“Đến, ăn một miếng,”
Đường Mặc Vũ gắp một ít đồ ăn đặt ở bên miệng Lạc Tuyết, tuy rằng không
phải thịt cá nhưng hai người vẫn ăn vui vẻ.
“Ân,” Lạc Tuyết gật đầu, thật tự nhiên đem đồ ăn vào, thật thơm quá a . . .
Cô thỏa mãn nuốt xuống, nhưng lúc mở mắt ra thì thấy Đường Mặc Vũ trước
mắt cũng biến thành hai người, ngay cả toàn bộ phòng bệnh cũng chao đảo. Cô đột nhiên thấy đầu nặng chân nhẹ, muốn bắt lấy cái gì đó cái, nhưng
mí mắt không nâng dậy nổi.
“Lại ăn một
miếng. . .” Đường Mặc Vũ lại gắp một ít đồ ăn, cũng không phát hiện Lạc
Tuyết có điều dị thường, nhưng lúc anh ngẩng đầu thì đôi đũa trong tay
rơi xuống đất.
“Lạc Tuyết.”
Lạc Tuyết đã không nghe được anh đang nói cái gì, cô mềm người ngã xuống, lại được Đường Mặc Vũ đỡ lấy.
“Lạc Tuyết,” Đường Mặc Vũ nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lạc Tuyết, cảm giác tim đều ngừng lại.
“Nha đầu.” Đường Hoặc cũng vội vàng đứng lên, trong lòng lo lắng.
Bên ngoài phòng cấp cứu, hai nam nhân đều yên tĩnh đứng đó, giống hai cây
cột, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phòng cấp cứu đóng cửa.
“Tiểu Vũ, không cần lo lắng, nha đầu không có việc gì đâu,” Đường Hoặc vỗ vai tôn tử, nhưng chính ông cũng rất lo lắng. Nha đầu kia thân thể giống
như không tốt lắm, đều tại ông, nếu không phải vì ông thì con bé cũng
không như vậy.
“Ông nội.” Đường Mặc Vũ
quay đầu nhìn về phía Đường Hoặc, “Ông nội, chuyện này không liên quan
đến ông, là cháu không chăm sóc tốt cho Lạc Tuyết, đều là cháu không
tốt,” Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt của mình, nếu thật sự sai thì cũng là do anh không phải người chồng tốt, để vợ mình phải chịu khổ.
Đường Hoặc thở dài một hơi, cùng với tôn tử đứng ở chỗ này, hai người đều muốn biết tin tức sớm nhất.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nhing sắc mặt trầm trọng của hai người trước cửa thì mỉm cười.
“Các vị không cần lo lắng, thân thể bệnh nhân hơi yếu, nhưng không sao, về
sau đừng để cô ấy bị mệt, như vậy đối với thai nhi cùng cơ thể mẹ cũng
không tốt.”
Đường Mặc Vũ vừa nghe thấy
hai tiếng “thai nhi” thì cảm thấy trong tai ông một tiếng lớn. Bác sĩ
vừa nói gì, thai nhi, cái gì thai nhi.
Đường Hoặc mở to hai mắt của mình.
“Bác sĩ vừa nói cháu dâu của ta mang thai hả?”
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, lão tiên sinh, ông rất nhanh là có thể có tằng
tôn tử (chắt) bế rồi, bất quá, cần phải kiểm tra thêm,” bác sĩ cười nói
xong thì nhìn Đường Hoặc liếc mắt một cái, à, thế là tứ đại đồng đường
a, thật là hạnh phúc.
“Cháu sắp làm ba ba rồi.” Đường Mặc Vũ quả thực không tin vào lỗ tai mình, Lạc Tuyết mang
thai, anh sắp có đứa nhỏ của riêng mình, Lạc Tuyết đúng là không chịu
thua kém mà.
“Ta sắp làm cụ rồi.” Đường lão gia cao hứng đến không biết chạy đi đâu.
“Tiểu Vũ, đem di động của cháu cho ta để ta thông báo với chiến hữu là ta sắp có chắt rồi, để cho bọn họ cũng mừng với ta. Nhất là ta phải báo cho
lão Trần, ông ta ỷ có chắt mà suốt ngày nhìn ta bằng cằm, lần này ta
muốn ông ta phải cúi đầu xuống.”
Đường
Mặc Vũ đem di động của mình cho Đường Hoặc, kỳ thực anh cũng rất muốn
tìm người đến chia xẻ niềm vui này, anh sắp làm ba ba rồi, anh thật sự
phải làm ba ba rồi, rất nhanh liền có một tiểu nam hài hoặc tiểu cô
nương đáng yêu gọi anh là ba ba. Gien di truyền của Đường gia rất tốt,
anh tin tưởng mình sẽ có một đứa con xinh đẹp hoặc một nữ nhi xinh đẹp.
Anh đi qua đi lại trước phòng bệnh trong khi Đường Hoặc còn ôm điện thoại
gọi hết người nọ đến người kia, không biết tại sao ông lớn tuổi như thế
mà còn nhớ được nhiều số như vậy.
“Lão Tôn a, tôi muốn nói cho ông một việc a, tôi sắp có chắt rồi, hôm nay mới biết.”
“Lão Dương a, tôi có một việc quan trọng muốn báo cho ông, tôi sắp có chắt rồi.”
“Lão Trần a, ông về sau không thể cười trước mặt tôi nữa nhé, hừ, tôi cũng
có chắt rồi đó,” Đường Hoặc ôm di động, khuôn mặt già nua lúc này cũng
ánh lên thần thái trẻ trung, tâm nguyện lớn nhất của ông là trước khi
chết được ôm chắt nội, ông đã quyết tâm phải sống đến lúc đó, hiện tại
xem ra rất nhanh sẽ có, ông rốt cuộc thì có thể ôm một đứa nhỏ đáng yêu
mềm mềm, kể cả có phải chết thì ông cũng thấy đáng giá.
Đường Mặc Vũ cẩn thận ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lạc
Tuyết, chỉ cần tưởng tượng cô có cục cưng rồi mà còn lấy nhiều máu như
vậy là anh liền thấy kinh hồn táng đảm. Bác sĩ nói, kỳ thực đứa nhỏ của
bọn họ vẫn còn nguy hiểm, chỉ chút nữa là không còn rồi, anh không dám
nghĩ, thực sự không dám.
Đây là đứa con đầu của bọn họ, cũng là cục cưng mà anh trân quý.
Anh đem tay lướt xuống dưới đặt ở bụng bằng phẳng của cô, rất khó tin được
chỗ này lại có một đứa trẻ đang hình thành, rất nhanh là có thể sinh ra.
“Lạc Tuyết.” Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay Lạc Tuyết, trong mắt yêu thương càng thêm nồng đậm, tựa hộ như có thể tràn ra.
Lạc Tuyết chậm rãi mở hai mắt, thấy được Đường Mặc Vũ đang nắm tay cô, trong mắt có đau lòng.
“Đừng lo lắng, em không có chuyện gì đây. Em chỉ thấy hơi mệt mỏi, rất nhanh
là có thể tốt hơn,” cô nhẹ nắm bàn tay to của Đường Mặc Vũ, nhưng lại
phát hiện một chút sức cũng không có, thậm chí bụng còn hơi đau đau.
“Sao vậy, em không thoải mái sao?” Đường Mặc Vũ vội vàng đứng lên, chân tay cũng đều luống cuống.
“Không có việc gì, chỉ là bụng có chút đau,” Lạc Tuyết nhỏ giọng nói xong, sắc mặt vẫn cứ hơi tái nhợt, nhìn vô cùng đau lòng.
“Bác sĩ. . .” Đường Mặc Vũ vội vàng kêu bác sĩ, anh phải nhanh chóng giúp
Lạc Tuyết đổi bệnh tiện tốt nhất mới được, nơi này điều kiện kém quá,
Lạc Tuyết và cục cưng nhất định không thể có chuyện gì được.
Bác sĩ đã đi tới, kiểm tra nửa ngày, nhưng cũng chỉ lắc đầu với Đường Mặc
Vũ nói, “Không có việc gì, chỉ là bị động thai khí mà thôi, không cần
khẩn trương. Từ giờ cô ấy cần nghỉ ngơi thật tốt là được.” Bác sĩ nói
xong bước đi, mà Đường Mặc Vũ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật sự
muốn hù chết anh mà.
Mà người bị dọa không chỉ có anh mà còn có Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết đưa tay sờ bụng mình, vẫn có chút hơi đau. Cô có cục cưng.
“Vũ, em có cục cưng rồi sao?” Giọng nói của cô vang lên, cô thực sự có đứa nhỏ, đứa nhỏ của bọn họ.
“Đúng vậy, em có thai hơn một tháng rồi, về sau không được làm chuyện nguy
hiểm như vậy nữa biết không?” Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nắm cái mũi nhỏ của Lạc Tuyết, “Em muốn anh sợ chết sao, nếu cục cưng và em có chuyện gì
thì anh làm sao bây giờ?” Đường Mặc Vũ đem cô ôm càng chặt hơn. Hai
người bọn họ bây giờ là toàn bộ thế giới của anh, nếu thiếu một sợi tóc
anh cũng sẽ đau lòng chết được.
Lạc Tuyết chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt vương trên mi mắt của cô. Cô ôm
cổ Đường Mặc Vũ, đem nước mắt của mình bôi hết lên quần áo của anh, cô
khóc không phải vì khổ sở mà vì quá hạnh phúc.
“Tiểu Vũ, di động hết điện rồi,” Đường Hoặc vung vây di động của Đường Mặc
Vũ, đi vào trong phòng bệnh, bất quá khi nhìn đến hai người bên trong
thì ông cười hiểu ý. Chuyện Đường gia có thêm người đúng là khiến người
ta cao hứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT