Editor: Hướng Nhật Quỳ

Nếu chỉ là hồn phách sắp ly thể thì tình huống này có thể cho phép dùng An Hồn Phù để thử một lần. Nhưng người giấy khoét lòng bàn tay, Lục Hoài Du nhớ trong tư liệu mà lúc trước có xem qua, bên trong chưa từng nhắc đến tình huống này.

Vả lại người giấy này âm u, vừa nhìn đã biết chắc chắn là tà thuật.

Nguyễn Sơ Tình thấy Lục Hoài Du thì không nói nữa, và sau khi lia mắt nhìn quanh căn phòng thì ánh mắt rơi vào ống truyền nước biển trên tay Tiểu Tuệ, chẳng rõ đang nghĩ tới điều gì mà sau lưng có chút rờn rợn: “Đã phát hiện ra gì chưa?”

Lục Hoài Du nhíu mày, anh có phát hiện ra vấn đề, nhưng vấn đề này nên nói thế nào đây?

Rõ ràng mấy người này đều không thấy người giấy đang khoét bàn tay của Tiểu Tuệ mà.

Trợ lý Tiểu Thu thấy anh không trả lời thì cho rằng vì nhiều người nên không tiện nói, bèn mượn cớ: “Chị Nguyễn à, vừa hay có mọi người ở đây trông coi chị Tuệ nên em đi toilet nhé.”

Lục Hoài Du được gợi ý nên mắt sáng ngời, nói: “Đột nhiện nhớ ra, em cũng phải đi toilet.”

Sau khi Tiểu Thu nghe được thì lập tức dừng bước lại, biểu cảm trên mặt cũng là vẻ kinh ngạc đến chẳng nói nên lời.

Nguyễn Sơ Tình cũng nghi ngờ, chỉ có Dung Cẩm là nhíu mày, khóe môi đượm ý cười: “Đi đi.”

Trong phòng còn có nhà vệ sinh, sau khi hai người ra khỏi phòng, Tiểu Thu lấy lại tinh thần rồi nói với Lục Hoài Du: “Thầy Lục, mời thầy đi trước ạ.”

“Ưu tiên phụ nữ mà.” Lục Hoài Du nói.

Hai người ai cũng thật sự không muốn đi toilet, Tiểu Thu đoán được nên chỉ vào rửa tay, sau khi trở ra thì dứt khoát tìm cớ chuồn khỏi phòng bệnh.

Đến phiên Lục Hoài Du, anh vừa vào đã lập tức khóa trái cửa. Sau đó mở vòi nước rồi thả người tí hon từ trong túi ra, mượn tiếng nước làm vật che chắn, sau đó nhỏ giọng thuật lại tình hình đã nhìn thấy ban nãy một lần.

Sau khi Chung Minh Cẩn nghe xong bèn nhíu mày, hỏi: “Anh khẳng định không nhìn lầm, là một người giấy đang khoét lòng bàn tay của chị ta?”

“Tuyệt đối không nhìn lầm.” Lục Hoài Du đáp. Bởi vì bàn tay kia đang ghim ống truyền dịch, chỉ lộ ra bên ngoài nhưng động tác của người giấy lại khiến người khác ấn tượng sâu sắc, chẳng qua nhớ lại thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt cả tay.

Chung Minh Cẩn trầm mặc phút chốc rồi chậm trãi phun ra hai chữ: “Tá thọ[1].”

“Tá thọ?” Nếu không phải sợ bị người khác nghe được, thì Lục Hoài Du suýt nữa đã hô thành tiếng. Từ này chẳng xa lạ gì với anh, bởi anh đã thấy trong khá nhiều cuốn tiểu thuyết kỳ quái[2], thậm chí trong một bộ phim nào đó mà anh từng quay cũng có tình tiết này.

[2] Gốc là [笔记小说]: được dịch là “những câu chuyện kỳ ​​diệu”, “những câu chuyện kỳ ​​lạ”, hay “những ghi chép về sự bất thường”, là một loại văn học Trung Quốc xuất hiện trong triều đại nhà Hán và được phát triển sau sự sụp đổ của triều đại vào năm 220 CE và trong triều đại nhà Đường vào năm 618 CE. (Theo Wikipedia)

Nhưng trong phim là bản thân nhân vật ấy mong muốn, vì thế anh hỏi: “Đây không phải là cần sự mong muốn từ chính người đó mới được sao?”

“Có một số tà thuật chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ và quần áo hoặc tóc tai bên người thì có thể làm được.” Sau khi nói xong, Chung Minh Cẩn lại thoáng do dự, nhưng vẫn nói ra vấn đề mấu chốt nhất: “Đặc biệt là người có quan hệ huyết thống càng gần, càng dễ thành công làm được chuyện này.”

Lời nó nói tương đối uyển chuyển, nhưng Lục Hoài Du vẫn hiểu rằng việc này phỏng chừng tám phần mười là người nhà của Tiểu Tuệ làm, sắc mặt không khỏi hơi khó coi.

Chung Minh Cẩn đã bắt đầu học thuật pháp từ khi còn rất nhỏ nên thấy rất nhiều về những chuyện liên quan đến nhân tính, nhưng khi gặp phải chuyện này, trong lòng cũng chẳng nỡ. Vì vậy nó đưa tay kéo tay áo của Lục Hoài Du: “Lát nữa anh ra ngoài vẽ cho chị ta một lá An Hồn Phù trước, để hồn phách ổn định một phần, sau đó chờ người tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng người trong nhà đã cho chị ta đồ thiếp thân gì, rồi tịch thụ món đồ đó.”

“Về phần người giấy kia, hôm nay cũng không có cách giải quyết. Anh cho chị ta một lá bùa hộ mệnh để chị ta mang theo bên người, nó sẽ làm giảm tốc độ đào móc của người giấy, đợi sau khi về nhà tôi sẽ dạy anh cách làm sao phá giải rồi ngày mai lại đến lần nữa.”

Lại đến giờ dạy học!

Sự thương cảm bị cảm giác căng thẳng vì phải học để vận dụng vào thực tế đã giảm bớt không ít, Lục Hoài Du gật đầu đáp: “Tao biết rồi.”

Sau khi biết được tình hình đại khái, thời điểm ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt anh đã thoải mái rất nhiều.

Kết quả Nguyễn Sơ Tình thấy thế, không nhịn được mà nói: “Tiểu Lục này, tí nữa em gửi địa chỉ nhà em cho chị, bên chỗ chị có mấy hộp Enzim, tối nay sẽ gửi qua cho em.”

Lục Hoài Du dùng vẻ mặt không hiểu: “Em không uống mấy thứ này.”

Nguyễn Sơ Tình chân thành nói: “Nghe chị đi, rất có ích.”

“Dùng để làm gì ạ?”

Nguyễn Sơ Tình không nói thẳng, chỉ nhìn bên ngoài nhà vệ sinh rồi giơ tay nhìn đồng hồ.

Lục Hoài Du thoáng sửng sốt mới phản ửng lại, nhưng lại không thể phản bác nên chỉ có thể nhìn về phía Dung Cẩm để xin giúp đỡ, chỉ thiếu viết mấy chữ ‘Anh à, anh quản chị ấy đi’ lên mặt mà thôi.

Dung Cẩm thấy thế thì bật cười, đoạn nói: “Nếu toilet xong rồi, vậy đi xem Tiểu Tuệ thôi.”

Có Dung Cẩm và Nguyễn Sơ Tình ở đây, nhất là sau khi đi vào phòng, Dung Cẩm còn thuận tay khóa cửa lại, điều này đã khiến Lục Hoài Du thả lỏng ít nhiều.

Sau khi cẩn thận đặt cái túi lên ghế, anh bèn lấy chu sa và bút lông từ trong túi ra.

Cái túi chỉ lớn bằng này, bên trong còn là địa bàn của người tí hon nên Lục Hoài Du cũng chỉ có thể để mấy món như chu sa hay bùa chú vào cái túi nhỏ ở bên trong, hơn nữa không thể để nhiều.

Nhưng hôm nay chỉ vẽ một lá An Hồn Phù mà thôi, nhưng đồ đạc thì vẫn phải có.

Lần trước là vì sợ người đại diện của Hàn bắc Đình phát hiện ra manh mối, thế nên đã dùng chiếc bình chứa chất lỏng không màu mà người tí hon đưa khi vẽ bùa, mà Lục Hoài Du cũng không xác định rằng trên người nó còn chiếc bình thứ hai không.

Lần này là Nguyễn Sơ Tình chủ động tìm anh, cũng không có kiêng dè gì nên trực tiếp dùng chú sa cũng được.

Trông thấy chu sa và bút lông, Nguyễn Sơ Tình bèn tiến lên hai bước, hỏi: “Đây là phải vẽ bùa sao?”

Lục Hoài Du ‘Vâng’ một tiếng rồi nói: “Chị ấy hôn mê là do hồn phách bất ổn, nên trước hết cứ dùng bùa để hồn phách chị ấy ổn định lại, những chuyện khác thì đợi chị ấy tỉnh rồi nói sau.”

Nguyễn Sơ Tình nghe xong thì yên tâm không ít, nghe giọng điệu này của Lục Hoài Du, tuy không thể lập tức giải quyết vấn đề từ căn nguyên nhưng hình như chẳng bao lâu nữa người sẽ có thể tỉnh lại.

Dưới cái nhìn của cô, chỉ cần người tỉnh tức đã thành công hơn phân nửa. Vả lại Lục Hoài Du hẳn đã tìm ra nguyên nhân sự việc nên không cần lo sẽ không giải quyết được.

An Hồn Phù là loại bùa thứ hai mà Lục Hoài Du học được, tỉ lệ thành công chỉ chênh lệch một chút so với bùa hộ mệnh đã luyện trước đó. Mặc dù đang khom người vẽ bùa lên trán, nhưng vẫn không sai lệch chút nào.

Chẳng hạn như lần này hơi khác với lần của Hàn Bắc Đình, Lục Hoài Du vừa đặt bút đã cảm giác dường như có một lực cản nơi ngòi bút như có như không ngăn cản anh hoàn thành lá bùa, loại lực cản này hơi khác với cảm nhận lúc thường khi anh vẽ bùa lên trên lá bùa.

Đây là cảm giác mà trước đó chưa từng gặp phải.

Lục Hoài Du thoáng suy đoán trong lòng, nhưng tay vẫn không dừng lại.

Bùa càng vẽ tiếp về sau, lực cản càng mạnh, đến khi vẽ xong một lá thì trên trán Lục Hoài Du đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Mà kim quang ẩn hiện trên lá bùa, chứng tỏ đã vẽ xong rồi.

Lục Hoài Du nhìn hồn phách chậm rãi chìm vào trong cơ thể, bèn lấy ra một lá bùa hộ mệnh đưa cho Nguyễn Sơ Tình rồi dặn: “Chị đặt nó vào ngực của chị ấy, cần khoảng một tiếng là có thể tỉnh.”

“Vậy thứ trên trán thì sao?” Nguyễn Sơ Tình hỏi.

Lục Hoài Du đáp: “Giữ lại, chờ mọi chuyện được giải quyết xong hẵng lau, trong lúc đó đừng để chạm vào nước.”

Tuy lá bùa được dùng chu sa đỏ tươi vẽ lên khuôn mặt vô cùng trắng bệch, trông không giống vẻ kinh hoàng thông thường. Nhưng nếu mất lá bùa này thì Lục Hoài Du sợ hồn phách của cô nàng sẽ tiếp tục thoát ra ngoài.

Nguyễn Sơ Tình phải đặt bùa hộ mệnh bên người Tiểu Tuệ, Lục Hoài Du và Dung Cẩm không tiện ở đó nên ra ngoài chờ trước.

Sau khi hai người ngồi xuống sofa, Dung Cẩm trước là rút hai tờ khăn giấy đưa cho Lục Hoài Du, ý bảo anh lau mồ hôi trên trán, sau mới rót cốc nước cho anh rồi hỏi: “Sao em lại học mấy thứ này?”

Lục Hoài Du ngửa đầu uống ngụm nước, cũng chẳng giấu giếm, chỉ là ngữ khí lại có phần thản nhiên: “Em vẫn luôn nhìn thấy được những thứ mà người thường không thấy được, khoảng thời gian trước gặp được một người bạn, vừa hay cậu ấy cũng biết về phương diện này nên dạy em một ít.”

“Tiểu Bạch biết em học những thứ này chứ?” Dung Cẩm hỏi.

Lục Hoài Du đáp: “Bắt đầu từ năm 7 tuổi, em đã chẳng còn nói với bất kì ai nữa.”

Nhỏ như vậy đã học được cách che giấu những thứ mà bản thân nhìn và nghe thấy nên nhất định đã trải qua một số chuyện không hay, Dung Cẩm xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi.”

“Anh Dung, anh không cần nói xin lỗi đâu ạ.” Chuyện trôi qua đã nhiều năm rồi, cho dù có người vì chuyện lúc nhỏ mà nói xin lỗi thì cũng không nên đề cập đến chuyện cũ với Dung Cẩm.

Sau đó như chợt nghĩ tới điều gì, anh lại hỏi dò: “Anh Dung này, anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái ư? Chẳng lẽ không hoài nghi rằng có lẽ cũng không phải vì em thấy được những thứ mà người khác không thấy, mà là em có vấn đề về tinh thần?”

“Anh quen biết em nhiều năm rồi, nếu tinh thần em có vấn đề thì anh còn đợi đến tận bây giờ mới phát hiện sao?” Dung Cẩm bật cười nói: “Vả lại, vũ trụ rộng lớn, có quá nhiều thứ mà nhân loại chúng ta vốn chẳng thể giải thích được, nên không thể vì anh không thấy được mà phủ nhận sự tồn tại của những thứ ấy.”

Lục Hoài Du chậm rãi buông lỏng nắm tay đang nắm chặt. Che giấu nhiều năm qua, ngay khi chọn nói ra, ngoại trừ người tí hon vốn đã hiểu rõ về những chuyện phi khoa học này hơn anh thì việc nói cho anh em Dung gia đầu tiên quả là lựa chọn chính xác.

Tuy anh vốn định nói cho Dung Bạch biết trước, nhưng hôm nay vừa khéo có cơ hội thế này nên mới nói với Dung Cẩm.

Song kết quả vẫn ổn.

Vì thế anh cười đáp: “Chị Nguyễn chỉ biết chuyện em biết chút ít về huyền học, chỉ anh là người đầu tiên biết được em thấy được những thứ kia, vậy nên anh Dung phải giúp em giữ bí mật đấy.”

“Tiểu Bạch cũng không được nói sao?” Dung Cẩm hỏi.

“Một thời gian nữa em sẽ tự mình nói với cậu ấy.” Lục Hoài Du nói: “Cậu ấy ồn ào lắm.”

Lấy tính cách của Dung Bạch, Lục Hoài Du sợ sau khi hắn biết được sẽ tìm cách để bản thân nhìn được thứ mà thế giới vốn không nhìn thấy, nói không chừng còn chạy đến nhà anh bảo muốn theo học nữa cơ.

Hiện tại trong nhà anh đang có người tí hon, ngoại trừ chuyện lắp ráp nhà gỗ phải để người khác vào nhà lần trước, thì những chuyện khác anh tuyệt đối sẽ không để người khác đi vào.

Dung Cẩm đương nhiên hiểu rõ tính cách của em trai mình, bèn gật đầu: “Được, vậy đến lúc đó em tự nói với nó đi.”

Hai người lại nói mấy câu, Nguyễn Sơ Tình mới ra khỏi phòng. Ba người tùy ý hàn huyên một hồi, một tiếng rất nhanh đã trôi qua.

Lục Hoài Du đoán Tiểu Tuệ cũng nên tỉnh rồi, bèn đi vào trông coi.

Từ sau kinh nhiệm lần trước của Hàn Bắc Đình thì lần này Lục Hoài Du càng thêm nắm chắc thời gian, trông coi chưa được 5 phút thì Tiểu Tuệ dần dần tỉnh lại.

Thấy cô chậm rãi mở mắt, Nguyễn Sơ Tình và Dung Cẩm vẫn không kìm được mà bày vẻ mặt kinh ngạc. Tuy Lục Hoài Du đã nói sắp tỉnh rồi, nhưng thấy cô thật sự tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn thế này vẫn không khỏi thấy có chút thần kỳ.

Nhưng tỉnh lại thì tốt rồi. Nguyễn Sơ Tình ngồi bên giường hỏi Tiểu Tuệ: “Em cảm thấy thế nào?”

“Mệt mỏi lắm ạ, em mơ thấy có con quái vật cứ luôn đuổi theo em, làm sao cũng không thể thoát khỏi nó.” Sau khi Tiểu Tuệ nói một cách yếu ớt thì mờ mịt nhìn lên bình truyền nước biển bên giường, hỏi: “Em bị bệnh ư?”

Nguyễn Sơ Tình nghe vậy chẳng biết nên trả lời thế nào mới phải, bèn nhìn Lục Hoài Du xin giúp đỡ.

Trước đó Lục Hoài Du và Tiểu Tuệ từng có mấy lần gặp mặt, cộng thêm trước giờ lại không quen nên hiện tại gặp phải loại tình cảnh này, vốn đã rất xấu hổ, nhưng xấu hổ thì nữa thì mấu chốt vẫn phải hỏi: “Có phải trước đó vài ngày chị luôn rất dễ mệt mỏi, hơn nữa ngủ được rồi sẽ rất khó tỉnh lại hay không?”

Tiểu Tuệ nghe vậy bèn nhìn sang Nguyễn Sơ Tình, nhìn đến khi cô gật đầu mới đáp: “Là thế này, một ngày ngủ mười mấy tiếng cũng không đủ, vả lại sức đề kháng cũng trở nên rất kém, nhưng khi đến bệnh viện kiểm tra thì cơ thể lại chẳng có vấn đề gì.”

“Khoan hẵng nói cơ thể chị có vấn đề.” Lục Hoài Du nói.

Tiểu Tuệ càng thêm nghi hoặc: “Vậy cớ sao tôi lại như thế?’

Lục Hoài Du nhìn Nguyễn Sơ Tình hỏi dò, Nguyễn Sơ Tình bèn nói: “Tiểu Lục cứ nói thẳng đi, dù gì sớm muộn cũng biết thôi.”

“Tôi có vài vấn đề muốn hỏi chị, hy vọng chị có thể trả lời đúng sự thật.”

Tiểu Tuệ: “Vấn đề gì, cậu cứ hỏi.”

“Khoảng thời gian gần đây chị có đưa món đồ bên người nào cho người khác không, chẳng hạn như quần áo hay tóc gì đó?” Lục Hoài Du hỏi: “Sau đó đối phương tặng quà hoặc tiền tài lại cho chị?”

“Sao tôi lại có thể đưa quần áo hay tóc bên người cho người khác chứ.” Tiểu Tuệ đáp không chút nghĩ ngợi: “Hơn nữa chuyện này có liên quan đến việc tôi ngã bệnh ư?”

“Có liên quan.” Lục Hoài Du giải thích: “Không nhất định hỏi trực tiếp chị muốn thứ gì, có thể là dùng biện pháp khác tương đối uyển chuyển, nhưng nhất định phải lấy một thứ nào đó từ chỗ chị.”

Nguyễn Sơ Tình cũng nói: “Em nghe Tiểu Lục rồi nghĩ kỹ lại xem, sau lần em hôn mê này bác sĩ cũng chẳng tìm ra nguyên nhân, bây giờ tỉnh lại được cũng là do cậu ấy giúp em đấy.”

Tiểu Tuệ nghe vậy bèn gật đầu một cái, kế đó rũ mắt bắt đầu suy nghĩ.

Khoảng 2 phút sau, chẳng rõ đã nghĩ tới điều gì mà sắc mặt vốn tái nhợt của cô nàng trở nên trắng bệch, cả môi cũng run rẩy.

Cả ba người kia đều không hỏi có phải đã nghĩ ra gì không, mãi đến khi cô chỉnh đốn lại tâm trạng mới tự mình mở miệng: “Em nhớ ra rồi.”

“Có thể nói ngay tình hình lúc đó không?” Lục Hoài Du nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Tuệ gật đầu rồi nhìn về phía Nguyễn Sơ Tình: “Chị còn nhớ khoảng thời gian trước em có về quê một chuyến không?” Nói xong chẳng đợi Nguyễn Sơ Tình trả lời, cô đã nói tiếp: “Thật ra mấy năm nay em đã không còn liên lạc với gia đình nữa, mỗi lần họ tìm em ngoài hỏi để đòi tiền thì chẳng còn gì khác nữa, đã vậy còn cho rằng việc em ba mươi mà vẫn độc thân là làm mất mặt họ.”

“Sau khi đưa phí dưỡng lão mỗi tháng thì không liên lạc là đúng.” Nguyễn Sơ Tình căm phẫn nói: “Hai năm trước bọn họ có thể giả vờ bệnh để gạt hết tiền của em mua nhà cho anh trai em, còn liên lạc tiếp thì không chừng sẽ có lần hai, lần ba!”

Tiểu Tuệ cười tự giễu, đáy mắt không giấu được sự chua xót: “Nhưng lần này khi họ tìm em đã vô cùng thành khẩn nói xin lỗi với em, còn bảo sinh nhật ba mươi tuổi của em phải ở bên người nhà mới đúng.”

Dưới thế công hỏi han ân cần cộng thêm điệu bộ đáng thương này, cô không nhịn được mà trở về một chuyến, vả lại mấy ngày ở nhà này, người trong nhà đối xử với cô tốt chưa từng có.

Nhất là mẹ còn nói mấy lời thấm thía rằng cô đã chừng tuổi này, dù không kết hôn thì cũng nên tính toán cho bản thân, sau này cũng chẳng cần gửi phí dưỡng lão hằng tháng cho họ nữa mà tự mình giữ lại mua nhà hoặc tích trữ vẫn hơn.

Khi ấy cô nghe xong đã không kìm được mà lén lau nước mắt, nhưng cũng không từ chối hành động quá đỗi thân thiết của mẹ đối với mình.

Khi mở miệng lần nữa, giọng Tiểu Tuệ đã thoáng khàn đi: “Đêm trước khi em rời khỏi nhà, mẹ em bảo tóc em hơi dài, muốn giúp em cắt tóc giống như khi còn bé nên em đã đồng ý. Khi rời đi, anh trai lại cho em một bao lì xì hai mươi ngàn, nói là mua quà sinh nhật cho em.”

Dù cho Nguyễn Sơ Tình và Dung Cẩm không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng nếu Lục Hoài Du đã hỏi thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, nào ngờ cô còn dây dưa quan hệ với người trong nhà, khiến hai người khổng khỏi lộ ra vẻ không đành lòng. Dung Cẩm thì còn có thể kiềm chế cố gắng không biểu hiện ra, nhưng Nguyễn Sơ Tình lại giận đến suýt nữa nhảy dựng lên.

“Thật ra hai mươi ngàn đó chính là tiền mua mạng đúng không?” Tiểu Tuệ chợt mở miệng hỏi.

Lục Hoài Du nghe vậy thì kinh ngạc đến há miệng.

“Xem ra là thật rồi.” Tiểu Tuệ thấy thế bèn hé miệng nói: “Trước kia em chỉ biết mấy tin đồn về ma quỷ trong ngọn núi của bọn em cực kỳ nhiều, nhưng chưa từng nghĩ lại có thật, còn xảy ra trên người em nữa chứ.”

Lục Hoài Du không biết nên an ủi thế nào, chỉ hỏi: “Lúc cô về, trong nhà có ai bị bệnh không?”

“Con trai của anh trai tôi ngã bệnh.” Tiểu Tuệ nhắm mắt nói rằng: “Bọn họ còn bảo tôi là cúm.”

Sau khi nói xong, Lục Hoài Du trông thấy có giọt nước mắt chậm rãi tràn ra từ đuôi mắt của cô, sau đó tụ thành giọt, nhanh chóng lướt qua huyệt thái dương rồi ẩn vào bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play