Tiêu Phúc Bình: Tôi không biết làm sao để nhập bọn hết.

~.~

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bạch thức dậy đánh răng rửa mặt, vừa lúc thấy Giả Chí Thanh vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ đẩy cửa lết lết vào trong nhà.

"Cậu mới tập thể dục buổi sáng về hả?" Tiểu Bạch tròn xoe mắt. Trong trí nhớ của cậu, Giả Chí Thanh chưa từng dậy sớm như vậy, ngay cả khi bị đau bao tử, hắn cũng phải ngủ cho đủ giấc rồi mới chịu thức dậy đi bệnh viện.

"Không phải! Mình mới về nhà!" Giả Chí Thanh sờ sờ đám râu mới ló ra sau một đêm dài, thả người xuống sô pha.

Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Từ nơi nào trở về?"

"Nhà của tên Liên biến thái kia!" Từ nay về sau hắn sẽ tụng đi tụng lại trong lòng cái tên Liên biến thái này cho chết danh luôn.

Tiểu Bạch trầm ngâm suy nghĩ: "Cả đêm hả?"

Chẳng lẽ, trong đầu cậu ấy là hình ảnh hắn ngồi ngu người ở nhà Liên Giác Tu cả đêm sao?

Tiểu Bạch suy nghĩ xa thêm chút nữa: "Chơi cờ tỷ phú hả?"

Giả Chí Thanh mắt trợn trắng dã: "Một tỷ phú, một nông dân thì có thể chơi cái gì chứ? Đá dế họa may còn nghe được."

"Vậy thì sao thế?"

"Bởi vì nhà của anh ta cách đây hơn ba trăm cây số lận!" Nói đến đây, Giả Chí Thanh oán khí ngất trời: "Mà nguyên nhân chính là anh ta lại không có đồ lót để tắm rửa!"

Đồ lót để tắm rửa quả thật là một chuyện quan trọng. Tiểu Bạch hiểu ra gật đầu nói: "... Vậy à."

Ngày hôm nay, lịch trình của Tiểu Bạch được sắp xếp rất sít sao, buổi sáng tới phim trường "Nam Nhân Lệ" diễn cảnh bị trói, buổi chiều còn phải gấp rút đến trường quay "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" nữa.

Giả Chí Thanh gọi điện thoại cho Cao Cần, năn nỉ ỉ ôi xin nghỉ nửa ngày, vì thế Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành phải đi làm bằng xe buýt.

Tới phim trường rồi, Nhan Túc Ngang vẫn không thấy xuất hiện.

Đàm Phi và Trần Đức Chương ngược lại vô cùng tích cực, diễn xuất nhiệt tình hết mức, có lẽ vì ngày hôm qua đã bị nghẹn quá mức rồi.

Tiểu Bạch trong lúc bị trói thật sự có cảm giác bị trói. Đến khi cảnh quay kết thúc thì, trên người trên tay đều đầy những vệt dây thừng bầm tím vằn vện.

Được cái là cả quá trình quay đều thuận lợi ngoài mong đợi.

Chỉ mất gần hai tiếng đồng hồ đã quay xong cảnh bắt cóc.

Sau đó Tiểu Bạch có thể nhàn nhã một thời gian, độ chừng một tháng, rồi mới cần quay lại phim trường lần nữa. Vì Liên Giác Tu hiện đã bắt đầu cảnh quay của Nhan Túc Ngang và Trần Đức Chương.

Liên Giác Tu lúc Tiểu Bạch thực hiện xong cảnh quay chuẩn bị ra về, đột nhiên bước tới nói: "Nghe nói Nhan Túc Ngang lên núi quay quảng cáo rồi."

Tiểu Bạch trái tim cứ như con diều vừa được cắt đứt dây buộc, rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên.

"Vậy à."

"Vậy à?" Liên Giác Tu khoanh tay nói: "Chỉ có một câu vậy à thôi sao?"

Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn hắn.

"Cậu không hỏi vì sao tôi lại nói cho cậu hả?"

"Cái này cũng có nguyên nhân nữa sao?"

"Cái này làm sao lại không có nguyên nhân?" Liên Giác Tu nhìn cậu gần một phút đồng hồ, cuối cùng bỏ cuộc nói: "Quên đi. À, cậu đi đi."

Tiểu Bạch quay đầu định đi, Liên Giác Tu trong phút chốc lại đuổi theo: "Tôi đưa cậu ra ngoài."

"Vâng."

"Bạn cậu lúc về nhà thế nào?"

"Nhìn không còn giống người nữa."

"..."

Cho nên, Liên đại đạo diễn trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người, cứ như vậy một đường ân cần đưa tiễn Tiểu Bạch ra khỏi cửa.

Trần Đức Chương và Đàm Phi ở một bên sống chết vật vã ăn năn sám hối.

"Tôi lúc nãy ra tay... có phải hơi độc ác quá không?"

"Ừ ừ."

"Sớm biết như vậy, đáng lẽ phải nhẹ tay một chút."

"Ừ ừ."

Trần Đức Chương đột nhiên giận cá chém thớt đổ thừa Đàm Phi: "Đều tại cô, ở một bên cứ một hai kêu réo, chặt hơn một chút chặt hơn một chút."

...

Đàm Phi oan ức: "Lời tôi nói chính là lời thoại mà."

...

Trần Đức Chương vuốt cằm nói: "Đã sớm nghe đồn Tiểu Bạch có vai vế rất lớn, cho nên mới có thể thay thế La Bội Giác, tham gia "GO! GO! SU... SUPER STAR" đó."

Đàm Phi nói: ""GO! GO! SU... SUPER STAR" không phải đã bị ngưng giữa chừng rồi hay sao?"

Trần Đức Chương hai tai vểnh lên: "Cô nghe tin này ở đây vậy?"

"Tin tức nội bộ." Nói đến tám chuyện, minh tinh và người thường đều không có gì khác nhau cả, miễn không phải bịa chuyện là được. Đàm Phi hạ giọng nói: "Nghe nói "GO! GO! SU... SUPER STAR" tỉ suất ngày càng giảm sút, tổng giám đốc lại không chịu mất mặt mời La Bội Giác trở lại, cho nên không còn cách nào khác đành phải ngưng giữa chừng."

"Nghe nói không chỉ có "GO! GO! SU... SUPER STAR", ngay cả "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" cũng đang muốn ngưng luôn đó."

Đàm Phi ngạc nhiên: "Không thể nào? "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" tỉ suất cũng không tệ lắm mà." Ít ra lúc cô rảnh rỗi đều xem, nghe chuyện nhà người khác, có thể đáp ứng được tâm hồn cuồng nhiệt của thiếu nữ mà cứ phải đóng vai nhân vật của công chúng, không thể tám chuyện lung tung.

"Có người nói là do sức khỏe của Tiêu Phúc Bình không chịu nổi. Anh ta tháng này đã vào bệnh viện hai lần rồi."

Đàm Phi thở dài một hơi: "Nếu vậy thì thật tiếc quá."

Bất luận Tiểu Bạch vai vế có lớn đến cỡ nào, một mình cậu tuyệt không cáng đáng nổi cả chương trình "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện".

Trần Đức Chương nói: "Sẵn nói tới chuyện này, Tiểu Bạch rốt cuộc là có ô dù nào vậy?"

Đàm Phi kinh ngạc nói: "Anh không biết sao?"

Trần Đức Chương nói: "Cô biết?"

Đàm Phi đờ người nói: "Tôi cũng không biết."

...

Một lúc lâu sau.

Hai người đồng thời cùng cảm khái: "Quả nhiên là có vai vế nha, ngay cả việc bảo mật thông tin mà cũng kín mít không một kẻ hở như vậy."

Trường quay của NCC từ trước đến nay đều rất đắt sô.

Cho nên mỗi lần chuẩn bị quay "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" cả trường quay đều là cảnh người ngã ngựa đổ.

Tiểu Bạch tới đúng lúc mấy nhân viên đang sắp đặt phông cảnh.

Tiêu Phúc Bình đang duyệt lại bản thảo, thấy cậu tới, mỉm cười, vẫy vẫy cậu tới bên cạnh hắn.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Gần đây đóng phim thế nào?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "So với trước tốt hơn một chút."

"Tốt hơn một chút?" Tiêu Phúc Bình hơi cười cười khẽ cong khóe môi lên: "Đây là kiểu nói chung chung rất không có thành ý."

Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà thật sự là chỉ tốt hơn có một chút thôi."

Tiêu Phúc Bình nói: "Vậy cậu định sau này vẫn tiếp tục đóng phim hả?"

Tiếp tục đóng phim?

Tiểu Bạch ngẩn ngơ. Kế hoạch của cậu cho tới bây giờ đều là từng bước từng bước mà thực hiện, cho đến khi đạt được mục tiêu mới thôi. Tiếp tục đóng phim thì không nằm trong kế hoạch của cậu. "Tôi nghĩ, tôi sau này vẫn muốn quay lại tiệm thịt heo."

"... Tiệm thịt heo?" Tiêu Phúc Bình rõ ràng không ngờ cậu lại trả lời như vậy, sửng sốt một lúc sau mới có thể thốt lên: "À, như vậy à." Hắn ban đầu đã dự định sẵn tiếp theo sẽ nói gì, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ đều bị đảo lộn tùng phèo.

... Rốt cuộc nên nói cái gì đây? Tiêu Phúc Bình nhăn trán rầu rĩ.

May là biên đạo đã vỗ vỗ tay: "Chuẩn bị xong cả chưa?"

Phía bên kia, hai bé gái nhìn qua như hai chị em khoảng mười ba mười bốn tuổi đang rụt rè sợ sệt nép vào một góc.

"Hai em ấy là đến tìm cha mẹ phải không?" Tiểu Bạch hạ giọng hỏi. Nội dung cuộc trò chuyện hôm nay, cậu đã nhận được từ hai ngày trước.

Tiêu Phúc Bình gật đầu.

Tiểu Bạch ngón tay vẽ vẽ lên sô pha: "Tôi thực sự rất thích chương trình này."

Tiêu Phúc Bình không ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chăm nhìn vào một điểm.

"Bởi vì nó có thể giúp ích cho rất nhiều người."

Tiêu Phúc Bình ngước mặt lên, biên đạo đang dẫn hai chị em đi tới.

"Ông này chính là ông Tiêu, còn anh này là anh Tiểu Bạch." Biên đạo ở một bên lần lượt giới thiệu.

Tiêu Phúc Bình tỏ vẻ tươi cười: "Cháu ngoan, hai cháu ai là chị, ai là em thế?"

...

Biên đạo nhìn chiều cao "tiêu chuẩn" của hai chị em, âm thầm chỉ trích: đều là do dinh dưỡng không tốt đây mà.

Hai chị em dường như cũng hiểu được câu hỏi này không cần phải trả lời, vẫn trốn ở sau lưng biên đạo như trước.

Tiểu Bạch từ trong túi xách lấy ra hai cây kẹo que, mỉm cười đưa cho hai bé: "Nè, kẹo này ăn ngon lắm nha. Anh cũng thích ăn lắm đó."

Không biết bị hấp dẫn bởi que kẹo, hay là bị mê hoặc bởi vẻ mặt tươi cười của Tiểu Bạch, hai chị em rõ ràng không còn nhút nhát như vừa rồi nữa, từ sau lưng biên đạo chầm chậm ló đầu ra, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn que kẹo trong tay Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vỗ vỗ lên chỗ sô pha kế bên: "Chúng ta cùng nhau tới đây ngồi được không? Anh ngồi một ḿnh buồn lắm."

Hai chị em nhìn về phía biên đạo, biên đạo gật đầu.

Bé chị lôi kéo bé em từng bước đi tới ngồi lên cái sô pha trông rất mềm mại thoải mái kia.

Tiểu Bạch đem que kẹo nhẹ nhàng nhét vào tay hai bé.

Hai chị em chậm rãi nở một nụ cười nhút nhát.

Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng hài hòa.

– Ngoại trừ Tiêu Phúc Bình bị cho ra rìa ngồi hóng gió một bên.

Nội dung của chương trình lần này khá đơn giản.

Chỉ là trò chuyện một chút với hai chị em về cuộc sống trước đây như thế nào, cha mẹ vì sao lại bỏ nhà trốn đi, bỏ rơi hai em, đồng thời thông qua ti vi mà kêu gọi hai vị cha mẹ bỏ trốn kia sớm trở về nhà.

Trong suốt chương trình, Tiểu Bạch cùng hai chị em con mắt đều giống như vòi nước chảy, hễ cái này tắt thì cái kia mở, cái kia mở xong rồi lại tới cái nọ mở tiếp, báo hại Tiêu Phúc Bình ngồi bên cạnh vừa trò chuyện vừa phải phụ trách đưa khăn giấy.

Cho đến khi kết thúc chương trình, Tiêu Phúc Bình nhìn sáu con mắt đỏ hoe đến không thể đỏ hơn được, không khỏi âm thầm tự kiểm điểm xem mình có phải động vật máu lạnh hay không. Trong lúc ba người đó khóc như mưa như gió, mình lại có thể đem từng việc từng việc ra mà phân tích mổ xẻ vô cùng rành rọt hợp lý.

Lúc hai chị em được cô nhi viện đón về, Tiểu Bạch lưu luyến không rời tiễn ra đến tận cửa, lại hứa hẹn, lúc nào có thời gian rảnh nhất định sẽ đến cô nhi viện thăm các em.

"Tiểu Bạch." Khi quay trở lại trường quay, đã thấy Cao Cần đi tới trước mặt: "Tôi chở cậu về nhà."

Tiểu Bạch nói: "Để tôi đi lấy túi xách đã."

Cao Cần giơ cánh tay sau lưng ra. Túi xách bất thình lình xuất hiện trên tay hắn. "Bây giờ đi được rồi chứ."

Tiểu Bạch nhận lấy túi xách, đeo lên vai, rồi lẽo đẽo theo sau hắn.

"Tôi hôm nay nhận được thông báo chính thức." Cao Cần dùng một giọng đều đều không chút cảm xúc nói: "Hai tuần nữa "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" sẽ bị dừng lại."

Đại sảnh trống rỗng.

Cao Cần nghe được tiếng giày cộp cộp vang lên theo mỗi bước chân của chính mình.

Tiếng bước chân của Tiểu Bạch lại rất nhẹ, cũng giống như tiếng thở của cậu vậy.

Cửa đại sảnh tự động bằng kính phản chiếu bóng dáng của hai người, một cao một thấp, một trầm tĩnh, một trầm mặc.

Nghệ sĩ gặp phải chuyện này là rất bình thường. Ban đầu khi Phong Á Luân mới ra mắt đã vài lần trải qua chuyện cơ hội tưởng chừng như đã nắm chắc trong tay thế mà lại bị vuột mất, mà cậu ta từ trước đến nay đều thẳng thắn và cởi mở, đằng nào thì đó cũng là tính cách của Phong Á Luân, đối với chuyện như vậy cũng không có gì là không thể chấp nhận nổi. Có điều đối với Tiểu Bạch... hắn bắt đầu tự hỏi mình có phải là đã quá thẳng thừng rồi hay không.

Cửa tự động bỗng dưng lùa sang hai bên.

Tiểu Bạch dường như đang chìm sâu trong suy nghĩ đột ngột bừng tỉnh, mờ mịt ngước mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen bên ngoài, rồi lại cúi đầu thật thấp, nhẹ nhàng trả lời một tiếng: "Vậy à."

Cao Cần nhìn thấy một bóng người đang tựa vào chiếc Lamborghini màu xám bạc phía trước, khẽ cong khóe môi: "Bất quá đài truyền hình đã đồng ý sẽ để cậu phụ trách một chương trình khác. Cho nên không cần lo lắng."

Tiểu Bạch đầu vẫn cúi thấp thật thấp: "Vâng."

"Tôi không đưa cậu về nhà nữa."

Tiểu Bạch kinh ngạc ngước lên nhìn hắn.

Cao Cần liếc mắt thấy người nào đó đang đi lại gần – và một bóng người khác đang lấp ló ở một góc, "Đằng nào thì có sẵn nhân công miễn phí, tội gì không tận dụng."

Ánh mắt của Tiểu Bạch rốt cuộc dời về phía trước – hướng về phía người nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play