Đại Thần: Tôi đang thẳng tiến đến thắng lợi.

~.~

Cô nhi viện nằm ở ngoại ô thành phố, do người giàu nhất thành phố La Định Âu đứng ra quyên góp xây dựng, cho nên có tên là Âu Cái, làm rất nhiều người hiểu lầm rằng có liên quan tới Châu Âu.

(~ Âu Cái  欧盖: chữ Cái có nghĩa là xây dựng, xây cất)

Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch đậu xe trước cổng, xách một đống đồ tiến vào.

Bởi vì cuối tuần có rất nhiều người tới làm từ thiện, cho nên bảo vệ cũng không có hỏi han gì nhiều, chỉ yêu cầu bọn họ đăng ký vào sổ theo dõi cùng với thẻ căn cước, lại còn phát cho một quyển sách giới thiệu về cô nhi viện, rồi để bọn họ vào.

Bên trong cô nhi viện là hai tòa nhà hai tầng.

Tòa nhà màu vàng nhạt chính là nơi ở của bọn trẻ, còn tòa nhà màu xanh lá vừa là nơi làm việc của viện trưởng và công nhân viên, vừa là nơi học tập của bọn trẻ.

Bọn trẻ lúc này đang vui đùa ở sân chơi nằm giữa hai tòa nhà, chính giữa có ba cô gái dáng vẻ như học sinh trung học đến làm tình nguyện.

Tiểu Bạch hai mắt hết nhìn trái lại nhìn phải, cố gắng tìm hai chị em.

Nhan Túc Ngang đặt đống đồ trên sân, dịu dàng nói với cậu: "Tôi đi tìm viện trưởng, cậu ở chỗ này đợi một chút nhé."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật gật đầu, vẫn tiếp tục dán mắt vào đám trẻ đang chơi đùa.

Nhan Túc Ngang đưa tay xoa xoa đầu cậu, quay người đi tới tòa nhà màu xanh.

Tình nguyện viên thấy có người mang theo túi to túi nhỏ đứng bên cạnh, tò mò chạy tới, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Bạch, đều không nén được sự kinh ngạc, kêu lên: "Tiểu Bạch?!"

Tiểu Bạch lễ phép mỉm cười.

"Anh sao lại đến cô nhi viện, có quay phim chụp ảnh à?" Cả ba tình nguyện viên đều là con gái, nhắc tới quay phim chụp ảnh, không khỏi một bên vừa chỉnh sửa lại tóc tai mặt mũi, một bên nhìn xuôi nhìn ngược tìm kiếm chỗ đặt ống kính.

Tiểu Bạch nói: "Chúng tôi tới nơi đây là để hỗ trợ, không có quay phim chụp ảnh."

"Chúng tôi?" Tình nguyện viên đưa mắt nhìn nhau: "Anh đi cùng với người quản lý hả?"

Tiểu Bạch lắc đầu: "Không phải đâu." Cậu quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Nhan Túc Ngang đang cùng một cụ bà tóc bạc phơ đi tới, nói: "Là đi cùng với anh ấy."

...

Đại Thần?!

Ba tình nguyện viên lúc nhìn thấy Nhan Túc Ngang cơ thể cứ như bị trúng cách không điểm huyệt, cả nửa ngày vẫn chưa thấy nhúc nhích.

Nhan Túc Ngang đến gần Tiểu Bạch, gật đầu mỉm cười với ba pho tượng tình nguyện viên.

Nhóm tình nguyện viên ngay lập tức được cải tử hồi sinh.

Tóc bím kích động nói: "Đây quả là ở hiền gặp lành mà. Ông trời, ông quả thật có mắt!" Nước mắt đầy mặt.

Tóc hai bím hưng phấn nói: "Là người thật, là người thật, muốn sờ một cái quá!" Nước miếng đầy đất.

Tóc xù nghi hoặc nói: "Tiểu Bạch... Đại Thần...Tiểu Bạch? Đại Thần?" Ánh kim đầy mắt.

Nhan Túc Ngang quay qua Tiểu Bạch giới thiệu cụ bà cũng chính là viện trưởng của cô nhi viện.

Tiểu Bạch lễ phép nói: "Chào viện trưởng."

Viện trưởng hiền từ cười nói: "Tôi thường xuyên xem cậu dẫn chương trình, rất thú vị đó."

"Cảm ơn viện trưởng." Lúc trả lời Tiểu Bạch có chút bồn chồn.

Nhan Túc Ngang biết cậu đang lo lắng, vội vã hỏi: "Không tìm được hai cô bé đó sao?"

"Ừ." Tiểu Bạch cúi đầu buồn bã.

Viện trưởng đứng bên cạnh hỏi: "Các cậu muốn tìm ai?"

Tiểu Bạch lập tức thuật lại hoàn cảnh của hai chị em.

Viện trưởng chợt nói: "Thì ra các cậu muốn tìm hai chị em họ Mã. Hai chị em đó tuần trước đã được nhận nuôi rồi."

Tiểu Bạch mở to hai mắt, vui vẻ hỏi: "Hai bé đã tìm được ba mẹ rồi sao?"

"Vậy thì không phải." Viện trưởng nói: "Nhưng mà có hai vợ chồng ở Thượng Hải rất thích hai bé, họ lại không có con cái, nên đã nhận nuôi cả hai chị em rồi."

Nhan Túc Ngang nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Tiểu Bạch, an ủi: "Hai chị em tìm được gia đình tốt, cậu nên vui vẻ mới đúng."

Tiểu Bạch cúi nhìn đầu ngón chân, lúng túng nói: "Nhưng mà hai bé sẽ không được ăn thịt nướng."

Viện trưởng bật cười nói: "Chuyện này có gì đâu, ở đây có rất nhiều trẻ em, các em đều rất thích ăn đó."

Tiểu Bạch nhìn thấy bọn trẻ đang ngó về phía mình, ánh mắt vừa linh động vừa hiếu kỳ, tâm trạng liền vui vẻ hẳn lên, ra sức gật đầu nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Cái gọi là "chúng ta", đến khi bắt tay vào việc liền biến thành "bọn họ" – chính là ba tình nguyện viên kia.

Tiểu Bạch nhanh chóng nhập bọn với đám trẻ, trên khoảng sân trống cùng chơi trò diều hâu bắt gà con. Còn Nhan Túc Ngang với phong độ của một đệ nhất cao thủ, đứng ở bên cạnh hò hét cổ vũ.

Kỳ thật không phải là hắn không muốn nhập bọn chơi trò diều hâu bắt gà con với đám trẻ, mà vì mới vừa rồi:

Nhóc con giáp nói: "Anh Tiểu Bạch, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi."

Tiểu Bạch nói: "Được."

Nhan Túc Ngang mon men tới gần hỏi: "Không rủ anh sao?"

Nhóc con giáp nhìn Tiểu Bạch rồi lại nhìn hắn, lắc đầu nói: "Anh không thể chơi được."

Nhan Túc Ngang ngẩn người: "Sao vậy?"

Nhóc con giáp nghiêm trang nói: "Anh đã già quá rồi. Viện trưởng có nói, người già giống như bà thì không thể chạy tới chạy lui được, bởi vì xương sẽ bị gãy hết."

...

Tuổi của hắn = tuổi của viện trưởng?

Nhan Túc Ngang nhìn mái tóc bạc trắng của viện trưởng lấp lánh dưới ánh mặt trời mà câm nín.

Nhóm lò xong, nhóm tình nguyện viên bắt đầu đặt mấy món đồ ăn lên vỉ nướng.

Bọn trẻ rất trật tự tự giác kéo đến toa lét trong tòa nhà màu vàng nhạt để rửa tay trước khi ăn.

Nhan Túc Ngang cũng kéo Tiểu Bạch lấm lem vì chơi đùa đến tòa nhà màu xanh sửa sang lại.

Tiểu Bạch thấy hắn cầm tay mình, xoa xà phòng hướng về vòi nước giống như rửa tay cho con nít, nhịn không được nói: "Tôi có thể tự rửa được mà."

Nhan Túc Ngang đang rất vui vẻ rửa tay cho, nghe thấy liền nói: "Tôi giúp cậu rửa tay không được sao?"

"Cũng không phải không được..." Chỉ là có chút kỳ lạ thôi. Tiểu Bạch nhìn hình ảnh hai người trong gương, lòng có chút hoảng hốt. Chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời của Nhan Túc Ngang hôm nào:

"Nhưng mà anh ta không phải là người trong lòng tôi."

"Nếu như ngày đó cậu hỏi tôi, có đồng ý cùng cậu chung sống cả đời hay không, câu trả lời chắc chắn sẽ không như thế."

Nhan Túc Ngang giúp cậu rửa tay xong, đang dùng khăn giấy lau khô, thấy cậu đang ngây người ra, một chút phản ứng cũng không có, không khỏi sờ sờ trán cậu: "Thấy khó chịu sao?"

Ánh mắt Tiểu Bạch chuyển đến gương mặt hắn, như thể đang bị mộng du hỏi: "Chúng ta có thể cùng chung sống cả đời sao?"

...

Tiểu Bạch cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này rồi.

Nhan Túc Ngang cố gắng kiềm chế nỗi kích động đang gào thét trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu, tránh cho mình quá sức phấn kích lại hù dọa đến cậu.

Phải biết rằng kể từ khi nói với Tiểu Bạch câu đó ở bữa tiệc đóng máy cho tới nay, trong lòng hắn lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Phản ứng của Tiểu Bạch quá mức bình thản, bình thản tựa như mặt nước hồ phẳng lặng. Hắn đâm ra lo sợ tình cảm của Tiểu Bạch đối với hắn cũng chỉ như thế, không hề có chút rung động, lo sợ tất cả mọi chuyện chỉ là do hắn tự mình đa tình, đơn phương tình nguyện. Nhưng hắn lại không dám chủ động hỏi Tiểu Bạch, chỉ sợ câu trả lời của Tiểu Bạch sẽ làm vỡ nát chút hy vọng mong manh của hắn, nếu mà đúng như thế... hắn thật sự không biết sau này mình sẽ ra sao nữa. Tổn thương Tiểu Bạch là chuyện hắn tuyệt đối không bao giờ làm, nhưng mà... buông tay với Tiểu Bạch, quả thật quá khó khăn quá khổ sở, hắn không tin rằng mình có đủ khả năng để từ bỏ. Trước đây, đôi lúc bởi vì công việc quay phim mà phải rời khỏi cậu lâu một chút, lòng hắn ngay lập tức sẽ nôn nóng bất an, nói gì đến chuyện buông tay.

Tay Tiểu Bạch huơ huơ trước mặt hắn: "Anh đang suy nghĩ gì thế?"

Nhan Túc Ngang ánh mắt ngưng đọng: "Cậu."

Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Tôi không phải đang ở ngay trước mặt anh sao?"

"Còn trái tim của cậu ở đâu?"

"... Ở trong ngực."

Nhan Túc Ngang thâm tình nói: "Tôi hy vọng cậu có thể giao nó cho tôi, cất vào ngực tôi."

Tiểu Bạch lo lắng nói: "Anh là bị bệnh tim, cần thay tim phải không?"

"..."

Bọn trẻ thích nhất là các loại thịt nướng, đặc biệt là khi nhiều người tụ tập một chỗ cùng tranh giành một miếng thịt, thật giống như cảnh mấy trăm con chim sẻ cùng một lúc bu lại ríu ra ríu rít.

Ba tình nguyện viên tình nguyện đảm nhiệm luôn trọng trách nướng thịt, đương nhiên là đặc biệt chăm sóc cho Đại Thần và Tiểu Bạch. Nhóm tình nguyện viên thường xuyên mở cửa sau, bí mật thả xuống dĩa bọn họ một hai miếng thịt hay chân gà nướng.

Bởi vì Tiểu Bạch buổi chiều còn phải quay "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn", Đại Thần phải tham gia một buổi lễ cắt băng khánh thành, cho nên bọn họ mới ăn được một chút, đã phải đứng dậy ra về.

Nhóm tình nguyện viên và bọn trẻ đều không chịu, may mà Tiểu Bạch hứa thứ bảy tuần sau lại đến, mới không bị bọn họ náo động ầm ĩ.

Ra tới cổng, Nhan Túc Ngang đi lấy xe, Tiểu Bạch chợt nhớ điện thoại di động của mình để quên trong toa lét, vội vàng trở lại lấy.

Điện thoại quả nhiên vẫn còn nằm nguyên chỗ cũ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm. Cao Cần đã từng nhắc nhở cậu, điện thoại di động của nghệ sĩ không thể tùy tiện ném bừa bãi, bởi vì trong đó có rất nhiều số điện thoại của các nghệ sĩ khác, sẽ gây cho bọn họ rất nhiều phiền phức.

Cậu đang định đi, chợt nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện ở bên kia bức tường.

Trong tòa nhà màu vàng toa lét nam nữ xây cạnh nhau, bên kia tường chính là toa lét nữ.

"Cậu nói Tiểu Bạch và Đại Thần là có chuyện gì?"

Một câu nói, đã thành công giữ chân Tiểu Bạch.

"Ôi, còn có thể có chuyện gì nữa? Trên báo không phải đã nói rồi sao? Bọn họ chắc chắn là một đôi rồi. Cậu không thấy vừa rồi ánh mắt của Đại Thần nhìn cậu ấy sao? Nếu mà bọn họ không phải là người yêu, mình sẽ chặt đầu cho cậu làm bồn cầu."

"Đầu của cậu hình như không có chức năng xả nước tự động, cũng như cái ống nhổ mà thôi, bèo quá, mình không thèm."

"Cậu chết đi."

"Chỉ có điều Tiểu Bạch là người rất tốt, còn tới nơi này làm từ thiện nữa."

"Ngôi sao đều thế cả thôi. Tiện tay làm chút chuyện từ thiện, ngày mai chắc chắn sẽ lên báo."

"... Tiểu Bạch không giống thế đâu."

"Vậy cậu nghĩ Đại Thần giống đồng tính luyến ái sao?

"..."

Hai tình nguyện viên vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi toa lét, ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Bạch đang đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngoài cửa, nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, nhất thời sợ đến xanh mặt.

Tình nguyện viên tóc hai bím nơm nớp lo sợ nói: "Anh không phải đã đi rồi sao? Làm sao vẫn còn ở đây?"

"Anh lấy điện thoại." Tiểu Bạch giơ tay, đưa điện thoại ra.

Tình nguyện viên gượng cười nói: "Vậy à."

Tiểu Bạch nhẹ giọng nói: "Nam chung sống với nam cả đời... đúng là đồng tính luyến ái sao?"

Tình nguyện viên tóc xù nói: "Còn có thể là cha con."

Tình nguyện viên tóc hai bím mở to mắt nói: "Anh sao lại hỏi vậy?"

Tiểu Bạch tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ: "Đồng tính luyến ái như vậy... có phải là không đúng không?"

"Ơ, cái này..." Hai tình nguyện viên đưa mắt nhìn nhau, dường như hơi hơi hiểu được tình huống trước mắt. Tình cảm của Đại Thần và Tiểu Bạch hóa ra vẫn còn đang trong giai đoạn tranh tối tranh sáng.

Tình nguyện viên tóc xù liếm môi nói: "Cũng không phải là không đúng, chỉ là con đường này tương đối khó khăn, nhất là ở trong nước, nhất là đối với người của công chúng, như là mấy ngôi sao chẳng hạn. Ha ha."

Tiểu Bạch nhìn bọn họ nửa hiểu nửa không.

Nhóm tình nguyện viên bị ánh mắt ngơ ngác của cậu nhìn đến mức cảm thấy tình cảm trào dâng dạt dào khắp bốn phía, đến nỗi dường như muốn nhào tới, muốn ôm chầm lấy cậu, muốn thay cậu gánh chịu toàn bộ mưa gió bão bùng, tuyệt đối không để cho bất cứ thứ gì có thể tổn thương cậu được. Bất quá trước khi nhiệt tình của bọn họ trở thành hành động thì, tiếng của Nhan Túc Ngang như một gáo nước lạnh tạt tới.

"Tiểu Bạch."

Tiểu Bạch cả người chấn động, quay đầu nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nhan Túc Ngang rõ ràng cảm thấy giữa hai người dường như có một cái gì đó đã thay đổi, thế nhưng hắn lại không thể làm gì khác hơn.

Suốt quãng đường về nhà, Tiểu Bạch rất trầm lặng.

Nhan Túc Ngang vài lần muốn mở miệng, rồi lại nuốt trở vào.

Mãi cho đến khi tới bãi đậu xe của đài truyền hình NCC, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng: "Cậu nói, chúng ta có thể cùng nhau chung sống cả đời... là nghiêm túc sao?"

Tiểu Bạch dường như sực tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy trong sáng như thể đang bị một màn sương mù che phủ, mờ mịt, lúng túng, nghi hoặc, đủ các loại cảm xúc đang thi nhau giằng xé.

Nhan Túc Ngang trong lòng quặng đau, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng: "Không sao đâu, tôi chờ cậu."

Cằm của Tiểu Bạch tựa lên vai Nhan Túc Ngang, cảm nhận được sự kiên định vững chãi của hắn bên dưới lớp áo, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại: "Chúng ta như thế này... là đồng tính luyến ái sao?"

Nhan Túc Ngang khẽ run lên, cánh tay ôm cậu càng siết chặt hơn, tựa như muốn đem cậu hòa nhập vào cơ thể của chính mình: "Nếu theo tiêu chuẩn phân loại của người bình thường, thì tôi đúng là như vậy." Hắn dừng một chút, khó khăn nói tiếp: "Còn cậu, có thể là đúng, mà cũng có thể... vĩnh viễn sẽ không phải."

Tiểu Bạch khẽ cựa quậy thoát khỏi vòng tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc không gì sánh được nói: "Cho nên, nếu như chúng ta cùng nhau chung sống cả đời, chúng ta đều là như thế?"

Nhan Túc Ngang nhìn cậu, khóe miệng thoáng một nét cười khổ, trịnh trọng gật đầu.

Tiểu Bạch cúi đầu, nhìn xuống vạt áo, hai bàn tay vặn vẹo cả nửa ngày, mới ấp úng gọi: "Nhan Túc Ngang."

"Ừ."

"Tôi nghĩ, tôi thích anh."

"... Ừ."

"Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều rất vui vẻ."

"Ừ." Khóe miệng càng ngày càng cao.

"Thế nhưng cả đời sẽ là rất dài." Tiểu Bạch cắn cắn môi: "Tôi, tôi lúc này vẫn còn..."

Nhan Túc Ngang đặt tay dưới cằm cậu, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, vẻ tươi cười tràn ngập trong ánh mắt: "Anh nói rồi, anh chờ em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play