Thời Hạ đi qua đi lại trong phòng, mặt mày khẩn trường, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía phòng tắm.
Có điều chỉ vài phút sau, Thời Hạ đã nhịn không được nữa, bước tới cửa phòng tắm, gọi, "Thẩm Nhất Thành, hay là thôi đi."
"Không được, anh phải thử đã." Giọng nói từ trong phòng vọng ra.
Thời Hạ cắn môi, không nhịn được lo lắng.
Đợi thêm hai phút, Thời Hạ không thể nhẫn nại được, trực tiếp mở cửa nhà tắm ra bước vào.
Thẩm Nhất Thành quay lưng về phía cô, đang tắm, nước từ vòi hoa sen tuôn thẳng lên người anh.
Nhìn kỹ còn thấy người anh đang run nhè nhẹ.
Thẩm Nhất Thành nghe thấy tiếng mở cửa, quay qua nhìn cô, cười lưu manh,
"Sao vậy bé cưng, chờ không nổi nữa à? Thế nên mới chạy vào yêu thương
nhung nhớ anh đây phải không?"
Thời Hạ không buồn cãi nhau với anh, trực tiếp tắt vòi nước, đưa khăn tắm
cho anh, cau mày thô bạo lau bọt nước trên người anh, "Không cho ngâm
nước nữa đâu!"
Thẩm Nhất Thành răng va cả vào nhau mà run, nhưng tâm trạng lại rất tốt, "Đau lòng anh à?"
Thời Hạ trừng mắt lườm anh, nhanh chóng giúp anh lau khô người, sau đấy đưa áo choàng tắm cho anh mặc.
Lúc ra khỏi rạp phim, Thẩm Nhất Thành hỏi cô sao lại nhớ lại chuyện trước đây vậy, đáng nhẽ cô không nên nói cho anh biết.
Thẩm Nhất Thành thông minh như thế, thành tích của Thời Hạ tiến bộ thần tốc
như vậy, anh biết lúc vừa vào lớp 6, điểm số của cô còn đang đếm ngược,
còn chép bài anh cơ mà.
Kể cả bây giờ anh không nhớ gì mấy cái kiến thức cấp 3 thì vẫn có thể đoán được Thời Hạ xảy ra chuyện gì rồi.
Thời Hạ cũng không chắc chắn có phải là vì cơn sốt đấy hay không, nhưng Thẩm Nhất Thành nghe xong đã vội vàng chạy tới khách sạn tắm nước lạnh, đúng là làm cô bất ngờ vô cùng.
Điều hòa trong phòng được cô chỉnh tới mức cao nhất, Thẩm Nhất Thành bọc áo
tắm chui vào trong chăn, vẫn không quên lảm nhảm, "Thồ Hạ, em không có
tí phản ứng nào với cơ thể của anh Thành hết, anh thất vọng quá đi
thôi."
Thời Hạ cầm máy sấy lại giường, sấy tóc cho anh, "Em không thích thịt đông lạnh."
Thẩm Nhất Thành, "..."
Coi như em lợi hại!
Thấy dáng vẻ Thẩm Nhất Thành cuộn người trong chăn run cầm cập, Thời Hạ đau lòng.
Sấy xong tóc, Thời Hạ lại cầm một ly nước ấm qua, "Uống chút nước ấm đi."
Thẩm Nhất Thành thuận tay đón ly nước trong tay cô lên uống hơn nửa cốc vẫn không đỡ hơn tí nào, môi tím bầm cả đi, mặt tái mét.
Thời tiết âm độ lại còn đi tắm nước lạnh, không chết rét mới là lạ.
Trong khách sạn cũng không có chăn điện, giường không ấm tí nào, Thời Hạ cởi
đồ ra, xốc chăn lên chui vào, ôm lấy eo Thẩm Nhất thành.
Người anh rất lạnh, kề sát anh, cô còn nghe thấy cả tiếng răng lập cập vào nhau nữa.
Thời Hạ thở dài, "Thẩm Nhất Thành, anh ghen với cậu ấy thật đấy à?"
Dưới góc nhìn của Thời Hạ, kể cả là Thẩm Nhất Thành trước đây hay là Thẩm
Nhất Thành hiện tại thì chẳng có gì khác biệt hết, hai người họ là một,
cô chưa từng phân biệt bao giờ.
Thẩm Nhất Thành tựa đầu lên hõm vai Thời Hạ, thấp giọng nỉ non, "Thời Hạ, anh không phải ghen, mà là tiếc nuối."
Thời Hạ giật mình, "...Tiếc nuối?"
Thẩm Nhất Thành cắn một phát lên cổ cô, đôi môi lạnh lẽo tựa như muốn hòa tan cùng với làn da ấm áp của cô vậy.
Anh với cô chưa từng có bắt đầu, khó khăn lắm mới có một lần sống lại,
nhưng đoạn thời gian quan trọng nhất kia, anh lại chẳng nhớ gì cả.
Thời Hạ bị đôi môi lạnh lẽo của anh làm cho rùng mình, cũng đột nhiên thấu hiểu cảm giác của anh.
"Thời Hạ, rốt cuộc cậu ta đã làm gì mà để em yêu cậu ấy vậy?" Đây mới là điều khiến Thẩm Nhất Thành cảm thấy băn khoăn nhất.
Đúng thế, anh cho cô một bên thận, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ Thời Hạ sẽ vì thế mà yêu anh, sau đấy khăng khăng chấp nhất với anh hết.
Thế nên, rốt cuộc là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thẩm Nhất Thành nâng mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thời Hạ, hai người
bốn mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Thời Hạ mới cười nhẹ, xoa xoa mặt
anh, "Thẩm Nhất Thành, anh nghĩ em bắt đầu yêu anh từ khi nào nào?"
Thẩm Nhất Thành nhìn Thời Hạ, mày từ từ cau lại, đột nhiên ôm chầm lấy Thời
Hạ, đặt cô dưới người, biểu cảm trở sắc bén hơn hẳn, hung dữ, "Thời Hạ,
em sẽ không phải vì báo ơn mới ở bên anh phải không?"
Thời Hạ bị anh kẹp tới không cựa được, nếu không là cô tát cho anh một phát rồi đấy.
Người không động được, nhưng miệng Thời Hạ thì không như thế, "Thẩm Nhất Thành, anh cút luôn đi!"
Thẩm Nhất Thành thở dài một hơi, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, "Hạ Hạ, anh không chịu nổi đả kích đâu, em đừng dọa anh..."
Thời Hạ cuối cùng vẫn không đành lòng, ôm lấy vai anh, "Thẩm Nhất Thành, có
phải anh có hiểu lầm với mị lực của bản thân anh không thế?"
Thẩm Nhất Thành là ai cơ chứ? Là nhân vật cấp Thần của Nhất Trung đấy.
Học giỏi, đẹp trai, lại còn biết tán gái.
Trong độ tuổi trưởng thành của thiếu nữa, một chàng trai vừa biết chơi bóng
rổ, vừa đẹp trai biết ăn nói, lại còn thích chống đối giáo viên thì có
mấy người có thể kháng cự lại sự hấp dẫn đấy nào?
Vì sao đa số mối tình đơn phương đều không có kết quả gì, là bởi vì người
mà mình thích lại không thích lại mình, thế nên mối tình đơn phương ấy
cũng chỉ như một gợn sóng nhỏ trên mặt hồ, cuối cùng cũng trở về với
tĩnh lặng.
Còn nếu người
mình thích cũng vừa lúc thích mình, thì sẽ như pháo hoa rực rỡ sán lạn
vậy, rất nhiều, rất nhiều năm về sau cũng không thể quên nổi ngày tháng
tươi đẹp rạng ngời ấy.
Thẩm Nhất Thành chính là sự tồn tại như thế trong lòng Thời Hạ.
Một chàng trai như vậy, Thời Hạ sẽ không thể nào tránh nổi sự hấp dẫn của anh.
"Thẩm Nhất Thành, người đi theo em sau mỗi tiết tự học buổi tối là anh phải không?"
"...Em biết à?" Ánh mắt Thẩm Nhất Thành hiện lên vẻ kinh ngạc khó giấu.
Thời Hạ cắn lên môi anh, vừa chạm môi anh vừa nói, "Biết chứ, em luôn biết mà."
Sau kì một lớp 10, hết tiết tự học tối, Thời Hạ bị hai học sinh lớp thể thao trong trường chặn lại ở cổng.
Lúc đấy Thời Hạ cũng khá nổi tiếng trong trường.
Thời Hạ cũng không được tính là kiểu mỹ nữ vừa nhìn đã khiến người ta kinh
diễm, nhưng dáng người cô cao gầy, lại thêm da trắng nõn, mặc váy trắng
kéo violon trong ngày văn nghệ của trường, đương nhiên cũng câu được tim của khá nhiều bạn nam.
Chủ nhiệm lớp của Thời Hạ vừa lúc đi ngang qua, giúp cô mắng người ta đi.
Nhưng chuyện này truyền đi rất nhanh, không bao lâu cả trường ai cũng biết.
Cũng bắt đầu từ khi đấy, Thời Hạ cảm nhận được có người đi theo cô, lâu dần, cô cũng biết được đấy là ai.
Tim của Thẩm Nhất Thành đập bùm bùm không ngớt, vẫn hơi do dự, "Em...thật sự biết hết ư?"
Sự nghèn nghẹn trong giọng nói của Thẩm Nhất Thành làm cho đôi mắt Thời Hạ đỏ ửng lên, "Biết, em biết hế cả, em biết vì sao trong gầm bàn có kẹo
que, biết vì sao tới kì có trà sữa nóng, biết cả gấu bông ai tặng sinh
nhật, Thẩm Nhất Thành, tất cả những gì anh làm cho em, em đều biết hết."
Thẩm Nhất Thành vùi đầu vào bả vai cô, cánh tay ôm chặt lấy eo cô như kháp cả vào người anh.
Thời Hạ nhìn đèn trên trần nhà, "Năm đấy mẹ em mới mất chưa bao lâu, bố em
lại qua lại gần gũi với mẹ anh như thế, em nghĩ họ..."
Thời Hạ dừng một chút, giọng nói càng thêm chua xót, "Em tự bảo mình không
được phép thích anh, nếu không thì sẽ vô cùng có tội với mẹ, nhưng cuối
cùng em vẫn thích anh, Thẩm Nhất Thành, em cứ thế mà thích anh mất
rồi..."
Thời Hạ nghẹn ngào, bàn tay siết chặt lấy lưng của Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành tựa như không biết đau, thanh âm buồn buồn, "Khi đấy anh cũng nghĩ như vậy."
Một người đàn ông sao lại không dưng đối xử tốt với một người phụ nữ được cơ chứ?
Hơn nữa mẹ anh đã sớm không còn tình cảm với Thẩm Nam Bình từ lâu rồi, Thời Gia Hoan lại còn là mối tình đầu của Lâm Vận, nối lại tình cũ cũng là
chuyện dễ hiểu mà thôi.
Thế nên anh thích Thời Hạ như thế, cũng chỉ dám nhìn cô từ xa, không dám tiến tới nửa bước.
Chỉ có một lần phóng túng duy nhất là ở bệnh viện, phía ngoài nhà xác, anh áp cô lên tường hôn mạnh bạo.
Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu thơm má Thời Hạ, hôn hết nước mắt của cô đi,
"Thời Hạ, nhiều năm thế rồi, em có muốn ở bên anh không?"
Thời Hạ không nhịn nổi bật khóc thành tiếng.
Lúc nằm trên bàn phẫu thuật, Thẩm Nhất Thành cũng hỏi cô như vậy, "Thời Hạ, nhiều năm thế rồi, em có muốn ở bên tôi không?"
Vào thời điểm đấy, cô chưa kịp trả lời anh, bây giờ cô sẽ trả lời, "Có,
Thẩm Nhất Thành, chúng ta ở bên nhau, bây giờ, không bao giờ...chia xa
nữa."
Những lời này không khác gì loại thuốc độc mạnh nhất cả, mang theo sức hấp dẫn gần như trí
mạng, Thẩm Nhất Thành hôn lên môi cô, dồn dập mạnh mẽ, như là muốn chứng thực lời của cô có phải nói dối anh không vậy.
Nước mắt của Thời Hạ không ngừng lại được, trượt theo hai má rơi vào khóe
miệng anh, lẫn một chút vì mặn chát, tựa như tất cả những gì cả hai cùng trải qua trong suốt cuộc đời hai mấy năm trời vậy.
Đêm mùa đông, tình yêu mãnh liệt như lửa hóa giải hết mọi cảm giác lạnh
giá, Thẩm Nhất Thành hôn tới thô bạo, lại ôn nhu đi vào, dung nạp tất cả nước mắt của cô, và cả sự sung sướng nữa.
Quá khứ mà bọn họ đã bỏ quên, cuối cùng cũng được tìm lại từng chút, từng chút một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT