Edit Phong Lữ

Cao Hiên Thần bị phản ứng mãnh liệt của bọn họ dọa sợ hết hồn: “Không được? Tại sao không được? Ta đi khám nghiệm thi thể, chứ đâu phải đi lấy roi đánh thi thể!”

“Rẹt” một tiếng, Tưởng Như Tinh trực tiếp rút đao luôn. Nàng lạnh giọng nói: “Ta chắc chắn sẽ không để ngươi khinh nhờn thi thể Tạ ân sư!”

Cao Hiên Thần buồn bực, hắn biết Tưởng Như Tinh luôn coi Tạ Lê như thánh thần, nhưng thánh thần chết rồi cũng chỉ là một bộ xương thôi: “Ta nói lại, ta muốn khám nghiệm thi thể, không phải muốn lấy roi đánh thi thể. Sao lại gọi là khinh nhờn thi thể? Còn mấy chuyện như gian thi ta càng không thể làm!”

Tưởng Như Tinh: “…” Nàng nghe lời đại bất kính này, quả nhiên giận tím mặt, trực tiếp múa đao chém tới Cao Hiên Thần!

Cao Hiên Thần nhảy lên tránh né, Tưởng Như Tinh lại không bỏ qua, truy đuổi, một chiêu phượng vũ tam thức chém thẳng vào mắt cá chân hắn.

Tưởng Như Tinh tuy là nữ tử. Nhưng trường đao lại vô cùng uy vũ, nghe đâu Tưởng gia đã quyết định cho nàng làm gia chủ đời tiếp theo, nhận chi danh của Phượng Dực đao. Phượng Dực đao có thể trở thành “Bắc Phượng”, bởi vì đao pháp này ác liệt ngoan tuyệt, vừa ra tay đã ép sát từng bước, trong vòng ba chiêu tất phá chỗ hiểm của kẻ địch. Tưởng Như Tinh ra tay chém chân, đây cũng là theo ý nghĩa của Phượng Dực đao ‘tranh thủ ra tay trước và liên tục, không cho kẻ địch cơ hội chạy trốn’. Nhưng lần này Tưởng Như Tinh ra tay lại không xuất ra tuyệt chiêu của Phượng Dực đao, đao pháp cũng không nhanh quá. Cũng giống Kỷ Thanh Trạch hôm qua, nàng đầu tiên là vì bị làm tức giận nên muốn ra tay cho đối phương một chút giáo huấn, thứ hai là muốn thăm dò võ công của ma giáo giáo chủ Cao Hiên Thần, xem võ công của hắn có chiêu, nét thế nào.

Cao Hiên Thần nghiêng người, tránh được đao của Tưởng Như Tinh. Hắn và Tưởng Như Tinh giao thủ không một trăm cũng tám mươi lần, hết sức quen thuộc chiêu thức võ công của Tưởng Như Tinh, phỏng đoán nàng sau chiêu này nhất định sẽ rút đao đâm ngược, chém phía sau hắn, nghĩ thế cho nên hắn thuận thế nhào qua chỗ Tưởng Như Tinh.

Tưởng Như Tinh lại vốn không có ý này, định sau khi Cao Hiên Thần tránh được đao nàng, nàng chuẩn bị thu chiêu, không ngờ Cao Hiên Thần lại tự mình chạm tới lưỡi đao của mình. Nàng sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng làm sao.

Cao Hiên Thần không ngờ Tưởng Như Tinh lại không xuất chiêu theo hệ thống chiêu thức của nàng, mắt thấy sắp đâm vào lưỡi dao, hắn kinh hãi đến biến sắc, mà giữa không trung lại không có chỗ mượn lực nên hắn không có cách nào thu thế, chỉ có thể hít mạnh, cuộn tròn người lên mới miễn cưỡng rơi sát qua lưỡi đao Tưởng Như Tinh, sau đó đảo người bay ra ngoài ba mét.

Tưởng Như Tinh, Kỷ Thanh Trạch: “…”

Hai người trẻ tuổi mờ mịt nhìn Cao Hiên Thần như cái cầu bay ra ngoài, đều không hiểu tại sao hắn một lời không hợp đã bắt đầu diễn xiếc.

Cao Hiên Thần mặt mày xám xịt bò dậy, tức giận đến chỉ chỉ mũi Tưởng Như Tinh rồi chỉ chỉ qua mũi Kỷ Thanh Trạch: “Hay cho một đôi ‘nhân trung long phượng’ các ngươi! Các ngươi bắt nạt người ta!”

Tưởng Như Tinh vì giọng nói mang vẻ oan ức làm nũng của Cao Hiên Thần mà lườm một cái. Lúc này Kỷ Thanh Trạch thật sự là rất vô tội, y tuy cũng rất căm tức, nhưng chuyện vừa rồi cũng nào có liên quan gì đến y. Y tới cán kiếm còn không chạm một cái.

Tưởng Như Tinh so so đao trong tay, thử lặp lại chiêu thức vừa rồi của mình. Nàng đang thử làm rõ phản ứng khó hiểu kia của Cao Hiên Thần rốt cuộc là có ý gì. Kỷ Thanh Trạch yên lặng nhìn động tác của nàng, cũng đang suy tư.

Cao Hiên Thần nào dám cho bọn họ suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ: “Các ngươi rốt cuộc là tới giúp ta tra án hay là tới quấy rối?!”

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên nói: “Tại sao?”

“Tại sao gì?”

“Tại sao ngươi muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể?”

“Tra án lúc nào chẳng mở quan tài khám nghiệm thi thể, không khám nghiệm thi thể làm sao ta biết nguyên nhân cái chết của bọn họ là gì?”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Một đao cắt yết hầu. Sau khi bọn họ chết rồi có người phóng hỏa đốt khách điếm, thi thể… Đã đốt thành tro cốt.” Nói xong lời cuối cùng, giọng hắn trở nên nghẹn ngào.

Tưởng Như Tinh cũng ngó mặt đi chỗ khác, siết chặt chuôi đao của mình, khớp xương trắng bệch.

Cao Hiên Thần hơi nghiến răng. Những chuyện này kỳ thực hắn đều biết, hắn mặc dù không bị một đao cắt yết hầu, thế nhưng lúc người mang mặt nạ ôm hắn đang bị thương nặng từ trong khách điếm ra, khách điếm cũng đã nổi lửa. Nhưng điều khiến hắn không thể nào hiểu được nhất là, hắn không có chết, tất cả mọi người cho là hắn chết rồi bởi vì tại trong đám cháy tìm được hai bộ thi thể, là hắn và Tạ Lê. Nếu vậy thi thể “Hàn Dục Trừng” rốt cuộc là ai?

Ngày đó, kẻ vào khách điếm muốn giết hắn với Tạ Lê là một đám người áo đen bịt mặt. Hắn không biết những người này là ai, là bị ai sai khiến. Trong những người mặc áo đen hắn đối phó cũng không có cao thủ hạng nhất, vốn hắn không đến nỗi bị những người kia đánh bại, thế nhưng trước đây hắn đã vì một sự cố mà mất đi hết nội lực, cho nên không thể kháng địch. Hắn bị đám người áo đen kia đánh ngã trên sàn, một người trong đó đâm một đao vào lồng ngực hắn, đại khái cho là đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, hắn ngất đi cũng bị những người kia xem là đã chết, cho nên hắn may mắn không bị bồi thêm một đao.

Sau đó hắn bị nóng nên tỉnh, hắn mơ hồ khôi phục một chút ý thức, mơ hồ thấy có người mang mặt nạ ôm hắn, mơ hồ nhìn thấy tứ phía đã ngập trong biển lửa. Sau đó hắn lại mất đi ý thức, lúc tỉnh lại cũng đã được đưa về Xuất Tụ sơn trên xe ngựa. Khi hắn ở Thiên hạ luận võ đường học võ, Thiên Ninh giáo đã phái tín đồ quanh năm đóng ở quanh luận võ đường, phụ trách an nguy của hắn. Hắn là được những tín đồ đó phát hiện, nghe đâu lúc được phát hiện vết thương của hắn đã được người ta xử lý qua, sau đó bị nhét vào trong một cái hẻm nhỏ.

Một năm này, hằng ngày ở Xuất Tụ sơn an dưỡng, Cao Hiên Thần vẫn luôn nghĩ, người muốn giết hắn là ai? Cứu hắn là ai? Phóng hỏa là ai? Ngụy tạo cho hắn một bộ thi thể lại là ai? Bốn người này có ai với ai là cùng một người hay không? Là ai với ai là cùng một người?

Vô nghĩa nhất là việc ngụy tạo thi thể Hàn Dục Trừng, hắn nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra động cơ của người kia, nhưng có một giải thích thế này: Thứ người kia muốn diệt trừ không phải Cao Hiên Thần hắn hay là Hàn Dục Trừng người thật, mà là muốn diệt trừ thân phận Hàn Dục Trừng này. Người kia có lẽ biết hắn là tiểu giáo chủ ma giáo, muốn nhân cơ hội này làm cho hắn trở về ma giáo, không tiếp tục đi làm gậy quấy thị phi võ lâm. Nhưng hắn tự nhận mình đã giấu diếm thân phận rất khá, cả Kỷ Thanh Trạch cũng không biết thân phận khác của hắn thì ai lại thần thông quảng đại như vậy?

Cho nên hắn nhất định phải khám nghiệm thi thể không thể có thật này, xem trong quan tài trang rốt cuộc có gì.

Cao Hiên Thần trả lời không đúng trọng điểm câu hỏi, Kỷ Thanh Trạch lại từng bước ép sát: “Ngươi biết chuyện gì mà chúng ta không biết?”

Cao Hiên Thần hàm hồ nói: “Ta chỉ là muốn tận mắt nhìn thi thể, để xem có huyền cơ gì khác hay không, tỷ như bị người ta hạ độc.”

“Không có ai hạ độc!” Kỷ Thanh Trạch kích động nói. Y nhìn ra được Cao Hiên Thần có chuyện giấu không chịu nói, tâm tình không khỏi khó chịu.

Tưởng Như Tinh cũng nói: “Thi thể của bọn họ được đường chủ mời người tới khám nghiệm tử thi, điều tra hết lần này tới lần khác, nguyên nhân cái chết chính là một đao cắt yết hầu, chết rồi bị người thiêu thi thể. Không có độc, không có cái gì khác ngoài vết thương trí mệnh. Chỉ có… Di vật.”

Cao Hiên Thần theo bản năng mà siết chặt tay. Di vật… Hắn thực sự đã làm mất một con mèo bằng ngọc do Kỷ Thanh Trạch cho hắn, xem ra đã mất ở chỗ đó.

“Cho nên” Kỷ Thanh Trạch chậm rãi nói, “Ngươi còn muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể không?”

Cao Hiên Thần mím mím môi. Hắn quả quyết nói: “Muốn! Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy thi thể người!”

Thi thể “Hàn Dục Trừng” cùng Tạ Lê được chôn ở trên Linh Vũ sơn. Linh Vũ sơn toạ lạc ở đỉnh núi Thiên hạ luận võ đường. Người chết là đệ tử và võ sư ở luận võ đường, bởi vậy cuối cùng thi thể cũng chôn ở nơi đó. Kỳ thực lúc trước khi xông vào đại hội võ lâm, Cao Hiên Thần đã muốn lén lút đi mở quan tài khám nghiệm thi thể rồi, nhưng không biết làm sao mà Linh Vũ sơn luận võ đường lại có quá nhiều người, cả ngày đều có người đi tảo mộ tế tự. Hắn khó mà tránh né được tất cả tai mắt nên việc này mới vẫn luôn dời lại.

Cao Hiên Thần không đưa ra được lý do đủ để khiến người tin phục, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể. Cục diện trong lúc nhất thời lâm vào thế giằng co.

Sau một chốc, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên kéo Tưởng Như Tinh qua một bên, thấp giọng thương lượng.

Cao Hiên Thần liền ở một bên nhìn bọn họ. Người trên giang hồ đều nói Nam Long với Bắc Phượng không hợp nhau, cho nên nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh cũng cho là bọn họ không hợp nhau, kỳ thực cũng không phải như vậy. Các đệ tử, thiếu niên lúc mới vào Thiên hạ luận võ đường, có lẽ vì đã chịu sự giáo dục một cách phiến diện từ lâu trong môn phái, dẫn đến mới đầu nhìn nhau thấy ngứa mắt. Nhưng qua thời gian dài, thiếu niên lúc đó làm gì nhớ dai được vậy, cuối cùng đều thành những người hợp tánh thì chơi với nhau. Cho đến sau khi rời Thiên hạ luận võ đường, trở về môn phái của mình, có lẽ sẽ vì giữa mâu thuẫn các môn phái mà ngăn cách. Nói chung trong ấn tượng Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh không biết thân được bao nhiêu nhưng tuyệt đối không có mâu thuẫn gì đáng nói.

Một lát sau, Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh quay lại.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi đã kiên trì như vậy, chắc chắn có căn cứ của ngươi nhưng ngươi lại không chịu nói rõ. Chỉ cần mở quan tài khám nghiệm thi thể, ngươi có tin chắc mình sẽ tìm được manh mối không?”

Cao Hiên Thần cũng không nắm chắc điều này, nhưng đây là điều nghi ngờ nhất. Hắn thấy Kỷ Thanh Trạch ngữ khí có phần nhượng bộ, bất chấp tất cả đáp trước: “Chắc!”

Kỷ Thanh Trạch nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng: “Được, vậy chúng ta có thể dẫn ngươi đi mở quan tài khám nghiệm thi thể.”

Tưởng Như Tinh sắc mặt đen như đáy nồi. Nàng hiển nhiên vẫn là cực kỳ không tán thành đề nghị này, thế nhưng không biết Kỷ Thanh Trạch đã thuyết phục nàng thế nào nữa.

Không chờ Cao Hiên Thần cao hứng, Kỷ Thanh Trạch nói tiếp: “Nếu như sau khi mở quan tài ngươi vẫn không tra được gì, thuốc giải giảm phân nửa.”

Cao Hiên Thần sững sờ. Sóc Vọng Đoạn Tràng đan nếu có thể dựa vào thuốc giải áp chế mỗi tháng thì độc tính của nó cũng không quá mạnh, không đến nỗi ngừng thuốc giải là chết ngay. Nhưng giả như lượng thuốc giải giảm phân nửa, độc kia tính sẽ từng chút ăn mòn thân thể của hắn, coi như tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ít nhất trong một tháng sau e rằng hắn luôn phải chịu đựng cơn quặn đau kia.

Từ trước đến giờ Cao Hiên Thần sợ nhất là đau, ngày trước chỉ cần trầy một miếng da thì hắn đã cố ý cho Kỷ Thanh Trạch thấy, để Kỷ Thanh Trạch giúp hắn bôi thuốc, khiến hắn vui vẻ. Vừa nãy, hắn đau đớn như ruột gan đứt từng khúc nhưng không hề kêu một tiếng là vì không muốn để bọn danh môn chính phái có cơ hội đắc ý. Mặt yếu đuối này của hắn chỉ có thể thể hiện cho người quan tâm hắn thấy.

Cao Hiên Thần hung dữ trừng Kỷ Thanh Trạch một cái. Hắn thầm nghĩ lão tử đối đãi với ngươi như tốt như vậy, ngươi lại trăm phương ngàn kế nghĩ cách dằn vặt lão tử! Nhưng hắn cũng biết hắn hôm nay không phải Hàn Dục Trừng, hắn là Cao Hiên Thần, là kẻ thù không đội trời chung của Kỷ Thanh Trạch, hắn không còn địa vị như trước nữa.

Vì vậy hắn hầm hừ mà nói tiếp: “Tùy các ngươi”, xong quay đầu đi xuống núi.

Để lại Tưởng Như Tinh và Kỷ Thanh Trạch không giải thích được phản ứng của hắn, liếc mắt nhìn nhau, rồi đuổi theo sát ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play