Phó đạo vui vẻ nói: “Tôi mới là người nên cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi không biết làm gì với ca khúc chủ đề nữa.”
Mạnh Miên Đông nghẹn ngào nói: “Cháu sẽ cố gắng không làm ngài thất vọng.”
Phó đạo an ủi: “Đừng khóc, có tâm là được rồi, tôi tin cậu nhất định có thể làm được.”
Mạnh Miên Đông được an ủi, càng muốn khóc hơn, trừ Văn Nhiên, Phó đạo là người đầu tiên coi trọng cậu.
Phó đạo đã biết chuyện Mạnh Miên Đông mắc chứng điếc đột ngột từ chỗ nhà sản xuất Tần, nghe Mạnh Miên Đông khóc, ông khích lệ: “Miên Đông, ai ở đời sẽ có lúc vấp ngã, chỉ cần vượt qua là có thể leo lên đỉnh cao, cậu may mắn hơn những người khác nhiều, cậu có tài hoa, đã định trước không phải là người tầm thường.”
Văn Nhiên khẽ vỗ lưng Mạnh Miên Đông, cầm lấy điện thoại trong tay Mạnh Miên Đông, nói với Phó đạo: “Cảm ơn ngài, ngài nhớ chú ý thân thể mình nhé, xin lỗi ngài cháu phải cúp máy rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ôm Mạnh Miên Đông vào lòng.
Mạnh Miên Đông khóc một lát mới chịu nín, cười nói: “Văn Nhiên, Phó đạo nói đúng lắm, em rất may mắn, em có thể cùng anh yêu nhau, em có thể được Phó đạo coi trọng, không ai may mắn hơn em nữa, em phải thật cố gắng mới xứng với sự may mắn này.”
Văn Nhiên lấy khăn giấy lau nước mắt cho Mạnh Miên Đông, thâm tình nói: “Có thể cùng em yêu nhau, người may mắn chính là anh.”
Mạnh Miên Đông vòng tay ôm gáy Văn Nhiên, nhẹ nhàng cắn môi Văn Nhiên: “Em là người may mắn nhất thế giới, anh là người may mắn nhì thế giới.”
Văn Nhiên véo gò má Mạnh Miên Đông: “Miên Đông may mắn nhất thế giới có thể cho anh biết câu trả lời vừa nãy của em là gì không?”
Mạnh Miên Đông gật đầu: “Em đồng ý gia nhập phòng làm việc của chúng ta, anh đến công ty bàn chuyện giải ước với em nha.”
“Được, anh đi với em.” Văn Nhiên chưa quen với sự vụ công ty, thế là gọi Hàn Thừa đi cùng.
Trong phòng thu có nhà vệ sinh, Mạnh Miên Đông đi rửa mặt trước khi quay lại micro lần nữa.
Hát thêm hai lần, Văn Nhiên ngăn cản: “Miên Đông, nghỉ ngơi một lát đi!”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, uống nước khoáng Văn Nhiên đưa tới.
Khoảng một tiếng sau, Hàn Thừa đến công ty rồi, Văn Nhiên mới chở Mạnh Miên Đông đến.
Lúc họ đến nơi, Hàn Thừa đã thương lượng xong với quản lý Chử của bộ phận ca sĩ, chỉ chờ Mạnh Miên Đông gật đầu và ký tên vào khoản giải ước là xong.
Quản lý Chử là người làm ăn, thấy Mạnh Miên Đông cũng không hỏi vì sao cậu muốn giải ước, chỉ muốn xác nhận: “Mạnh Miên Đông, cậu thật sự muốn giải ước?”
Mạnh Miên Đông không do dự: “Đúng, tôi muốn giải ước.”
Quản lý Chử nghe vậy, gọi quản lý Trần ở phòng pháp lý tới, dựa theo hợp đồng ba năm trước Mạnh Miên Đông đã ký, Mạnh Miên Đông chỉ cần thanh toán chín triệu nhân dân tệ là xong, không có điều kiện kèm thêm nào khác.
Quản lý Trần soạn một bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng, Mạnh Miên Đông chuyển chín triệu vào tài khoản công ty, song phương ký tên, hợp đồng giải ước coi như là thành lập.
Lúc Mạnh Miên Đông chuẩn bị rời đi, quản lý Chử nói với Mạnh Miên Đông rằng: “Chúc cậu vạn sự như ý.”
Mạnh Miên Đông chưa từng tiếp xúc quản lý Chử, cảm nhận được ý tốt của quản lý Chử, vội vàng cảm ơn: “Cám ơn anh.”
Quản lý Chử đích thân tiễn ba người ra ngoài, sau đó mới trở về làm việc.
Thật ra trong đời mình có rất nhiều thiện ý, phải chăng trong ba năm nay cũng có nhiều thiện ý thế không?
Vậy mà mình ngu ngốc bị bi quan che mờ mắt, lãng phí ba năm, sau này không như vậy nữa.
Trùng hợp tới giờ ăn tối, Mạnh Miên Đông vừa ra công ty, hưng phấn nói: “Chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn được không? Em mời.”
Văn Nhiên trêu ghẹo: “Miên Đông giàu quá.”
Mạnh Miên Đông khoe khoang: “Đương nhiên, ngày nào em cũng ngủ trên giường vàng, trên giường vàng còn nạm kim cương nha.”
Hàn Thừa nhìn thần thái sáng láng của Mạnh Miên Đông, lại nghe Mạnh Miên Đông bông đùa, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ Mạnh Miên Đông trước khi Văn Nhiên xuất hiện, rõ ràng chỉ có cách ba bốn tháng, Mạnh Miên Đông lại như thoát thai hoán cốt.
Bọn họ tới một nhà hàng tự phục vụ ăn một bữa thịnh soạn, ăn xong, màn đêm cũng đã buông xuống.
Hàn Thừa vội về nhà với vợ con, sau khi tạm biệt hai người liền lái xe đi.
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn trên trời, nói: “Văn Nhiên, ba năm nay em chưa ngắm trăng lần nào, cái gì em cũng không muốn làm, cái gì cũng không dám làm, em đắm chìm trong sự thất bại của mình, buông thả bản thân, bây giờ quay đầu nghĩ lại, em quá ngu ngốc, rõ ràng còn có người thích ca khúc của em, rõ ràng em không cần vì kế sinh nhai mà lo lắng, rõ ràng còn có người quan tâm em, em lại cảm thấy mình trắng tay.”
“Rất nhiều chuyện chỉ chờ đến khi vượt qua rồi, quay đầu lại mới thấy nó không khó khăn như mình tưởng.” Văn Nhiên ôn nhu nói, “Nhưng bản thân em lúc đó sẽ chỉ cảm thấy đó là địa ngục, đây là chuyện rất bình thường, em không ngu ngốc chút nào hết.”
Văn Nhiên mở cửa xe cho Mạnh Miên Đông, lại cười nói: “Trái lại Miên Đông của anh rất thông minh.”
Mạnh Miên Đông ngồi lên xe, nghiêm túc nói: “Đương nhiên em rất thông minh, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học trọng điểm!”
Văn Nhiên thắt đai an toàn cho Mạnh Miên Đông rồi ngồi xuống ghế lái.
Anh quay đầu, kề sát bên tai Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông của anh chỉ không thạo kỹ thuật hôn và giường chiếu thôi.”
Mạnh Miên Đông hừ: “Không phải anh nói em không cần kỹ thuật sao? Anh còn nói sự tồn tại của em là cám đỗ lớn nhất với anh nữa.”
Văn Nhiên vô tội nói: “Anh nói hồi nào?”
Mạnh Miên Đông bất mãn: “Anh thật không biết xấu hổ.”
Văn Nhiên nâng cằm Mạnh Miên Đông, nói: “Em có chứng cứ không?”
Mạnh Miên Đông tức đến phồng má: “Sớm biết vậy em đã ghi âm.”
Văn Nhiên chọt má Mạnh Miên Đông: “Không giỡn với em nữa, chúng ta về nhà.”
Mạnh Miên Đông lập tức hết giận: “Ừm, chúng ta về nhà.”
Về đến nhà, bụng Mạnh Miên Đông vì ăn quá nhiều mà phình lên, túm tay Văn Nhiên làm nũng: “Giúp em xoa bụng.”
Văn Nhiên một bên giúp Mạnh Miên Đông xoa bụng, một bên bất đắc dĩ: “Ai bảo em ăn nhiều quá làm chi.”
Mạnh Miên Đông phản bác: “Không nhiều, không nhiều thiệt mà, tại dạ dày em quá nhỏ.”
Chắc có lẽ vì hôm nay đã xảy ra ba chuyện tốt, Mạnh Miên Đông vui vẻ nên ăn nhiều hơn bình thường.
Văn Nhiên vốn muốn khuyên Mạnh Miên Đông ăn ít một chút, lại không muốn phá hỏng tâm tình tốt đẹp của cậu, thế nên không nói gì.
Anh xoa xoa một hồi, vén áo phông của Mạnh Miên Đông lên, thò tay vào, vuốt ve da thịt mịn màng trên bụng, không nhẹ không nặng xoa nắn, di chuyển lên trên, kẹp lấy chỗ nhô bên trái.
“Ưm… Văn Nhiên…” Mạnh Miên Đông tựa như đang nỉ non, hai tay níu lấy quần áo Văn Nhiên.
Văn Nhiên bình thản hỏi: “Miên Đông muốn anh làm thế nào?”
Mạnh Miên Đông thành thật nói: “Ôm em.”
Văn Nhiên bắt đầu hôn Mạnh Miên Đông, khuấy đảo khoang miệng của cậu một trận mới khàn khàn nói: “Chúng ta vận động tiêu cơm đi.”
Trận vận động tiêu cơm này đến nửa đêm mới kết thúc.
Mạnh Miên Đông nửa tỉnh nửa mê kéo tay Văn Nhiên nói: “Ngay mai anh cùng em đến phòng thu âm nữa nhé? “
“Ừm.” Nghe Văn Nhiên trả lời xong, Mạnh Miên Đông liền ngủ.
Hôm sau, Văn Nhiên tiếp tục dẫn Mạnh Miên Đông đến phòng thu âm, có điều vẫn chưa chính thức thu âm, Mạnh Miên Đông còn đang tìm cảm giác.
Văn Nhiên đã bảo Hàn Thừa tập hợp đội ngũ Mạnh Miên Đông trước, chỉ cần chờ Mạnh Miên Đông sẵn sàng thôi.
Ngày thứ mười, Mạnh Miên Đông hát xong, nói với Văn Nhiên: “Em muốn chính thức thu âm.”
Cậu dứt lời, đang muốn gọi cho Hàn Thừa, nhờ Hàn Thừa mời đội ngũ của cậu trước đây, lại nghe Văn Nhiên nói: “Anh đã bảo Hàn Thừa gọi họ tới rồi, ngày mai em có thể bắt đầu thu.”
Ngày thứ mười một, Mạnh Miên Đông bắt đầu thu bản tình ca cho Văn Nhiên.
Đối với cậu, chuyện thu âm cũng không dễ dàng gì, cậu đã có thể ca hát trước mặt Văn Nhiên không đại biểu cho cậu có thể ca hát trước mặt người khác, dù đó là người cậu từng hợp tác đi nữa, cậu cũng không sao bình tĩnh được.
Vậy nên lần thứ nhất cậu hát tệ vô cùng, tệ đến nỗi đội ngũ của cậu cho rằng cậu chỉ cùng tên cùng họ với thiếu niên thiên tài kia, bọn họ còn âm thầm thảo luận có phải ba năm nay tai cậu vẫn chưa khôi phục không, nếu không làm sao ra hát ra nông nỗi như vậy chứ, một trong số đó còn phát hiện máy trợ thính của Mạnh Miên Đông, tức thì nói ra.
Vì vậy sau khi nghỉ ngơi, bắt đầu thu âm lần nữa, bọn họ nhìn Mạnh Miên Đông bằng ánh mắt tràn đầy thương hại.
Mạnh Miên Đông không ngốc, cậu rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, bị sự thương hại bao phủ, cả người không được tự nhiên.
Nhưng cậu không lui bước, trong ba ngày sau, lần nào cậu đều hát hay hơn lần trước, lần cuối cùng còn khiến mọi người tán dương.
Văn Nhiên bị tiếng ca của Mạnh Miên Đông làm ngứa ngáy, bề ngoài thì thong dong vỗ tay, trong đầu lại nghĩ làm thế nào lột sạch quần áo cậu, làm thế nào bắt nạt cậu khóc huhu.
Hôm nay khi thu âm xong, Văn Nhiên khóa cửa phòng thu, đem tất cả kế hoạch trong đầu mình áp dụng lên người Mạnh Miên Đông một lần, mỹ danh là khen thưởng vì Mạnh Miên Đông biểu hiện quá tốt.
Ngày thứ mười lăm, bản tình ca chính thức thu âm xong, Mạnh Miên Đông lại bắt đầu thu âm ca khúc chủ đề cho phim mới của Văn Nhiên.
Ngày thứ mười tám, ca khúc chủ đề cũng thu âm xong, bắt đầu tiến vào giai đoạn chế tác EP.
Hàn Thừa lại tìm nhiếp ảnh gia Mạnh Miên Đông mà quen thuộc chụp bìa EP, ảnh minh họa ca khúc và một số hình ảnh để tuyên truyền.
Mạnh Miên Đông vô cùng căng thẳng, sau khi chụp xong, lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi.
Chỉ có điều như lúc thu âm, cậu không hè lùi bước.
Mãi khi về đến nhà, cậu mới nhào lòng Văn Nhiên nói: “Em rất sợ, em không quen tiếp xúc với máy quay.”
Văn Nhiên mở miệng khuyên nhủ: “Đừng sợ, em làm tốt lắm, lâu rồi em không tiếp xúc với máy quay, không quen là chuyện bình thường, giống như chưa tới một tuần em đã thu xong EP rồi.”
Mạnh Miên Đông ôm chặt Văn Nhiên nói: “Cám ơn anh đã động viên em, cảm ơn anh bên cạnh em, em sẽ cố gắng.”
Thất Tịch cùng ngày, EP mới của Mạnh Miên Đông chính thức mở bán.
Hàn Thừa đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vì vậy EP vừa phát hành, tất cả trang chủ trang web âm nhạc và các app âm nhạc đều tuyên truyền cho EP mới của Mạnh Miên Đông, Weibo và các Web khác cũng tuyên truyền.
Trong lúc nhất thời, hầu như ai ai cũng biết Mạnh Miên Đông phát hành EP mới, có rất nhiều người, nhất là những người trẻ tuổi không biết Mạnh Miên Đông là ai, trong đó có không ít người xuất phát từ hiếu kỳ mà mở nghe ca khúc của Mạnh Miên Đông.
Trong EP chỉ có hai ca khúc, đều là ca khúc trữ tình, một bài là <Hai>, một bài là, bài nào cũng rất hay, nhất là <Hai>, nó dường như phơi bày hết thảy đau thương từng trải, ai nghe cũng rơi lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT