Ánh mắt của Phục Đình trở nên dịu dàng, nhìn mặt nàng, phát hiện cằm nàng đã nhọn đi.

Tê Trì đón tầm mắt chàng, bỗng nhón chân ôm lấy chàng.

Chàng ném roi ngựa đi, lập tức khép tay lại, ấn eo nàng vào sát người mình, cúi đầu hôn thật mạnh.

Hai người ôm chặt tới nỗi không thể chia tách, tiếng thở dốc vội vã vang lên, tay Phục Đình luồn vào trong áo nàng, còn Tê Trì níu lấy cổ áo chàng. Chàng ngậm môi nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nhưng vừa hôn xuống cổ thì bỗng dừng lại, nhìn vào cổ nàng.

Vạt áo Tê Trì mở ra, thở hổn hển ngước đầu lên, để lộ sợi dây chuyền trên cổ.

Mặt dây chuyền là một quả cầu nho nhỏ nhiều màu, được bọc trong tấm vải lưới đặc biệt, đang yên vị ở dưới yết hầu.

Chính là viên ngọc trai chàng đã tặng nàng lúc ở Cao Lan Châu hồi trước.

Tê Trì níu cổ chàng, nhìn vào mặt chàng, hỏi nhỏ: “Sao vậy, đeo vào khó coi lắm hả?”

Phục Đình không biết nàng cho người làm từ bao giờ, đeo nó từ lúc nào, đấy chỉ là một thứ nhỏ bé vô dụng, thậm chí còn không đáng tiền. Ánh mắt chàng tập trung vào nơi ấy, hầu kết di chuyển trên cổ họng, nói: “Đẹp lắm.”

Tê Trì áp tay vào mặt chàng, vuốt ve: “Chàng gầy đi rồi.”

Miệng chàng khô khốc, trong lòng chẳng có vị gì: “Nàng cũng không khá hơn ta.”

Nàng cụp mắt rồi lại ngước lên, ôm chầm lấy chàng, dán mặt vào ngực chàng.

Một lúc sau, gấu váy bị giật nhẹ, Tê Trì cúi đầu, trông thấy một bàn tay bé nhỏ đang kéo váy nàng, rồi bóng người bé nhỏ níu vạt váy nàng làm điểm tựa, từ đang bò dần lảo đảo đứng dậy.

Nàng ngạc nhiên, bế con lên.

Cửa phòng hé mở, bóng người La Tiểu Nghĩa thoáng vụt qua, giọng nói  vọng lại: “Đệ chỉ mới đến thôi, không thấy gì hết, tam ca tẩu tẩu tiếp tục đi.”

Phục Đình cúi người nhặt roi ngựa lên, ném ra ngoài cửa một cái, lập tức hắn chạy mất dạng.

Tê Trì ôm Chiếm Nhi thật chặt.

Chiếm Nhi chẳng hay biết gì, vung tay ôm cổ nàng, hân hoan bi bô trong lòng nàng.

Nàng thấy buồn cười, nhưng mắt lại cay cay.

Phục Đình nhìn hai mẹ con rồi lại nhìn vẻ mặt nàng, hỏi một câu đánh trống lảng: “Sao nàng lại bảo cô gái kia gửi thư hộ?”

Tê Trì thấp giọng nói: “Sợ chàng ở Trường An bị giám sát, còn nàng ấy có thân phận nhạc công, có tới cũng không khiến người khác nghi ngờ.”

Vậy mà nay mới thực sự thấy rõ, sự xuất hiện của Đỗ Tâm Nô chỉ cho nàng một lý do mà thôi, rõ ràng nàng rất nhớ hai cha con, có làm gì đi nữa cũng không thể xóa nhòa.

Phục Đình có thể nhận thấy, giờ đây nàng rất đề phòng thánh nhân.



Lúc La Tiểu Nghĩa lại trượt tới trước cửa thì thấy Phục Đình và Tê Trì một trước một sau bước ra, còn Chiếm Nhi nằm trong lòng Tê Trì.

Hắn đứng đằng xa gọi tẩu tẩu, hớn hở đi tới nói với Phục Đình: “Tam ca vẫn chưa hạ lệnh đó, đã bảo bọn họ đi nghỉ được chưa?”

Những người khác vẫn còn đang chờ lệnh, chỉ có hắn ỷ mình gần gũi nên mới bế Chiếm Nhi tới trước.

Phục Đình bỗng nói: “Không nghỉ ở đây.”

Hắn ngẩn tò te: “Thế đi đâu nghỉ?”

“Phủ Quang vương.”

La Tiểu Nghĩa nhìn tẩu tẩu, biết ngay mà, thế là xoay người đi ra ngoài phân phó.

Tê Trì nhìn chàng.

Phục Đình biết nàng đang nghĩ gì, lập tức nhìn về tiền viện: “Đến y mà còn có thể tới được, chứng tỏ hiện tại chưa phải thời điểm đó, không cần quá lo.”

Tròng mắt nàng di chuyển: “Ừ.”

Phục Đình ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra, thấp giọng hỏi: “Có phải nàng cho rằng lúc trước sẽ có chuyện?”

Tê Trì đáp: “Thiếp tưởng ông ta triệu chàng vào Trường An rồi thì sẽ ra tay.”

Nên mới nhanh chóng lo liệu ứng đối. Nhưng dù đến đất Bắc tạo tội giả thì sao, kiểu gì cũng phải có người lẻn vào Quang Châu, nhưng thời gian qua lại đột nhiên yên ắng. Chỉ là không biết yên hẳn hay là sóng ngầm ẩn dưới.

Ắt hẳn có liên quan đến thế cục trong triều. Tình thế khó hiểu, thánh nhân ở trên điện cũng rất kỳ lạ, song đây không phải là nơi để nói chuyện.

Phục Đình nhìn hai bên: “Nàng nhớ đấy, nếu có chuyện thật thì ta sẽ không đẩy nàng ra ngoài gánh tội, mà nàng cũng đừng nghĩ tới việc tự đẩy mình ra.”

Cánh môi Tê Trì mấp máy, đoạn gật đầu.

La Tiểu Nghĩa lại đi đến, đứng đằng kia vẫy tay, ý là có thể đi được rồi.

Phục Đình thấy vậy, ôm lấy Chiếm Nhi ở trong lòng nàng: “Đi thôi, nếu đã tới đây rồi thì ta cũng phải đi viếng Quang vương.”

Tê Trì lặng thinh, sau đó mới nói: “Đúng lúc có chuyện muốn nói với chàng.”

Phục Đình nhìn nàng: “Chuyện gì?”

“Liên quan tới cái chết của anh trai thiếp.”

Ánh mắt chàng đông cứng, nhận ra ý bất ổn đằng sau câu nói của nàng.

Tê Trì cũng cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện: “Về trên đường rồi nói.”



Thôi Minh Độ vẫn đang đứng trong sân, có một sai dịch mới đến hỏi y có muốn nghỉ ngơi lại đây không, nhưng đã bị y đuổi đi, vừa ngoái đầu lại thì thấy Phục Đình ôm con trong tay, từ trong dãy nhà sải bước đi ra, đi nhanh tới mức quân phục bay lên, thân hình lẫm liệt.

Lúc đi ngang qua, cách mấy bước, hai người đối mặt nhìn nhau.

Nhưng lạ là chẳng ai làm lễ.

Phục Đình quan sát y từ đầu tới chân, bỗng nói: “Có phải nay nên gọi một tiếng Hà Lạc hầu rồi không?”

Lúc này Thôi Minh Độ mới chắp tay: “Đại đô hộ khách khí rồi.”

Phục Đình gật đầu: “Cáo từ.”

Thôi Minh Độ sững ra, thấy chàng đi thẳng ra khỏi sân, ngoảnh đầu lại, Tê Trì đi theo phía sau.

Nàng đã đội mũ vào, váy chẽn ôm thắt vòng eo, trong mắt y, chỉ mới một thời gian ngắn ngủi mà đã gầy đi nhiều.

Thôi Minh Độ đi đi lại lại, bước được nửa bước thì dừng: “Huyện chủ có vì ta mà bị Đại đô hộ hiểu nhầm không?”

Tê Trì thu chân về, cách tấm mạng nhìn y: “Hà Lạc hầu chớ lo, dù gì ta với chàng cũng là vợ chồng.”

Thôi Minh Độ nhìn Phục Đình đã rời khỏi cửa viện, rồi lại nhìn nàng một cái, dù không nói gì nhưng y hỏi thế là bởi hành động vừa rồi của Phục Đình.

Tê Trì không nói thẳng là Phục Đình chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của y, cẩn thận ngẫm lại, dẫu sao y cũng là tâm phúc bên cạnh thánh nhân, không cần phải giải thích rõ với y tình cảm vợ chồng của mình nhiều quá làm gì.

Thế nên cũng chẳng nói nữa, đi lướt qua y.

Thôi Minh Độ nhìn nàng đi ra khỏi viện, bỗng nở nụ cười tự giễu.

Y vừa trở thành Hà Lạc hầu là lại muốn đến gặp nàng, nhưng rành rành là chẳng có gì để nói, vậy thì có đến cũng nghĩa lý gì? Nay xem ra lại như đến gặp vợ chồng bọn họ.

Đứng dở ông dở thằng ra đó rồi tiễn vợ chồng họ rời đi, chẳng khác gì câu chuyện hài hước.

***

Hoàng hôn buông, ở phủ Quang vương, Lý Nghiên nhận được tin Tê Trì quay về.

Cậu chạy ra cửa đón, không ngờ lại thấy những gương mặt thân thuộc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Dượng, chú Tiểu Nghĩa!”

Phục Đình ôm Chiếm Nhi trong vòng tay, gật đầu với cậu rồi đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn Tê Trì đang đi bên cạnh.

Lần trước đến đây là khi hai người thành thân.

La Tiểu Nghĩa đứng bên cảm thán: “Đây là lần đầu ta tới đây đấy, đúng là có khí thế, sau này…” Đang định nói sau này tiểu tử cậu thừa kế nơi này thì sẽ được rạng rỡ, nhưng lại nhớ đây không phải là lúc nói chuyện đó, thế là đổi lời: “Sau này sợ khó mà đến lại được, nên dẫn ta đi dạo một vòng xem nào.”

Lý Nghiên mỉm cười, không phải không hiểu sự thay đổi trong giọng nói của hắn.



Trong vương phủ tất bật lu bù, nghênh đón cô gia An Bắc Đại đô hộ đã lâu mới đến.

Ăn cơm xong, Lý Nghiên ôm Chiếm Nhi, dẫn La Tiểu Nghĩa đi một vòng thật.

Phục Đình thắp hương cho Quang vương ở từ đường rồi đi ra, tìm thấy Tê Trì đang ngồi trong vườn.

Nàng ngồi trên ghế đá dưới gốc nguyệt quế, dựa nửa vào bàn đá, người chìm trong nắng chiều, chẳng biết ánh mắt đã trôi dạt về đâu, xuất thần nhìn ra xa.

Phục Đình lập tức hiểu ra nguyên nhân nàng thất hồn lạc phách hôm đó.

Khi ấy đâu ngờ lại còn có chuyện cũ này.

Chàng tới gần, nàng hoàn hồn, ánh mắt rơi lên người chàng rồi lại rơi vào tay chàng.

“Sao lại cầm kiếm?”

Phục Đình xách bội kiếm trong tay, nàng không để ý là chàng đã cầm nó đi vào thắp hương.

Chàng đặt kiếm lên bàn đá: “Thực ra thanh kiếm này là Quang vương đưa cho ta.”

Tê Trì ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Chàng nói: “Hồi mới thành thân.”

Hôm thành thân, Quang vương sai quản sự trong vương phủ đến đưa cho chàng thanh kiếm này, gửi lời: Vương phủ ta nhân số ít ỏi, chỉ có mỗi bào muội giúp nâng đỡ cho đến nay, tuy quân xuất thân hàn vi nhưng luôn nỗ lực sống xứng với hai chữ anh hào, ắt hẳn không phải là hạng tiểu nhân vô tiết, nay tặng bảo kiếm, mượn ý cổ kiếm tình thâm* mà mong quân trân trọng xá muội, không bao giờ rời bỏ.

(*Theo lịch sử ghi lại, vì tình cảm đẹp với Hứa Bình Quân thuở hàn vi, Hoàng đế đã ngầm sai tìm lại thanh gươm cũ, ám chỉ không quên tình vợ cũ, trở thành một điển tích “Cố kiếm tình thâm” nổi tiếng trong điển tích văn học Trung Hoa cũ.)

Phục Đình vừa nhận được kiếm thì hay tin Quang vương đã hấp hối, lúc chạy đến chỉ thấy được gương mặt sau cùng của y, cùng với Tê Trì khóc nấc trước giường…

Thực ra bình thường chàng chỉ hay dùng đao, sau khi vào tay chàng, do thanh kiếm có chiều dài vừa phải, rèn cũng sắc bén, nên hồi đầu chàng cũng hay đem theo dùng.

Dùng nhiều rồi lại vấy không ít máu, sẽ dùng quen tay, thi thoảng chàng cũng nhớ đến chuyện cũ này, song lại không nhắc tới vì sợ sợ khiến nàng buồn.

Tê Trì run lên: “Ca ca chưa bao giờ nói với thiếp cả.”

Mà cũng có thể là không kịp nói. Thì ra dù là trước lúc lâm chung, huynh ấy đã nghĩ đến chuyện chung thân cho nàng.

Phục Đình nói: “Đây là lời huynh ấy dặn ta, đương nhiên sẽ không nói với nàng.”

Đàn ông với nhau nói chuyện rất thẳng thắn, không vòng vo, đưa binh khí cho người tập võ như chàng, dù không cần cũng sẽ thường xuyên trông thấy, giống như một lời nhắc nhở.

Quang vương đúng là có dụng tâm.

Chàng nhìn vẻ mặt nàng, lại nhìn vào đôi mắt ươn ướt của nàng: “Biết vậy ta đã không nói.”

Nói rồi, một tay chàng cầm kiếm, một tay kéo nàng dậy.

Cổ tay Tê Trì được chàng nắm lấy, đi theo chàng ra ngoài, lúc này mới dằn lại được suy nghĩ. Đi trong vương phủ, bỗng nhớ đến cảnh hồi đầu thành thân với chàng.

Năm xưa lúc hành lễ, chàng cũng đi bên cạnh nàng như thế, trước mặt nàng che quạt nên chẳng thể ngó nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu thấy được vạt áo chàng, song lại không thể thấy rõ dáng vẻ của chàng.

Hộ vệ nào trong phủ đi qua cũng trông thấy, kéo nhau thế này đúng là khiến người khác để ý.

Phục Đình biết nàng da mặt mỏng, đi không bao xa thì buông tay.

Tê Trì im lặng, đợi tới lúc đi lên hành lang thì mới vươn tay ra.

Tay Phục Đình bỗng lành lạnh, phát hiện nàng chủ động nắm tay mình, ngước mắt nhìn qua, nàng cũng đang nhìn chàng, từng ngón tay đan vào tay chàng rồi nắm lấy.

Ánh mắt chàng quấn lấy nàng.

Tân Lộ và Thu Sương vừa thắp đèn trong phòng đi ra, một trái một phải đứng ở cửa, từ xa đã thấy hai người dựa vào nhau đi đến, uốn gối hành lễ. Gặp lại Phục Đình, cả hai đều mừng thay gia chủ, lúc này bèn lui xuống không quấy rầy thêm.

Phục Đình đi vào, khép cửa lại, dựng kiếm vào khung cửa, chàng trở cổ tay, nắm ngược lấy bàn tay Tê Trì.

Nàng vịn vai chàng, giơ tay chỉ ra cửa: “Chàng còn nhớ bên ngoài là nơi nào không?”

Phục Đình hỏi: “Nơi nào?”

“Là thanh lư nơi động phòng của hai ta.”

Chàng vô thức nhìn ra cửa.

Tê Trì nhón chân, thì thào vào tai chàng ——

Hôn thiếp đi, tam lang.

Phục Đình vừa ngoảnh lại thì lập tức tiến tới.

Tê Trì ôm eo chàng, tay áp lên người chàng, luồn vào bên trong.

Cơ thể Phục Đình gồng lên như sợi dây được kéo căng, nàng chủ động như vậy không khác gì muốn lấy mạng chàng.

Xiêm y rơi xuống đất, cả hai vội vã tiến tới mép giường.

Bàn tay vồn vã của Tê Trì chạm đến nơi căng cứng, lập tức bị chàng kéo ra sau lưng.

Nàng muốn giơ tay rút trâm cài đầu, nhưng lại khó mà nhấc tay, vừa giơ lên đã cắn môi, làm cách nào cũng không sờ được trâm trên đầu, mấy lọn tóc rơi xuống vì áp lực sau đó, xõa tung trên vai nàng.



Giữa đêm trời đổ mưa, từng giọt tí tách đập vào cửa sổ.

Phục Đình ngồi dậy, nhìn Tê Trì choàng quân phục của chàng, chân trần ngồi ở đầu giường, dưới ánh đèn tù mù là cánh tay trắng nõn, nàng đang lật một cuốn sách trong tay.

Nhác thấy ánh mắt chàng, nàng khép sách lại: “Chỉ xem qua thôi.”

Phục Đình biết nàng đã nghe được lời hôm nay mình nói, chắc chắn đang nghĩ cách tìm đối sách khác.

“Đợi có tin xác thật rồi hẵng tính.”

Nàng gật đầu, đặt sách xuống.

Phục Đình tiện tay kéo bỏ quân phục trên người nàng, nàng xoay mặt lại, ráng đỏ ập đến, làm nổi bật làn da trắng tuyết trên người.

Chàng nhìn thế, lại đưa tay ra: “Đến đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play