Lục Hoài Du đã từng có kinh nghiệm thoa thuốc nên lúc nằm lên giường bèn cởi áo choàng tắm ra, để lộ cả tấm lưng phía sau.
Da của anh rất trắng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi bên trên khiến nước da sáng bóng như viên trân châu, càng khiến những vết bầm tím bên trên trở nên chướng mắt hơn.
Chung Minh Cẩn nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống mép giường, đổ một ít thuốc mà Lâm Nguyên đưa vào lòng bàn tay rồi thoa cho ấm. Trước khi ấn vào cậu nhắc nhở: “Mới đầu sẽ hơi đau, anh kiên nhẫn chút nhé.”
Lục Hoài Du hít sâu một hơi, úp mặt vào gối ập ờ: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Nói xong, anh lập tức cảm giác được bàn tay dính nước thuốc đang dán lên lưng, cơn đau trong nháy mắt qua đi, chỉ cảm thấy ấm áp và cảm giác tê dại. Không khó chịu, nhưng rất thoải mái.
Vì vậy anh ngoái đầu nói: “Kỹ thuật của cậu còn tốt hơn cả Lâm Nguyên, anh ta ấn đau lắm.”
Chung Minh Cẩn nghe vậy chợt khựng lại, đang định nói “Hay là lần tới cứ để tôi ấn cho anh” thì lập tức nhận ra câu này có vấn đề. Tuy cậu rất muốn gần gũi với Lục Hoài Du, nhưng cũng không muốn nhìn thấy mấy vết bầm tím trên người anh xuất hiện như thế nữa.
Lục Hoài Du thấy cậu chẳng nói gì, anh quay đầu nhìn phần thắt lưng đang được xoa bóp: “Mặc dù anh ta ấn rất đau, nhưng hiệu quả cũng không tệ, thường thì ngày hôm sau đã có thể khỏe lại rồi.”
Chung Minh Cẩn không đáp, chẳng qua bàn tay lại lên dọc theo sống lưng của anh: “Anh nằm sấp lại, nếu không tôi không dùng sức được.”
Lục Hoài Du ‘Ồ’ một tiếng, lại quay đầu kê lên gối, nhưng lần này để tiện cho việc nói chuyện, anh chỉ chống cằm chứ không vùi cả mặt vào.
Được xoa bóp thoải mái, nhưng chẳng thể làm gì khác, thậm chí cả điện thoại cũng không được chơi. Lục Hoài Du nhàm chán lôi kéo Chung Minh Cẩn nói chuyện: “Hôm nay cậu gặp thứ gì trên núi vậy, sao phải đợi trở về mới nói?”
Chung Minh Cẩn đợi một lúc mới trả lời: “Tôi vốn định bày một trận địa ở chân núi, kết quả sau khi đến gần mới cảm giác hơi thở bên trong rất quái lạ nên đi vào kiểm tra thử, không ngờ lại gặp một con sơn mị.”
“Sơn mị?” Lục Hoài Du giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức lại bị ấn trở về.
Giọng điệu Chung Minh Cẩn khá thản nhiên: “Chẳng phải thứ lợi hại gì.”
“Không phải thứ lợi hại cái gì?” Lục Hoài Du không đồng ý với giọng điệu chả sao cả của cậu. Anh nhớ đến những thứ đã đọc trong tư liệu, hễ gặp phải sơn mị, cho dù không bị nó làm bị thương thì phần lớn cũng sẽ có một số di chứng, bèn lo lắng nói: “Hai cậu gặp phải loại sơn mị nào?”
Chung Minh Cẩn không nói thẳng là loại nào: “Là loại sơn mị chẳng đáng để quan tâm, theo như lời đồn, hễ là người từng tiếp xúc với nó đều sẽ mơ thấy người mình thích vào ban đêm.”
“Có cả loại năng lực này à.” Lục Hoài Du nói với vẻ ngạc nhiên, đồng thời nói ra suy nghĩ[1]: “Không biết chúng có thể giao lưu không, nếu có thể giao lưu thì có thể hợp tác giúp loài người nhận ra lòng mình rồi.”
