“Con nói thật sao, mẹ sắp làm …. bà hả?” Diệp Nhàn cảm giác trong lòng đột nhiên đau xót, bà
sắp có cháu, bà thế mà sắp có cháu, ông trời ơi, đây quả thực là tin tức tốt nhất bà nghe được.
“Đúng vậy, mẹ,
Lạc Tuyết mang thai . .” Đường Mặc Vũ lại nói một lần, nói đến cao hứng, đương nhiên anh được làm ba ba thì chính là người cao hứng nhất, chẳng
qua tính tình anh hướng nội, thế nên cảm xúc cũng bị ẩn giấu đi nhiều,
nhưng lúc này anh thực sự không nhịn được.
“Mau, mau mang mẹ đi gặp con dâu,” Diệp Nhàn vội vàng kéo con trai, vội vã muốn nhìn mặt con dâu và cháu.
“Ân,” Đường Mặc Vũ gật đầu, bước chân hai người cũng nhanh hơn một chút.
Chính là Diệp Nhàn cũng không thể tưởng tượng ra trong bệnh viện không chỉ có mình Lạc Tuyết mà còn có Đường Hoặc, người mà nằm mơ bà cũng không nghĩ ra sẽ ở đây.
“Ba ba. Sao ba lại ở trong
này?” Diệp Nhàn thật là ngoài ý muốn, không phải ông đang ở một trung
tâm vật lý trị liệu sao, thế nào đột nhiên lại trở về, hơn nữa còn ở nơi này.
“Ân,” Đường Hoặc gật đầu với Diệp
Nhàn một cái, “Ta tự về, ở chỗ đó thật chán,” Đường Hoặc xoay xoay
người, ông nhớ nhà, nhớ cháu không được sao? Lão gia tử kỳ quái nghĩ,
nhưng mọi điều này vì đứa chắt chưa ra đời của ông mà tan biến hết.
“Đúng rồi, Thượng Nguyên đâu?” Đường Hoặc nhìn cửa, nó còn chưa tới sao? Nếu
bây giờ nó còn dám nghĩ nọ kia thì đừng gọi ông là cha nữa.
Diệp Nhàn vừa nghe đến tên Đường Thượng Nguyên thì sắc mặt liền thay đổi.
“Ba, Thượng Nguyên quả thực sắp làm con tức chết rồi, hắn không cần con
trai, cũng không cần con.” Diệp Nhàn nghĩ đến khuôn mặt lạnh của Đường
Thượng Nguyên gần đây thì liền cảm thấy khổ sở, và tức giận.
“Thằng con đáng chết, con trai không cần, nàng dâu cũng không cần, hiện tại
đến lão tử cũng không cần sao?” Đường Hoặc không ngừng đi tới lui, trong nháy mắt, địa vị của Đường Thượng Nguyên ở trong lòng ông đã bị giáng
đến cấp cuối cùng, chắt nội biến liền ở vị trí đầu tiên.
Diệp Nhàn cùng Đường Mặc Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, biết Đường Hoặc hiểu lầm, nhưng cũng không có giải thích, Đường Thượng Nguyên đúng là có
chút cố chấp, lần này phải để ông học được một bài học thích đáng
“Mẹ, để con đưa mẹ đi gặp Lạc Tuyết,” Đường Mặc Vũ mở cửa phòng bệnh, mà Lạc Tuyết vẫn còn yên tĩnh ngủ ở bên trong, “Bác sĩ nói, tình hình đứa nhỏ
hiện tại không tốt lắm nên phải nghỉ ngơi nhiều, tinh thần của Lạc Tuyết cũng rất căng thẳng, rốt cuộc bây giờ cô ấy mới ngủ được.”
Đứa nhỏ đáng thương, Diệp Nhàn vừa thấy khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tuyết
thì trong lòng thấy rất khó chịu, còn có nàng cái bụng bằng phẳng của
cô, trong đó có đứa cháu bà trông mong đã nhiều năm.
Lạc Tuyết nghe có tiếng người thì ngón tay giật giật rồi tỉnh lại, nhưng
nửa ngày mới mở hai mắt, thấy ngoài Đường Mặc Vũ còn có một người phụ nữ trung niên quen mặt, là Diệp Nhàn, bà là một người rất ôn nhu.
“A di. . Dì đã đến rồi,” cô muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Diệp Nhàn đè lại bả vai.
“Tốt lắm, không cần đứng lên. Thân thể quan trọng hơn. .” Diệp Nhàn vội vàng nói xong, “Còn có, không cần kêu a di, kêu mẹ đi. .” Diệp Nhàn đưa tay
vỗ về sợi tóc mềm mại của cô, bà tin tưởng ánh mắt con mình, nếu anh đã
thích thì bà cũng thích.
“Mẹ. .” cô đỏ mắt, đã lâu lắm rồi cô không gọi ai là mẹ, hóa ra cô vẫn có cơ hội được gọi như thế một lần.
Mẹ. . Mẹ. . Rất hạnh phúc, nhưng cũng rất chua sót.
“Ân, không khóc, mẹ ở trong này,” bà nhớ tới Lí Ngôn Hi chưa từng có mẹ, mà
bà mẹ kế kia lại đối xử không tốt với cô, thấy cô như vậy, bà thật đau
lòng.
“Không phải sợ, con là vợ Tiểu Vũ
thì cũng chính là con gái mẹ, người nào muốn khi dễ con, mẹ nhất định sẽ giúp con, còn có, đừng lo về ba của Tiểu Vũ, ông ấy không tiếp nhận con thì mẹ nhận,” Diệp Nhàn cam đoan, nàng dâu này bà nhận rồi, bà mặc kệ
Đường Thượng Nguyên có đồng ý hay không.
“Cám ơn mẹ,” Lạc Tuyết vừa nghe, thì đôi mắt xinh đẹp cười thành ánh trăng non, rất đẹp rất đẹp. Xem này, cô cũng có mẹ rồi đó.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt cô, cực
ấm. . Cô lại đưa tay đặt lên bụng mình, cảm nhận tiểu sinh mệnh đã đến.
Cục cưng, con có thấy không, con có một gia đình thật hạnh phúc, có mẹ, có
ba ba, bà còn có cụ, mà mẹ tin tưởng, một ngày nào đó, ông con cũng sẽ
nhận con.
Diệp Nhàn nhìn bộ dáng ôn nhu của anh thì rốt cục tin tưởng, lúc này con
trai của bà rốt cục cũng học được cách yêu thương người khác.
Bệnh viện này là nơi Lạc Tuyết mới chuyển đến, cơ sở vật chất nơi này chính
là tốt nhất ở thành phố này, bác sĩ cũng vô cùng giỏi.
Lạc Tuyết có thể là thật sự quá mệt, cô luôn tỉnh tỉnh mê mê, bất quá, Diệp Nhàn mỗi ngày đều làm rất nhiều thuốc bổ cho cô uống, không đến vài
ngày, Lạc Tuyết đã được bà chăm sóc khỏe mạnh lên nhiều, mà cả cục cưng
trong bụng cũng khỏe hơn.
Dạo này Đường Mặc Vũ cũng bề bộn nhiều việc, anh cần làm một chuyện.
Ở nhà Thiệu Khải, Đường Mặc Vũ đứng ở trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc ở bên
ngoài, anh buông điện thoại trong tay, vừa nãy nghe được Lạc Tuyết đang
ngủ thì anh mới yên tâm.
“Mặc Vũ, cậu
đừng như vậy nữa, lão bà cậu là mang thai, cậu có cần khẩn trương như
vậy sao, một giờ hỏi một lần, cậu không mệt à?” Thiệu Khải đem chân đặt ở trên bàn, một bộ dáng nhàm chán. Anh ta vừa nói ra lời nhưng chính anh
ta mới biết trong lòng mình ghen tị thế nào, người ta đã kết hôn, hiện
tại còn sắp làm ba ba rồi, mà anh ta bây giờ vẫn còn độc thân, thật
không công bằng a.
“Cậu chưa từng làm ba
ba thì không thể hiểu được cảm giác của tôi đâu,” Đường Mặc Vũ xoay
người nhìn về phía Thiệu Khải, cũng không có tức giận, thậm chí hiện tại trên mặt của anh còn mang ý cười nhàn nhạt, giống như mưa xuân, có thể
dễ dàng làm cho người ta biết được anh đang hạnh phúc.
“Tôi mà có con thì mẹ tôi sẽ giết tôi ngay,” Thiệu Khải làm động tác cắt cổ, mẹ anh ta nếu biết anh ta làm cho con gái nhà người ta lớn bụng thì sẽ
giết anh ta trước rồi đón cháu về á.
“Việc kia làm đến đâu rồi?” Đường Mặc Vũ dựa người ở trên cửa sổ, lại nhìn
đồng hồ trên cổ tay, anh đã rời đi mấy giờ nên muốn về bệnh viện, bằng
không Lạc Tuyết sẽ nhớ anh, mà anh cũng muốn ở bên cạnh cô và cục cưng.
Thiệu Khải nhếch mày nói, “Tôi làm việc thì cậu yên tâm đi,” anh ta đứng lên, đi theo đứng cạnh Đường Mặc Vũ, “Tôi đã lấy được chứng cứ xác thực, có
nhân chứng nhìn thấy, thậm chí còn có một người hầu gái của Lí gia làm
chứng, lần này cô ta nhất định không chạy được.” Anh ta cười lạnh một
tiếng, nữ nhân không biết xấu hổ như vậy thì cũng phải để cô ta nếm thử
cảm giác ngồi tù.
“Cảm tạ,” Đường Mặc Vũ đưa tay đặt ở trên vai Thiệu Khải, thiệt tình cảm tạ.
“Không cần,” Thiệu Khải quệt miệng, “Cậu chỉ cần cậu bớt cho tôi một cái hồng
bao là được, cậu kết hôn tôi còn chưa đưa tiền mừng, bây giờ lại sắp có
đứa nhỏ, tôi thấy cái ví của mình sắp phải đổ máu a.” Thiệu Khải bày ra
bộ dáng bất đắc dĩ.
Mà Đường Mặc Vũ chỉ nhếch miệng nói, “Hồng bao cậu thiếu một cái cũng không được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT