Giả Chí Thanh: Tôi ơi, hãy nhẫn nhịn cúi đầu vì miếng cơm manh áo đi!
~.~
Trước ánh mắt rực cháy của bà, tất cả mọi người đều rục rịch bỏ trốn.
Cao Cần tỉnh bơ hướng thẳng tới toa lét.
Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch nép thật sát vào nhau, ai nấy đều trưng ra bộ dạng em đây hoa đà có chủ.
Giả Chí Thanh cũng đang trên đường tháo chạy thoát thân, thế nhưng trước mặt bên trái bên phải ba con đường đều bị chặn đứng, may mắn lắm mới có một khe hở do Cao Cần rời đi, nào ngờ hắn chưa kịp hành động, cánh tay của Liên Giác Tu đã chụp tới, kéo hắn vào trước ngực: "Mẹ, chính là cậu ấy."
...
Cao Cần chỉ mới đi được nửa đường ngay lập tức hùng dũng hiên ngang quay trở lại.
Nhan Túc Ngang an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bạch nhìn nhìn hắn, tuy rằng không hiểu rõ lắm đầu cua tai nheo ra sao, nhưng cũng đồng thời thở ra.
Chỉ có tâm trạng của đương sự là cực kỳ phức tạp. Giả Chí Thanh rõ ràng cảm nhận được một tia nhìn sắc bén thoáng qua đôi mắt tinh anh của người phụ nữ, tựa hồ có thể thiêu đốt người khác, làm cho khuôn mặt hắn tự dưng nóng bừng lên. Hắn lo lắng cựa quậy một cái, nhưng chỉ làm cho Liên Giác Tu càng siết chặt thêm xiềng xích.
"Đừng có xấu hổ, đằng nào sớm muộn gì cũng phải về nhà ra mắt người lớn mà!" Giọng nói của Liên Giác Tu từng chữ từng chữ như thể rít ra ngoài kẻ răng, ý tứ hăm dọa rõ rành rành ai cũng có thể nhận ra được.
Giả Chí Thanh vô cùng uất ức nhìn hắn. Anh rõ ràng vừa mới nói là không được mà, làm sao chỉ mới chớp mắt một cái đã biến thành được rồi.
Liên phu nhân quan sát Giả Chí Thanh từ đầu đến chân một phân cũng không bỏ sót, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Bộ đồ trên người của cậu..."
Bộ quần áo ca rô rộng thùng thình dưới ánh nhìn chăm chú của bà khẽ run rẩy.
"Là theo xu hướng hoài cổ." Liên Giác Tu phản ứng cực nhanh trả lời.
"Vậy còn kiểu tóc của cậu ấy?" Ánh mắt của Liên phu nhân quét tới đầu tóc hắn.
"Để phù hợp với trang phục, cũng theo xu hướng hoài cổ." Liên Giác Tu vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên đang rảnh rang đứng bên cạnh xem kịch vui Cao Cần và Nhan Túc Ngang.
Cao Cần làm ngơ phớt lờ, như thể hắn chỉ là một nhân vật được vẽ trên tường.
Nhan Túc Ngang mềm lòng hơn, bèn đằng hắng một tiếng thưa: "Thực ra, con cũng đang định mua một bộ như thế." Ờ, mua về treo lên làm màn cửa cũng được.
Liên phu nhân nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Nhan Túc Ngang, à, bác đã xem rất nhiều phim của con, diễn xuất cực kỳ hay."
Ánh mắt của bà hạ xuống, Tiểu Bạch đang mở to đôi mắt xoe tròn nhìn bà không chớp.
"Cậu ấy là..."
Nhan Túc Ngang nói: "Là Tằng Bạch, Tiểu Bạch."
Liên phu nhân đầy ẩn ý hỏi: "Các con..."
"Đúng như bác nghĩ." Cánh tay Nhan Túc Ngang khoác lên vai Tiểu Bạch lại càng ra sức siết chặt.
Liên phu nhân gật đầu nói: "Con thật là có mắt nhìn."
Nhan Túc Ngang khoái chí mỉm cười.
"Còn con," Liên phu nhân nhìn nhìn Giả Chí Thanh, rồi lại nhìn sang Liên Giác Tu, thở dài nói: "Mẹ hình như không hiểu con đang nghĩ cái gì trong đầu nữa rồi."
...
Liên Giác Tu gượng cười nói: "Đôi khi, chính con còn bất ngờ với sự lựa chọn của mình nữa là."
Bất ngờ thì đừng mà có ôm chặt như thế chứ.
Giả Chí Thanh liếc mắt.
Liên phu nhân nói: "Vẫn chưa biết vị tiên sinh này nên xưng hô thế nào?"
Liên Giác Tu ra sức ngắt nhéo vai Giả Chí Thanh đang đứng ngây người.
Giả Chí Thanh bị đau, vội vàng trả lời: "Bác gái đừng khách khí, con là Giả Chí Thanh, gọi Chí Thanh được rồi."
"Giá Trị Khinh?" Liên phu nhân liếc nhìn Liên Giác Tu đầy ẩn ý: "Cái tên này thật ra rất có ý nghĩa."
Xem ra tương lai không được lạc quan cho lắm.
Nhan Túc Ngang nhìn bầu không khí kỳ cục giữa ba người, vội vàng giảng hòa nói: "Bác gái đường xa đến đây, chỉ sợ vẫn chưa ăn gì, không bằng dùng cơm trước đã?"
Liên phu nhân mỉm cười nói: "Cũng là con biết lo lắng chu đáo."
Cả Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Liên phu nhân nói: "Nếu vậy nhờ Giả tiên sinh đi theo giúp mẹ, Giác Tu con chắc vẫn đang bận rộn công việc." Bà nói xong, cũng không quan tâm người khác có đồng ý hay không, đã xoay người bước đi. Có điều một câu "Giả tiên sinh" đã cho thấy quá rõ thái độ của bà.
Ngay khi bóng dáng của bà vừa khuất lấp giữa đám đông, Giả Chí Thanh đã tức tốc nhảy ra xa một bước, thoát khỏi cánh tay của Liên Giác Tu, vẻ mặt đầy kiên quyết nhìn hắn, bày ra bộ dáng thà chết cũng không làm.
Liên Giác Tu nói: "Giả làm bạn trai của tôi đi, cho tới khi mẹ tôi đi khỏi."
"Nằm mơ!"
Liên Giác Tu nói tiếp: "Một ngày năm trăm."
Giả Chí Thanh không thèm nhúc nhích.
"Một nghìn."
Giả Chí Thanh vẫn như cũ không thèm nhúc nhích, thế nhưng tròng mắt nhanh như chớp bắt đầu rục rịch.
"Hai nghìn." Liên Giác Tu dùng ánh mắt gần như là hăm dọa nhìn hắn.
Giả Chí Thanh nghiến răng nói: "Hai nghìn rưỡi." Đây đúng là tiền từ trên trời rơi xuống mà, vừa có tiền vừa có trò hay để xem.
Liên Giác Tu ngay lập tức vỗ tay một cái: "Được, vậy thì mười lần hai trăm rưỡi!"
(250 ~ đồ ngốc, đồ gà mờ, xem thêm giải thích ở )
"..." Giả Chí Thanh trừng mắt liếc hắn, rồi hướng sang Nhan Túc Ngang nói: "Anh làm chứng nha."
Nhan Túc Ngang cười nói: "Được, tôi tuyên bố từ giờ phút này trở đi, hai người chính thức trở thành người yêu trên danh nghĩa."
Giả Chí Thanh lại nhìn về phía Cao Cần.
Cao Cần nói: "Tôi có thể đóng vai phụ huynh cùng đi ra mắt."
...
Giả Chí Thanh không thèm đếm xỉa tới hắn, quay đầu nói với Liên Giác Tu: "Còn nữa, nhớ phải trả tiền xăng lần trước cho tôi đó!"
Liên Giác Tu sắc mặt đang mờ mịt bỗng chợt bừng tỉnh, tiếp đó lại câm lặng không thốt nên lời. Ai ngờ cậu ta chỉ vì một trăm đồng mà vẫn mãi canh cánh bên lòng như thế.
Giả Chí Thanh hít một hơi thật sâu, vừa mới bước hai bước, đã bị Tiểu Bạch gọi lại.
"Gì thế?" Giả Chí Thanh vội vàng quay đầu lại.
Tiểu Bạch động viên: "Đừng có lo lắng."
Giả Chí Thanh tỏ ra điềm tĩnh sửa sửa lại nơ áo, sau đó nói: "Mình không có lo lắng."
"Nhưng mà vừa rồi tay của cậu đánh cùng nhịp với bước chân đó."
"..."
Lúc Giả Chí Thanh đi tới chỗ Liên phu nhân thì, bà đang gắp mì xào một cách tao nhã.
Những sợi mì vàng óng dưới bàn tay của bà trở nên ngoan ngoãn tựa chú mèo con, dù có gắp vào trong dĩa, mép dĩa vẫn cứ sạch boong như mới.
Giả Chí Thanh vô cùng ngưỡng mộ. Hắn khi ăn mì từ trước đến nay phạm vi đổ tháo vung vãi cực kỳ rộng lớn, bởi thế cho nên Tiểu Bạch sau này chỉ thích nấu canh, rất ít khi nấu mì.
"Cậu là diễn viên à?" Liên phu nhân bất chợt lên tiếng.
Giả Chí Thanh trong lòng hoảng hốt, vội nói: "Không phải, con là người làm..." Khi không tự dưng lại bị xoắn lưỡi, hắn lấy lại bình tĩnh, sửa chữa: "Con là trợ lý quản lý nghệ sĩ."
Liên phu nhân dường như không để ý đến sự thất thố nho nhỏ của hắn: "Ở Duy Kiệt à?"
"Dạ không, là ở Ematto."
"Vậy à." Liên phu nhân ờ một tiếng đáp lời: "Gia đình cậu đã biết chuyện của cậu chưa?"
Giả Chí Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Con chỉ có một người anh họ, anh ấy đã biết rồi." Sự thật thì, vừa rồi anh ta còn đứng ở đó mà thưởng thức toàn bộ câu chuyện, thậm chí còn đòi đóng vai nhân chứng với phụ huynh nữa.
"Không phản đối sao?"
"À, có thể xem như không phản đối." Anh ta vừa nãy thiếu chút nữa còn hai tay đem dâng hắn cho Liên Giác Tu ấy chứ.
Liên phu nhân cười nói: "Nhưng mà anh họ cũng không phải anh ruột, dù có phản đối cũng không có gì quan trọng, đúng không?"
...
Giả Chí Thanh nghiêm sắc mặt nói: "Anh ấy tuy chỉ là anh họ của con, nhưng chúng con từ trước đến nay đều thân thiết như anh em ruột." Anh ta thường xuyên làm cho hắn tức tới lộn ruột, quả đúng là anh em ruột mà.
"Anh ấy lúc nào cũng quan tâm chăm sóc con rất chu đáo." Đặc biệt là khoản lời ăn tiếng nói, cho dù mình có giả bộ bị lãng tai đi nữa, giọng nói của anh ta vẫn cứ đu theo ám cứ như hình với bóng.
"Trong công việc lại còn đích thân hướng dẫn chỉ bảo." Ví dụ như là dâng trà rót nước nè, làm trâu làm ngựa nè, mệnh lệnh cái nọ cứ nối gót cái kia.
"Chính vì thế nên con từ trước đến nay lúc nào cũng biết ơn anh ấy." Còn về chuyện cảm giác đó thật sự như thế nào, cũng đáng để bỏ công nghiên cứu lắm.
Liên phu nhân hơi hơi thay đổi thái độ với hắn: "Cậu là trợ lý của ai?"
"Của anh Cao Cần ạ. Cũng là anh họ con."
"À." Liên phu nhân tỏ vẻ đương nhiên, làm cho Giả Chí Thanh như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, bí hiểm khôn lường. "Cậu với Liên Giác Tu biết nhau thế nào?"
Giả Chí Thanh nghiêm túc trả lời: "Biết nhau qua công việc ạ."
Liên phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghệ sĩ cậu phụ trách là..."
"Chính là Tiểu Bạch." Giả Chí Thanh vừa nói vừa len lén lau mồ hôi lạnh. Tuy rằng chỉ là những vấn đề cực kỳ bình thường, nhưng bởi khí chất quá áp đảo của Liên phu nhân, dũng khí của hắn dần dần bị ép tới mức nghẹn thở.
Liên Giác Tu nhìn thấy hai người trò chuyện liên tục không ngừng nghỉ, sốt ruột xoay xoay ly rượu hỏi: "Cậu đoán thử xem hai người họ đang nói chuyện gì?"
Cao Cần nói: "Đại khái là về dòng họ gia phả nhà cậu ta, rồi hai người gặp gỡ quen biết nhau như thế nào."
Liên Giác Tu không khỏi lo lắng: "Cậu là anh họ của Giả Chí Thanh, như vậy không biết có làm xấu đi ấn tượng về cậu ấy không?"
"..." Cao Cần lạnh lùng nói: "Yên tâm, tôi còn chưa có nổi tiếng ở nước ngoài."
Nhan Túc Ngang đứng bên cạnh cười nói: "Bộ dạng này của anh rất giống anh con trai đang lo lắng xem mình có bị trở thành miếng thịt kẹp giữa vợ và mẹ hay không đó nha."
Liên Giác Tu thở dài nói: "Nếu mẹ tôi mà không đồng ý, tôi không phải là miếng thịt nữa, mà thành thịt băm luôn."
Cao Cần trầm ngâm nói: "Tôi bây giờ tự dưng muốn chạy ra phá đám quá."
Liên Giác Tu nói: "Vậy mau đi bệnh viện tâm thần chữa bệnh đi."
Tiểu Bạch nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên thốt lên một câu: "Chí Thanh cậu ấy đang muốn theo đuổi mẹ của Liên đạo diễn hả?"
...
Cao Cần câm nín.
Ly rượu của Liên Giác Tu đổ ra ngoài hết phân nửa.
Nhan Túc Ngang ôm trán: "Cậu làm sao mà rút ra được cái kết luận như thế?"
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì tôi không rút ra được cái kết luận nào, cho nên mới tìm đại một cái kết luận."
Liên Giác Tu sợ cậu ta phá hỏng việc, vội vã giải thích nói: "Kết luận chính là, Giả Chí Thanh bắt đầu từ bây giờ là vợ của tôi, là người yêu của tôi, là bạn trai của tôi, hiểu chưa?"
Tiểu Bạch mờ mịt nói: "Không hiểu."
...
Liên Giác Tu trừng mắt nhìn Nhan Túc Ngang: "Cậu bình thường dạy dỗ bằng cách nào vậy?"
Nhan Túc Ngang vô cùng tự hào trả lời: "Bằng cách dung túng nuông chiều vô hạn."
Liên Giác Tu cảm thấy như thế này vô cùng nguy hiểm. Thoạt nhìn dường như mẹ của hắn rất thích Tiểu Bạch, lỡ như tiến hành khai thác do thám tin tức từ cậu ta, với đầu óc khôn ngoan của mẹ hắn, nhiều khả năng sẽ phát hiện ra màn kịch của bọn họ. Vì thế, hắn quyết định dùng thuốc liều cao.
"Tiểu Bạch à." Liên Giác Tu vẻ mặt trịnh trọng nói: "Thực ra thì, Giả Chí Thanh đã chuẩn bị cùng sống chung với tôi cả đời."
"..." Tiểu Bạch nhìn sang Nhan Túc Ngang.
Nhan Túc Ngang ráng nín cười gật gật đầu.
"Tuy rằng chúng tôi đều là nam cả, nhưng tình cảm của chúng tôi cũng giống như giữa nam nữ thôi, đều là tình yêu đó."
"..."
Tiểu Bạch nhìn sang Cao Cần.
Cao Cần từ chối bình luận.
Liên Giác Tu tiếp tục hát tuồng: "Thế cho nên, cậu hãy chúc phúc cho bọn tôi đi."
"Nhưng mà," Tiểu Bạch nghi hoặc nói: "Nam nam chung sống với nhau cả đời, anh không thấy kỳ cục sao?"
"Không thấy không thấy, tôi lúc nào cũng hạnh phúc hết."
"..." Tiểu Bạch lại quay đầu nhìn Nhan Túc Ngang bên cạnh: "Thế nhưng anh lần trước rõ ràng đã nói, không muốn cùng nam nhân sống chung cả đời mà."
...
Hắn phát biểu cái câu trời tru đất diệt đó lúc nào chứ?
Nhan Túc Ngang dưới cái nhìn chằm chằm của Cao Cần và Liên Giác Tu, đầu chợt lóe lên một cái, nói: "Cậu đang nói tới hôm ở công viên trò chơi đó hả?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Nhan Túc Ngang thở dài: "Hôm đó là bởi vì cậu hỏi tôi có muốn cùng chung sống với Liên Giác Tu cả đời không..."
Liên Giác Tu mồ hôi đổ đầy đầu. Chuyện quái gì vậy chứ? Không lẽ nào hắn trong lúc vô ý đã biến thành tình địch tưởng tượng của Tiểu Bạch rồi?
Tiểu Bạch nói: "Liên đạo diễn chính là nam đó."
"Nhưng anh ta không phải là người trong lòng tôi." Nhan Túc Ngang đột nhiên nắm lấy tay cậu, thâm tình nói: "Nếu như cậu ngày đó hỏi tôi, có đồng ý cùng cậu chung sống cả đời hay không, như vậy câu trả lời sẽ hoàn toàn khác biệt."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không: "Nếu vậy, tôi đã loại được Liên đạo diễn rồi?"
Nhan Túc Ngang lau mặt: "Nếu cậu muốn như thế, thì cũng có thể."
"..." Có thể cái rắm! Liên Giác Tu trong lòng tức tối oán hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT