung Minh nghiền nhất nữa.

Chung Minh nhìn cảnh con trai mình kéo tay đứa con trai khác, suy đoán trong lòng càng ngày càng lớn. Chỉ có điều, sự hoài nghi đó đã bị Chung Minh quẳng ra sau đầu khi thấy bánh ngọt được bưng đến, đồng thời ông cũng yên lặng hoan hô trong lòng, lại được ăn thêm chút đỉnh rồi, ôi cuộc đời thật đẹp biết bao.

Quả nhiên, Chung Văn rất không thức thời mở miệng : “ Lão gia, bác sĩ đã dặn rồi! Thiếu gia, cậu không biết đó thôi, lão gia trước đó đã hai cái bánh ngọt, giờ ăn thêm nữa quả thực sẽ không tốt lắm cho cơ thể ngài ấy.”

“Bác sĩ ? Bác sĩ nói thế nào ? ” Sau khi hiểu rõ bản chất hồ ly của cha mình, hơn nữa nhớ đến chuyện Chung Minh ra đi đột ngột tại kiếp trước, Chung Viễn Thanh vẫn có chút căng thẳng.

“Không có gì đâu, con không biết thôi, mấy đám bác sĩ luôn có thói quan trọng hóa vấn đề đấy. Huống chi, cơ thể cha thế nào chả lẽ cha không biết chắc? Nhưng còn con, thì có đó nhỉ,” Chung Minh nhìn Tần Phi Tương : “Hai đứa có chuyện gạt cha phải không?”

Nghe Chung Minh nói vậy, Tần Phi Tương không khỏi khiếp sợ, y ngẩng đầu nhìn Chung Minh, đôi mắt đen tuyền giống Chung Viễn Thanh, mang theo ý sâu sa, khi nhìn vào đôi mắt ấy, bạn đừng hòng dấu được bí mật, càng nhìn vào bạn sẽ bất giác nói ra tất cả nỗi niềm chôn dấu của mình.

Ngờ đâu đúng lúc này, chưa đợi Tần Phi Tương khai sạch, Chung Viễn Thanh đã mở miệng : “Thực ra bọn con có chuyện muốn hỏi cha, ờm, liên quan đến tinh thần lực của con. ”

“Tinh thần lực? Có chuyện gì?” Chung Minh lo lắng hỏi.

“Thực ra là vầy.” Chung Viễn Thanh kể tất cả những biến đổi của tinh thần lực trong khoảng thời gian gần đây cho Chung Minh nghe.

“Không thể phóng xuất tinh thần lực?” Chung Minh mặt nhăn nhó, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó thở dài một hơi: “Con chắc tinh thần lực của con chưa vượt quá ba ngàn chứ?”

“ Sẽ không có chuyện con tính sai. Dựa theo những gì cha nói trước đây, chỉ khi nào tinh thần lực vượt quá ba ngàn mới gặp phải bình cảnh, nên không có khả năng xảy ra trước được. Với lại nếu đột phá rồi bị biến đổi, thì con thà không đột phá còn hơn. ” Chung Viễn Thanh ủ rủ nói.

“Đừng nói vừa, đây là chỗ khác biệt giữa phương pháp tu luyện của Chung gia với các thế gia khác đấy. ” Chung Minh ngẫm nghĩ, lại nhìn về phía hai đứa : “Giờ có lẽ cha đã biết nguyên nhân rồi. Thế nhưng, cha cần hai đứa thành thật khai báo cho cha một chuyện, chỉ khi biết rõ chuyện này, cha mới có thể chắc được nhất. ”

“Chuyện gì ạ ?” Chung Viễn Thanh hỏi.

“Hai đứa đang yêu nhau phải không.” Chung Minh rốt cục nói ra mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play