Khi Tiểu Kiều nhìn thấy Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên cùng nhau trở lại tiệm bánh, trong đôi mắt ngay lập tức phát ra ánh sáng bà tám, nhân lúc Đinh Nãi Xuyên ghé vào tủ bánh chọn bánh ngọt, Tiểu Kiều đi đến trước mặt Quan Tử Sơn, nháy mắt ra hiệu hỏi anh: “Ông chủ đại nhân, các anh….?”
Quan Tử Sơn tà mắt liếc cô một cái, để xây dựng oai phong của ông chủ vốn anh nghĩ đến một câu “Bà tám sẽ trừ lương”, nhưng bởi vì bây giờ tâm trạng anh không tồi, nên chỉ mỉm cười, nhướng mày nói: “Em đoán đi.”
Tiểu Kiều xem như là người thành tinh, cô vừa thấy nét mặt của ông chủ đại nhân nhà mình như vậy, chỉ biết chuyện này cô đoán đúng không mười phần thì cũng được tám chín phần, mặc dù rất muốn nghe quá trình một cách tỉ mỉ, chỉ có điều cô biết Quan Tử Sơn không phải loại người nói chuyện yêu đương rồi mong sao toàn thế giới đều biết, anh không có khả năng phô bày ân ái, cho nên hỏi cũng như không. Đúng lúc này lại có khách vào cửa, cô chỉ có thể lặng lẽ kiềm nén lòng nhiều chuyện lại quay về với công việc của mình.
Đinh Nãi Xuyên nhanh chóng chọn được một chiếc bánh ngọt phủ trà xanh, trở về vị trí ngồi quen thuộc bắt đầu ăn bánh, khách trong tiệm càng ngày càng nhiều, Quan Tử Sơn cũng không thể quan tâm nhiều đến cậu, anh mặc tạp dề vào bắt đầu tiếp khách hàng.
Quan Tử Sơn mỉm cười càng ngày càng chuyên nghiệp, vài nữ sinh mặc đồng phục ở gần đây đều bị mê hoặc thích đến nỗi đỏ bừng cả mắt, mơ mơ hồ trong khi được anh giới thiệu đẩy mạnh loại bánh ngọt mới trong tiệm.
Đinh Nãi Xuyên ngồi ở góc tiệm vừa ngậm dĩa ăn bánh ngọt, vừa nhìn chằm chằm Quan Tử Sơn không nháy mắt, ánh mắt có khi mơ hồ có khi lại lạnh lùng, có khi hơi nhộn nhạo.
Tiểu Kiều ở một bên xoa xoa tay nhìn thấy tất cả, người rơi vào tình yêu thật sự là thay đổi thất thường quá!
Buổi chiều Đinh Nãi Xuyên có tiết cho nên sau khi ăn bánh ngọt xong, cậu liền định rời khỏi.
Quan Tử Sơn suy nghĩ một chốc, gói một loại bánh mới lại đưa cho cậu: “…Chiều đói bụng thì ăn.”
Đinh Nãi Xuyên nhận lấy bánh, sau tai hơi đỏ, trầm mặc một lúc cậu mới ừ khẽ một tiếng.
Quan Tử Sơn nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của cậu thì không khỏi buồn cười, lúc Đinh Nãi Xuyên đẩy cửa định đi ra, anh mỉm cười nói: “Hoan nghênh đã ghé qua, ngày mai lại đến nhé.”
Đinh Nãi Xuyên ngượng ngượng ngùng ngùng gật đầu, sau tai phiếm đỏ một mảnh.
Sau khi cậu đi, Tiểu Kiều rốt cuộc không nhịn được lòng bà tám bước gần tới, âm thầm xoa xoa tay hỏi anh: “Các anh… thật sự quay lại rồi?”
Tâm trạng Quan Tử Sơn lúc này không tệ, liền hào phóng thừa nhận: “Ừ.”
Tiểu Kiều ngay tức khắc sáng bừng hai mắt: “Em đã nói rồi mà, các anh đều đẹp trai như vậy sao lại không cùng một chỗ chứ… Em lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi!”
Quan Tử Sơn liếc cô một cái: “….” Chẳng lẽ đẹp trai mới là điểm quan trọng?
“Ông chủ đại nhân, em mới nghĩ ra một biện pháp quảng cáo, bảo đảm sẽ làm việc buôn bán trong tiệm chúng ta cao thêm một bước nữa!” Tiểu Kiều đột nhiên búng tay một cái.
“Biện pháp gì? Nói thử xem.” Quan Tử Sơn nghĩ đến lại là một chuyện khác, bây giờ buôn bán trong tiệm của họ ngày càng tốt, chỉ là hai người anh và Tiểu Kiều bận đến chân không chạm đất, xem ra là lúc tuyển thêm nhân viên.
“Hoạt động ‘áp tường’” Tiểu Kiều cười hắc hắc, chỉ chỉ anh lại chỉ chỉ tường, “Mua bánh ngọt sẽ được anh đẹp trai áp tường nha! Thế nào ạ!”
“Nghe có vẻ không tồi!” Quan Tử Sơn suy nghĩ một hồi, vẫn là vấn đề kia, người làm không đủ, xem ra chuyện tuyển thêm nhân việc phải đăng nhanh nhanh một chút: “Nhưng nếu chỉ có một mình em tiếp khách hàng có thể sẽ vội đến chân không chạm đất…”
“Anh quên bạn trai nhỏ của mình rồi sao!” Tiểu Kiều cười hắc hắc, mắt long lanh sáng rực, “Anh có thể nhờ anh ấy giúp, anh ấy đẹp trai như vậy mà! Nhất định có thể làm cho việc buôn bán trong tiệm chúng ta tăng lên một bậc!”
Quan Tử Sơn hơi sửng sốt, anh cảm thấy hình như Tiểu Kiều nói có lý, Đinh Nãi Xuyên lớn lên đẹp trai đến vậy, nếu có thể khiến cậu đến làm một lần “Hoạt động áp tường” nhất định có thể thu hút không ít phái nữ mê trai đẹp.
“.. Lần sau anh sẽ hỏi cậu ấy xem sao.” Nghĩ đi nghĩ lại, Quan Tử Sơn lại cảm thấy Đinh Nãi Xuyên chắc không thích làm ra chuyện nổi bật lắm, anh nhớ rất rõ trước kia hồi trung học hội hóa trang muốn mời Đinh Nãi Xuyên đi làm coser, lúc ấy hội trưởng của hội hóa trang là một đàn chị rất xinh đẹp, tìm Đinh Nãi Xuyên rất nhiều lần, lần nào cũng nhiệt tình mời cậu, nói cái gì mà sau khi vào hội chuyện kiếm bạn gái là chuyện nhỏ. Đổi thành một nam sinh khác không có hứng thú với cosplay nhưng được nhìn gái đẹp cũng sẽ hơi suy nghĩ, thế mà Đinh Nãi Xuyên lại căn bản không để tâm, lần nào cũng từ chối cực kỳ dứt khoát.
Quan Tử Sơn cảm thấy Đinh Nãi Xuyên là loại người không quá thích việc lấy gương mặt của mình để chơi trội, nhất là cậu còn đã từng vì gương mặt quá thanh tú mà bị đám nam sinh cười nhạo, tuy rằng anh biết đó là bởi vì đám người kia ghen tỵ Đinh Nãi Xuyên được các bạn nữ chào đón, nhưng bọn họ chế giễu chắc chắn đã tạo nên ảnh hưởng nhất định nào đó tới cậu… Nếu không vì sao sau khi lên đại học cậu lại thay đổi nhiều đến vậy cơ chứ? Tuy rằng cậu không đến mức từ mỹ thiếu niên cam chịu biến thành một đại hán thô thiển, nhưng khí chất cũng trở nên nghiêm nghị, hay có thể nói là lột xác. Cho dù tướng mạo Đinh Nãi Xuyên bây giờ vẫn không xem như là con người cứng cỏi, nhưng cũng không có khả năng có ai dám cười nhạo cậu ẻo lả nữa.
Song song với cảm giác kinh diễm bởi sự lột xác của Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn lại cảm thấy hơi tiếc nuối, cậu bây giờ đã trở nên chói mắt hơn rất nhiều, bốn năm nay chắc cậu thay đổi không ít, nhưng anh lại lỡ mất bốn năm ấy, không có cơ hội tận mắt chứng kiến Đinh Nãi Xuyên từ ngây ngô trở nên ngày càng thành thục…
Nhưng đây là do bản thân anh tự làm tự chịu, anh cũng chỉ có thể chấp nhận.
Khẽ cười khổ trong lòng, anh ném cảm xúc phức tạp sang một bên, lại vùi đầu vào công việc.
Buổi tối sau khi tan làm, anh mới mở máy tính ra thả lỏng tâm trạng.
Anh mới online, mấy thông báo bạn bè cùng lúc vang lên, xem qua từng cái một, hầu hết đều là Kế Hoạch tìm anh tiếp kịch, nhưng có một người làm anh bất ngờ.
— Vụ Tỏa Liên Giang?
Quan Tử Sơn hơi dừng lại, Vụ Tỏa Liên Giang cũng là một CV có rất đông fan, chỉ là Quan Tử Sơn sở dĩ biết được CV này, lại là do cậu ta từng bị Tuyết Ủng Quan Sơn mắng chửi.
Vụ Tỏa Liên Giang và Tuyết Ủng Quan Sơn đều là CV phối giọng công, nhưng hai người không chỉ chất giọng hơi tương tự, mà ngay cả loại kịch thích nhận đều cực kỳ giống nhau, bọn họ đã từng rất nhiều lần nhận một nhân vật giống nhau trong kịch, cũng chính là một quyển tiểu thuyết cùng lúc trao quyền cho hai tổ kịch. Hơn nữa thời gian vào giới cũng không khác nhau là mấy, còn đã từng cùng nhận một nhân vật trong một quyển tiểu thuyết kinh điển, lúc quyển tiểu thuyết kia trao quyền cho cả hai tổ kịch, hai tổ kịch ấy lại phát kịch sát nhau, như thế rồi như thế, Vụ Tỏa Liên Giang và Tuyết Ủng Quan Sơn đương nhiên không tránh được thường xuyên bị những người khác lấy ra so sánh.
Cái khác không nói đến, cứ nhìn tên hai người, ai không biết chắc chắn sẽ cho rằng hai người cố ý như vậy, rất có cảm giác CP, đối đầu như vậy có lẽ còn tưởng bọn họ là bạn bè tốt.
Nhưng sự thật đều không phải như thế, trước khi cả hai thành danh, Tuyết Ủng Quan Sơn tuy rằng nghe nói Vụ Tỏa Liên Giang cũng từng hợp tác với mình một lần, nhưng cho đến bây giờ không có trò chuyện gì với cậu ta.
Tuyết Ủng Quan Sơn mắng chửi với Quan Tử Sơn mấy lần, thật ra cậu không có cảm giác đặc biệt với Vụ Tỏa Liên Giang, nhưng do thường xuyên có những người khác đem họ ra so sánh. Dần dần, cho dù cậu không ghét Vụ Tỏa Liên Giang cũng không thể sinh ra chút xíu thiện cảm nào, thử nghĩ xem cho dù cậu làm gì, đều luôn có người nhẹ nhàng nói “Không bằng XXX”, “So ra còn kém XXX”, “Còn không tốt được bằng một nửa của XXX”, sao cậu có thể sinh ra thiện cảm với cậu ta nổi cơ chứ?
Trong cái giới này, Tuyết Ủng Quan Sơn và Vụ Tỏa Liên Giang rất có cảm giác hai vua không gặp mặt, nhóm fan của bọn họ cùng từng đóng góp không ít sức lực làm rõ trên diễn đàn về sự nghiệp của cả hai. Trước đó, quan hệ của hai người không chỉ là “lạnh như băng”, mà ngay cả bạn tốt trong giới này cũng không hề trùng nhau, nói cách khác, hai người họ ngay cả một bạn tốt chung cũng không có… Chỉ có điều Quan Tử Sơn nghe nói CV Vụ Tỏa Liên Giang rất cao ngạo lạnh lùng, trong giới này gần như không có bạn bè nào cũng không chủ động kết bạn với người khác, càng rất ít khi đồng ý yêu cầu kết bạn của ai, nghe nói ngay cả fan của cậu ta cũng thường xuyên khóc lóc kể lể nam thần nhà mình thật quá lạnh lùng.
Cho nên lúc nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Vụ Tỏa Liên Giang gửi cho mình, anh không nhịn được kinh ngạc.
Chẳng lẽ vị nam thần cao ngạo này lỡ tay?
Kinh ngạc qua đi, Quan Tử Sơn vẫn im lặng đồng ý lời mời kết bạn của cậu ta.
Anh đang lo lắng xem mình có cần chủ động hỏi đối phương có chuyện gì không, Vụ Tỏa Liên Giang đã gửi vài tin nhắn đến.
[Vụ Tỏa Liên Giang] Anh hai!!!
[Vụ Tỏa Liên Giang] Hôm nay vì sao anh bỏ rơi em!
[Vụ Tỏa Liên Giang] Đã nói là gặp ở thư viện rồi mà! Đã nói là muốn đưa em đi dạo quanh đại học D mà! QAQ
Quan Tử Sơn: “….”
Ngay từ lúc đầu nhìn thấy Vụ Tỏa Liên Giang gọi mình là ‘anh hai’, Quan Tử Sơn còn chưa kịp phản ứng, cho rằng cậu ta thật sự lỡ tay gửi nhầm người, nhưng nhìn đến mấy tin sau của cậu, anh mới giật mình nhận ra — Vụ Tỏa Liên Giang chính là Quan Tử Ngọ!
Đến tận lúc này, anh bỗng nhớ ra, thì ra chuyện mà anh quên mất chính là bỏ em trai một mình ở thư viện đại học D…
[Canh Hạt Sen] ..Quan Tử Ngọ?
[Vụ Tỏa Liên Giang] Vâng T^T
[Canh Hạt Sen] Thì ra Vụ Tỏa Liên Giang là em
[Vụ Tỏa Liên Giang] Dạ! Anh hai vì sao bỏ em lại một mình!
[Canh Hạt Sen] …Anh quên mất
[Vụ Tỏa Liên Giang] QAQ
Lúc Quan Tử Sơn nhìn thấy CV Vụ Tỏa Liên Giang cao ngạo lại lộ ra vẻ mặt QAQ… Tâm trạng của anh thật sự hơi phức tạp. Chỉ có điều khi biết Vụ Tỏa Liên Giang lại là em trai ngốc nhà mình, tâm trạng của anh còn phức tạp hơn.
Chắc là do lần trước lúc Quan Tử Ngọ trốn nhà đi đã nhận ra anh chính là Canh Hạt Sen, xem ra nếu như không có chuyện ngày hôm nay, có lẽ cậu sẽ luôn kiềm nén không nói mình cũng là CV đâu.
Quan Tử Sơn trăm triệu lần không nghĩ đến, ở ngoài đời em trai mình có vẻ ngốc, ở trên mạng lại có thể là một CV phối giọng công lạnh lùng… Xem ra hình tượng trên mạng quả thật không đáng tin, chuyện này dù có người nói Pudding Sữa ngốc nghếch dễ thương ở ngoài đời thật là một người đàn ông to lớn một mét chín mươi anh cũng không thấy kỳ lạ!
Ngay lúc anh cũng không biết vì sao mình đột nhiên nhớ đến Pudding Sữa, cậu đã tìm anh.
[Pudding Sữa] Thế nào? Mọi chuyện giải quyết xong rồi?
[Pudding Sữa] Anh và người kia thế nào rồi?
Quan Tử Sơn khẽ cười, thành thật trả lời lại.
[Canh Hạt Sen] Ừ, mọi chuyện đã xong xuôi, cám ơn lời khuyên của cậu.
[Canh Hạt Sen] Chúng tôi bắt đầu lại rồi.
[Pudding Sữa] Không cần khách sao, tôi chỉ là nhìn ra được anh còn rất rất rất yêu anh ta ~ Nếu anh lựa chọn buông tay chắc chắn sẽ hối hận cả đời! Nhân tiện hỏi thăm chút, các người phát triển đến bước nào? Bước một? Bước hai? Hay bước cuối rồi?
[Canh Hạt Sen] … Sao có thể nhanh đến vậy?
[Pudding Sữa] Loại chuyện này càng phải đánh nhanh thắng nhanh, không nên kéo dài, người xưa có câu, nắm được “phần dưới” của một người đàn ông chẳng khác nào đã nắm chắc được tim người đó, anh nên chọn một thời cơ thích hợp, bữa tối trong ánh nến, lãng mạn hiến thân.
[Canh Hạt Sen] Sao tôi lại chưa từng nghe đến những lời này, đây là người xưa nào nói vậy.
[Pudding Sữa] Tôi quên mất rồi, mà nó không quan trọng, quan trọng là anh có cần tôi bày cho anh vài phương pháp không?
[Canh Hạt Sen] …Không cần đâu.
[Pudding Sữa] Đừng xấu hổ (/// w///)/ Chỗ này của tôi phim gì cũng có, cần gì cứ nói!
[Canh Hạt Sen] Thật sự không cần!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT