Hai ngày liên tục lên đường, thấy đã sắp đến Linh Vũ sơn rồi. Vốn bọn họ có thể đi suốt đêm lên Linh Vũ sơn, nhưng mà Linh Vũ sơn Thiên hạ luận võ đường cũng coi như sư môn của họ, mang bộ dạng phong trần mệt mỏi mà lên đó thì không dễ coi lắm, bởi vậy ba người vẫn ở trong thành lân cận dưới chân núi tìm khách điếm trước, nghỉ ngơi một đêm thật tốt, tắm rửa sạch sẽ rồi lên núi.
Tưởng Như Tinh là một cô gái, tất nhiên không thể cùng phòng với nam nhân. Kỷ Thanh Trạch cũng không muốn cùng phòng với một ma giáo yêu nhân, cho nên bọn họ thống nhất chính sách “Nuôi thả”, ba người mỗi người một gian phòng, không ai quấy rầy ai.
Cao Hiên Thần đã mấy ngày không tắm nước nóng rồi, trời còn chưa tối hẳn đã không chờ đợi nổi, sai tiểu nhị khách điếm đưa thùng nước nóng vào cho hắn tắm.
Cho đến khi tiểu nhị mang nước đưa tới, lui ra, bọt khí nóng trong nước nổi lên, Cao Hiên Thần lại không vội cởi quần áo. Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, không nhanh không chậm rót hai chén rượu, lúc mở miệng lại thay đổi hoàn toàn giọng nói: “Ngươi còn không đi à, chẳng lẽ muốn ở lại giúp ta tắm?”
Một người áo đen nhảy xuống nóc nhà, không ngờ lại chính là Toái Diệp đao Diệp Vô Dục. Mặt y không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại sáng lên đến thiêu người: “Quả nhiên là ngươi.”
Cao Hiên Thần thở dài: “Ngày hôm trước là có khách hàng dùng tiền mua mạng của ta, hay là chính ngươi tự mình làm khách hàng?”
Diệp Vô Dục ngồi xuống chỗ đối diện Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần đẩy một chén rượu lên trước mặt y, Diệp Vô Dục bưng lên uống một hớp. Y không hề trả lời câu Cao Hiên Thần vừa mới hỏi, lại cảm khái một câu: “Ta từng nghe tin tức ngầm trên giang hồ nói, thứ Thiên Ninh giáo các ngươi lưu truyền ngoại trừ Thanh Tuyết kiếm, còn có thuật dịch dung. Trước đây ta không tin, tới hôm nay thì không thể không tin nữa.” Y trực tiếp dùng tay sờ mặt Cao Hiên Thần: “Khuôn mặt này là thật hay giả?”
Cao Hiên Thần chụp lấy tay hắn, cũng né tránh câu hỏi này: “Ngươi mém chút đã phá hỏng gương mặt tuấn tú này của ta rồi, ngươi bồi thường nổi sao?”
Diệp Vô Dục nhíu mày, thấy hắn không muốn liền thu tay về.
“Aizz ” Cao Hiên Thần đến gần, nháy mắt, quay về chủ đề: ” Thiên Ninh giáo ta với Phong Hoa Thập Nhị lâu các ngươi vẫn luôn không có thù oán gì. Ngày hôm trước ngươi tới ám sát ta, không phải là muốn báo thù thay ‘Hàn Dục Trừng’ chứ?”
Diệp Vô Dục không trả lời. Y là sát thủ của Phong Hoa Thập Nhị lâu, Phong Hoa Thập Nhị lâu có tai tiếng ở trên giang hồ chỉ đứng sau Thiên Ninh giáo, thậm chí còn có tin đồn nói Phong Hoa Thập Hai lâu là phân đà của Thiên Ninh giáo. Có lúc Cao Hiên Thần rất bội phục trí tưởng tượng của đám người chính đạo, trên đời này không có chuyện xấu gì là không dính líu liên quan Thiên Ninh giáo bọn hắn sao? Nói chung, với thân phận Diệp Vô Dục, y không thể tham gia đại hội võ lâm, y cũng không cần phải đi trà trộn. Y đại khái còn không biết Cao Hiên Thần giao dịch với chính đạo, cũng không biết cái chết của Hàn Dục Trừng và Tạ Lê không liên quan tới Thiên Ninh giáo hay không, chỉ nghe nói giáo chủ Thiên Ninh giáo Cao Hiên Thần mới lộ diện đã tùy tiện ra tay rồi.
“Ngươi muốn báo thù cho ta, kết quả mém chút giết luôn ta. Ha ha ha ha ha ha, chuyện này cũng buồn cười quá! Nếu như ta thật sự bị ngươi giết mất, ngươi định làm như thế nào nhỉ?”
Cao Hiên Thần không kiêng kị mà cười nhạo, Diệp Vô Dục bị cười nhạo nheo mắt lại, trên mặt dần dần hiện lên một tầng hàn khí. Cũng trong chớp mắt, Diệp Vô Dục đột nhiên xoay cổ tay một cái, chỉ nghe “Cạch” một tiếng, cây tiểu đao trong tay hắn đã chuẩn xác xuyên qua khe hở giữa hai ngón tay Cao Hiên Thần, đâm vào trong bàn gỗ. Y mở to mắt, ánh mắt mang theo sát khí: “Thử xem?”
Cao Hiên Thần cười khan thu tay lại, xoa xoa tay túa mồ hôi dưới đáy bàn. Hắn vốn định thừa cơ châm chọc Diệp Vô Dục một chút cho đã, coi như động cơ Diệp Vô Dục ra tay là vì hắn, mà không thăm dò tin tức đã hồ đồ động thủ lung tung xém chút hại chết hắn cũng là sự thật. Có điều hắn nhìn thanh đao trên bàn này, vẫn quyết định không sao thì thôi. Dù có quan hệ cá nhân, nhưng Diệp Vô Dục dù sao cũng là sát thủ lòng dạ độc ác, không có chuyện gì y không làm được.
Hai người ngồi ở bên bàn yên lặng một hồi, Diệp Vô Dục rút đao trở về, vừa lau đao vừa thản nhiên hỏi: “Hắn không biết thân phận của ngươi?”
Cái “Hắn” chính là này chỉ Kỷ Thanh Trạch. Cao Hiên Thần thả lỏng người một chút, lười biếng nói: “Không biết —— cũng không có ý định cho hắn biết.”
Diệp Vô Dục ngừng động tác lại, giương mắt nhìn hắn: “Hắn không biết thân phận của ngươi, cũng không biết ngươi mất nội lực là vì hắn…”
“Chớ nói nhảm.” Cao Hiên Thần lập tức cắt lời y: “Ta là do bản thân tài nghệ không bằng người, việc này không trách được hắn.” Ngừng lại một chút, lại cực kỳ nghiêm túc nói, “Chuyện này trời biết ngươi biết ta biết, ngay cả Thiên Ninh giáo cũng không biết. Ngươi tuyệt đối không thể nói cho bất kì người nào.”
Giằng co một lát sau, Cao Hiên Thần cười khổ nói: “Đừng nhìn ta như vậy. Ngươi không hiểu đâu. Hàn Dục Trừng nếu như chỉ là Hàn Dục Trừng thì khi chết, ít nhất hắn cũng là bằng hữu đáng để lại tưởng niệm tốt trong lòng. Nhưng nếu Hàn Dục Trừng trở thành Cao Hiên Thần, thành giáo chủ Thiên Ninh giáo … Chậc, hắn cũng là người có lương tâm, một năm qua hắn vì ta cũng đã đau lòng nhiều, tội gì lại để cho hắn phải thêm hận nữa.”
Diệp Vô Dục tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng hóa thành cười lạnh một tiếng: “Tự ngược cuồng.”
Cao Hiên Thần bĩu môi. Hắn quét mắt qua thùng tắm trong phòng, phát hiện bên trong thùng đã hết bốc hơi nóng, lúc này mới nhớ tới chuyện tốt của mình đã bị người ta phá rối: “Ôi! Không còn chuyện gì khác thì ngươi mau đi đi, nước của ta nguội mất rồi này!”
Diệp Vô Dục nắm đao lên, mới vừa lên bệ cửa sổ định nhảy xuống, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: ” Tên Nghịch Dương chưởng hủy nội lực của ngươi chết rồi.”
“A?” Cao Hiên Thần đang cởi thắt lưng, đột nhiên một dùng sức, xém chút thắt mình thành thắt long ong. Hắn nín nửa ngày, mặt đỏ bừng kích động nói: “Trời ơi! Ai giết hả?!!Mẹ kiếp! Ta tìm suốt ròng rã một năm! Ta ngày nhớ đêm mong! Ta sắp xếp cho hắn 10 ngàn biện pháp sống không bằng chết!!! Không phải là bị ngươi giết chứ?!!”
“Ta cũng muốn thế.” Diệp Vô Dục liếc liếc hắn một cái, thần sắc có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc.”
Nói xong câu này, y nhảy ra ngoài từ cửa sổ, để lại Cao Hiên Thần một mình trong phòng tức giận sôi gan.
Màn đêm thăm thẳm, Cao Hiên Thần thổi tắt nến rồi lên giường nghỉ ngơi. Ước chừng đến giờ tý, hắn bị một mùi huân hương làm tỉnh lại. Đó là một loại mùi hơi chua, Cao Hiên Thần nhíu mày lại, bất động thanh sắc, chậm rãi luồn tay xuống dưới gối đầu.
Khứu giác hắn từ nhỏ đã phi thường nhạy bén, mùi người khác ngửi không thấy hắn đều có thể ngửi thấy được, đặc biệt đối với dược vật. Hắn thân là giáo chủ Thiên Ninh giáo, ngoại trừ võ công cũng cần có những khả năng khác phòng thân. Thế nên từ nhỏ hắn đã ngửi qua một ngàn tám trăm loại thảo dược, cũng đã luyện cách kháng mê hương. Hắn vừa nghe mùi đã biết, đây là một loại mê hương hóa công tán, người trúng còn chưa nhận ra hương lạ thì nội lực đã hoàn toàn biến mất.
Cao Hiên Thần vẫn duy trì tần suất hô hấp, vờ như mình còn chưa tỉnh, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Ngay một lát sau, từ cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra. Mấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Cao Hiên Thần kiềm chế bất động như trước, dựa vào âm thanh để nhận biết số người cùng hướng tới của đối phương.
Tổng cộng có ba người, đã đi vào từ giữa gian phòng.
Ba tên thích khách kia chậm rãi tới gần giường. Cao Hiên Thần thầm đếm số, lúc đếm tới ba, hắn đột nhiên ngồi dậy, phóng đồ giấu trong tay theo hướng hắn nhận ra!
Người tới có ba người, hắn ra phóng ra ba viên ám khí, một viên hụt, hai viên trúng. Có một người đột nhiên không kịp chuẩn bị thét lên thảm thiết, còn một người ngay cả tiếng còn không kịp phát ra đã ngã xuống.
Người không bị trúng ám khí là người phản ứng nhanh nhất, hắn không chỉ tránh được ám khí còn đồng thời múa đao bổ tới Cao Hiên Thần!
Cao Hiên Thần rút Thanh Tuyết kiếm ra, dùng sức giẫm lên ván giường nhảy lên, chân bám lấy thành lan trên nóc giường, Thanh Tuyết kiếm đâm tới mặt thích khách kia! Thích khách kia xoay rời ra kiếm của hắn, tên còn lại giương đao bổ về phía thành giường!
Ầm một tiếng, giường gãy tan!
Trong bóng tối không nhìn rõ bất cứ thứ gì, Cao Hiên Thần cũng đã cấp tốc thăm dò tình thế. Ba tên thích khách, một người bị ám khí của hắn bắn trúng chỗ hiểm, đã ngã xuống; một người mặc dù cũng bị ám khí bắn trúng, e rằng thương thế không nặng; còn một người khác lành lặn, là người võ công cao nhất trong ba người.
Không đốt đèn trong phòng nên ai cũng xem không thấy ai, chỉ có thể dựa vào âm thanh xác định phương hướng. Hai tên thích khách ruột gan rối bời, múa đao chém lung tung, rất có vẻ muốn đánh đại mà trúng. Còn ở bên tường sát giường, Cao Hiên Thần bị hai người dồn vào trong một góc, tình thế như vậy với hắn thực sự bất lợi.
Cao Hiên Thần không chút hoang mang, trong nháy mắt hắn đã kéo chăn trên giường, tính đúng thời cơ trùm lên đầu hai tên!
Một người né được, tên còn lại bị chăn che kín, hoảng loạn lôi kéo chăn, lại kéo tới một cái đồ vật vừa cứng vừa chắn. Hắn nhất thời hét thảm lên, nhưng tiếng kêu vừa mới phát ra một nửa đã không phát được nữa —— cùng lúc chăn bông bay đến thì kiếm đã cắt đứt yết hầu hắn.
Cao Hiên Thần rút bảo kiếm về, lại không lập tức đi đánh giết tên thích khách cuối cùng, mà bay lên xà nhà. Một năm này, hắn thay đổi không ít, không còn là thiếu niên chỉ biết hăm hở liều lĩnh ác đấu. Đặc biệt vì nội lực mất hết khiến cho hắn học được cách tạm thời rút lui chứ không một mực tấn công nữa, hắn sẽ tìm được một thời cơ thích hợp ra tay, không để cho mình gặp nguy cơ bị thương.
Cao Hiên Thần mới vừa bay lên xà nhà, chợt nghe trước cửa sổ truyền đến tiếng vang. Hắn quét mắt qua, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một người áo đen nhảy vào. Xem ra mới vừa vào chỉ là ba tên đi tiên phong, bên ngoài còn có người tiếp ứng. Chắc là nghe được tiếng đánh nhau trong phòng, biết nhiệm vụ đồng bọn chấp hành không thuận lợi, liền nhanh chóng tiến vào cứu viện.
Cao Hiên Thần mắt lạnh đánh giá hai bên, nhanh chóng tự hỏi nên ứng đối ra sao. Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, có một người vọt vào —— là Tưởng Như Tinh. Nàng bị tiếng đánh nhau đánh thức, lập tức chạy tới.
Lúc này hai tên thích khách cũng có phản ứng bất đồng. Một người trong phòng không thuận theo mà nhảy lên xà nhà, múa đao bổ về phía Cao Hiên Thần; mà tên mới vừa vào đến kia mắt thấy phe mình chỉ còn một người mà người giúp đỡ đối phương lại đến, lường trước không có phần thắng, dĩ nhiên lại quay người quay lại trước cửa sổ, dự định đào tẩu!
Cao Hiên Thần lại bỏ qua không để ý tới tên bay lên chém mình, ngược lại phi thân đâm về phía tên thích khách chuẩn bị chạy trốn kia!
Thích khách kia vào lúc này chọn đào tẩu mới là sai lầm lớn nhất hắn phạm phải, nếu hắn nghênh chiến, hai đối hai, mặc dù chịu không nổi, có lẽ còn có thể tranh thủ một cơ hội thoát thân thích hợp hơn. Nhưng hắn đã đưa phần lưng của không hề phòng bị của mình để lại cho kẻ địch, trong một khắc kia hắn mới vừa leo lên bệ cửa sổ, Thanh Tuyết kiếm đã đâm xuyên người hắn!
Thích khách kia không thể tin được cúi đầu nhìn lưỡi kiếm đâm ra từ trước ngực mình, muốn dùng tay bắt lưỡi kiếm, Cao Hiên Thần lại vừa xoay tay vừa kéo. Thanh Tuyết kiếm rút ra, thích khách kia máu tươi từ ngực phun tung toé, ngã xuống như cá chết.
Cao Hiên Thần quay đầu lại, dựa vào ánh trăng từ trước cửa sổ chiếu vào, hắn nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại một người còn đứng.
Một lát sau, ánh nến sáng lên, là Tưởng Như Tinh đốt nến. Ngoại trừ bị ba người Cao Hiên Thần thủ tiêu, trên đất còn nhiều một bộ thi thể thê thảm, chân bị người chém đứt, cuống họng cũng bị người cắt đứt, quả nhiên là tác phong của Phượng Dực đao.
Cao Hiên Thần trước tiên nhìn thi thể, lúc ngẩng đầu nhìn đến Tưởng Như Tinh sợ hết hồn. Hóa ra Tưởng Như Tinh đang ngủ bị đánh thức, nửa người trên chỉ mặc một bộ yếm màu trắng đã chạy tới, hai cánh tay trắng toát cứ như vậy lộ ra. Nếu không phải trong phòng quá mờ, thích khách đen đủi này trước khi chết còn có thể có được chút phúc được nhìn thấy.
Cao Hiên Thần lập tức lấy tay chen kín mắt: “Ngươi mau khoác áo vào đi!”
Hắn cũng không phải lần đầu tiên xem bộ dáng Tưởng Như Tinh mặc yếm. Người luyện võ chịu khổ nhiều hơn thường nhân, cho nên nữ hài tử cũng không quá để ý. Đến mùa hạ, một đám thiếu niên còn phải luyện công mỗi ngày, bọn nam hài tử không chịu nổi nóng nên cứ cởi áo, chỉ mặc một cái quần cọc; nữ hài tử cũng hào phóng chút, tuy rằng không thể cởi hết, nhưng cũng chỉ mặc cái yếm che ngực. Khi đó mọi người tuổi còn nhỏ, tâm nhãn ít, luyện công mệt như chó, không nghĩ tới chuyện đáng ngại hay không. Nhưng bây giờ dù sao đều đã hai mươi tuổi, khó tránh ngại ngùng.
Tưởng Như Tinh lại hào phóng hơn, Cao Hiên Thần, tự giễu nói: “Cũng không có gì để nhìn.” Vì luyện đao nên nàng từ nhỏ đã buộc ngực, dáng người vô cùng bằng phẳng.
Nàng lười trở về phòng lấy quần áo, nhìn quanh một chút gian phòng bị đánh đến lộn xộn, hoảng sợ một hồi. Nàng nghe thấy được trong phòng có mùi lạ, liền biết ngay đối phương thừa lúc đêm tối đánh lén, còn thả mê hương. Dưới tình huốn bất lợi như vậy, Cao Hiên Thần còn mất hết nội lực, lại có thể nhanh chóng giết chết ba người. Phỏng như nàng không đến cứu viện, Cao Hiên Thần cũng có thể ứng đối như thường.
Qua mấy ngày nay ở chung, biểu hiện của Cao Hiên Thần vô cùng trẻ con, đặc biệt là đối với nhóm mình, đánh không lại là chơi xấu, điều này làm cho Tưởng Như Tinh khó tránh khỏi hơi coi nhẹ thân thủ Cao Hiên Thần. Có lẽ chỉ vì Cao Hiên Thần vốn không coi bọn họ là đối thủ. Giả như có một ngày bọn họ thật sự nhất định phải đánh như kẻ địch một mất một còn, nàng thật sự có áp chế người này sao? Cho dù người này hoàn toàn không có nội lực?
Tưởng Như Tinh đang xuất thần, lại nghe Cao Hiên Thần nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Yên tâm đi, ta không có bị thương.”
Tưởng Như Tinh thu hồi ánh mắt, không nói gì, bắt đầu khom lưng kiểm tra thi thể.
Cao Hiên Thần đi tới mở hết cửa sổ ra, để mê hương trong phòng mau chóng bay đi.
Tưởng Như Tinh cố gắng phân rõ thân phận thi thể, chợt nghe Cao Hiên Thần nói: “Mấy tên rác rưởi, không có gì tốt điều tra.”
Tưởng Như Tinh nói: “Không phải hung thủ giết Tạ ân sư và Thiếu Lạp (thiếu rồi)—— Hàn Dục Trừng?”
“Thiếu Lạp” là Hàn Dục Trừng, cũng chính là biệt danh của Cao Hiên Thần ở Thiên hạ luận võ đường. Trong trấn dưới chân núi Linh Vũ sơn có một sạp hàng bán thức ăn sáng, chủ sạp gọi là “Đậu phụ tây tử”, làm đậu phụ rất ngon, các loại tào phớ đậu hủ đậu phụ đều là hàng đầu. Các thiếu niên ghét đầu bếp trong luận võ đường làm đồ ăn không ngon, thường sáng sớm chuồn xuống núi đi uống đậu phụ.
Hàn Dục Trừng khẩu vị nặng, ăn cái gì đều phải thêm rất nhiều gia vị. Mỗi lần đậu phụ tây tử bưng cho hắn một bát đậu phụ nóng hổi, hắn nếm thử một cái đã ồn ào: “Thiếu nước tương rồi!Thiếu hành rồi! Ớt cũng thiếu rồi!”
Lần nào hắn cũng gọi đậu phụ mặn cay, lại chê không đủ mặn không đủ cay. Có hồi có người chọc ghẹo hắn, lén lút đổi cho hắn một bát đậu phụ đường. Hắn uống hai ngụm, chép chép miệng, hét lên: “Thiếu đường rồi!” khiến mọi người cười phá lên.
Các thiếu niên thích đặt biệt danh cho bạn bè, không mang ác ý, chỉ là kêu tên quá cứng nhắc, kêu biệt danh sinh động thú vị hơn nhiều.
Cao Hiên Thần rất lâu chưa từng nghe tới danh xưng “Thiếu Lạp” này, hoảng thần một khắc mới nói: “Không phải.”
Tuy rằng ngày ấy kẻ tập kích hắn và Tạ Lê cũng là một đám đao khách, nhưng những người kia dùng trường đao lưỡi mỏng, mấy người này dùng là lưỡi dày, chiêu thức võ công cũng không giống nhau.
Nói thì nói như thế, Cao Hiên Thần cũng cúi người xuống đi lật thi thể. Nhưng hắn không phải là vì kiểm tra thân phận thi thể, hắn trước tiên nhặt lên cái viên ám khí đánh hụt, sau đó lại từ trong cuống họng cùng cánh tay hai bộ thi thể bên đào ra hai viên ám khí đẫm máu, ném vào bên trong chậu nước chuẩn bị dùng để sáng sớm ngày mai rửa mặt.
“Sao ngươi biết không phải?” Tưởng Như Tinh chán ghét hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Cao Hiên Thần tạm thời quên vấn đề trước, chỉ trả lời cái sau: “Thu lại thôi. Đây là củ ấu nhỏ Thiên Ninh giáo đặc biệt chế tạo, thợ thủ công lợi hại nhất một năm mới có thể tạo ra ba mươi viên, ta mang theo tổng cộng ba mươi viên, không thể lãng phí trên người đám rác rưởi này!”
Tưởng Như Tinh phát tởm một trận, lại vẫn là không nhịn được đến gần liếc nhìn độc môn ám khí của hắn. Một viên củ ấu nhỏ chỉ to bằng móng tay, trên bốn phía viên củ ấu lại mọc ra mang rô, chế tác cực kỳ tinh xảo. Loại này ám khí một khi bắn trúng chỗ hiểm, thì người trúng chắc chắn phải chết; mặc dù không hề đánh trúng chỗ yếu, chỉ cần đã vào thân thể, không khoét sâu vào máu thịt là không lấy ra được. Nhưng nếu không lập tức đi lấy, sức chiến đấu người bị thương cũng sẽ giảm nhiều, bởi vì chỉ cần hơi dùng sức, củ ấu nhỏ sẽ đâm chặt hơn vào trong máu thịt, khiến vết thương không ngừng mở rộng. Vật ấy dù không ngâm độc, so với ám khí ngâm độc còn đáng sợ hơn.
Cao Hiên Thần vừa rửa ám khí, vừa đang thầm mắng Kỷ Thanh Trạch. Lâu như vậy rồi Kỷ Thanh Trạch lại còn không xuất hiện, bộ chết rồi hay sao? Hay còn ước mình nhanh bị giết cho rồi?!
Người bị mắng-Kỷ Thanh Trạch cuối cùng từ ngoài cửa vào. Tóc y mặc dù có chút tán loạn, quần áo trên người lại rất chỉnh tề.
Cao Hiên Thần giận không chỗ phát tiết: “Lão tử xém chút bị người ta ám sát, ngươi còn có thời gian mặc quần áo?!”
Kỷ Thanh Trạch liếc mắt nhìn hắn: “Sợ có chuyện, mặc vậy ngủ luôn.” Bất quá sau một khắc y phục trên người y đã không chỉnh tề, bởi vì y yên lặng cởi ngoại bào xuống phủ thêm cho Tưởng Như Tinh.
Cao Hiên Thần đang định chất vấn y tại sao chậm chạp như vậy, đột nhiên phát hiện góc áo của y dính vết máu.
Kỷ Thanh Trạch móc ra một tấm thẻ bài ném lên trên bàn, nói: “Bên ngoài còn có ba người, ta đã xử lý.” Hóa ra sau khi y nhìn thấy Tưởng Như Tinh vào gian phòng Cao Hiên Thần, lường trước hai người bọn họ đủ sức ứng phó, y liền đi truy đuổi đám tiếp ứng bên ngoài.
Hai người đi tới xem, là thẻ bài của Thập Tam tông.
“Là Lục Mã?” Tưởng Như Tinh nhíu mày.
Cao Hiên Thần lại khinh thường xì một tiếng: “Thủ đoạn vu oan hãm hại này thấp quá rồi!”
Thẻ bài khác dù là Kỷ Thanh Trạch mang về, nhưng y cũng “Ừ” một tiếng, tán thành lời giải thích của Cao Hiên Thần. Nào có người nào đi ám sát còn mang theo lệnh bài chỉ rõ thân phận? Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy Lục Mã và Thập Tam tông rất khả nghi, mà có khả nghi cũng không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chắc chắn trừ bọn họ ra, cũng có những người khác phát hiện Lục Mã khả nghi, liền ra kế hoạch này, nếu thành công ám sát Cao Hiên Thần đương nhiên thì quá tốt, giết không được liền vu oan cho Thập Tam tông.
Kỷ Thanh Trạch hỏi: “Có thể nhìn ra được chiêu thức võ công bọn họ không?”
Tưởng Như Tinh lúng túng lắc lắc đầu. Đối thủ quá yếu, nàng ra không tới ba chiêu đã giết được, thực sự không nhìn ra cái gì.
Cao Hiên Thần xì một tiếng: “Mấy tên hỗn tạp thôi.”
Kỷ Thanh Trạch không nói gì nữa. Đây chỉ là màn thăm dò bước đầu của kẻ sau màn, bọn họ không tra được gì cũng là chuyện bình thường.
Lúc này Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc phát hiện ám khí củ ấu nhỏ bên trong chậu. Y liếc mắt nhìn là biết ngay vật này dùng làm gì, nhìn lại một chút vết thương của thi thể trên đất, y không khỏi chán ghét nhíu mày lại. Y xuất thân là danh môn, coi như giết người cũng phải đường đường chính chính mà giết. Cao Hiên Thần dùng ám khí mặc dù chỉ là phòng thân, dưới cái nhìn của y cũng hiện lên hai chữ “Ác độc”.
Cao Hiên Thần làm sao không biết đến y đang suy nghĩ gì, cố ý ở ngay trước mặt y mò củ ấu nhỏ ra trong chậu nước lẫn máu, mang găng tay đặc chế lau, vừa lại gần nói: “Chưa từng thấy thứ thú vị như vậy? Cái này gọi là củ ấu nhỏ, vật này một khi đã ghim vào trong thịt, thay vì cử động thì tốt hơn là khoét đi mấy tấc thịt. Nếu còn muốn giương vung kiếm, nó sẽ đâm vào xương tủy, từ từ mài thủng xương cốt. Đây là ám khí ta thích nhất, cho ngươi một viên, có muốn hay không?”
Kỷ Thanh Trạch nhìn Cao Hiên Thần liếc mắt một cái, ánh mắt chứa đầy xa cách lạnh lùng: “Con người người này…”
Y vốn muốn nói gì, nhưng đôi môi run rẩy, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT