Vì sao Corpach có khí hậu khá ổn định, cộng thêm vị trí doanh địa bọn
Chung Viễn Thanh phải tập kết vừa ở dưới chân núi vừa nằm bên sườn cản
gió, nên dù gặp phải dạng thời tiết cực đoan như bão tuyết thì nó cũng
không ảnh hưởng nhiều đến doanh địa.
Đặc biệt là sau khi có đội
cứu hộ ở đây, một đội ngũ có thừa sức xây dựng đại bản doanh ở bất cứ
đâu mà nói thì chuyện dọn dẹp từng nơi trong doanh địa là việc cực kì
nhỏ bé.
Thêm nữa, khi đã hoàn tất mọi việc, đội cứu hộ còn vạch ra từng khu vực rõ ràng trong doanh địa.
Ví dụ như cực nam là nơi duy nhất không bị cản nắng của đồn đóng quân, nên vì chăm sóc bệnh nhân, Tần Phi Tương liền được ưu tiên chuyển đến nơi
này.
Còn cực bắc là nơi mạch nước ngầm chảy từ khu hầm mỏ, qua
rừng cây tới núi Corpach, chảy dọc theo chân núi, rồi đổ về một hồ lớn.
Cũng giống nguồn nước tinh khiết chảy vào hồ lớn, thủy sản ở đây rất phong
phú. Năm đó đại bản doanh của đội khai thác ngoại trừ được cung cấp đồ
ăn từ các nơi khác thì bọn họ còn bắt tôm cá trong hồ làm đồ ăn bổ sung, cho nên, khi được đội cứu hộ quy hoạch, nơi này cũng tự nhiên biến
thành phòng bếp.
Vì lí do làm giáo viên của Ares nên Thanh Mộc
chắc chắn sẽ không xuống bếp, còn mười học viên kia thì ngay cả chuyện
trèo lên núi còn có thể gặp vận xui, nên cũng đừng trông mong bọn họ có
thể nấu cơm. Bởi vậy, cái nhiệm vụ này rất hiển nhiên rơi xuống đầu của
đội cứu hộ.
Số thành viên trong đội cứu hộ đều cực hữu hạn, cơ hồ một người phải vài kiêm vài chức, nên với tư cách là tên giỏi kĩ thuật
cùng có năng lực sống, Kiều Duy Tư phụ trách mảng kĩ thuật cực kì kiêu
ngạo kiêm luôn chức đầu bếp cho cả đội.
Đối với gã mà nói, phòng
bếp tương đương với phòng chỉ huy của mình gã, những tên không chuyên
hay thành viên chủ chốt đều không được tự tiện ra vào.
Song, gã
đã quên mất một chuyện, Chung Viễn Thanh là người đã phá vỡ nguyên tắc
của gã, trở thành người đầu tiên đi vào phòng chỉ huy. Cho nên, lần này
hắn cũng vẫn cứ thong dong đi vào phòng bếp.
“Này, nhóc Chung gia kia, cậu đến đây để làm gì đó?” Biết được Chung Viễn Thanh là con cháu
thế gia nhưng không có vai vế cao, cộng thêm Kiều Duy Tư rất bái phục
năng lực của Chung Viễn Thanh từ tận đáy lòng, nên gã xưng hô với hắn
cũng cực kì thân thiết.
Huống chi, Chung Viễn Thanh cũng chả phản đối với cách xưng hô này mà.
Chung Viễn Thanh nghe xong, không hề nhìn gã, hắn cứ chúi đầu lẩm nhẩm trong phòng bếp.
Dịch dinh dưỡng chỉ có thể bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, thực phẩm nén được chuẩn bị trước lúc hành quân đã bị bọn họ hiến ướp với làm cá cả rồi,
thịt dị thú phơi khô từ tận đâu tận đẩu này còn ăn được không, thêm đống rau dại này nữa. Còn chuyện gia vị thì hắn không lo bởi phần lớn đều
được chuẩn bị sẵn trước lúc hành quân rồi.
Chung Viễn Thanh không cam lòng lục lọi tiếp, vẫn chẳng tìm được gì.
“Ngày nào chúng ta cũng ăn mấy thứ này hả?” Chung Viễn Thanh có chút khó tin nhìn Kiều Duy Tư.
Bởi vì vẫn vướng chuyện Tần Phi Tương nên trước đó Chung Viễn Thanh căn bản chẳng có lòng để ý đến đồ ăn, mà chỉ cần no bụng thôi.
Song hiện giờ, khi hắn lần đầu tiên muốn động thủ nấu cơm vì Tần Phi Tương, mới
nhận ra nguyên liệu nấu ăn ở đây quá là thê thảm, hoàn toàn không có lấy một thứ bổ sung dinh dưỡng, bồi bổ máu cho Tần Phi Tương gì hết.
Chả nhẽ lấy thịt ngâm dịch dinh dưỡng rồi đem đi hấp chín á?
Chung Viễn Thanh mới nghĩ thôi đã thấy rét run, cái cách xử lí tà ác hắc ám
này cho dù thuộc loại không giỏi nấu ăn đến mấy, ừm, là cực kì không
biết, thì hắn cũng biết cái thứ kết hợp này tuyệt đối không ăn được,
nhất là cái dịch dinh dưỡng ghê tởm kia, nó được xứng danh vết nhơ trong lịch sử đồ ăn của nhân loại ấy nhé.
Không gột đố bột lên hồ, càng huống chi Chung Viễn Thanh chỉ là tay ngang, nên càng không mù mịt.
Nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt cùng giọng điệu thành khẩn của Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh bèn phấn chấn tinh thần ngay tức khắc. Tốt xấu gì hắn cũng
là hậu đại của gia tộc phương đông đấy, gia tộc của hắn rất có trình độ
trong mảng ẩm thực đó, nên hắn không thể mất mặt được.
Vốn Chung
Viễn Thanh đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên bị nước hắt lên, ngẩng
đầu, một cái hồ rộng mênh mông bất ngờ hiện lên trước mắt hắn.
Nếu trong mạch nước ngầm có cá, mà mạch nước ngầm lại chảy về đây, vậy
trong hồ chắc chắn cũng sẽ có cá, cộng thêm nước hồ trong vắt thế này,
nói không chừng thịt cá sẽ ngon bổ hơn ấy.
Nghĩ như thế, Chung Viễn Thanh vội vàng chạy ra ngoài.
“Này, lại chạy đi làm gì đấy? Lạ thật.” Kiều Duy Tư lắc đầu, có điều gã cũng tò mò, nên chạy theo sau.
Lúc Kiều Duy Tư chạy đến bên hồ, Chung Viễn Thanh đã phóng xuất tinh thần
lực thanh dạng ngưng tụ có thể trông thấy bằng mắt thường, tuy không thô to, song sợi tinh thần lực này vẫn bay xuống hồ, tìm kiếm ở những chỗ
sâu nhất.
Đây là lần đầu tiên Kiều Duy Tư trông thấy có người
dùng tinh thần lực để bắt cá, trong thường thức của mọi người, tinh thần lực bao giờ cũng là loại mảnh dẻ mềm dẻo, một khi bị tổn thương thì nó
sẽ biến thành thứ yếu ớt cho bản thân người sử dụng.
Mà lúc này,
sợi tinh thần thần lực của Chung Viễn Thanh như một giống ngoại lai, lục tìm trong hồ. Cho dù Chung Viễn Thanh có ra đứng sát bên hồ, thì cũng
không thể trông thấy được bất cứ thứ gì, song nhờ vào lực cảm ứng mạnh
mẽ, hắn có thể tránh được những chỗ đá lởm chởm hay những dị thú nguy
hiểm trong hồ nước để tiếp tục tìm kiếm.
“Cá quả? Giống cá gì thế? Anh chưa nghe bao giờ nè.” Kiều Duy Tư tò mò hỏi.
Đương nhiên Kiều Duy Tư sẽ chưa bao giờ nghe thấy cái tên cá quả rồi bởi đây
là loài động vật được chỉ ghi lại trong lịch sử nhân loại. Khi nhân loại chinh phục vũ trụ, họ đã mang theo rất nhiều sinh vật, cũng giống như
“con thuyền Noah” của Phương Tây, mỗi loài động vật đều có đôi có cặp.
Nhưng sâu bên trong vũ trụ tồn tại một loại tia bức xạ, khiến quá trình tiến
hóa của nhân loại dần bị biến đổi, đến đàn ông bị phân hóa thành ba loại giới tính Alpha, Beta và Omega, huống chi là các loài động vật.
Vì thế, rất nhiều sinh vật cũng bắt đầu biến dị, trở thành thành viên trong gia tộc dị thú trong vũ trụ.
Tuy nhiên, để Chung Viễn Thanh bất ngờ là trên sao Corpach lại có loài cá quả không bị biến dị.
Có điều nếu suy nghĩ kĩ thì cũng dễ hiểu thôi, cá quả trời sinh hung mãnh, sức sinh sản kinh người, mà sinh vật trên sao Corpach không có sức
chiến đấu mạnh, ngoài giống Phệ Nhân Hoa thì dù ở trong nước, trên trời, trên cơ bản các loài động vật ở đây đều khá yếu, bằng không bọn họ sẽ
không thể yên bình bắt nhiều cá như trước được.
Cá quả hung tàn, tự nhiên có thể xưng bá xưng vương, sinh sôi nảy nở ở đây rồi.
Song song với đó, trong tài liệu của tổ tiên có ghi rõ, cá quả là một món cá rất phổ biến của con người.. Cá quả ít xương, thịt nhiều, nhiều dinh
dưỡng, nghe nói dùng cá quả có thể bổ máu cho người mới bị chấn thương,
thúc đẩy miệng vết thương mau lành.
Tạm thời không nói đến tác dụng khác, chỉ nghe đến có thể bổ máu là Chung Viễn Thanh đã muốn bắt rồi.
Vì thế, hắn không thèm suy nghĩ, đã chỉ huy đám tinh thần lực nhanh nhanh xuống tay với đàn cá quả.
Rất nhanh, một con cá quả đại bự đã bị Chung Viễn Thanh bắt được, không hổ
là loài trời sinh hung mãnh, dù có bị tinh thần lực cuốn chặt, nhưng
chúng vẫn chưa hết hy vọng há miệng, nhe răng nhọn, liều mạng giãy dụa,
muốn cắn đứt sợi tinh thần lực.
Chung Viễn Thanh có thể để chúng
toại nguyện ư? Câu trả lời là hắn liền điều khiển tinh thần lực vung vẩy khắp nơi, sau đó đập mạnh con cá xuống đất, chớp mắt nó đã thành bất
tỉnh cá sự.
Chung Viễn Thanh dựa vào cách này bắt liền năm con, sau đó hắn mới mĩ mãn mang cá về.
Nguyên liệu đã có, kế tiếp chính là hắn phải đích thân xuống bếp.
Chung Viễn Thanh dốt đặc cán mai đối với chuyện bếp núc, tuy nhiên hắn có viện trợ cơ đấy nhé.
Tất nhiên, viện trợ của hắn không phải Kiều Duy Tư có trình độ tàm tạm kia đâu.
“Thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?” Chung Văn không ngờ Chung Viễn Thanh liên
lạc về nhà, lại tìm ông đầu tiên, cho nên ông cố gắng nói nhỏ, chả may
bị lão gia phát hiện lão gia chắc sẽ gây ầm lên mất.
“Cá quả,” Chung Viễn Thanh chỉ chỉ năm con cá nằm trên thớt: “Nên làm thế nào?”
Chung Văn: “…..Cá quả? Thiếu gia đây là?”
“À” Chung Viễn Thanh nghĩ nghĩ: “Tôi thấy chán quá nên vô tình bắt được mấy con cá quả không bị biến dị. Tôi nhớ ông nấu canh cá quả ngon nhất, nên định học một chút.”
Canh cá quả? Đây không phải món lão gia thích nhất sao? Chả nhẽ thiếu gia muốn làm cho lão gia ăn?
Đúng rồi, ngày Ares mở cửa, chắc chắn thiếu gia nghĩ lão gia sẽ đến, nên chuẩn bị làm canh cá cho lão gia vui đây mà.
Thật là một đứa trẻ hiếu thuận! Nghĩ đến đây, Chung Văn không khỏi nở một nụ cười hiền lành: “Thiếu gia, cậu đã muốn học thì tôi sẽ chỉ bảo tận
tình.”
“À, cảm ơn.” Thực ra ông chỉ cần chỉ điểm một chút là được rồi, khoảng cách quá xa, ông muốn tận tình cũng không thể đâu.
Chung Văn không hổ là cao thủ nấu ăn, cộng thêm dù Chung Viễn Thanh là tay
mới, song ông vẫn dạy bảo tận tình cách thái rau, xắt thịt cá không được quá dày quá mỏng như nào mới ngon.
Sau đó, dưới chỉ bảo của Chung Văn, Chung Viễn Thanh rốt cục cũng nấu được một nồi canh cá quả nóng hổi.
“Thơm quá à. Nhóc Chung gia, canh gì đây mà thơm thế.” Kiều Duy Tư ngửi thấy
mùi kia, nước miếng lập tức tuôn rơi, trườn mặt hỏi: “Anh nếm chút được
không?”
“Không, đây là cho Tần Phi Tương.” Chung Viễn Thanh kiên quyết nói.
“Hứ, dù nhóc ăn một bát, cậu ta một bát thì hai người không thể giải quyết hết được đâu.”
“Tôi thích thế đấy.” Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, bưng cả nồi to, như tranh công chạy đến phòng bệnh của Tần Phi Tương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT