Edit: Giả Tiên sinh; Beta: Leslie

Thi đấu xong, Đinh Vĩnh Tư trở về khán đài, trên trán cậu nhóc đầy mồ hôi, mái tóc đen đã hơi ướt. Cậu hơi thở dốc đi về vị trí cũ của mình.

Vừa đến nơi, bạn cùng lớp đã tụm lại hoan nghênh cậu nhiệt liệt, nhất là nhóm nữ sinh. Ai cũng kích động đến hét ầm lên, có người còn gọi tên Đinh Vĩnh Tư nhưng cậu chỉ vừa cầm chai nước khoáng cừa mở nắp rồi mỉm cười lười biếng đi vòng qua nhóm nữ sinh đó.

Những cô bạn đó nhất thời kích động, bọn họ nhìn mồ hôi trên trán Đinh Vĩnh Tư với vẻ tiếc nuối không thể chạy đến lau mồ hôi cho cậu. Khi Đinh Vĩnh Tư về đến chỗ của mình, một nữ sinh xinh đẹp đỏ mặt đi đến đưa cho cậu một cái khăn lạnh.

Đinh Vĩnh Tư nhìn một chút, sau đó cũng vươn tay nhận lấy và mỉm cười với cô.

Mặt Tề Lưu Hải nhất thời đỏ như gấc chín, cô cúi đầu im lặng giữa âm thanh ồn ào xung quanh. Cho đến khi sự chú ý của mọi người lại dồn về sân thi đấu sân, cô mới ngẩng đầu, nhìn Đinh Vĩnh Tư một cái. Lúc này, trên tay cậu vẫn đang cầm chiếc khăn lau mồ hôi mà cô đưa.

Ngón tay Đinh Vĩnh Tư vừa dài vừa đẹp, mặc dù chỉ lau mồ hôi cũng vô cùng nhẹ nhàng và tao nhã, mặt Tề Lưu Hải cũng vì vậy mà đỏ hơn nữa.

Chứng kiến hết cảnh này, Quan Tử Sơn quay đầu cười cười với Đinh Nãi Xuyên:

– Không ngờ em trai của anh lại được hoan nghênh nhiệt liệt như thế.

Đinh Nãi Xuyên nhíu mày, từ chối cho ý kiến. Cậu lấy bình nước khoáng trong túi ra, mở nắp, chậm rãi đưa lên môi nhấp một ngụm.

Phải công nhận gene ngoại hình của nhà họ Đinh thật tốt. Dù là Đinh Nãi Xuyên hay Đinh Vĩnh Tư thì mỗi người đều có một nét đẹp riêng. Thậm chí, dù Đinh Vĩnh Tư mặc đồng phục y như những người khác nhưng ở cậu vẫn có một loại khí chất không ai bì được… Trách không được năm đó mẹ mình nhất quyết ly hôn với cha để kết hôn với cha Đinh. Anh em Đinh Nãi Xuyên đều đẹp trai như vậy thì chắc chắn cha Đinh khi còn trẻ cũng là một người vô cùng đẹp trai.

Bỗng nhiên Quan Tử Sơn bật cười. Xem ra, bản thân mình bị nhan khống cũng là di truyền từ gene của mẹ rồi.

– Em đang nghĩ gì vậy? – Đinh Nãi Xuyên có chút mất hứng khi Quan Tử Sơn thất thần nên quay qua thổi nhẹ bên tai anh.

Quan Tử Sơn phục hồi lại tinh thần, nhướng mày hỏi Đinh Nãi Xuyên:

– Có phải khi còn trẻ cha anh cũng là một người rất đẹp trai không?

Sắc mặt Đinh Nãi Xuyên đổi ngay lập tức, cậu im lặng một lúc rồi quay qua nhìn biểu cảm của Quan Tử Sơn. Sau khi xác định không có gì bất ổn, Đinh Nãi Xuyên mới thấp giọng hỏi:

– Sao thế? Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?

– Không có gì, chỉ là tự nhiên thấy hai anh em anh đều rất đẹp trai. Nên em đoán ba anh khi còn trẻ chắc cũng rất đẹp… Con gái quả nhiên đều trọng sắc. – Quan Tử Sơn cười cười.

Đinh Nãi Xuyên lại nghiền ngẫm câu nói này, cậu cố gắng không biểu lộ vẻ đắc ý khi được Quan Tử Sơn khen. Trái tim đập loạn hồi lâu, Đinh Nãi Xuyên mớ lộ ra vẻ kinh hãi mà nói:

– Anh lại đang trách anh à?

– Trách anh? Em có trách gì đâu. – Nhất thời, Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở cười – Đừng nghĩ nhiều, em chỉ chợt nghĩ ra thôi.

– Nhưng rõ ràng lúc trước em có trách anh. – Ánh mắt Đinh Nãi Xuyên có chút tủi thân – Anh cứ lo nếu em lại không nói không rằng mà buông lời chia tay như lúc trước thì anh phải làm sao?

Quan Tử Sơn sửng sốt.

– Sau này, nếu em không hài lòng anh chỗ nào thì cứ việc nói thẳng… – Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh nhìn Quan Tử Sơn – Anh nhất định sẽ thay đổi.  Miễn là em đừng có lẳng lặng chia tay thì muốn anh làm gì được.

Quan Tử Sơn lại tiếp tục thấy dở khóc dở cười, có một số việc căn bản không phải muốn là được đâu. Đơn cử như chuyện mẹ của anh, chẳng lẽ Đinh Nãi Xuyên có thể bắt ba mình ly hôn à?

Nhìn ánh mắt Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn hít một hơi rồi nói:

– Em làm cho anh không có cảm giác an toàn đến vậy à? Yên tâm đi, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu – Chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Trong cơn nóng giận, anh buông lời chia tay với Đinh Nãi Xuyên, vậy ai sẽ là người chịu đau khổ? Chia tay là bọn họ, còn người đàn bà đã bỏ cha con anh mà đi kia thật sự chả hề chịu ảnh hưởng gì.

Một khi đã như vậy, sao anh còn phải dùng sai lầm của người khác mà trừng phạt Đinh Nãi Xuyên, thậm chí là trừng phạt luốn cả bản thân mình chứ?

Có điều, vốn dĩ Quan Tử Sơn cho rằng chuyện này đã giải quyết ổn thỏa từ lâu, anh cũng biết mình thật sự không còn để tâm nữa. Thế nhưng, anh không ngờ người không an tâm lại là Đinh Nãi Xuyên. Nếu không phải hôm nay bọn họ nói tào lao và khơi lại vấn đề này thì Quan Tử Sơn cũng sẽ không biết rốt cuộc Đinh Nãi Xuyên lo lắng và đề phòng chuyện này đến bao giờ nữa.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Quan Tử Sơn hạ quyết tâm, anh nhìn Đinh Nãi Xuyên và nghiêm túc hỏi:

– Anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này à?

– Cũng không hẳn vậy, chỉ là anh có chút lo sợ ngày nào đó em lại biến mất khỏi vòng tay anh… – Ánh mắt Đinh Nãi Xuyên có chút mơ hồ.

– Vậy thế này đi. – Quan Tử Sơn mỉm cười với cậu – Anh dẫn em về ra mắt gia đình anh rồi sau đó em sẽ dẫn anh về nhà ra mắt gia đình em.

Đinh Nãi Xuyên sửng sốt: Ra mắt gia đình?

– Không phải là sau khi hai người quen nhau sẽ dẫn người yêu về ra mắt gia đình à? – Quan Tử Sơn nhíu mày nhìn Đinh Nãi Xuyên đang ngớ người ra rồi tiếp tục nói – Chủ yếu là để cha và dì biết mặt anh. Tuy không biết họ có chấp nhận anh hay không nhưng em sẽ nói với ông ấy rằng cả đời này em chỉ muốn ở cùng anh. Trừ anh ra, em sẽ không thể yêu ai khác được nữa… – Quan Tử Sơn thao thao bất tuyệt – Rồi chờ anh học xong, chúng ta sẽ làm đám cưới. Tuy không ai chứng kiến nhưng ít nhất cũng xem như là thông báo cho bạn bè và người ngoài biết quan hệ của chúng ta. Nếu anh còn cảm thấy không đủ thì chúng ta có thể ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Tuy không có hiệu lực ở trong nước nhưng ít nhất nó vẫn có hiệu lực trong lòng em và anh.

Đinh Nãi Xuyên ngơ ngác nhìn Quan Tử Sơn. Cậu có chút không thể ngờ được anh lại nghĩ xa và nhiều đến như thế. Cậu không ngờ Quan Tử Sơn đã lên kế hoạch cho toàn bộ cuộc đời sau này của bọn họ.

– Anh thấy sao? – Sau khi nói xong, Quan Tử Sơn mới phát hiện nãy giờ Đinh Nãi Xuyên vẫn ngớ người ra, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, cậu mới có thể hồi thần lại và cười cười với Quan Tử Sơn.  Hai mắt cậu cong cong như vầng trăng khuyết, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền:

– Được! Được lắm! Rất được!

Quan Tử Sơn cũng cười nhẹ:

– Vậy… Cuối tuần này, chúng ta sẽ về nhà em để anh ra mắt cha và dì em nhé?

– Không cần nhanh vậy đâu, em phải cho anh chút thời gian để anh chuẩn bị tâm lý chứ. Tuy họ đồng ý hay không cũng không quan trọng nhưng đời này anh sẽ chỉ ở bên em, nên anh không muốn lại phải nghe những lời khó nghe từ bọn họ nữa. – Đinh Nãi Xuyên lắc lắc đầu.

– Thôi mà, em cũng đã đồng ý ra mắt gia đình anh rồi. Anh còn sợ em vô duyên vô cớ nói chia tay à? – Quan Tử Sơn cười cười.

Đinh Nãi Xuyên nhìn Quan Tử Sơn một cái thật sâu sau đó vươn tay nhéo nhéo chóp mũi anh, hành động rất thân mật, rất ngọt ngào.

– Nếu học xong mà anh không tìm được việc làm thì có thể đến tiệm bánh làm công cho em. – Quan Tử Sơn bỗng nhiên mở miệng – Thậm chí, anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng trước cửa tiệm làm mèo chiêu tài là được rồi, em sẽ nuôi anh!

– Bộ anh giống một tên chuyên bán mặt để em bao nuôi à? – Đinh Nãi Xuyên hừ một tiếng, cậu lại sờ sờ mặt Quan Tử Sơn – Nếu em thật sự muốn anh đến tiệm bánh làm thì phải cho anh làm ông chủ.

– Cho anh làm ông chủ vậy em làm gì? – Quan Tử Sơn liếc Đinh Nãi Xuyên một cái.

– Dĩ nhiên là làm vợ ông chủ rồi. – Đinh Nãi Xuyên cười hí hửng.

– Biến.

Hội thao chấm dứt, Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên đưa Quan Tử Ngọ về nhà.

Trước khi đi về, Quan Tử Sơn thấy Đinh Vĩnh Tư đứng cách đó không xa nhìn về bên này với vẻ mặt muốn nói lại thôi. Thế nhưng, đến khi Quan Tử Ngọ nhìn sang thì Đinh Vĩnh Tư lập tức quay mặt sang chỗ khác, hai tay nhét vào túi quần và đi về.

Quan Tử Ngọ không hiểu ra sao còn Quan Tử Sơn lại cười cười. Anh âm thầm chọt chọt Đinh Nãi Xuyên một cái:

– Có phải nhà họ Đinh mấy anh có gene ngạo kiều không?

Đinh Nãi Xuyên hừ một tiếng, không trả lời.

Ra đến cổng trường, thấy trời đã ngả về chiều, Quan Tử Sơn hỏi Quan Tử Ngọ:

– Giờ nhà cũng không có ai, em định ăn cơm tối ở đâu? Hay là mình ăn ở bên ngoài đi, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà.

Quan Tử Ngọ lại lắc lắc đầu, ngoan ngoãn nói:

– Thường thì ở nhà toàn là em nấu cơm nên lát nữa em sẽ ăn ở nhà.

– Em biết nấu cơm? – Nhất thời, Quan Tử Sơn có chút ngạc nhiên vì dù sao thì ở thời hiện giờ, đám nhóc này thược thế hệ được nuông chiều từ bé. Thậm chí, ba mẹ chúng còn muốn ấp đám nhóc này trong một cái ổ bằng vàng, không cho động đến dù chỉ là cái móng tay. Vì vậy mà việc một đứa nhóc biết nấu cơm quả thật rất hiếm có. Con gái thì còn đỡ dỡ chứ con trai thì hầu như là không có.

Khi còn học đại học, Quan Tử Sơn rất khi ít về nhà nên đến giờ anh vẫn chưa thấy Quan Tử Ngọ xuống bếp bao giờ.

– Ba mẹ đi làm rất bận rộn, ít khi về nhà nên ở nhà đều là em tự nấu cơm. – Quan Tử Ngọ gật gật đầu.

Quan Tử Sơn cười cười vươn tay xoa tóc cậu nhóc.

Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, thành phố D về đêm lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, hiện giờ cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, khi về đến nhà họ Quan, căn nhà vẫn chìm trong âm u, không ai bật lên dù chỉ là một ngọn đèn nhỏ.

Ánh mắt Quan Tử Ngọ có chút ảm đạm nhưng cậu vẫn cười với Quan Tử Sơn:

– Anh ơi, anh cứ về trước đi, em tự lên được. – Tuy chân của cậu bị thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, không cần người khác hỗ trợ.

Quan Tử Sơn do dự một chút rồi nhìn về phía Đinh Nãi Xuyên. Sau khi suy nghĩ trong chốc lát sau, anh nói:

– Để bọn anh lên cùng với em, anh vẫn chưa được nếm thử tay nghề của em đâu nên coi như là bữa cơm này làm đãi anh và anh Đinh đi.

Nhất thời, ánh mắt Quan Tử Ngọ sáng rực lên. Thật ra cậu nhóc cũng không muốn ở một mình trong căn nhà trống rỗng đìu hiu chút nào cả.

Quản Tử Sơn vui vẻ mở cửa và nhảy chân sáo lên từng bậc tam cấp cứ như một con thỏ nhỏ. Nhìn Quan Tử Ngọ như vậy, không ai nghĩ là chân cậu mới bị thương không lâu cả. Quan Tử Sơn vừa yên lặng theo sau cậu vừa cảm thấy sợ giùm em mình.

Bữa tối Quan Tử Ngọ làm đều là những món ăn gia đình bình thường, hương vị rất quen thuộc, xem ra là học từ ba Quan vì ở nhà họ thì nấu cơm vẫn luôn là ông ấy.

Dù ngồi ăn cơm nhưng suy nghĩ của Quan Tử Sơn lại chạy ngược về thời thơ ấu của mình. Anh nhớ lại kể từ khi mình được năm tuổi thì đã ở một mình trong căn nhà trống rỗng, ăn vội ăn vàng mấy món mà ba đã nấu sẵn trước mỗi chuyến công tác dài ngày. Lúc đó trong nhà chỉ có mình anh, làm bạn với anh là chiếc TV cũ kỹ.

Quan Tử Sơn ăn cơm mà như đi vào cõi thần tiên. Không lâu sau, anh được những cái vuốt ve trên đùi gọi thần trí trở về.

Nắm chiếc đũa, Quan Tử Sơn nhướng mày nhìn Đinh Nãi Xuyên ngồi bên cạnh. Cậu vừa ăn vừa luồn một tay xuống gầm bàn trộm vuốt bắp đùi anh mà Quan Tử Ngọ ở đối diện vẫn vùi đầu ăn cơm mà hoàn toàn không hay không biết gì cả.

Động tác ăn cơm của Quan Tử Ngọ rất đáng yêu, đầu của nhóc cúi rất thấp như muốn chôn luôn trong chén cơm, hai tay cầm đũa như là hai móng vuốt cào dưa. Tư thế này cứ như một chú chuột nhỏ ngốc ngốc, vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu.

Nhất thời Quan Tử Sơn cảm thấy chột dạ.

Lúc Quan Tử Sơn đẩy tay Đinh Nãi Xuyên ra, cậu lại nhướng mày nhìn anh rồi cười nhẹ. Sau đó, Đinh Nãi Xuyên cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu:

– Em trai của em nấu cơm ngon y như em vậy… Nhà họ Quan của em cũng có gene di truyền đấy, chính là gene vợ hiền.

Quan Tử Sơn: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play