Thiệu Khải chẹp miệng, cái tên kia về căn bản chẳng cần cậu ta phải lo lắng.
“Uy, cậu thực sự vì một người phụ nữ mà trở mặt với ba cậu hả? Nhà cậu chỉ
có mỗi cậu là độc đinh đó,” Thiệu Khải đem chân gác lên bàn trà, một bộ
dáng lười biếng. Hiện tại anh ta buồn chán muốn chết, bởi vì không có
người cùng uống rượu, tán gẫu.
“Cậu tưởng tôi thích à?” Đường Mặc Vũ môi mỏng mím lại, tính khí lão ba của anh,
không phải anh không biết, hiện tại ông ấy giận dữ nên anh đành theo ý
ông, vừa vặn có thể giải quyết vấn đề thân phận cho Lạc Tuyết.
Đợi cha anh nghĩ thông suốt, anh sẽ mang Lạc Tuyết về nhà, con ông ấy là
một người lượm ve chai, lấy một người phụ nữ lượm ve chai là bình
thường, trừ khi ông ấy muốn Đường gia phải tuyệt hậu.
“Tâm cơ của thật là sâu.” Thiệu Khải ở bên kia than thở, đến cha mình mà
cũng tính kế, người này thật sự lý trí, đúng là một châm thấy máu, đâm
vào lòng người khác.
“Thiệu Khải nhớ mùng năm hàng tháng đến thăm Dương Nhạc,” Đường Mặc Vũ nhìn một chút bên
trong, Lạc Tuyết đã mang đặt lên bàn rất nhiều đồ, anh cũng thấy đói
bụng rồi.
“Vì sao lại là tôi?” Thiệu Khải mất hứng, anh ta đã đi hai lần, mà lần trước cô ta lại đánh anh nên anh ta sẽ không đi, tuyệt đối không.
“Tôi và vợ còn đang tân hôn, chúng tôi đang ở tuần trăng mật đó.” Đường Mặc Vũ
một mực không thương lượng, cũng cảm thấy Thiệu Khải càng ngày càng dài
dòng.
“Cậu mà tuần trăng mật cái nỗi gì?” Thiệu Khải miệng còn đang nói thì liền tức giận quăng điện thoại: “Đáng chết Đường Mặc Vũ, cậu thế mà dám dập máy.” Anh ta giở lịch xem thì
thấy ngày mai đã là mùng năm rồi, lại phải đi gặp cái cô tam bát kia.
Thực thảm.
Mà Đường Mặc Vũ cất điện thoại đi rồi mới tiến vào, dùng sức hít một cái: “Ừ . . . Thơm quá nha. . .”
Anh ngồi xuống, trên chiếc bàn nhỏ để ba món ăn và một món canh, tất cả đều là đồ anh thích ăn, đương nhiên còn có một bát cơm lớn. Anh bưng bát
lên liền ăn, Lạc Tuyết ngồi ở đối diện, không ngừng hặp thức ăn cho anh, nhìn anh ăn cái này cái kia, trong lòng thập phần thỏa mãn.
“Đến, ăn một miếng, ” Đường Mặc Vũ gắp một miếng đưa lên miệng cô. Lạc Tuyết
nghe lời mở miệng ăn, ánh mắt cười tựa như mặt trăng non.
“Ăn nhiều một chút, “Đường Mặc Vũ thấy mặt cô còn không bằng một bàn tay,
gầy như vậy. Về sau anh nhất định phải đem cô nuôi béo lên mới được.
“Vâng,” Lạc Tuyết đáp ứng, vì thế dùng sức ăn cơm trong bát, mà đồ ăn cô làm
bọn họ cũng là ăn hết, không hề lãng phí. Tuy rằng đó chỉ là những món
ăn gia đình, cũng không có thịt nhưng hai người ăn thập phần thỏa mãn.
Trên đường cái, một bàn tay bé nhỏ nhặt lên một cái lon nước rồi kiễng chân
để nó vào trong cái túi to mà người đàn ông đi trước đang vác.
“Mệt không?” Đường Mặc Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ sợ đùi cô sẽ đau.
Lạc Tuyết lắc đầu, “Em không sao, em muốn cùng anh làm việc.”
Đường Mặc Vũ thật sự đối với sự cố chấp của cô không có cách nào, cô nhất
định muốn đi cùng, bằng không liền khóc, . . Anh thực sự rất sợ nước mắt của cô, nó so với vũ khí gì đều lợi hại.
Được rồi, cô muốn đi thì đi, bọn họ cùng nhau đi. Tay hai người luôn nắm chặt, không có tách rời.
Lạc Tuyết vừa mới cúi lưng định nhặt một cái chan lên nhưng một người đàn
ông đã trừng mắt nhìn cô. Cô liền rụt tay lại, trơ mắt nhìn người đàn
ông đó nhặt cái chai kia lên, đây là vấn đề địa bàn.
Nhưng người đó còn chưa chạm vào cái chai thì đã thấy một đôi chân đứng trước mặt.
Hắn ta ngẩng ngầu cáu kỉnh, “Mày không có mắt sao, đây là địa bàn của tao.” Nhưng lúc hắn nhìn đến khuôn mặt lạnh băng của Đường Mặc Vũ thì lại
không nói nên lời.
“Cút,” anh nhẹ phun ra một chữ, nhưng vô cùng lạnh lẽo, mà gã đàn ông kia vừa nghe xong liền
run lên, cái gì cũng không nhặt liền chạy luôn.
Lạc Tuyết kéo kéo quần áo anh nói: “Đừng hung dữ như vậy, sẽ dọa đến người khác đó.”
Đường Mặc Vũ nhíu mày, từ trên mặt đất nhặt lên cái chai rồi để vào túi to
sau lưng. “Nếu còn gặp phải người như thế, anh không những hung dữ mà
còn muốn đánh, lão bà của anh, không ai có thể khi dễ”. Anh lôi kéo Lạc
Tuyết rời đi. Lạc Tuyết của anh, một câu nặng lời anh còn không nỡ nói
sao có thể để người khác khi dễ chứ.
Lạc Tuyết nhìn tay bọn họ nắm cùng một chỗ thì mỉm cười ngọt ngào.
“Vũ, một hồi chúng ta đi chợ được không?”
“Em muốn mua cái gì?” Đường Mặc Vũ đáp ứng, cô muốn đi đâu cũng được.
“Em muốn mua quần áo cho anh, bởi vì anh không có quần áo để đổi,” Lạc
Tuyết đau lòng Đường Mặc Vũ mặc bộ quần áo đã bẩn, anh đều là buổi tối
giặt, ban ngày lại mặc, cần phải mua thêm cho anh một bộ quần áo nữa.
“Lạc Tuyết,” Đường Mặc Vũ dừng lại bước chân, nhìn cô nói: “Nhưng nếu mua cho anh thì sẽ không có đủ tiền mua đồ cho em.”
“Không sao,” Lạc Tuyết lắc đầu, “Em có quần áo trước kia, có thể mặc nhưng anh thì không như vậy.”
“Không được,” Đường Mặc Vũ phản đối, bọn họ hiện tại kiếm tiền thật không dễ dàng, nếu mua thì cũng phải mua cho cô.
“Đi,” Lạc Tuyết đi lên phía trước, đưa tay khoác lấy cánh tay của anh, “Đáp
ứng em nhé, em muốn mua đồ cho anh, tiền không có chúng ta có thể tiết
kiệm, đợi đến khi nào kiếm đủ tiền thì lại mua cho em cũng được mà.” Cô
lắc tay anh thương lượng, biết anh thương cô, cái gì cũng muốn tốt cho
cô nhất nhưng cô cũng đau lòng anh a.
Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi “Được.”
Cầm tiền bán đồ nhặt được, hai người đi đến một quầy hàng trong chợ, ở đó cái gì cũng có.
Lạc Tuyết mua cho Đường Mặc Vũ một bộ quần áo, còn có giày, đương nhiên còn có nội y, tóm lại là mua cho anh đầy đủ mọi thứ nhưng lại không mua gì
cho mình.
“Chúng ta đi thôi.” Trả tiền
xong, Lạc Tuyết lại nắm tay Đường Mặc Vũ đi ra bên ngoài. Mà trong tay
Đường Mặc Vũ lại cầm hết cái nọ đến cái kia, những thứ này đã tiêu hết
số tiền bọn họ kiếm được mấy ngày nay, nhưng mà Lạc Tuyết lại cười thật
vui vẻ.
Lúc đi ra, Lạc Tuyết thấy được trên người ma nơ canh có một bộ quần áo màu trắng thì không khỏi nhìn nhiều hơn.
“Em thích sao?” Đường Mặc Vũ theo ánh mắt cô nhìn lại, ừ, rất xinh đẹp, thật thích hợp với cô.
“Vâng,” Lạc Tuyết đi lên phía trước, đem tay mình đặt trên mặt kính, “Từ nhỏ em liền thích xem này đó, hi vọng có một ngày, bản thân cũng có thể có
được, mặc kệ là búp bê, quần áo, còn có túi xách, mỗi ngày đi qua em đều muốn nhìn. Nhưng đó chỉ là thói quen thôi, vì khi nhìn chúng em sẽ cảm
giác được mình vẫn còn ước mơ, so với thực sự có được những thứ đó thì
hạnh phúc hơn rất nhiều, bởi vì khi đó em vẫn có thứ để mong đợi.”
Một đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, “Chúng ta kiếm tiền mua cái này cho em được không?” Đường Mặc Vũ xem bộ quần áo trước mặt,
trong con ngươi đen lướt qua cảm xúc nào đó.
“Được,” Lạc Tuyết đáp ứng, kỳ thực trong lòng vẫn có chút khổ sở. Đợi đến khi
bọn họ góp đủ tiền thì cái này cũng đã bị bán mất, bất quá không sao,
bởi vì quan trọng với cô là lão công Đường Mặc Vũ chứ không phải bản
thân mình.
“Chúng ta về nhà đi,” cô kéo tay Đường Mặc Vũ, ôm trong lòng quần áo anh mới mua cho mình, thỏa mãn nở nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT