Biên tập: Mộ Vũ

Sức chiến đấu của thiếu niên quả thật siêu cấp thần kỳ, mấy miếng bánh đã bị chia nhau đánh gọn sạch sẽ, từ đầu đến cuối Đinh Vĩnh Tư vẫn không ăn miếng nào.

Lúc đi ra, cậu ta hình như muốn nói thêm đôi câu với Quan Tử Sơn, nhưng khi nhìn thấy em trai anh ở bên cạnh thì chỉ mím môi hừ một tiếng, rồi đi theo mấy người bạn.

Bởi vì có thêm khuôn mặt của Quan Tử Ngọ, hôm nay làm ăn trong tiệm của bọn họ quả nhiên tốt hơn không ít, khuôn mặt thanh tú đáng yêu của cậu nhóc hình như chọc trúng huyệt yêu thương của mấy người phụ nữ trưởng thành, giống như lời của Tiểu Kiều, mặt cậu đặc biệt có khả năng kích thích tình mẹ và mong muốn bảo vệ trong lòng, cho nên khách hàng chiều hôm nay đa phần đều là nữ.

Quá trưa Quan Tử Ngọ cũng rời đi, trước khi đi, cậu chần chừ một chút mới nói lời tạm biệt với anh trai “Em đi đây, lần sau gặp lại… Anh hai.”

Quan Tử Sơn khựng lại, đã rất lâu rồi anh không nghe thấy tiếng gọi anh hai thế này, giờ nghe thấy lại không kịp phản ứng.

Một lúc sau, anh mới tỉnh táo lại, lộ ra nụ cười với cậu “Ừ, lần sau lại đến ăn bánh nhé.”

Quan Tử Ngọ nhìn thấy nụ cười của anh thì đỏ mặt, sau đó xoay người đi, một lúc mới không được tự nhiên trả lời “..Vâng”

Cậu nhóc mới đi không bao lâu, Đinh Nãi Xuyên đã tới.

Cậu đeo tai nghe thì thầm hát, đến trước tủ bánh, ngón tay thon dài gõ hai cái trên tủ, cuối cùng mới chỉ về hướng một bánh Mousse hương nho.

Quan Tử Sơn vốn muốn hỏi thăm về bệnh viêm dạ dày của Đinh Nãi Xuyên, nhưng lúc anh đưa ánh mắt đặt trên người cậu, lại không khống chế được bản thân nhớ tới cảnh trong mơ đêm hôm qua.

Xương quai xanh, cơ bụng, thắt lưng, nhân ngư tuyến…

Cho dù biết đây chỉ là tưởng tượng của mình, Quan Tử Sơn cũng không nhịn được nóng tai lên. Không khí giữa người có vẻ không thoải mái, anh cố gắng nghiêm mặt lại, không để cho mình lộ ra vẻ mất tự nhiên nào, sau đó cúi đầu lấy bánh cho Đinh Nãi Xuyên.

Khi đưa bánh cho cậu, ngón tay Đinh Nãi Xuyên như vô tình như cố ý đụng vào tay anh.

Rõ ràng chỉ là tiếp xúc trong nháy mắt, lại hệt như có một dòng điện xẹt qua, từ chỗ bị ngón tay Đinh Nãi Xuyên chạm vào truyền đến tâm trí anh, chỗ bị chạm hơi tê dại lại ngưa ngứa.

Giống như thời trung học, khi Quan Tử Sơn nhận ra mình thích Đinh Nãi Xuyên, mỗi lần anh vô ý chạm vào cơ thể cậu, đều sẽ giống như tâm trạng nhộn nhạo lúc này.

Quan Tử Sơn khẽ giật mình, sau Đinh Nãi Xuyên, đã rất lâu rồi anh chưa thích ai, cho nên đã rất lâu rồi anh không trải qua… cảm giác rung động.

Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy trái tim vốn phẳng lặng đã lâu, một lần nữa lại đập mạnh lên.

Cái cảm giác đã lâu không thấy nhưng không quá lạ lẫm này khiến anh hơi mờ mịt, nhưng điều làm anh càng mờ mịt hơn là — người khiến anh động lòng hai lần trong đời lại là cùng một người.

Quan Tử Sơn chợt nhớ về lần đầu tiên trái tim anh đập thình thịch.

Ở trường trung học, phía sau phòng học đều có một gian nhỏ đựng đồ, ngày đó đến lượt anh trực nhật, phụ trách quét dọn căn phòng ấy.

Sau giờ học, Quan Tử Sơn đang quét dọn bên trong thì Đinh Nãi Xuyên đột nhiên đẩy cửa vào.

Ngày đó cậu không cao bằng anh, lớn lên rất đẹp trai nhưng lúc đó không lưu hành từ “Nam thần”, nếu phổ biến, chắc chắn từ này sẽ được đám nữ sinh dùng để miêu tả Đinh Nãi Xuyên.

Quan Tử Sơn quét dọn đến chỗ chân Đinh Nãi Xuyên, đôi chân của cậu giẫm lên vài vụn giấy, vì thế anh liền nói cậu dịch chân qua một chút, ngay lúc anh ngẩng đầu lên, đã nghe thấy Đinh Nãi Xuyên khẽ gọi “…Quan Quan.” Sau đó chợt ghé đầu qua, chạm nhẹ vào khóe miệng anh một cái.

Quan Quan là tên cúng cơm của anh, nhưng chỉ có một mình Đinh Nãi Xuyên gọi anh như vậy.

Chỉ là chạm nhẹ, trái tim Quan Tử Sơn lập tức nảy lên đập dữ dội, giống như ngay sau đó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Đó là lần đầu tiên rung động của anh.

***

Đinh Nãi Xuyên vẫn như thường ngày chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó cậu vươn bàn tay trông rất đẹp mắt ra lấy muỗng, tay còn lại chống cằm, bắt đầu chậm rãi ăn bánh.

Quan Tử Sơn cố gắng khống chế bản thân không nhìn về hướng cậu, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi, anh lại không nhịn được mà nhìn về nơi đó, lúc anh sực tỉnh mới nhận ra mình đã nhìn cậu chằm chằm, ngây người một thời gian dài.

Quan Tử Sơn lập tức thấy cả người không ổn, vội vã dời ánh mắt đi.

Sau khi Đinh Nãi Xuyên ăn bánh xong, ngay lúc Quan Tử Sơn nghĩ cậu sẽ rời khỏi thì cậu lại bước về phía anh, sau đó cong môi cười “Chủ quán à, vừa rồi cậu nhìn tôi suốt.”

Quan Tử Sơn “….” Lại có thể bị phát hiện ư?

Quan Tử Sơn lạnh mặt đáp “….Là cậu tự tưởng tượng thôi.”

Đinh Nãi Xuyên cúi đầu xuống, nhìn chăm chú anh một lúc lâu mới cười khẽ “Ừ thôi. À phải rồi, mấy ngày nữa là họp lớp hồi trung học, cậu đi không?”

“Họp lớp trung học ư?” Quan Tử Sơn ngạc nhiên.

“Ừ, cậu không tham gia vào Nhóm bạn hồi trung học à.” Đinh Nãi Xuyên cười nhẹ, “Tôi cũng mới tham gia vào mấy hôm trước, bọn họ chuẩn bị mấy ngày nữa tụ tập bạn học cũ năm ấy. Cậu có đi không?”

Quan Tử Sơn trầm mặc một lúc, từ sau ngày tốt nghiệp, anh cũng không quay về, bạn học trước kia chưa gặp lại một ai, họp lớp tất nhiên cũng chưa từng tham gia.

Trước đây sở dĩ anh không tham gia họp lớp, chính là sợ gặp lại Đinh Nãi Xuyên lần nữa, nhưng mà bây giờ hình như anh cũng không còn lí do để không đi nữa rồi.

Hơn nữa đã qua nhiều năm chưa gặp lại những người bạn hồi trung học đó, anh cũng có chút nhớ mong.

Không biết những người bạn đó bây giờ ra sao.

Quan Tử Sơn chần chừ giây lát, hỏi Đinh Nãi Xuyên “Cậu đi à?”

Đinh Nãi Xuyên ừ một tiếng, dùng một ngón tay sờ lên khóe miệng của mình, sau đó cười nói “Nếu cậu đi, tôi cũng đi” Khi cậu cười rộ lên, bên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Quan Tử Sơn vì nụ cười của cậu mà trái tim lại đập nhanh một nhịp, đến khi anh tỉnh lai, nhịn không được tự hỏi, lời nói của Đinh Nãi Xuyên rốt cuộc là có ý gì?

Cái gì mà cậu đi thì tôi cũng đi….

“Đã lâu không gặp những người bạn trước kia, tham gia họp lớp cũng rất tốt, gặp gỡ những người bạn cũ.” Quan Tử Sơn rũ mi xuống “Có lẽ tôi sẽ đi họp lớp.”

“Vậy tôi cũng đi.” Đinh Nãi Xuyên cười lộ ra lúm đồng tiền “Thời gian là bảy giờ tối ba ngày sau, địa điểm là quán KTV Màu Lam ở gần Tam Trung.”

“Được, tôi biết rồi.” Quan Tử Sơn gật đầu,

Hai người nói chuyện họp lớp xong thì Đinh Nãi Xuyên rời đi.

Trước khi đi, cậu còn cười khẽ vẫy tay với anh “Ngày mai gặp lại… Quan Quan”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play