Edit: Phong Nguyệt

Một tuần trước khi khai máy, Mạnh Miên Đông cuối cùng cũng viết xong ca khúc chủ đề phim của Phó đạo, lại tốn một ngày thu âm ca khúc, rồi sao chép một bản master*, sau đó cùng Văn Nhiên đưa cho Phó đạo.

*Master là bản thu âm gốc hoàn chỉnh của một ca khúc chất lượng cao đã trải qua quy trình xử lí kĩ thuật

Khi họ đến nơi vừa khéo đoàn phim đang trong thời gian nghỉ ngơi.

Phó đạo ngồi trong phim trường thoạt nhìn gầy đi trông thấy, da dẻ kém sắc, nhưng tinh thần rất tốt, vừa thấy họ liền nhiệt tình gọi: “Văn Nhiên, Miên Đông, hai người tới rồi.”

Văn Nhiên nhìn chằm chằm Phó đạo nói: “Gần đây ngài có chỗ nào khó chịu không?”

Phó đạo hờ hững nói: “Lớn tuổi kiểu nào cũng sẽ có chỗ khó chịu.”

Văn Nhiên lại khuyên nhủ: “Nếu ngài rảnh thì hãy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân đi.”

Phó đạo hỏi: “Không thoải mái thôi, chưa đến nỗi khó chịu, kiểm tra sức khoẻ toàn thân có ích gì đâu?”

Văn Nhiên bỗng dưng cứng họng, sau đó nói: “Ít nhất kiểm tra sức khoẻ toàn thân có thể cho ngài biết nguyên nhân cụ thể khiến ngài không thoải mái là gì và cũng sớm chữa trị.”

Phó đạo biết Văn Nhiên nói không sai, chẳng qua bây giờ ông không có thời gian làm kiểm tra sức khỏe toàn thân gì đó, thế là cam đoan: “Chừng nào tôi quay xong bộ này tôi sẽ đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân.”

Nãy giờ Mạnh Miên Đông đứng ở bên cạnh không hề nói gì, đến lúc này mới hỏi: “Bao lâu nữa ngài mới quay xong bộ này?”

Phó đạo đáp: “Hai tháng nữa.”

Hai tháng… Mạnh Miên Đông nhìn sắc mặt Phó đạo, lo lắng không biết Phó đạo có thể chống đỡ được hai tháng nữa không.

Nhưng bây giờ trừ phi cương quyết áp tải Phó đạo đi bệnh viện, nếu không ông sẽ không bỏ phim mà đến bệnh viện.

Phó đạo không muốn nhắc đến vấn đề sức khỏe của mình nữa, hỏi: “Miên Đông, lần trước cậu gọi điện cho tôi nói đã viết xong ca khúc chủ đề rồi mà, mở lên cho tôi nghe đi.”

Mạnh Miên Đông nhét đĩa vào đầu CD mà cậu mang theo, đeo nút bịt tai rồi mới đưa cho Phó đạo.

— Có thể chép ca khúc chủ đề vào điện thoại nhưng với chất lượng âm thanh này thì nghe bằng đầu CD vẫn hơn.

Phó đạo tiếp nhận đầu CD, đeo nút bịt tai rồi nhấn phát.

Bộ phim điện ảnh mới của ông xoay quanh niềm vui nỗi buồn của những con người dưới đáy xã hội, không tính là bi kịch từ đầu đến cuối, nhân vật chính chiếm được thứ mình muốn đồng thời cũng mất đi thứ quan trọng nhất của mình.

Giống như định luật bảo toàn khối lượng, một người chỉ có thể có được bao nhiêu đó, không được phép có nhiều hơn.

Và ca khúc chủ đề của Mạnh Miên Đông cũng giống như nhịp phim, giai điệu nhẹ nhàng, không buồn, không vui, như thể nhân vật chính đang nhẹ nhõm kể lại chuyện cũ sau vài năm.

Ca khúc chủ đề có thể đặt ở đầu phim, có thể đặt ở cuối phim, hoặc có thể làm nhạc đệm.

Ca khúc chủ đề của Mạnh Miên Đông vô cùng hợp làm nhạc cuối phim, nó có thể dẫn dắt khán giả suy nghĩ về tình tiết sau khi phim kết thúc, khiến nhân vật này như thật sự tồn tại, lặng lẽ sinh hoạt quanh đây.

Phó đạo nghiêm túc nghe xong, nói: “Miên Đông quả nhiên không làm tôi thất vọng.”

Mạnh Miên Đông hớn hở hỏi: “Thật ạ?”

Phó đạo liên tục gật đầu: “Thật.”

Mạnh Miên Đông có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn ngài đã cho cháu cơ hội viết ca khúc này.”

Phó đạo lắc đầu: “Phải cảm ơn vì cậu đã cho tôi một ca khúc chủ đề phù hợp với phim mới đúng.”

Bởi vì đã qua thời gian nghỉ ngơi, Mạnh Miên Đông không tiện quấy rầy Phó đạo, để bản master lại cho ông, chuẩn bị cùng Văn Nhiên rời đi.

Trước khi đi, Văn Nhiên lo lắng nói: “Ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”

“Tôi biết rồi.” Tuy Phó đạo nói thế, song Văn Nhiên nhìn tình trạng trên phim trường của ông liền biết ông không làm được.

Phó đạo nhất định sẽ ưu tiên quay phim, vấn đề sức khỏe sẽ đặt phía sau.

Đây lại không phải là điều Văn Nhiên có thể quản.

Anh nhìn sang Mạnh Miên Đông, bắt gặp ánh mắt lo âu không kém của Mạnh Miên Đông, cúi đầu thở dài.

Hai người ra khỏi phim trường, Văn Nhiên lái xe rời đi.

Về nhà, Mạnh Miên Đông vào thẳng phòng sách, cậu muốn tranh thủ phối nhạc, vì nam chính có rất nhiều cảnh đánh piano nên cậu còn phải luyện đàn.

Một ngày trước khi khai máy, hai người thu dọn hành lý, di chuyển đến khách sạn mà đoàn phim đã đặt trước.

Do hai người đã come out nên được sắp xếp ở một căn phòng lớn.

Phim được quay theo hai tổ, theo thứ tự là tổ thiếu niên và tổ thành niên.

Tổ nào Văn Nhiên cũng có cảnh diễn, còn toàn bộ phần diễn của Mạnh Miên Đông đều ở tổ thành niên.

Lẽ ra hai người phải diễn cảnh riêng của mình trước, sau đó mới diễn chung, nhưng do Mạnh Miên Đông lần đầu đóng phim, vì lẽ đó cảnh diễn chung được đẩy lên trước, để Văn Nhiên dẫn dắt Mạnh Miên Đông.

Tuy không ai ở hiện trường nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ, nhưng không tránh khỏi bàn tán sau lưng.

Cảnh diễn chung đầu tiên là cảnh Mạnh Miên Đông đàn piano, Văn Nhiên đứng ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Cảnh này là cảnh tiếp nối cảnh nam diễn viên nhí cũng đàn piano như thế, Văn Nhiên cũng đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Diễn viên nhí lớn lên trong tiếng đàn piano, trở thành Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên già hơn một chút.

Trước khi quay phim, Mạnh Miên Đông căng thẳng dẫn tới nôn mửa một lần, được Văn Nhiên ôm vào lòng an ủi một hồi mới bình tĩnh lại.

Thay trang phục xong, trước khi vào phòng hóa trang, sắc mặt Mạnh Miên Đông vẫn trắng hếu.

Văn Nhiên ngồi hóa trang bên cạnh Mạnh Miên Đông, vì anh diễn vai thầy giáo bị tạt axit sunfuric hủy dung, lại trải qua nhiều lần cấy da, phẫu thuật thẩm mỹ, cả khuôn mặt không cân xứng nên anh phải tốn hơn nửa tiếng mới hóa trang xong.

Còn Mạnh Miên Đông chỉ cần mười lăm phút đã xong.

Sau đó, Mạnh Miên Đông ngồi chờ Văn Nhiên, trước mặt người khác, cậu không dám tỏ ra quá thân thiết với Văn Nhiên, chỉ ngồi nhìn.

Văn Nhiên cảm nhận được ánh mắt Mạnh Miên Đông, ôn nhu liếc nhìn Mạnh Miên Đông, an ủi cậu.

Được Văn Nhiên an ủi, Mạnh Miên Đông chợt thấy mình và Văn Nhiên đang liếc mắt đưa tình, nhịn không được cúi đầu cười, nỗi căng thẳng cũng vơi bớt.

Đến khi Văn Nhiên hóa trang xong đứng dậy, cậu lại bắt đầu căng thẳng và buồn nôn, cậu lại được Văn Nhiên đỡ đến nhà vệ sinh.

Vừa đến nhà vệ sinh, cậu lập tức nôn ra, Văn Nhiên im lặng vỗ lưng cậu.

Vì đã hóa trang nên sau khi nôn mửa thoạt nhìn không trắng hếu như lần trước.

Cậu sức miệng xong, ôm lấy Văn Nhiên, cậu sợ phấn trên mặt dính trên quần áo của Văn Nhiên, không chôn mặt vào lòng Văn Nhiên như bình thường mà chỉ ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên.

Văn Nhiên xoa xoa tóc Mạnh Miên Đông, khích lệ: “Miên Đông, đừng sợ, đợi lát nữa em diễn chung với anh, em có thể không nhìn người khác, chỉ nhìn anh là được, diễn không tốt cũng không sao, anh có đủ kiên nhẫn diễn lại với em.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông lên tiếng, thắc mắc hỏi, “Nhưng cảnh này là cảnh em đàn piano, em nhìn anh sao đàn được?”

Văn Nhiên nghe xong thắc mắc của Mạnh Miên Đông, nhận ra Mạnh Miên Đông không còn căng thẳng nữa, cười nói: “Vậy em xem anh thành piano đi.”

Mạnh Miên Đông lẩm bẩm: “Xem anh thành piano?”

Xem Văn Nhiên trở thành piano, hình như có chút vấy bẩn.

Cậu nghĩ như vậy, bật cười, lại nói: “Chúng ta đi thôi.”

Về phim trường, ánh mắt ai nấy cũng đổ dồn trên người họ, Mạnh Miên Đông lại vô thức căng thẳng.

Mạnh Miên Đông ngồi vào trước đàn piano, mở nắp, nhìn những phím đàn quen thuộc, đầu óc trống rỗng.

Cậu phải đàn bài <Ma trơi > của Franz Liszt, bài này vô cùng khó đàn, âm điệu hình biến hóa kì lạ, vả lại còn double stop** luân phiên.

*Tên gọi của cách đánh 2 nốt nhạc phát ra âm thanh cùng một lúc.

Tuy cậu không bằng nam chính trong phim, nhưng mà cậu có thiên phú với âm nhạc, cậu đã đạt tới trình độ piano chuyên nghiệp.

Trọng tâm cảnh này chính là thầy giáo hoài nghi trình độ của mình, vậy nên anh mới chọn bài <Ma trơi>.

Nam chính đàn <Ma trơi> không tốt, hy vọng thầy chỉ dẫn, vấn đề là thầy giáo cũng không biết chỉ dẫn thế nào.

Cảnh này là cảnh bổ trợ cho cảnh sau, cảnh sau chính là cảnh hôm Mạnh Miên Đông đi thử vai-– Thầy giáo phát hiện mình không thể dạy nam chính được nữa, khuyên nam chính thử thi vào trường âm nhạc Juilliard.

Vậy nên Mạnh Miên Đông không cần đánh đàn hay, chỉ cần đánh sơ sơ là được rồi.

Mặc dù như vậy, đầu óc cậu vẫn cứ trống trơn.

Mạnh Miên Đông vô thức nhìn về phía Văn Nhiên, không nhận ra trong đôi mắt mình tràn đầy bất lực.

Văn Nhiên tiếp xúc ánh mắt Mạnh Miên Đông, phản ứng đầu tiên chính là ôm Mạnh Miên Đông về nhà, tận lực bảo hộ, để Mạnh Miên Đông không bao giờ lộ ra ánh mắt như thế nữa.

Nhưng anh không thể làm như vậy.

Bộ phim này không chỉ có riêng anh và Mạnh Miên Đông mà còn có cả đoàn phim, anh không thể để Mạnh Miên Đông bỏ cuộc từ đầu được.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng gọi: “Miên Đông.”

Âm thanh của Văn Nhiên thế như trẻ tre mà giải thoát cho Mạnh Miên Đông, thân thể cậu run lên, thấp giọng nói: “Em không sao.”

Lăng Ngôn đứng một bên chờ đã lâu, hết kiên nhẫn hỏi: “Hai người chuẩn bị xong chưa?”

Văn Nhiên đang muốn bảo Lăng Ngôn chờ một chút nữa, nào ngờ Mạnh Miên Đông lại giành trước: “Chúng tôi chuẩn bị xong rồi.”

Lăng Ngôn cất giọng: “ Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu, các bộ phận chú ý, ba, hai, một, action!”

Mạnh Miên Đông nhìn bản nhạc, bắt đầu đàn <Ma trơi >.

Cậu không thể kiểm soát ngón tay mình, đàn <Ma trơi> lộn xộn cả lên.

Cậu lập tức ngừng lại, nói với Lăng Ngôn: “Lăng đạo, phiền anh cho quay lại lần nữa.”

Phim này thu âm trực tiếp chứ không phải lồng tiếng, việc đánh đàn rất quan trọng.

Đương nhiên, phần đánh đàn cũng có thể lồng tiếng sau, chỉ là Mạnh Miên Đông hy vọng có thể thu âm trực tiếp, vừa nãy cách đàn của cậu đầy sơ hở, người ngoài không nhìn ra nhưng người trong ngành nhìn là biết.

Lăng Ngôn gật đầu nói: “Quay lại lần nữa, ba, hai, một, action!”

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên, cố gắng bình tĩnh, bắt đầu đàn.

Lần này không có bết bát như trước, nhưng vẫn không phù hợp với trình độ của nam chính.

Cậu nhờ Lăng Ngôn cho cậu đàn lần thứ ba.

Lần thứ ba này cuối cùng cũng tương đương với trình độ nam chính, cậu cứ thế tiếp tục đàn.

Đàn đến được phân nửa, bực dọc tăng lên, cậu dùng sức đè phím đàn, làm phím đàn phát ra tiếng vang chói tai.

Cùng lúc đó cậu ngẩng đầu lên nhìn Văn Nhiên, nhờ giúp đỡ: “Làm sao em mới có thể đánh <Ma trơi> lưu loát? Xin thầy hãy chỉ dẫn em một chút.”

Ánh mắt Văn Nhiên lộ vẻ phức tạp, há miệng, không nói gì.

Mạnh Miên Đông đứng dậy, khổ não nói: “Thầy không nói gì, có phải là chứng tỏ dù em làm sao cũng không thể đánh <Ma trơi> lưu loát không?”

Thật ra cảnh này đến đây là kết thúc, nhưng Lăng Ngôn không kêu “Cắt”, Văn Nhiên đành tiếp tục diễn.

“Không phải là vấn đề của em mà là do thầy không biết chỉ em thế nào.” Văn Nhiên muốn mỉm cười nhưng không thể, “Thi vào trường âm nhạc Juilliard đi.”

Mạnh Miên Đông ngỡ ngàng: “Thầy ơi, làm sao em có thể vào trường âm nhạc Juilliard được?”

Cuối cùng Văn Nhiên lộ ra một nụ cười: “Em không thử một chút làm sao biết mình không thể?”

“Em…” Mạnh Miên Đông chần chờ, “Em không muốn học trường âm nhạc Juilliard ở nước Mỹ xa xôi đó, em còn chưa từng học ở trong nước.”

“Thử xem.” Văn Nhiên bỗng thầy buồn bã, “Thầy không dạy nổi em nữa.”

“Cắt.” Lăng Ngôn nhìn Mạnh Miên Đông nói, “Cảnh thứ hai cảm xúc của cậu chưa tới, diễn lại.”

Mạnh Miên Đông cũng hiểu vấn đề của mình ở chỗ nào, một bên diễn, một bên cố gắng phán đoán tâm lý nam chính, cố gắng nhập vai.

Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, thẳng đến lần thứ năm, diễn xuất của Mạnh Miên Đông mới được Lăng Ngôn tán thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play