Nàng đột nhiên bừng tỉnh.

Giọng hát khàn khàn của Nora mềm nhẹ thản nhiên quanh quẩn ở trong không khí.

Hoa Miểu Miểu trừng mắt nhìn tủ đầu giường phía trước đang đặt cái điện thoại vừa phát sáng vừa rung không ngừng kia, trong chốc lát, hoàn toàn không thể hoàn hồn.

Sau đó, tiếng ca ngừng.

Nàng nín thở, nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía.

Ok, nàng ở nhà, đang nằm ở trên giường.

Rèm cửa ở trong phòng vẫn đóng chặt như cũ, chỉ có ánh sáng nhạt tiến vào, nhưng vẫn đủ để cho nàng xem rõ đây là giường của nàng, điện thoại của nàng, còn có đèn bàn……

Nàng có chút hoảng thần đứng lên, lắc lư đi đến phòng tắm, trước khi vào cửa còn không quên bật đèn.

Thật tốt quá, đúng là đèn điện và bồn cầu xả nước của nàng.

Nàng ngồi ở trên mặt bồn cầu, lau mặt.

Kia chính là mộng, nàng quá mệt mỏi, lại dùng cái lư hương cổ đốt lên đám hương kỳ quái nên mới khiến bản thân nằm mộng, mơ thấy chính mình đã chết, còn chạy tới một nơi khác mà mọi người đều mặc đồ cổ trang.

Thẳng đến lúc này, Miểu Miểu mới đem cục khí nghẹn ở ngực chậm rãi phun ra.

Cho nên, nàng không chết, đó chỉ là mộng.

Một thanh âm cổ quái bật ra từ miệng nàng khiến nàng sửng sốt một chút, cắn môi, lúc này mới phát hiện đó chính là tiếng cười của mình.

Đây là, may mắn chính mình còn sống sao?

Giọng hát cả Nora lại bắt cất lên.

Từ bên này nàng có thể thấy cái điện thoại mới đang để ở đầu giường liên tục lòe lòe sáng lên, vang đến giọng hát quen thuộc.

Nàng không hề động, chỉ ngơ ngác tiếp tục ngồi ở trên mặt bồn cầu.

Những ca từ đó lại lặp lại quanh quẩn ở trong phòng.

Thẳng đến khi nó ngừng thì nàng mới đứng lên, đi trở về cầm lấy nó và kiểm tra thông tin.

Cuộc gọi nhỡ là 58 mà tin nhắn chưa đọc là 72.

Ở trong mộng, lúc Đồ Mi nói nàng đã chết thì nàng cũng không quá khiếp sợ, dù sao nàng sống qua những ngày này, cho dù đột nhiên chết thì cũng không phải chuyện rất kỳ quái.

Nhưng lúc nàng nghĩ mình thật sựu đã chết thì mới phát hiện, hóa ra nàng còn không muốn chết.

Nhẹ nhàng, thở dài.

Cuộc gọi nhỡ là của một vài người gọi đi gọi lại, tin nhắn thì một nửa là quảng cáo, còn lại là của những người gọi nàng không được lưu lại. Nhưng dù sao thì đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn này cũng thật nhiều. Nàng chưa từng để người khác liên lạc nhiều lần như thế bao giờ.

Nàng trở lại trang chủ để kiểm tra thời gian.

11:25 sáng

Miểu Miểu sửng sốt một chút, đi xuống lâu, nhìn về phía chiếc đồng hồ nhỏ ở trên tường. Trên đó cũng chỉ đúng thời gian đó.

Sắp giữa trưa rồi hả?

Đêm qua, nàng nhớ rõ lúc cuối cùng nhìn đồng hồ là 1 giờ rưỡi.

Nói cách khác, nàng đã ngủ suốt mười mấy giờ, thật sự là phá lệ. Nàng rất ít khi ngủ lâu như vậy, bình thường nàng có thể ngủ tốt thì cũng chỉ tầm bốn năm giờ, cũng đã muốn cười trộm rồi. Tiếng chuông cửa đúng lúc này vang lên, nàng cũng chẳng nghĩ nhiều mà liền đi ra cửa.

Ngoài cửa không phải ai khác, mà chính là bà mẹ ôn nhu của cái tên mặt lạnh như quan tài ở kế bên.

“Thật tốt quá, Miểu Miểu vẫn còn ở nhà.” Trang Thục Ngọc thấy nàng thì nhẹ nhàng thở ra, nở một nụ cười ngọt ngào.

“Thục Ngọc a di, làm sao vậy?”

“Kì Vân cảm mạo phát sốt phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng hôm nay có một thương nhân nước ngoài quan trọng tới. Ba Kì Vân lại đi công tác chưa về nên dì phải thay bọn họ đi tham dự tiệc chiêu đãi. Cháu có thể đến nhà chúng ta chiếu cố Kì Vân một chút không?”

Chiếu cố Khổng Kì Vân?

Hoa Miểu Miểu nhịn không được co rút khóe mắt một chút. Nếu là người khác thì nàng đương nhiên là mười hai vạn phần nguyện ý, nhưng Khổng Kì Vân thì …. ợ? Nói thật, nếu có thể tráng xa chút thì nàng muốn còn không kịp.

Bình thường tính tình hắn cũng đã rất không tốt, lúc sinh bệnh thì chỉ có kém chứ không có hơn.

Nàng thật sự không muốn lấy mặt nóng đi áp mông lạnh, hoặc mông nóng nhỉ?

Nói tóm lại nàng chính là không muốn đem mặt dán lên cái mông nhỏ của tên kia.

Cứt chó, nàng đang nghĩ cái quái gì vậy? Mông Khổng Kì Vân là lạnh hay nóng, nhỏ hay to nàng mới không thèm quan tâm á.

Thấy nàng không có trả lời, sắc mặt lại có chút cổ quái, biết nàng đối với thằng con mình không có nhiều hảo cảm nên Thục Ngọc lộ ra một nụ cười có lỗi nói: “Ách, đương nhiên, nếu cháu không rảnh thì cũng không sao. Nó ở nhà một mình cũng ổn, mặc dù hiện tại đã bớt sốt nhưng nếu nó bị sốt cao lại thì nhờ cháu đưa nó đến bệnh viện nhé ….”

Nói thật, muốn tìm một lý do để lễ phép cự tuyệt thì nàng chỉ cần tùy tiện nhấn di động một cái là được, những người tìm nàng còn đang xếp hàng dài kìa, nàng tuyệt không cần cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng nhìn a di đã chăm sóc nàng từ nhỏ đến giờ, nàng thật sự không đành lòng tự mình nói ra mình và con trai dì ở chung như nước với lửa.

“Không thành vấn đề.” Nàng mở miệng.

“Thật vậy chăng?” Trang Thục Ngọc hơi hơi sửng sốt, lo lắng hỏi, còn không quên bổ sung: “Cháu rảnh hả? Dì biết cháu bề bộn nhiều việc, nếu không rảnh thì cứ nói với dì để dì có biện pháp khác, trăm ngàn lần đừng miễn cưỡng.”

“Không sao ạ, hầu hết mọi việc cháu đều có thể dùng điện thoại xử lý.” Miểu Miểu mỉm cười, nói: “Cháu lên lầu thay quần áo rồi sẽ lập tức đi qua.”

“Nha, thật tốt quá.” Trang Thục Ngọc vui vẻ tiến lên, ôm nàng một chút. “Dì biết cháu là đứa nhỏ ngoan ngoãn. Cháu yên tâm, cháu không cần làm gì nhiều, chỉ cần đúng giờ kiểm tra nhiệt độ của thằng bé có lên cao không rồi nhớ nhắc nó uống thuốc đúng giờ là được.”

Cái ôm của dì thật là ấm áp, tựa như mẫu thân a.

Nháy mắt, trong lòng nàng trở nên căng thẳng.

Nàng chần chờ một giây, mới ôm lấy nữ nhân tràn ngập hơi thở mùa xuân ấm áp này.

“Yên tâm, dì mau đi làm việc đi, cháu sẽ chiếu cố hắn.”

Trên gói thuốc có ghi chú rõ bốn giờ phải uống một lần.

Hắn giữa trưa vừa mới uống thuốc nên lần tới là bốn giờ.

Nàng chỉ cần cách một lúc lại đi kiểm tra xem cái tên kia có còn thở nữa không là được.

Sau khi vào nhà họ Khổng, Hoa Miểu Miểu ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, mở ra bút điện, dùng internet và điện thoại, liên lạc những người đang chờ nàng giúp.

Nàng nhìn hắn vài lần, cũng thay hắn đo nhiệt độ cơ thể.

May mắn, không biết là hắn bị sốt đến mê man hay là vì uống thuốc nên cả buổi chiều hắn đều ngủ, hoàn toàn không có tỉnh lại.

Chắc hắn sẽ không cứ như vậy mà ngất đi chứ?

Ba giờ chiều, nàng lần thứ tư đến kiểm tra tình trạng của hắn.

Từ nhỏ nàng đã thường tới Khổng gia, nhưng số lần nàng vào phòng của Khổng Kì Vân thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trên thực tế, cẩn thận nghĩ lại thì trước hôm nay nàng chỉ vào đó một lần nhưng cũng là dì Thục Ngọc gọi nàng tới lấy này nọ. Lúc ấy hắn cùng nàng đều còn đang học trung học, chỉ lướt qua nhau ở hành lang, mà cửa phòng hắn vừa vặn không đóng nên nàng có thể từ ngoài nhìn được vào trong.

Trải qua mấy năm nay, phòng này đã biến từ phòng của một nam hài thành phòng của một nam nhân.

Những món đồ chơi mô hình cùng với những dụng cụ thể thao từng hiện diện trong phòng hắn đã biến mất, quần áo đã mặc vừa bẩn lại thối cũng không quăng loạn khắp nơi nữa. Chỉ có giá sách là vẫn còn giữ, đĩa nhạc cd cũng vẫn còn giữ nguyên, chiếm đầy một mặt tường.

Nam nhân này thế mà cũng nghe nhạc. Lúc đầu nàng thực kinh ngạc, nàng không thể tưởng tượng hắn thật sự hiểu cái gì gọi là thả lỏng.

Hắn vẫn làm cho người ta có cảm giác cứng nhắc, không cười không đùa.

Ít nhất cho tới bây giờ hắn chưa từng cười với nàng.

Nhìn hắn nằm ở trên giường, cả người đầy mồ hôi, tóc ẩm ướt, khuôn mặt trắng bệch, nàng đột nhiên có chút bất an.

Buổi tối hai ngày trước nàng nhớ rõ hắn vẫn còn tốt mà, còn canh nàng cả đêm đó.

Miểu Miểu nhướng mày, đưa tay vỗ về cái trán ẩm mồ hôi của hắn, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn.

Chẳng lẽ vì hôm đó hắn không ngủ lại trúng gió nên mới bị cảm mạo sao? Nam nhân này yếu như vậy sao?

Trán hắn vẫn nóng.

Nàng lấy nhiệt kế đo tai đến thì thấy hắn đang sốt 38,2 độ, khuôn mặt tươi cười trên cái kẹp nhiệt độ đang từ tươi cười biến thành sầu khổ luôn.

Nói thật, nàng cũng không thực xác định sốt đến bao nhiêu độ mới là nghiêm trọng nên liền suy nghĩ cẩn thận một chút và quyết định nếu hắn sốt hơn 38,5 độ thì sẽ gọi hắn tỉnh để uống thuốc hạ sốt.

Lúc bị sốt thì phải duy trì đầu lạnh chân nóng. Nàng kiểm tra chân hắn thì thấy bàn chân vẫn ở trong chăn, rất tốt.

Miểu Miểu xoay người, xuống lầu lấy từ trong tủ lạnh miếng dán lạnh ra, lên phòng hắn đem miếng dán xé mở rồi dán lên trán hắn.

Hắn không có phản kháng, cũng không có tỉnh lại.

Nàng nhịn không được đưa ngón tay vươn đến trước mũi hắn, xác định hắn vẫn còn hô hấp.

Lúc không tỉnh, người này nhìn đúng là tuấn tú.

Không thể khắc chế, nàng dùng ngón trỏ nhẹ điểm lên cái mũi cao của hắn.

Hắn vẫn không có phản ứng, nàng đứng thẳng dậy, xoa thắt lưng lo lắng một chút.

Nếu nhiệt độ cơ thể hắn lên cao hơn thì nàng ở gần đây vẫn tốt hơn, đỡ để hắn không cẩn thận bị hôn mê trong tay nàng thì nàng đúng là không biết làm thế nào để đền cho nhà họ Khổng một đứa con khiến người người đều ghét như hắn.

Xoay người, nàng kéo đến đây một cái ghế, ngồi ở bên giường, lại đến dưới lầu đem điện thoại và máy tính đến tiếp tục làm việc.

Nửa giờ sau, nàng vừa mới giúp đồng nghiệp cũ lên mạng mua vé máy bay, lại gửi một cái bưu kiện giúp một đồng nghiệp khác, rồi còn giúp một vị khách già mua được tấm vé ca kịch mới nhất giành cho khách quý thì đằng trước vang lên một giọng khàn khàn.

“Cô ở trong này làm cái gì?”

Nàng giương mắt từ máy tính để nhìn con mèo ốm yếu ở trên giường.

Đương nhiên, lại một lần nữa, hắn vẫn cau mày, vô lễ hí mắt trừng nàng.

Miểu Miểu nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cái tên vương bát đản không biết cảm ơn gì kia, mở miệng tuyên bố.

“Chiếu cố bệnh nhân.”

Chiếu cố bệnh nhân?

Nữ nhân này còn đang gác chân ở trên giường hắn, mấy đầu ngón chân phấn nộn như những viên ngọc trai để ngay gần mũi hắn. Nàng thì đang cầm bút điện gõ gõ lên đùi, hai tay vẫn không dừng lại động tác gõ bàn phím.

Khổng Kì Vân đem tầm mắt dời từ những đầu ngón chân tròn vo của nàng đến khuôn mặt của nàng gần đây do bị phơi nắng nên có chút đen. Tuy rằng bởi vì ánh sáng bên trong không rõ lắm nên hắn không nhìn được rõ ràng nhưng vẫn có thể mơ hồ phân biệt được khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngăm đen kia đang lộ vẻ tươi cười giả dối.

Hắn nhíu mày, đối với cách nói của nàng thì không cho là đúng.

“Dì nói có việc phải ra ngoài, tối nay mới có thể trở về, dì mới bảo tôi tới đây chiếu cố anh.”

Mặc kệ cái nhìn khó chịu của hắn với nàng, Miểu Miểu gấp lại bút điện rồi vứt nó lên bàn, lấy đến một túi thuốc ném cho cái tên vừa mới vất vả mới ngồi dậy được kia.

“Bốn giờ rồi, mau uống thuốc đi.” Lúc hắn cầm gói thuốc thì nàng đã giúp hắn rót một cốc nước ấm.

Khổng Kì Vân dựa vào đầu giường, nhìn cô nàng đang mặc một cái quần bò siêu ngắn, mái tóc buộc đuôi ngựa kia, vừa mở gói thuốc vừa nhịn không được hỏi.

“Cô thu bao nhiêu tiền của mẹ?”

Động tác đổ nước của nàng dừng lại, tươi cười giả dối trên mặt nháy mắt biến mất.

“Anh nói cái gì?”

Hắn mặt không chút thay đổi nhìn nàng, lạnh lùng mở miệng: “Tôi nói là cô tới nơi này chiếu cô tôi một giờ thì lấy bao nhiêu tiền công?”

Sắc mặt của nàng vô cùng khó coi, trong một giây hắn nghĩ nàng sẽ đem nước trong cái cốc mà rót lên đầu hắn.

Nhưng nàng nhịn xuống.

“Lần này miễn phí.” Miểu Miểu đem cốc nước đưa tới trước mặt hắn, mà không phải hắt lên mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi nhờ vả dì rất nhiều rồi nên lần này là miễn phí.”

Nàng nhịn được nhưng hắn lại nhịn không được.

“Nếu cô không thiếu nhân tình thì cô sẽ thu bao nhiêu?”

Thái dương hai bên của Miểu Miểu co rúm lại. Hắn biết nhẫn nại của nàng đã tới cực hạn nhưng nàng vẫn cố nhịn, thật sự là rất phi thường. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại lộ ra nụ cười càng thêm giả dối.

“Bình thường những đứa bé bị phát sốt cảm mạo, chảy nước mũi thì một giờ bốn trăm, nửa ngày hai ngàn, một ngày bốn ngàn, nhưng nếu là loại đặc biệt khó chăm sóc như anh thì cộng thêm các phí tổn khác thì tùy theo tâm trạng của tôi mà tính.”

Hắn nhướng mày nhìn nàng, hỏi lại: “Mua đồ thì sao?”

“Tôi thu 1% hoa hồng.” Miểu Miểu không đợi mà trả lời luôn, lại còn khai hết những khoản thu nhập khác nữa: “Mua vé cũng thế, nếu là mua đồ vật sinh hoạt hàng ngày thì một lần hai mươi đồng, nếu thể tích trọng lượng quá lớn thì lại tính thêm phí. Tôi cũng hỗ trợ trang hoàng, làm bảo vệ, kiêm thiết kế nội thất, chạy vặt …… Linh tinh, tôi tin tưởng anh biết rõ bất kể là khách cần gì tôi cũng đều có thể hỗ trợ làm được, miễn là không trái pháp luật, chỉ cần có thể kiếm tiền thì cái gì tôi cũng làm. Hiện tại, anh đã uống thuốc được chưa?”

Tuy rằng trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười, nhưng một câu hỏi cuối cùng này lại gần giống một câu uy hiếp.

Khổng Kì Vân tính toán khả năng nàng sẽ đem toàn bộ cốc nước kia mà đổ lên đầu hắn rồi quyết định không cần mạo hiểm. Hắn vươn tay lấy cốc nước rồi uống thuốc.

Xác định hắn uống thuốc rồi, nàng xoay người đi ra ngoài, một bên dặn dò nói: “Dì Thục Ngọc có đun vài thứ, tôi đi đun nóng rồi mang lên cho anh. Nếu anh có sức thì tốt nhất đến phòng tắm tắm nước ấm đi, tôi đã đem áo ngủ sạch sẽ để trong đó rồi.”

Nói đến đây nàng ở cạnh cửa dừng lại, xoay người nhìn hắn.

“Anh có cần hỗ trợ không?”

Môi mỏng của hắn mím lại, “Không cần.”

Một tia tức giận hừng hực bốc lên từ người nàng. Hắn biết mình lại làm nàng tức giận nhưng nữ nhân trước mắt vẫn nhe răng ra cười.

“Nếu anh cần giúp thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi có giấy chứng nhận chăm sóc người khác nên rất thích hỗ trợ người ta cởi quần đi tiểu a, hoặc là dùng xà phòng giúp anh giặt sạch cái miệng.” Nàng khoanh hai tay ở trước ngực, càng nói càng vui vẻ: “Trên thực tế, tôi nghĩ cái sau là rất tốt, tôi có thể phụ vụ miễn phí, coi như là ưu đãi đặc biệt, đừng có khách khí với tôi nhé.”

Nói xong, nàng cười khanh khách tiêu sái đi ra ngoài.

Có lẽ đây là lần đầu tiên nữ nhân kia cười thật lòng với hắn như vậy.

Giúp hắn dùng xà phòng giặt sạch miệng hả? Nàng nghĩ hắn mới ba tuổi sao? Mệt nàng cũng nghĩ ra được.

Hắn choáng váng, cố gắng xuống giường, đi vào trong phòng tắm.

Cúi đầu, hắn dùng những ngón tay cứng ngắc đem quần áo bị mồ hôi thấm ướt cởi bỏ, sau đó đứng vào dưới vòi sen, mở nước ấm tắm.

Được rồi, hắn thừa nhận, nàng đối với hắn như vậy thì có phân nửa là do hắn đáng đời.

Lúc hắn bị bệnh tính tình rất tệ, mà nàng ở trong này khiến việc hắn nghĩ nàng vì kiếm tiền mới tới đây cũng là bình thường.

Nàng chán ghét hắn.

Không ai biết rõ điều này hơn hắn, cả nàng và hắn.

Hơn nữa nàng là người làm công việc dịch vụ, từ lúc tốt nghiệp nàng không đi làm công nhiều, nàng nghỉ ở nhà rất lâu, vốn dựa vào việc giúp đỡ mọi người quanh đây làm việc vặt mà kiếm tiền.

Cho nên, nàng dựa vào cái gì mà cảm thấy tức giận khi hắn hỏi chuyện này chứ?

Nữ nhân điên.

Vừa quật cường vừa điên.

Hắn không biết chính mình có chuyện gì, rõ ràng hắn không biết đó là do tính cách của phụ nữ nói chung hay của riêng Hoa Miểu Miểu nhưng hắn luôn không thể ngó lơ nàng giống như những nữ nhân khác.

Nước ấm rơi xuống vòi hoa sen, hắn lau mặt, sau đó tắt nước ấm, đi ra phòng ngoài lau khô người.

Nàng giúp hắn chuẩn bị tốt áo ngủ, chỉnh tề treo trên giá áo, thậm chí còn có cả cái quần lo̶t̶"̶ màu đen.

Chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì tôi cũng làm.

Lời của nàng, quanh quẩn ở bên tai, làm cho hắn không hiểu sao có chút chán nản.

Mặc xong quần áo, hắn đi ra cửa, nàng cũng vừa vặn hâm nóng cháo đi tới.

Trên khay có cháo, có đồ ăn, thìa, đũa, thậm chí giấy lau miệng cũng đã chuẩn bị tốt.

Không thể phủ nhận, nàng làm việc thật sự rất chu đáo. Hắn không hiểu, nàng rõ ràng rất có năng lực, vì sao không chịu làm ở một cái công ty lâu dài mà lại làm mấy công việc lặt vặt theo ngày này.

Nàng đem khay đặt ở trên đầu giường hắn, cũng không thèm nhìn hắn một cái nào.

Đương nhiên, hắn biết rõ, nữ nhân này đối đãi người khác cũng không dùng thái độ lạnh lùng châm chọc như vậy .

Rõ ràng hắn nhớ rõ, mới trước đây, hai người còn từng cùng nhau chơi đùa nhưng bây giờ hắn nghĩ không ra rốt cuộc là từ khi nào thì thái độ của nàng đối với hắn lại thành thế này.

“Cô hẳn là phải làm cái gì cho ăn trước rồi mới uống thuốc chứ?” Nàng kia đem hắn như cái vách tường khiến hắn nhịn không được, soi mói bới móc khuyết điểm của nàng.

“Đúng vậy.” Miểu Miểu đứng thẳng dậy, nhìn con mèo bệnh đang ngồi trên giường mà thành thật thừa nhận: “Nếu anh không làm tôi tức giận thì tôi vẫn nhỡ rõ phải cho anh ăn gì đó rồi mới cho uống thuốc.”

Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nhíu mày hỏi: “Cô đang chỉ trích cách sống của tôi hả?”

“Anh biết là tốt rồi.” Nàng đi đến phòng tắm, lấy ra máy sấy, “Anh đã bị cảm rồi thì gội đầu xong nên sấy tóc cho khô.”

Hắn đã quên, nhưng hắn không muốn thừa nhận.

Hắn dùng hái mắt mệt mỏi như muốn díp lại mà nhìn nàng, “Cô nói chuyện với khách cũng dông dài thế hả?”

“Bình thường anh đối đãi với nhân viên đều chanh chua vậy hả?” Nàng đem dây cắm nhét vào ổ điện, mở máy sấy, giúp hắn sấy đầu tóc húi cua kia, từ đầu tới đuôi, không làm cho hắn có cơ hội phản kháng.

Có lẽ là mệt mỏi, hắn không tiếp tục đấu khẩu với nàng mà cũng chẳng kháng cự.

Tóc của hắn vừa cứng lại vừa dày, giống hệt con người hắn, hoàn hảo đại biểu cho tính cách của hắn.

Khổng Kì Vân đúng là cái tên thích soi mói lại xấu tính, tâm nhãn so với ai đều khó, đúng là con nhím khiến ai cũng ghét.

Một câu kết luận trong lòng này làm cho tâm tình của nàng tốt hơn hẳn.

Bất quá con nhím này lúc bị bệnh thì thoạt nhìn vẫn đáng thương.

Xem khuôn mặt nghiêm nghị tái nhợt của hắn, hai mắt nhắm, một bộ tinh thần ủ rủ, rất giống bị người ta đánh một trận lại bị vòi giày xéo qua, ngay cả khí lực phản kháng nàng đều không có, thì sự thông cảm mà nàng từ nhỏ đã có liền xông ra.

Còn không có nghĩ lại, nàng đã muốn há mồm, ngữ khí chậm rãi trấn an hắn nói: “Anh yên tâm, tôi đã kiểm tra qua, trong gói thuốc kia có một viên là thuốc hỗ trợ tiêu hóa, bụng rỗng uống vào cũng không sao. Cho nên thầy thuốc mới có thể để anh uống bốn giờ một lần.”

“Ân.” Hắn lên tiếng.“Tôi biết.”

Nếu biết, hắn còn soi mói nàng làm cái rắm gì?

Trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt, một cỗ xúc động không hiểu được dâng lên làm cho nàng rất muốn hung hăng đánh vào đầu hắn.

Hoa Miểu Miểu, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, hắn là bệnh nhân, tính tình không tốt là bình thường, cần kiên nhẫn ôn nhu đối đãi.

Nàng hít một ngụm khí rồi hít thở, hít thở.

Tốt lắm, nàng đã vô cùng tỉnh táo.

Sau đó, hắn mở ra mắt, nhìn nàng, giọng nói khàn khàn, biểu tình không kiên nhẫn mở miệng: “Cô sấy xong chưa hả?”

Một tia lý trí cuối cùng tự dưng đứt phựt, không còn một cọng.

Nàng nổi trận lôi đình nheo mắt lại, cầm máy sấy mạnh mẽ đập lên đầu hắn, “Khổng Kì Vân! Tôi biết anh không thích tôi nhưng mà nói thật tôi cũng cóc có thích anh!”

Chưa từng thấy nàng tức giận, trong lúc nhất thời hắn đúng là ngốc ra, lại quên đưa tay ngăn nàng.

Hoa Miểu Miểu đem máy sấy làm khẩu súng lục, nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn đập lên đầu hắn, quát: “Nhưng tôi đã đáp ứng dì là sẽ chiếu cố anh cho đến khi dì về cho nên phiền anh an phận chút, ngậm miệng lại! Đừng có để tôi phải manh động mà thủ tiêu anh nhá –”

Nha, trời ạ, nàng đang làm cái gì?!

Nói đến cuối cùng, biểu tình khiếp sợ của hắn làm cho Miểu Miểu đột nhiên bừng tỉnh lại, đột nhiên ngậm miệng, nhưng câu thủ tiêu kia vẫn còn váng vất trong không khí.

Hai người đều cứng người lại, mặt nàng đỏ lên, ra sức trừng mắt nhìn hắn, còn trên khuôn mặt trắng bệch của Khổng Kì Vân thì hai con ngươi trợn lên, một bộ dáng vừa bị kẻ điên công kích mà quá sợ hãi.

Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng máy sấy kêu vang.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên tình nguyện đó là tiếng ù tai của nàng thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play