[1] Gốc là [发散思维]: Tiếng anh là (Divergent Thinking) – Tư duy phân kỳ là một quá trình hoặc phương pháp suy nghĩ được sử dụng để tạo ra các ý tưởng sáng tạo bằng cách khám phá nhiều giải pháp có thể. Nó thường xảy ra theo cách tự phát, tự do, “phi tuyến tính”, do đó nhiều ý tưởng được tạo ra theo kiểu nhận thức mới nổi. (Theo Wikipedia)
Chung Minh Cẩn không ngờ anh lại nghĩ như vậy, lúc lâu sau mới rũ đôi mắt nói một cách nặng nề: “Chẳng những sẽ mơ thấy người mình thích, nếu tiếp xúc với người đó thì sẽ phóng đại những ý nghĩ trong đầu thêm mấy lần. Lúc đó sẽ khó có thể kiềm chế được mà muốn làm vài chuyện quá đáng với người mình thích.”
Lục Hoài Du: “…”
Anh có chút muốn chửi thề, cũng hiểu tình huống thực tế đằng sau cách nói uyển chuyển của Chung Minh Cẩn. Có lẽ là loại sơn mị có thể phóng đại dục vọng trong lòng người, cái gọi là mơ thấy người mình thích, hẳn là mộng xuân rồi.
Con sơn mị xấu bẩn này, khổ thân anh vừa rồi còn nghĩ xem có thể hợp tác hay không.
Nếu thật sự hợp tác, chỉ sợ đến lúc đó cũng không phải là mở ra mối làm ăn mới, mà là mở ra con đường bóc lịch mới.
Đến khi oán trách cơn sơn mị này xong, Lục Hoài Du lại nghĩ tới điều gì, trong lòng chợt cả kinh, vội hỏi: “Vậy sơn mị vẫn còn ở gần núi chứ?” Đoàn phim nhiều người thế kia, nếu sơn mị bất cẩn xông vào, tuy Chung Minh Cẩn đã nói nó chỉ phóng đại ý nghĩ với người mình thích, nhưng Lục Hoài Du vẫn chẳng dám tưởng tượng đến hình ảnh ấy chút nào.
Đặc biệt là diễn viên trong đoàn phim, sự yêu thích của fan dành cho thần tượng cũng coi như là một kiểu thích… nhỉ?
“Loại sơn mị này rất nhát gan.” Chung Minh Cẩn đáp: “Sau khi tôi đuổi nó đi rồi, đoán chừng sẽ trốn vào rừng sâu thêm vài thập niên nữa, không dám ra đâu.”
“Thế thì tốt rồi.” Lục Hoài Du thở phào một hơi, hình ảnh vừa rồi anh bổ não thật sự quá khủng khiếp, may mà sẽ không xảy ra.
Nói xong, anh lại tiếp tục nằm sấp trên gối, hưởng thụ dịch vụ xoa bóp của Chung Minh Cẩn.
Ít nhất vài phút sau, Chung Minh Cẩn mới nói như lơ đãng: “Tôi và Lâm Tuyền đã tiếp xúc với sơn mị kia.”
Lục Hoài Du “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết: “Nhưng chẳng phải cậu nói sau khi tiếp xúc với sơn mị, chỉ khi đứng trước mặt người mình thích mới khó kiểm soát được suy nghĩ của mình ư?”
Chung Minh Cẩn rút bàn tay dính đầy nước thuốc về, ngón tay vô thức cuộn tròn: “Phải.”
“Thế thì không sao.” Lục Hoài Du nói bằng giọng thoải mái: “Người Lâm Tuyền thích không có ở đoàn phim nên khỏi phải lo sẽ xảy ra chuyện không thể kiểm soát gì đó. Còn chuyện sẽ mơ thấy người mình thích, mọi người đều là người trưởng thành, mơ một giấc thì có ảnh hưởng gì?”
Dừng một lúc, anh lại hỏi: “Thời gian ảnh hưởng của sơn mị cũng không lâu đâu nhỉ?”
Chung Minh Cẩn rầu rĩ nói: “Nhiều lắm là hai ba ngày sẽ không ảnh hưởng nữa.”
“Thế thì không sao rồi.” Lục Hoài Du xác định một lần nữa.
Chung Minh Cẩn mím môi, tay vẫn dịu dàng ấn lưng cho Lục Hoài Du, nhưng chẳng nói gì.
Xoa bóp chừng mười mấy phút, Lục Hoài Du bị cơn buồn ngủ ập tới, cảm thấy hẳn đã gần xoa bóp xong rồi, bèn xoay lại túm lấy cổ tay Chung Minh Cẩn nói: “Nhóc dễ thương à, chúng ta đi ngủ thôi.”
Chung Minh Cẩn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt mình chốc lát, khóe môi mím chặt dần nâng lên thành vòng cung không rõ ràng, thấp giọng đáp: “Được, tôi đi rửa tay cái đã.”
Lục Hoài Du nghe vậy lúc này mới buông tay cậu ra, anh hơi uốn éo, tìm một tư thế nằm sấp thoải mái.
Sau khi Chung Minh Cẩn nhìn anh một cái bèn đi về phía phòng tắm. Cậu muốn rửa tay sạch sẽ rồi quay về đắp kín chăn cho Lục Hoài Du, thế nên bước chân không khỏi có chút vội vàng, đương nhiên cũng để sót tiếng rầm rà rầm rì của Lục Hoài Du ở phía sau: “Nếu đang ấn mà bị biến nhỏ thì phải làm sao đây.”
Hôm sau khi tỉnh dậy, quả nhiên Chung Minh Cẩn lại bị teo nhỏ. Lục Hoài Du nhìn cái đầu bé xíu chỉ cách mình một nắm tay thì bị manh tới nỗi hoàn toàn chẳng muốn rời giường.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó vội vã lùi ra sau.
Hai người cách nhau gần thế này, nhìn từ góc độ của anh, nhóc dễ thương đương nhiên rất đáng yêu. Nhưng nếu nhìn từ góc của nhóc dễ thương thì không biết mặt anh đã bị phóng to bao nhiêu lần nữa.
Tuy anh vẫn rất tự tin với khuôn mặt của mình, nhưng để phòng ngừa sẽ dọa Chung Minh Cẩn đang sắp tỉnh lại, anh vẫn nên tránh ra một chút thì hơn.
Chiếc giường lớn thế kia, buổi tối lúc hai người ngủ vẫn còn một khoảng ở giữa. Dù Lục Hoài Du lùi bao xa cũng chẳng đến được chỗ đấy, huống chi anh cũng không muốn lùi xa hơn, vì vậy bèn chống đầu nhìn chăm chú vào Chung Minh Cẩn.
Vài phút sau Chung Minh Cẩn mở mắt, giây tiếp theo cậu quay đầu, ánh mắt rơi trên mặt Lục Hoài Du.
Lục Hoài Du thầm nghĩ cũng may mình phản ứng kịp thời, nếu không sẽ thật sự bị nhóc dễ thương nhìn thấy khuôn mặt phóng đại mấy lần với khoảng cách gần thế này này mất.
Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm này cũng chẳng tốt là bao, lát sau Lục Hoài Du dời mắt trước, lảng sang chuyện khác: “Đêm qua cậu có ấn tượng gì lúc bị teo nhỏ không?”
“Lúc tôi ngủ là 10 giờ 40 phút.” Chung Minh Cẩn nhận ra anh đang mất tự nhiên nên cũng dời mắt đi: “Hẳn là giống như hôm trước, cũng teo nhỏ vào lúc 11 giờ.”
“Đây là trùng hợp hay quy luật hình thành nhỉ?” Lục Hoài Du có chút kỳ vọng.
“Hẳn là quy luật.” Chung Minh Cẩn đáp: “Nhưng rốt cuộc như thế nào thì phải chờ đến chiều nay mới biết được.”
Nếu ngày nào cũng có thể khôi phục đúng giờ, hơn nữa thời gian cũng cố định, việc này đối với họ đúng là một việc vui mừng rồi.
Nghĩ tới đây, Lục Hoài Du không nhịn được mà cười, có thể ổn định được thời gian biến lớn, thế thì có thể làm thật nhiều chuyện mà trước đây không thể làm rồi.
Chung Minh Cẩn nhìn anh, khóe miệng cũng nâng lên: “Nếu 5 giờ chiều hôm nay tôi có thể biến lớn đúng giờ, lúc đó sẽ đến trường quay tìm anh, thuận tiện vào núi kiểm tra xem.”
Lục Hoài Du không ngờ cậu lại muốn vào trong núi: “Còn vấn đề gì à?”
“Theo lời đồn, loại sơn mị này chỉ xuất hiện ở những nơi ít người tới.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Hơn nữa trực giác của tôi nói trên ngọn núi ấy có hơi thở bất thường, có lẽ liên quan nhiều đến con sơn mị này.”
Lục Hoài Du nghe vậy thì hơi lo lắng, trầm ngâm chốc lát lại nói: “Nếu không thì cậu cứ trực tiếp vào núi đi, đến khi xong rồi, chúng ta cùng nhau trở về khách sạn, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn một chút.”
Anh ước tính thời gian, nếu Chung Minh Cẩn khôi phục cơ thể vào lúc 5 giờ thì gần 6 giờ mới có thể đến trường quay, trễ hơn chút nữa cũng phải hơn 6 giờ. Tuy bên này trời tối muộn, nhưng cũng là 6 giờ hơn, có thể cách trước khi trời tối bao lâu đây. Không bằng tiết kiệm chút thời gian đến trường quay, vào núi sớm một chút mà cũng có thể ra ngoài sớm một chút.
“Không sao, tôi chỉ vào núi kiểm tra thử, sẽ không mất nhiều thời gian.” Chung Minh Cẩn kiên quyết với quyết định của mình.
Về mặt này Lục Hoài Du không am hiểu bằng cậu, cũng không tranh với cậu nữa: “Vậy hay là lúc đó bảo Lâm Tuyền đi cùng cậu nhé.”
“Không cần.” Lúc này Chung Minh Cẩn quả quyết từ chối: “Anh ta đi rất chậm, đi theo tôi còn phải trông nom anh ta.”
Sau khi hai người nằm nói chuyện chốc lát, Lục Hoài Di rời giường đi rửa mặt, sau đó xuống lầu lấy bữa sáng. Chung Minh Cẩn thì luyện kiếm dưới sàn.
Mọi thứ đều không khác gì so với ngày thường.
Hẹn thời gian với bọn Lâm Nguyên xong rồi, Lục Hoài Du bèn ra ngoài để đến khỏi trường quay. Sau khi đóng cửa lại, Chung Minh Cẩn mới thở ra một hơi, trong mắt là sự ham muốn chiếm hữu mà Lục Hoài Du chưa từng nhìn thấy.
Lục Hoài Du và bọn Lâm Nguyên hội hợp ở nhà ăn dưới lầu. Sau khi thấy Lục Hoài Du xuống, Lâm Nguyên giơ chìa khóa xe trong tay, ý bảo mình đi lấy xe trước.
Lâm Tuyền thì đứng chờ tại chỗ, trông bộ dạng hơi ỉu xìu, ấy mà trên mặt lại không giấu được vẻ vui sướng.
Lục Hoài Du nhớ đến thuộc tính của con sơn mị kia, đến vỗ vai Lâm Tuyền: “Tối qua mơ thấy người mình thích à?”
“Anh Lục, sao anh biết?” Lâm Tuyền nghe vậy bèn ngạc nhiên, lập tức đứng thẳng người.
Lục Hoài Du cười đáp: “Em đi soi gương thử sẽ biết vì sao thôi.”
Lâm Tuyền thật muốn che mặt, buổi sáng cậu thức dậy giặt quần suýt chút nữa bị anh trai bắt gặp thì thôi đi, kết quả vừa gặp anh Lục đã đoán ra được tối qua mình mơ thấy gì. Biểu hiện của cậu thật sự rõ ràng thế sao?
Nhưng trong lòng vẫn không kiềm được mà vui sướng, người trong mơ chính là người cậu thích đó.
Mà Lục Hoài Du lại nghĩ, nhìn bộ dạng mỏi mệt này của Lâm Tuyền, chỉ sợ suốt đêm qua cậu chỉ toàn mơ thấy người mình thích thôi.
Mặc dù sáng sớm hôm nay anh không nhìn kỹ, nhưng hẳn là Chung Minh Cẩn cũng chẳng khác gì ngày thường, vẫn phấn chấn như thường. Chẳng lẽ là vì bị nhỏ lại, nên dẫn đến việc khía cạnh đó không bị ảnh hưởng bởi sơn mị?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT