Người thông minh như anh làm sao có thể để em đi mất được.
Lần thứ 2 gặp em, anh gần như không khống chế nổi bản thân nữa.
Đều là lỗi của anh cả, mong em hãy tha thứ cho anh nhé.
Lần thứ 3 gặp em, anh muốn nói cho em biết rằng.
Anh thật sự rất yêu em, thật sự yêu em.
Lần thứ 4 gặp em, anh có một yêu cầu nho nhỏ thôi.
Mong em có thể yên tĩnh lắng nghe anh
..."
Tiết tấu bài hát vui vẻ thanh thoát, thế nhưng chất giọng của Thẩm Nhất
Thành sau khi uống bia lại trở nên khàn khàn nghèn nghẹn, lười biếng hơn chất giọng thường ngày của cậu vài phần, tựa như đang nhẹ nhàng than
thở vậy.
Thẩm Nhất Thành tựa lưng lên quầy bar, ánh mắt chất chứa vài phần men say không hề che giấu nhìn chằm chằm Thời Hạ.
Mạc Mạt ngồi yên bên cạnh Thời Hạ, ánh mắt hàm xúc thật nhiều ý tứ làm cho tim cô ta đập thình thịch.
Bức thư tình kia cô ta phải dùng rất nhiều dũng khí mới viết nổi, tình yêu
thì chẳng bao giờ có đúng sai cô, cô ta thích cậu thì là thích cậu thôi.
Nếu không nói ra thì sẽ trở thành tiếc nuối cả đời, mà cô ta thì không muốn tiếc nuối.
Nhưng mà...
Hình như chậm mất rồi.
Ánh mắt chuyên chú đầy tình ý kia dường như không phải dành cho cô ta.
Trong bóng tối, Mạc Mạt quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, Thời Hạ ngồi đó,
nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Nhất thành, sườn mặt mang theo ý
cười nhàn nhạt.
Mạc Mạt vẫn nhớ rõ lời của Thời Hạ nói với cô, "Mạc Mạt, cậu đừng nhắc tới Thẩm Nhất Thành trước mặt tớ nữa."
Khi nói những lời này, sắc mặt Thời Hạ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là không có tí biểu cảm nào.
Cũng sau khi cô nói câu đấy không lâu, cô với Thẩm Nhất Thành càng ngày càng thân mật.
Mạc Mạt cụp mắt, lòng người đúng là khó đoán, bạn thân cũng có thể vì một người con trai mà biến thành người lạ từng quen.
Thịnh Thác Lý ồn ào, "Ái chà anh Thành được đấy nhớ, chỉ kém em tí thôi..."
Thẩm Nhất Thành ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng ánh mắt nhìn Thời Hạ ngày càng nóng rực.
"Một, để anh bảo vệ em.
Hai, để anh được chăm sóc em.
Ba, đừng nghĩ tất cả đề nghị này là trò chơi.
Bốn, chấp nhận vận mệnh này.
Năm, vĩnh viễn không rời xa.
Hãy nói em nguyện ý đi..."
.....
Hát được nửa bài, Thẩm Nhất Thành đặt mic xuống, bóp trán, "Đầu hơi đau, các cậu hát tiếp đi."
Nói xong chuyển bài, đi tới trước mặt Mạc Mạt trả mic cho cô ta, "Cậu hát tiếp đi."
Hành động của Thẩm Nhất Thành quá đột ngột, Mạc Mạt hơi sững sờ, nhận mic
đứng dậy theo bản năng, Thẩm Nhất Thành nghiêng người, thuận thế ngồi
xuống chỗ ban nãy của Mạc Mạt.
Mạc Mạt cứ thế đi ra ngoài một cách không thể hiểu nổi.
Lý Hoàn đứng lên cười nói, "Mạc Mạt, cậu định hát 'Mái Nhà' phải không? Vừa hay tôi biết bài đấy, tôi với cậu song ca đi."
Lý Hoàn cầm một cái mic khác lên hát, nhạc dạo vang lên, Mạc Mạt không nhịn được nhìn thoáng qua Thẩm Nhât Thành.
Thẩm Nhất Thành đang tựa lưng ra sofa phía sau, nửa nhắm mắt, vẻ mặt lười nhác không tí biểu cảm.
Mạc Mạt cười khổ.
Thời Hạ ngồi cạnh Thẩm Nhất Thành, hai người vai kề vai, chân kề chân, từ
tầm mắt của Thẩm Nhất Thành nhìn qua còn thấy được cần cổ trắng nõn với
hai lỗ khuyên trên vành tai của cô.
Thời Hạ chưa bao giờ nhu thuận như vẻ ngoài của cô cả.
Thẩm Nhất Thành luôn biết điều đấy.
Bả vai bỗng nhiên nặng trịch, có người gác cằm lên, bàn tay đang đặt trên
đầu gối cũng bị người ta nắm lấy, bên tai truyền tới âm thanh run run
khàn khàn đầy quen thuộc, "Đếm tới 5 rồi, cậu có nói nguyện ý không?"
Giọng nói trong khoảng không ồn ào lại rõ ràng tới bất ngờ, từ tai đi vào,
xông thẳng tới lồng ngực, làm cho sóng thần cuồn cuộn ập tới.
Thời Hạ ra vẻ trấn tĩnh, "Không phải là cậu có bạn gái rồi à?"
Thẩm Nhất Thành lấy tay còn lại ôm lấy vai cô, đem cả người cô vây trong ngực cậu, "Cậu biết là ai mà, đúng không?"
Tay cậu cẩn thận chậm rãi tách các ngón tay của cô ra, sau đấy xen vào,
mười ngón tay đan xen nhau khăng khít. Những ngón tay ấm áp, tinh tế
chạm vào nhau, khớp vô cùng, cứ như nó vốn đã như vậy rồi.
Thời Hạ không nói gì, cũng không biết vì sao, cả người đều mềm xuống, tựa vào trong ngực anh.
Cả một đoạn đường dài phủ toàn chông gai bụi đất, một mình cô bước từng bước gian nan vô cùng.
Thẩm Nhất Thành từng nói, "Thời Hạ, nhiều năm thế rồi, có thể ở bên nhau không?"
Cô còn chưa kịp trả lời anh, đó là tiếc nuối cả đời không thể bù đắp nổi.
Thẩm Nhất Thành cọ cọ lên cổ cô, nhắm mắt, nhẹ giọng nỉ non, "Wanna be your lover, wanna be your man."
Thời Hạ dừng một chút, " ...Cậu nói gì cơ?"
"Wanna be your lover, wanna be your man." Thẩm Nhất Thành lặp lại một lần nữa, giọng nói cũng trầm thêm, càng thêm phần kiên định dị thường. "I will
be your man, the only man."
* Wanna be your lover, wanna be your man: Lời bài hát "Đếm tới 5, nhận
lời anh" hồi nãy, nghĩa là anh muốn thành người yêu em, anh muốn thành
người đàn ông của em.
*I will be your man, the only man: Anh sẽ trở thanh người đàn ông của em, duy nhất.
Thời Hạ nghe xong câu này cuối cùng cũng hiểu ra.
Những từ tiếng Anh đơn giản vô cùng, hợp lại một câu, tạo nên ý nghĩa rõ ràng.
Tai bắt đầu đỏ ửng lên, tỏa nhiệt khắp toàn thân.
Thẩm Nhất Thành nói tiếng Anh, giọng nói mềm mại hơn bình thường rất nhiều,
âm cuối còn hơi cao một chút, phát âm vô cùng tiêu chuẩn, cùng với hơi
thở phả vào vành tai cô, làm cô rạo rực.
Cô đã là bà cô già rồi, nghe mấy câu ám chỉ rõ ràng này khó tránh lại khó tránh khỏi có vài ý nghĩ không đứng đắn cho lắm.
Nhưng mà, người nói chuyện chưa chắc đã nghĩ nhiều như cô.
Vành tai bị ai đấy hôn nhẹ một cái, Thời Hạ ngẩn người, lưng thẳng dậy, run rẩy từ xương tủy trào ra ngoài.
Trên người cậu có mùi men rất nồng, hun tới mức cả hai người đều say.
"Anh Thành, anh đang làm gì đấy?"
Bài của Mạc Mạt vừa hát xong, nhạc dừng, Thịnh Thác Lý nhìn hai người đang dính lấy nhau trong góc, không khỏi gào lên.
Cả phòng đều nhìn sang đấy.
Thanh niên 18 19 tuổi, nói chuyện không kiêng nể gì, mặt Bồng Dương hiện ra ý cười không trong sáng lắm, "Thẩm Nhất Thành, mèo con khát nước* đấy
phỏng, nhịn không nổi nữa à?"
*Cái này mình không nuôi mèo nên không rõ, nhưng mình đọc trên Zhihu thì nó
có bảo là mèo uống nhiều nước là do động dục á các bạn.
Đến tầm tuổi này thì còn gì mà không biết nữa, mấy cô gái ngồi đấy đều đỏ
mặt cả, còn mặt Mạc Mạt đang đứng cạnh quầy bar thì trắng bệch, trong
mắt chỉ toàn là hình ảnh Thẩm Nhất Thành thân thiết ôm Thời Hạ vào ngực
cọ cọ lên mặt cô thôi.
Thẩm Nhất Thành đứng dậy, tay nắm lấy tay Thời Hạ, một tay khác cầm áo khoác của cô, "Bọn tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi tính
tiền, chơi vui vẻ."
Nói
xong, Thẩm Nhất Thành không buồn để ý tới Bồng Dương với Thịnh Thác Lý
đang gào khóc thảm thiết đằng kia nữa, mạnh mẽ dắt Thời Hạ ra ngoài.
Thời Hạ chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu dắt đi mất, Thẩm Nhất Thành giơ tay
mặc áo khoác cho Thời Hạ, sau đấy túm tay cô ra khỏi quán kara, tiến vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Không thèm giải thích gì mà ấn Thời Hạ lên tường, Thẩm Nhất Thành thở gấp, "Hồi nãy cậu chưa trả lời tôi đâu đấy?"
Thời Hạ tim đập như bay, có chút không tự nhiên quay đầu, "Đơn phương làm bạn gái của cậu lâu tới thế rồi, còn trả lời gì nữa?"
Ngày hôm đấy Thịnh Thác Lý tới siêu thị tìm Thẩm Nhất Thành, vô cùng bà tám
hỏi thăm cô, "Thời Hạ, cậu với anh Thành của tớ bên nhau rồi à?"
Cô nghĩ là Thẩm Nhất Thành sẽ mở lời thôi, không ngờ là chờ lâu như thế cậu vẫn giả vờ như không có việc gì.
Thẩm Nhất Thành bối rối, hơi ho nhẹ, "Đấy là đơn phương mà, tôi muốn nghe câu trả lời của cậu cơ!"
Thời Hạ bĩu môi không nói.
Thẩm Nhất Thành cúi đầu sát cô, niết cằm ép cô phải nhìn thẳng vào cậu.
Con ngươi Thẩm Nhất Thành ánh lên sự cố chấp dị thường, "Thời Hạ, cậu chỉ có quyền trả lời 'tớ nguyện ý' thôi đấy!"
Thời Hạ cứ thế nhìn Thẩm Nhất Thành thật lâu, thật lâu, tựa như xuyên qua
không gian lẫn thời gian vậy, đưa tới một nơi vô biên không có tận cùng.
Phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có ngày hôm nay đây?
Tuổi trẻ quá kiêu ngạo, thích làm màu, tự cao tự đại để lãng phí bao nhiêu thời gian cơ chứ?
Thời Hạ lúc ấy luôn tự nhủ với bản thân mình, cô sẽ không bao giờ thích Thẩm Nhất Thành, cũng không được phép thích Thẩm Nhất Thành.
Lúc ấy cô luôn cố gắng làm như không thấy, vì thứ chưa từng có được thì sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa.
Mãi cho tới khi người kia rời đi, cả đời tựa như không bao giờ gặp lại, cô
mới biết có người đã ở trong lòng cô rất nhiều năm rồi, ăn mòn lục phủ
ngu tạng, thấm tận xương tủy cô!
Năm ấy, vách tường căn phòng cô có không ít vạch dấu, ghi lại số ngày mà Thẩm Nhất Thành rời xa cô.
Con người Thẩm Nhất Thành đúng là vừa tàn nhẫn lại vừa dứt khoát.
Anh nói, "Thời Hạ, hẹn gặp lại!"
Cuối cùng cũng không về lần nào.
Nếu không vì căn bệnh kia, có lẽ cả đời cô Thẩm Nhất Thành sẽ không bao giờ xuất hiện thêm lần nào nữa!
Ngón tay đặt bên người của cô giật giật, xoa xoa khuôn mặt cậu, "Thẩm Nhất Thành, nếu tớ nói tớ nguyện ý, cậu sẽ vui vẻ chứ?"
"Sẽ thế, Thời Hạ, đấy là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi!"
Thời Hạ cười.
"Thẩm Nhất Thành, tớ nguyện ý."
Thẩm Nhất Thành, chỉ cần cậu được vui vẻ, làm gì cô cũng sẽ nguyện ý hết.
Thẩm Nhất Thành hôn tới đảo trời lấp đất, nụ hôn đầu của chàng trai không có kỹ xảo, chỉ có bản năng mà thôi.
Răng nanh cắn lên cánh môi của cô, vội vàng muốn tiến vào nhưng lại không nắm được đường lối.
Hơi thở dồn dập dây dưa, làm nửa người Thời Hạ như nhũn ra.
Thời Hạ túm chặt vạt áo của Thẩm Nhất Thành, tựa lưng lên tường phía sau,
đón nhận nhiệt tình không áp chế nổi của chàng thiếu niên.
Cơ thể của cậu chàng không chịu nổi khiêu khích, niềm vui khi thổ lộ thành công cộng thêm tác dụng của cồn làm cho cậu càng kích động hơn.
Thẩm Nhất Thành ôm Thời Hạ, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên da
thịt cô, tựa như lửa cháy trên đồng cỏ, đốt tới lòng người khô nóng.
Thẩm Nhất Thành rất lâu sau không hề cựa quậy, Thời Hạ cảm nhận được nơi nào đấy của cậu đang dâng trào.
Thời Hạ nhúc nhích, tùy ý để cậu cọ tới cọ lui lên người cô thật lâu tựa như mèo con vậy.
Hơi thở của Thẩm Nhất Thành dần bình tĩnh lại, chửi thề một câu, "Má, Thời Hạ, cậu đúng là yêu tinh mà!"
Thời Hạ giật giật đôi chân tê rần, "Thế cậu có thích không?"
-----
Chúc mừng tiểu Thẩm Nhất Thành hôn thành công.
Tạm biệt Thẩm Nhất Thành, xin chào Thẩm Nhất Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT