“Em chỉ yêu một mình anh,” Lạc Tuyết ôm cổ anh, chủ động hôn anh, anh thế mà còn sợ cô chạy mất sao?
“Ta cũng chỉ yêu em, lão bà,” Đường Mặc Vũ biến bị động thành chủ động, hôn sâu đôi môi đỏ của cô, mà tay anh cũng chậm rãi đi lên, cách quần áo
xoa nắn ngực cô.
“Đừng, hỏng áo mất. .
.” Lạc Tuyết lui người lại, nhưng cũng không đẩy tay anh ra, bởi vì tay
anh giống như mang theo dòng điện, khiến thân thể cô đều nhũn ra. Hiện
tại thân thể của cô rất mẫn cảm, chỉ cần anh nhẹ nhàng chạm vào liền có
phản ứng.
“Không sao, anh lại mua bộ khác cho em là được,” Đường Mặc Vũ dùng sức kéo quần áo trên người cô, lại
đưa tay hướng đến nơi anh thích nhất mà phủ lên.
“Trời ơi, em thật nhiệt tình,” Đường Mặc Vũ thở dài một tiếng, lão bà của anh thật quá nhạy cảm, khiến anh yêu chết mất.
“Vũ, chúng ta còn chưa có ăn cơm. . .” Lạc Tuyết giãy dụa, nhưng càng giãy
dụa thì quần áo trên người càng bị cởi nhanh hơn. Rất nhanh, quần áo của cô đã bị cởi ra không còn một mảnh, mà anh thì vẫn hoàn toàn chỉnh tề.
“Hiện tại anh chỉ muốn ăn em thôi.” Đường Mặc Vũ cắn vành tai non mịn của cô, khàn giọng nói, “Thực xin lỗi, anh nhịn không được.” Anh nói xong liền
dùng sức đưa bản thân vào trong cơ thể cô.
Uhm.
“A!” Hai người cùng đồng thanh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, vô cùng thích sự kết hợp của cả hai.
“Em thật chặt. . .” Đường Mặc Vũ phát hiện bản thân quả thực sắp điên mất,
anh thậm chí còn cảm giác đuwọc bản thân sắp bị nghiền nát, làm sao mà
bây giờ cô vẫn nhạy cảm như vậy, chỉ cần anh vừa động thì cô sẽ phản ứng đặc biệt lớn.
Anh va chạm nông sâu, vô cùng yêu thích nhìn cô ở dưới thân anh vặn vẹo, thuận theo rồi nỉ non.
“Vũ. . Em khó chịu. . .” Lạc Tuyết đánh anh, muốn đẩy anh ra nhưng hai chân
thon dài của cô lại vô thức dùng sức kẹp chặt thắt lưng của anh.
“Ngoan, một lúc nữa thì tốt rồi, một lát thôi.”
Chính là một hồi của anh cũng thật quá dài, khoái cảm mê người kia khiến Lạc
Tuyết không chịu nổi cuộn cả ngón chân lại, thẳng đến khi nghe được anh
gầm nhẹ một tiếng, thì cô biết anh đã thỏa mãn, mà cô cũng mệt đến thảm
rồi.
“Ngủ đi,” Đường Mặc Vũ kéo chăn qua đắp cho cả hai người, về phần đồ ăn để trên bàn thì để lát nữa lại ăn.
Mà bọn họ vừa ngủ liền đến buổi tối luôn. Sau khi ăn cơm xong, Đường Mặc
Vũ ôm Lạc Tuyết cùng xem TV, trên tivi xuất hiện hình ảnh của Đường
Thượng Nguyên, lúc này Đường Mặc Vũ cũng phát hiện, cha anh tựa hồ như
đã già đi rất nhiều.
Anh cúi đầu nhìn Lạc Tuyết đang nhắm mắt ngủ say, may mà cô không nhìn thấy nếu không lại tự trách, quả thật là một cô gái ngốc nghếch.
Đường Mặc Vũ tắt TV, cẩn thận ôm Lạc Tuyết đặt ở trên giường, ngày mai anh
còn phải dậy sớm, cuộc sống thế này kỳ thực cũng không tệ, anh cũng dần
thích ứng được rồi.
Anh nhắm mắt lại,
buổi tối yên tĩnh như thế này rất thích hợp cho nghỉ ngơi. Anh cũng muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, đã hai mươi mấy năm qua, anh cũng mệt mỏi rồi.
Bên ngoài bất chợt thổi tới một cơn gió mát, lướt qua người họ, mang
theo chút lạnh.
Bọn họ ôm lấy nhau như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp lại, thật sự không có bất kỳ ai có thể tách rời hai người.
Buổi sáng hôm sau lúc Lạc Tuyết tỉnh lại thì Đường Mặc Vũ đã đi rồi.
“Mình gần đây ngủ thật tốt, còn béo ra nữa,” nàng nắm nắm vòng eo đã lớn vài
phần của mình, quả thật sắp bị anh dưỡng thành heo rồi. Cũng có lẽ tại
anh chiều cô quá, cuộc sống của họ tuy rằng rất vất vả nhưng anh lại
sủng cô lên tận trời, luôn bắt cô ăn thật nhiều thế nên cô mới béo thế
này.
Cô cúi đầu đêm cái váy đang vứt ở
một bên cầm lại, nhìn thấy nó hoàn hảo không bị hỏng chỗ nào cô mới là
yên lòng. Thật tốt là cái váy này không bị hỏng, có điều Vũ nói thật
không rõ ràng, anh bảo quần áo có vấn đề nhưng cô lại chẳng thấy có vấn
đề gì cả.
Cô lại nhìn thoáng qua, khi
nhìn thấy trước ngực có một đóa hoa thì cô liền nghĩ rằng có khả năng
phải có đủ hai đóa hoa trên ngực nhưng vì chỉ có một nên Vũ mới nói nó
có vấn đề. Cô thật không chuyên nghiệp mà nghĩ như thế!
“Đúng rồi, mình phải đi mua đồ ăn,” Lạc Tuyết nghĩ nghĩ, cô phải đi mua đồ ăn tươi mới về, Vũ đã nói anh là đan ông nên kiếm tiền nuôi gia đình là
việc thiên kinh địa nghĩa, còn cô là phụ nữ nên đương nhiên muốn chiếu
cố lão công của mình thật tốt. Cô lấy từ ngăn kéo ra một ít tiền lẻ,
không nhiều lắm, phải tiết kiệm mới được, nhưng cô vẫn muốn mua chút
thịt nấu cho Đường Mặc Vũ ăn.
Nắm chặt tiền trong tay, đi ra ngoài, cô vuốt mái tóc đã dài đến bả vai, trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.
Trên đường cái, Đường Mặc Vũ đem một cái túi vừa to vừa nặng vác ở trên
lưng, anh lau lau mồ hôi, công việc này thực sự mệt, nhưng anh vẫn thấy
vui vẻ, anh không còn cách xa cuộc sống trước kia của Lạc Tuyết nữa,
hiện giờ anh cũng có thể hiểu cô đã nghĩ gì.
Một chiếc xe vượt qua bên người anh, nhưng anh không để ý, vẫn khiêng cái
túi to đi về phía trước. Anh dạo này bị phơi nắng nên đen hơn trước,
cánh tay lộ ra cũng cơ bắp hơn. Đây đúng là một phương pháp rèn luyện
tốt, so với đến phòng gym thì có khi còn hiệu quả hơn.
Mà người phụ nữ ngồi trong xe đột nhiên quay đầu, lúc nhìn đến mặt của Đường Mặc Vũ thì bật khóc.
Con trai của bà, con trai đáng thương của bà a.
“Thượng Nguyên, Thượng Nguyên, là Mặc Vũ, là Mặc Vũ a, là con chúng ta . . .
Mau dừng xe. .” Bà vội vã kéo quần áo Đường Thượng Nguyên, sợ bọn họ đi
quá xa sẽ để lỡ mất con.
Đường Thượng
Nguyên cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, người đàn ông đang lượm ve
chai kia không phải Đường Mặc Vũ thì là ai. Mà thằng chết tiệt đó sao
lại biến thành như vậy chứu? Đứa con này trước đây hoàn mỹ như vậy sao
bây giờ lại chật vật thế này.
Đường Mặc Vũ buông gói to đang vác xuống, đứng thẳng người nhìn hai vị lão nhân ở trước mặt.
“Mẹ. . Ba. .”
“Tiểu Vũ,” Diệp Nhàn vừa thấy bộ dạng này của Đường Mặc Vũ thì đau lòng cực
kỳ, bà ôm lấy con khóc, cũng không quản trên người anh có mùi gì không,
người làm mẹ làm sao ghét bỏ con mình được.
“Tiểu Vũ, để mẹ nhìn xem, con làm sao lại biến thành cái dạng này chứ?” Vừa
đen, gầy, nhưng vẫn khỏe mạnh. Anh nhất định đã chịu khổ, chỉ cần bà
nghĩ đến anh vẫn phải làm công việc này suốt thời gian qua thì bà liền
khóc, tâm cũng tan nát.
“Mẹ, con tốt lắm,” Đường Mặc Vũ an ủi mẹ mình.
“Tốt cái gì, cuộc sống như vậy thì có thể tốt sao?” Diệp Nhàn lại là nhịn không được mà khóc.
“Thượng Nguyên, ông tha thứ cho Tiểu Vũ được không? Chúng ta cũng chỉ có một
đứa con, để tụi nó về nhà nhé. Mặc kệ nó cưới ai cũng được, chúng ta
chấp nhận hết, chúng ta không thể không có con được.” Diệp Nhàn không
ngừng lôi kéo quần áo chồng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT