Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã vào giữa tháng Ba.
Nắng xuân thâu trọn nhân gian, mùi hương trở nên nồng nàn khắp nơi, gió lướt qua mặt cũng có vị của mùa xuân ấm áp.
Trong doanh trại, đám đông đang chơi đánh túc cầu.
Mấy người Hồ trong tộc Bộc Cố cùng tân binh trong quân đội chia phe ra, hai bên ngồi trên ngựa, tranh nhau đánh túc cầu.
Vó ngựa lướt đi trong sân, bùn đất bắn lên tung tóe, hai bên chẳng ai nhường ai.
Bộc Cố Kinh và Bộc Cố Tân Vân ngồi ngoài nhìn, xem đến đoạn hay thì vỗ tay cười to.
Bộ tộc bọn họ đã tách ra khỏi Đột Quyết, là bộ tộc thiện chiến nhất nên rất thích ở những nơi trong doanh trại.
Ở phủ Hãn Hải gần nửa tháng trời, hai ngày nay mới xem như quyết định xong chuyện mua bán gia súc, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, thế nên bọn họ thường xuyên theo Phục Đình ra vào doanh trại.
Bộc Cố Tân Vân nhìn một lúc thì sực nhớ, hôm nay bọn họ đến sớm, tới giờ vẫn chưa thấy Đại đô hộ xuất hiện.
Rồi ngay lập tức nghe thấy tiếng xe ngựa, ngoái đầu lại nhìn, một đội cận vệ hộ tống một chiếc xe ngựa tiến vào.
Đại đô hộ đánh ngựa đi sát, đi theo là La tướng quân và vài thiếu niên mới gặp qua một lần ở phủ đô hộ.
Nhìn là biết ngay người đến là ai.
Thu Sương vén rèm lên, Tê Trì bước xuống xe, Tân Lộ lập tức phủ áo khoác mỏng lên người nàng.
Tê Trì nhìn một vòng xung quanh, lều bạt ngút ngàn kéo dài tới tận xa, từng cụm từng cụm như đóa hoa trắng nở trên đất Bắc.
Ở trong phủ hơn nửa tháng mới có cơ hội ra ngoài, nhưng nơi đầu tiên đến lại là doanh trại của Phục Đình.
Lý Nghiên trèo xuống lưng ngựa, xúc động than: “Doanh trại của dượng lớn quá.”
Nàng nghe vậy thì mỉm cười, dường như mỗi lần trông thấy binh mã của người đàn ông này thì đều luôn giật mình.
Nàng bước theo sau: “Sao hôm nay lại dẫn thiếp đến đây?”
Bước chân chàng chẳng hề dừng lại: “Sợ nàng buồn chán lại chạy ra ngoài, đến lúc đó còn phải cứu nàng nữa.”
Nàng liếc nhìn lưng chàng, nhớ lại chuyện bị nữ Đột Quyết bắt đi thì bực mình, không nói không rằng.
Phục Đình nói xong thì ngoái đầu nhìn nàng, trông thấy vẻ mặt ấy của nàng thì lại cảm thấy buồn cười.
Đi tới lều lớn ở giữa doanh trại, chàng đứng ngoài cửa vén rèm lên.
Tê Trì đi vào.
Bên trong bày biện khá đơn giản, hai giá binh khi dựng thẳng cùng một chiếc bản đồ.
Tận cùng bên trong có một chiếc giường cũ, quần áo của chàng vắt bên trên.
Chỉ nhìn qua thì khó mà nhận ra đây lại là lều lớn của Đại đô hộ.
La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài gọi một tiếng tam ca, Phục Đình liền bước ra.
Trong sân có tiếng ngựa hí, cuộc tranh đua đang diễn ra sôi nổi.
Hai ông cháu Bộc Cố Kinh vừa trông thấy chàng thì đi tới làm lễ.
Có thứ gì đó vụt qua trước mắt, Phục Đình nhấc tay đỡ lấy.
Là quả túc cầu bọn họ đang đánh.
Chàng ném cầu về, phủi hai tay.
Bộc Cố Kinh nói: “Sao Đại đô hộ không ra sân trổ tài nghệ, đây cũng là trò chơi luyện tập trong quân mà.”
“Ông nội nói đúng.” Bộc Cố Tân Vân phụ họa.
Trò đánh túc cầu vốn hình thành từ việc binh lính tập luyện, Phục Đình lại có thân thủ tốt, nhưng chàng đã không chơi trò này từ lâu rồi.
Đang định từ chối thì lại nghe thấy La Tiểu Nghĩa nói: “Tam ca, hay là cứ chơi một ván đi, đệ thấy thế tử có vẻ hào hứng đấy.”
Lý Nghiên nhìn hau háu vào sân, nghe thế thì đỏ mặt: “Chú Tiểu Nghĩa đừng đùa cháu, cháu chỉ nhìn mà thôi.”
Phục Đình trông sang, gương mặt Lý Nghiên có vài phần tương tự với Tê Trì, đặc biệt là lúc đỏ mặt thì đến nét mặt cũng rất giống, chàng nhủ bụng, đúng là cô cháu ruột.
Chàng hỏi: “Cháu có muốn chơi không?”
Lý Nghiên nói: “Cháu chưa đánh bao giờ.”
“Muốn hay không?”
Cậu do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu: “Muốn ạ.”
Phục Đình buộc tay áo: “Vậy thì chơi một ván nào.”
La Tiểu Nghĩa lấy ra một sợi dây để buộc tay áo cho Lý Nghiên, cười nói: “Dượng cậu thương cậu chưa kìa.”
Lý Nghiên đáp dạ, nhớ đến lời của cô đã nói, nếu tốt với dượng thì dượng sẽ tốt với cậu.
Nhưng cậu cảm thấy mình cũng chưa làm gì cho dượng cả, vậy mà dượng vẫn đối xử tốt với cậu.
…
Tê Trì ngồi trong lều một lúc thì nghe thấy tiếng hô hào ở bên ngoài, thế là đi ra.
Tân Lộ và Thu Sương một trái một phải đứng ngoài cửa, thuật lại chuyện vừa rồi với nàng ——
“Gia chủ, thế tử vào sân chơi đánh túc cầu.”
“Là Đại đô hộ dẫn đi.”
Tê Trì đi thẳng đến bên sân, quả nhiên trông thấy bọn họ đã vào sân.
Lý Nghiên cầm gậy ngồi trên lưng ngựa, mặt đỏ phừng phừng do gió táp, dè chừng bên trái né tránh bên phải.
Phục Đình ở ngay sau lưng cậu, vạt áo cột lại bên hông, cầm gậy che chắn cho cậu, một gậy đánh trúng cầu.
Mọi người lại hô hào.
Tê Trì say sưa nhìn.
Đánh túc cầu cũng rất thịnh hành trong giới quý tộc, nếu anh trai nàng vẫn tại thế thì chắc chắn cũng đã bắt đầu dạy Lý Nghiên chơi những trò này. Thế nhưng rồi, ngay tới cưỡi ngựa cháu nàng cũng học ở đất Bắc.
Không ngờ Phục Đình lại chịu dạy cậu.
Sau khi biết chuyện đó, chàng vẫn chịu dạy cháu nàng.
Nàng rất ít khi thấy Phục Đình như thế, thư thái ngồi trên ngựa mà lại như ở đất bằng, cầm gậy trong tay lại như nắm ngàn quân.
Một lúc lâu sau, nghe thấy giọng nữ vang lên thì nàng mới hoàn hồn.
Tê Trì nhìn quanh tìm kiếm, phát hiện trong sân còn có cả Bộc Cố Tân Vân, thì ra cô bé cũng ra trận.
La Tiểu Nghĩa đứng ngay cạnh cửa, đưa tay lên miệng bắc loa hô với tiểu cô nương: “Tiểu Tân Vân quay lại đi, muội không thấy ai đang chơi hả, đợi lát nữa thua thì đừng khóc nhè đấy!”
Mọi người cười phá lên.
Cô nhóc nắm ngựa vụng gậy, tức giận đáp: “Muội cũng không đến mức thua thảm nhá.”
La Tiểu Nghĩa sợ tiểu cô nương khóc thật, vội khoát tay lia lịa: “Được rồi được rồi, không trêu muội nữa, muội cứ đánh đi.”
Phục Đình phóng ngựa, cúi rạp người xuống vung tay lên, đánh cầu như bay.
“Lý Nghiên!”
Cứ tưởng Lý Nghiên không đỡ được, nào ngờ cậu phản ứng rất nhanh, vung gậy đánh xoay ngay trước ngựa, thế mà lại đánh trúng.
Phục Đình tiếp cầu, đánh cầu bay vào gôn.
Lại một trận hô hào.
Chàng ghìm cương ngựa, nhìn về phía Lý Nghiên: “Không tệ, tập võ có lợi đấy.”
Lý Nghiên được chàng khen thì mỉm cười: “Cám ơn dượng.”
Phục Đình quay đầu ngựa, nhìn thấy Tê Trì ở ngoài sân.
Nàng đứng trong gió, áo khoác bay phấp phới, ánh mắt rơi lên người chàng, trên mặt là nụ cười như có như không.
Phục Đình chẳng lạ gì nụ cười này, nàng cũng từng cười như thế khi chàng dạy Lý Nghiên cưỡi ngựa.
Chàng cúi đầu cười, đoạn xoay người gọi: “Tiểu Nghĩa.”
Trong sân tạm dừng, La Tiểu Nghĩa đi tới.
Chàng ném gậy qua: “Đệ vào đi.”
La Tiểu Nghĩa đỡ lấy: “Được, để đệ vào thay tam ca.”
Bộc Cố Tân Vân hỏi: “Đại đô hộ không chơi nữa à?”
Phục Đình ừ một tiếng, giục ngựa rời khỏi sân.
Tê Trì đứng cách khá xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy mọi người dừng lại, sau đó Phục Đình rời khỏi sân.
Bỗng trong sân có tiếng hét vang lên, ngựa của Bộc Cố Tân Vân đột nhiên chồm lên khiến cô nhóc ngã xuống.
Phục Đình đứng gần đó nên phản ứng rất nhanh, lập tức xuống ngựa đỡ tiểu cô nương.
Mọi người cũng đi đến phụ giữ ngựa, La Tiểu Nghĩa ở trên ngựa đưa tay ra, thậm chí tới Lý Nghiên cũng đến gần.
Tê Trì nhìn cảnh đó, khi thấy Phục Đình đỡ cô nhóc thì bất giác nhướn mày, nhưng thấy chàng buông tay nhanh như thế thì dời mắt đi.
Bộc Cố Tân Vân được dìu đi ra khỏi sân, Bộc Cố Kinh cũng thất kinh nói một tràng tiếng Hồ, quở trách cô bé mấy câu.
Phục Đình ra ngoài sân, nhận lấy khăn lau tay.
Tê Trì đi đến hỏi: “Sao không chơi nữa?”
Chàng lau mu bàn tay, nhìn nàng nói: “Bị nàng nhìn dữ quá, không đánh nổi nữa.”
“Trách thiếp đấy à?” Nàng than thở: “Thiếp còn tính khen chàng đánh hay quá.”
Phục Đình không biết nàng nói thật hay giả, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.
Tê Trì nhìn tay chàng: “Đôi tay này phản ứng nhanh thật đấy.”
Phục Đình nhìn lên: “Ta chỉ cứu người mà thôi.”
Nói xong lại cảm thấy mình như đang giải thích.
Nàng cười: “Thì thiếp nói chuyện chàng cứu người đó.”
Dứt lời nàng đi lướt qua chàng, tiến về phía trước.
“Đi đâu đấy?” Chàng hỏi.
Nàng dừng chân: “Vốn tới đây là để tiếp đãi tộc Bộc Cố, giờ tiểu cô nương người ta ngã ngựa, dĩ nhiên phải đi thăm hỏi rồi.”
Phục Đình không nói gì, chỉ nhìn nàng đi xa.
Bộc Cố Tân Vân ngồi trên băng ghế ngoài lều nghỉ ngơi, hai mắt cứ nhìn Phục Đình và Tê Trì ở bên kia.
Bỗng thấy Tê Trì đi về phía mình.
“Lau mặt đi, dính bẩn rồi kìa.” Tê Trì đưa khăn của mình cho cô nhóc.
Cô nhóc ngơ ngác nhận lấy: “Phu nhân đến thăm tôi à?”
Tê Trì gật đầu.
Bộc Cố Tân Vân im lặng, sau đó thấp giọng nói: “Tôi còn tưởng phu nhân sẽ nổi nóng.”
Tê Trì hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải nổi nóng?”
“Vì… Đại đô hộ mới đỡ tôi.”
Tê Trì buồn cười: “Ta không tới mức không phân biệt được trắng đen, nếu chàng ở ngay gần đó mà thấy chết không cứu, không nể tình tộc Bộc Cố, cũng không có trách nhiệm mà đàn ông nên có, thì ta thực sự sẽ xem thường chàng.”
Bộc Cố Tân Vân không tiếp lời.
Vừa nãy cô nhóc thấy Đại đô hộ muốn đi nên nhất thời cuống lên, gậy trong tay không cẩn thận đập vào ngựa khiến nó giật mình, làm mình té ngã.
Mà tiểu cô nương nghĩ cũng thật nhanh, thấy Đại đô hộ ở gần mình nên không kéo dây cương.
Quả nhiên, Đại đô hộ ra tay cứu cô nhóc, cô nhóc còn nghĩ có lẽ vị phu nhân này sẽ giận mình.
Chẳng ngờ người ta còn không để mình vào mắt.
Có lẽ là đang nhắc nhở cô nhóc rằng, đó chỉ là cứu người mà thôi.
“Hẳn phu nhân không thích tôi.” Bộc Cố Tân Vân nghĩ tới những lời mình đã nói với nàng lúc trước.
Cái gì mà cảm thấy không ai xứng với Đại đô hộ, cũng tính luôn vị phu nhân này vào đó, chắc hẳn là không vui nổi rồi.
Bỗng Tê Trì hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.”
“Cũng chỉ lớn hơn cháu ta ba tuổi.” Nàng nói, “Ta thấy em cũng không khác gì cháu mình, vẫn là một đứa trẻ.”
Bộc Cố Tân Vân nhìn cậu thiếu niên ở trong sân, im lặng lau mặt rồi trả lại khăn cho nàng.
“Cám ơn phu nhân, nhưng tôi đã trưởng thành rồi.”
Tê Trì nhận lấy: “Đợi đến lúc em muốn có được ai đó, không cần lừa dối bản thân, cũng không cần tự ti nhún nhường thì đó mới gọi là trưởng thành.”
Bộc Cố Tân Vân như bị nói trúng tim đen, cau mày im lặng.
Tê Trì đã đoán ra nội tâm của cô bé từ lâu, dẫu gì tâm tư của một tiểu cô nương cũng dễ đoán.
Nàng cất khăn vào trong tay áo, nói: “Chỉ lần này thôi đấy, hy vọng lần sau em không ngã ngựa nữa.”
Gương mặt Bộc Cố Tân Vân cứng đờ, không lên tiếng.
Cứ như chút tâm tư của mình đã bị phơi bày hoàn toàn trước mắt nàng.
Tê Trì đã xoay người rời đi.
***
Trời nhá nhem tối, đoàn người ngủ lại doanh trại.
Vì Bộc Cố Tân Vân ngã ngựa nên tộc Bộc Cố tạm rời chưa rời khỏi doanh trại, cứ nấn ná đến lúc này nên quyết định ngủ lại luôn.
Bộc Cố Kinh luôn miệng cảm tạ Phục Đình, sau đó mới đến thăm cháu gái.
Trong lều lớn đã châm đèn.
Tê Trì ngồi bên bàn, cầm đũa nhai kỹ bữa cơm quân đội đạm bạc.
Khẩu vị bình thường, vẫn có thịt, có thể thấy tiền của Phục Đình đã tiêu ở đâu.
Ăn xong thì Tân Lộ đem nước tới, nàng rửa mặt rồi hỏi: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho A Nghiên rồi chứ?”
Tân Lộ đáp vâng: “Có Thu Sương ở đó, tối nay thế tử sẽ ở chỗ La tướng quân, nói muốn thảo luận chuyện tập võ.”
Nàng gật đầu, nhớ đến Bộc Cố Tân Vân thì nói: “Em tới chỗ tiểu cô nương đó phục vụ đi, coi như phủ đô hộ đối xử tử tế với khách.”
Tân Lộ nhận lệnh rời đi.
Tê Trì chỉnh đèn sáng hơn, sau đó ngồi lên giường cũ nhìn bản đồ trên giá, ước tính xem thương đội mình đã đi đến đâu.
Dựa theo số ngày thì chắc cũng sắp xuất cảnh rồi.
Phục Đình cúi đầu đi vào, chàng chỉ mặc mỗi trung y, trên mặt lẫn cổ đều dính nước.
Tê Trì thấy chàng vừa tắm vào, không khỏi nhìn giường cũ dưới người: “Tối nay ngủ ở đây à?”
Phục Đình nhìn nàng ngồi nơi đó, lau cổ ướt nhẹp: “Còn có thể ngủ ở đâu nữa?”
Nàng lẩm bẩm: “Làm gì có Đại đô hộ nào dẫn phu nhân đến doanh trại.”
Chàng cười: “Nay có rồi đấy.”
Nói rồi chàng đi tới, ngồi trên sạp cởi trung y ra, cầm quần áo mới mặc vào.
Tê Trì nhìn chàng xoay người lại, trong ánh đèn, hai vết sẹo lộ ra chồng chéo lên nhau, không kìm được hỏi: “Vết thương này là gì thế?”
Chàng đang buộc tay áo, ngoái đầu nhìn nàng: “Cái gì?”
Tê Trì đưa tay ra chỉ vào lưng chàng, lướt dọc theo vết sẹo: “Thiếp nói cái này.”
Tay bị chàng nắm lấy.
“Đao, loan đao của Đột Quyết.”
Nàng nghĩ, dài thế này, sâu thế này, ắt hẳn lúc ấy đau lắm.
Chàng nắm tay nàng, nhìn vào đôi mắt sâu của nàng.
Tê Trì bị chàng nhìn, ánh mắt bất giác dao động.
Chàng buông ra, cười nói: “Đi ngủ thôi.”
Rồi bổ sung câu nữa: “Bên ngoài sẽ nghe thấy đấy.”
Nàng lập tức hiểu ý, mặt nóng lên, nằm vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT