*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ ra ngoài đều không mang dù, cũng may bây giờ mưa nhỏ.

Thiệu Trạm cởi áo khoác xuống, trùm áo lên đầu Hứa Thịnh: “Đội mũ lên đi.”

Giờ cao điểm buổi sáng đã trôi qua, ở trạm xe có rất ít người đứng chờ, lúc này vừa mới đổi trở lại, Hứa Thịnh không có ý định muốn về thẳng nhà. Tay cậu lạnh như nhiệt độ thời tiết hôm nay vậy, lúc chờ xe không nhịn được nhẹ nhàng sượt qua mu bàn tay Thiệu Trạm, lại gọi một tiếng “Anh ơi”.

“Anh ơi”, lúc đến Hứa Thịnh vẫn mặc bộ quần áo kia của Thiệu Trạm, bây giờ lại trùm áo khoác của Thiệu Trạm tránh mưa, vẫn là cái áo hay mặc đó, cái mũ lỏng lẻo trên đầu, tóc mái trước trán hơi ướt. Sau đó cậu nắm tay Thiệu Trạm nói: “Bây giờ gọi được chưa? Có thể về nhà anh được không?”

Nhà Thiệu Trạm rất tiện, vì không có người.

Vừa rồi Thiệu Trạm chạy ra khỏi kho hàng vẫn còn nhớ cần nói chuyện bại lộ với Hứa Thịnh, tiếng mưa rơi rả rích, đối diện với ánh mắt của Hứa Thịnh cái gì cần nói đều quên hết.

“Có thể”, Thiệu Trạm nói, “Có một yêu cầu.”

“?”

“Hôm nay đừng bảo đau tay.”

“…”

Đệt.

Gần như Hứa Thịnh chỉ mất một giây là nhớ lại cảnh tượng lúc “đau tay”.

Bây giờ Hứa Thịnh đã quá quen thuộc với nhà của Thiệu Trạm, cửa nẻo ngõ ngách nào cũng biết, giống như là về nhà của chính mình vậy. Cậu muốn tìm chìa khóa, lại nhận ra bây giờ mình không còn là “Thiệu Trạm” nữa, vì vậy hất cằm nói: “Mở cửa.”

Thiệu Trạm nhìn cậu: “Rốt cuộc đây là nhà ai?”

Hứa Thịnh: “Không phải nhà cậu mà là nhà tôi.”

Cửa vừa mở, không biết là ai đến gần trước, Thiệu Trạm đè Hứa Thịnh lên tường. Hứa Thịnh rất tự nhiên chủ động sáp đến, gần như xảy ra trong cùng một lúc———-Sau khi trải qua mấy lần trước đã có kinh nghiệm, Hứa Thịnh đã học được cách đổi từ thế bị động sang chủ động. Mặc dù bình thường dáng vẻ cậu trông ít hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng nếu muốn thật sự hành động thì sức lực trên người vẫn không hề yếu hơn Thiệu Trạm là mấy, nói là “sáp đến” không bằng nói là “xô phải”.

Hứa Thịnh mở mắt, không hề che giấu gì cả nhìn cậu: “Hôn không?”

Hứa Thịnh cắm nhẹ ngón tay vào trong tóc Thiệu Trạm, kéo cậu đến gần mình, không khống chế được mà sinh ra cảm giác mãnh liệt không chân thực. Tiếng sấm và sự hoán đổi thân thể giống như trải qua một giấc mơ kỳ diệu, nhưng giây phút chạm vào Thiệu Trạm, đang lúc răng mối quấn quít, cậu đã cảm nhận được sự chân thực.

Nụ hôn này vẫn không có quy tắc trình tự gì cả.

Hoàn toàn dựa theo bản năng, giọt nước vương trên tóc mái nhỏ xuống, nước mưa lạnh như băng xen lẫn giữa những cái hôn mãnh liệt trẻ trung của hai chàng trai, trượt qua cổ mát lạnh rồi biến mất, cuối cùng làm bùng lên một ngọn lửa.

Hai người đội mưa cả một đường về, cho dù có áo khoác che tạm nhưng vẫn bị ướt hết.

Suýt chút nữa Thiệu Trạm mất hồn trên người cậu, đến khi tay chạm phải vòng eo lạnh ngắt của Hứa Thịnh mới miễn cưỡng khôi phục lý trí, lùi về phía sau một bước: “Đi tắm trước đã.”

Hứa Thịnh mở mắt ra, mũ áo hơi tuột về sau, hoa tai màu đen lộ ra, không hề biết rằng tai mình đã đỏ lừ đến mức không tưởng tượng nổi, vẫn còn định tiếp tục phóng hỏa: “Cùng nhau nhé?”

Thiệu Trạm chạm nhẹ ngón tay lên trán Hứa Thịnh, đẩy cậu ra, sợ cậu cảm mạo: “Đi tắm nhanh lên.”

Lúc này Hứa Thịnh mới ngoan ngoãn, đứng im rồi lùi về sau, dựa lên tường nói: “Ò.”

Hứa Thịnh không mang quần áo mới để thay, dù sao gần đây mặc quần áo của Thiệu Trạm đã thành quen, tắm xong cứ thế để trần thân trên, tóc vẫn còn nhỏ giọt, kéo cửa phòng tắm đi ra: “Quên mang quần áo rồi, tôi muốn mặc áo sơ mi của cậu treo trong tủ quần áo ý.”

Hứa Thịnh có khiếu thẩm mỹ của mình, không phải bộ quần áo nào treo trong tủ của Thiệu Trạm cậu cũng thích mặc, phải chọn lựa hết đấy.

Thiệu Trạm hỏi: “Cái nào?”

Hứa Thịnh: “Cái có cà vạt đen đó.”

Hứa Thịnh rất ấn tượng với cái áo đó, một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng trên đó còn đính một dải cà vạt đen nữa. Lúc cậu lật tủ quần áo tìm kiếm còn nghĩ tại sao Thiệu Trạm lại có kiểu quần áo khoa trương thế này.

Thiệu Trạm tìm mấy phút mới nhận ra đúng cái áo mà Hứa Thịnh muốn mặc: “Đây là đồng phục sơ trung của tôi, cậu thật sự muốn mặc à?”

Chất lượng trường học ở Nam Bình chẳng ra gì nhưng đồng phục lại nổi tiếng là rất đẹp, hai bộ đồng phục, một bộ đồng phục thể dục, một bộ khác là áo sơ mi trang trọng này.

Trung học Nam Bình ít khi nào có những dịp trang trọng nên cậu ít khi mặc chiếc áo này.

Hứa Thịnh nghe được “đồng phục sơ trung” thì lại càng hứng thú hơn.

Cậu nhận lấy áo, cúi đầu xuống cắn chìa khóa mặc áo lên, ngăn cho chiếc chìa khóa không trượt ra đằng sau, đường cong cổ lưu loát đẹp đẽ. Cậu không bận tâm đến việc buộc các dải màu đen ở bên trên áo sơ mi này, mặc cho nó rũ xuống hai bên.

“Bạn học”, Hứa Thịnh cứ mặc bừa áo lên đứng dựa cửa phòng nhìn cậu, cổ áo mở toang, giả bộ như không biết, ra vẻ ngả ngớn bắt chuyện, “Cậu ở lớp nào thế? Làm quen đi.”

Mặc dù Thiệu Trạm ít khi mặc cái áo này nhưng bộ trang phục này có tính đại diện, vẫn gợi về những ký ức hồi sơ trung của cậu. Hứa Thịnh đứng trước mặt cậu như vậy, rất giống bạn học mới chuyển đến ở lớp bên cạnh.

Vẫn là cái kiểu học chả hay, cày chả biết đó.

Ban đầu Hứa Thịnh chỉ đùa thôi, nhưng nói đến đây lại bẻ lái: “Nếu có thể xuyên không, tôi sẽ xuyên qua bảo vệ cho cậu. Ai dám nói cậu một câu, tôi đánh kẻ đó.”

Còn có thể trở thành bạn cậu, người nhà, người yêu, cậu thiếu gì tôi đều muốn cho cậu.

Không cần xuyên không, Thiệu Trạm nhìn cậu nghĩ trong lòng, cậu đã đến rồi.

Hứa Thịnh nhanh chóng nhận ra mặc đồng phục trường cũ của Thiệu Trạm hoàn toàn không phải một quyết định sáng suốt, tay dễ dàng đau, hơn nữa lần này không chỉ tay đau mà chân cũng đau.

Quả thực hai người đã kiềm chế quá lâu, dù sao cũng đã trải qua cuộc sống nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.

Được trở lại thân thể của chính mình một lần nữa, nhìn cái gì cũng thuận mắt hơn, muốn làm gì đó cũng thuận lợi hơn.

Cổ áo Hứa Thịnh vốn đã mở phanh ra, chỉ còn lại mấy cái khuy chưa kịp cài, xương quai xanh lõm sâu xuống lộ ra trọn vẹn, mặc thế này còn kích thích hơn cả so với không mặc. Dải băng đen vì động tác đung đưa mà lay động, một bên quấn trên cổ.

“…”

Cho đến khi chân bị ma sát đến đau cậu mới nhỏ giọng “đệt” một tiếng, khàn giọng nói: “Có thể nhanh lên chút không?”

Thiệu Trạm cúi đầu, đáy mắt âm u không thấy rõ, môi hung hãn chạm lên khóe miệng Hứa Thịnh, nụ hôn của cậu không hề khắc chế được hạ xuống, sau đó lại dời xuống mấy tấc, cách dải băng đen cắn lên cục xương nổi lên trên cổ họng cậu trai một cái: “Bạn học lớp bên cạnh, tốc độ cậu lật mặt không nhận người còn nhanh hơn lật bánh tráng.”

Mới vừa rồi còn gọi anh ơi, bây giờ bản thân thoải mái rồi là mặc kệ luôn.

Cuối cùng Hứa Thịnh phải thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh về nhà, trước khi về còn nhìn vào gương, phát hiện ra trên xương quai xanh đỏ liền một mảng, cậu bất đắc dĩ chỉ có thể kéo dây khóa áo khoác lên cao: “Con mẹ nó, cậu không thể đổi chỗ cắn sao hả?”

Cậu định về nhà nói chuyện vẽ vời với Hứa Nhã Bình một chút, bị Thiệu Trạm làm một trận như vậy, ngay cả nội dung lát nữa về nhà phải nói thế nào với Hứa Nhã Bình cũng quên sạch.

Sau khi Hứa Thịnh đi một lúc, Thiệu Trạm mới nhớ ra còn chưa nói chuyện bại lộ với cậu, lý trí đều đốt cháy trên người Hứa Thịnh, làm gì còn nhớ đến Hứa Nhã Bình nữa.

Đến khi cậu nhớ đến chuyện này, gọi điện thoại cho Hứa Thịnh, bên kia trả lời: “Xin chào quý khách, thuê bao bạn gọi hiện đã tắt máy…

Hứa Thịnh lên xe mới biết máy điện thoại hết pin, may lúc ra khỏi nhà còn nhét ít tiền lẻ trong túi.

Hứa Thịnh không quan tâm lắm chuyện điện thoại hết pin, mỗi ngày cậu đều ở nhà Thiệu Trạm quan tâm tới tình hình trong nhà mình, cũng thường xuyên nhận được phản hồi tự tin của Thiệu Trạm, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến bên Hứa Nhã Bình sẽ xảy ra vấn đề gì. Cho đến khi cậu đẩy cửa vào, đối diện với ánh mắt đầy phức tạp của Hứa Nhã Bình.

“Mẹ, sao mẹ ngồi trên ghế salon vậy?” Hứa Thịnh đổi giày, tóc vừa mới khô, có vài sợi tóc rối bời vểnh lên: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Hứa Nhã Bình đã duy trì tư thế này không đổi từ hôm qua, suy nghĩ rất nhiều điều, cũng có nhiều lời trong lòng muốn nói với Hứa Thịnh, nhưng sáng nay khi ra khỏi phòng ngủ vẫn gặp phải nhân cách thứ hai “Hứa Trạm”.

Hứa Nhã Bình không lên tiếng, quan sát Hứa Thịnh hồi lâu, thấy Hứa Thịnh thì sợ hãi trong lòng. Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Nhã Bình, thiếu niên thu hồi sự gai góc trên người, giọng nói ôn hòa hỏi bà: “Sao vậy?”

Gần như chỉ mất một giây là Hứa Nhã Bình đã xác định được.

Đây là Hứa Thịnh.

Hốc mắt Hứa Nhã Bình đỏ ửng, bà không biết tại sao, chỉ biết là rất muốn khóc, cũng rất muốn ôm cậu một cái như khi còn bé: “Con đã trở lại rồi.”

Một lời hai nghĩa, từ “trở lại” trong lời Hứa Nhã Bình lại khác với cách hiểu “trở lại” của Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh “Vâng” một tiếng: “Đột nhiên trời mưa, trú lại trên đường.”

Cậu không biết lúc sáng ra ngoài Thiệu Trạm dùng cớ gì, chỉ có thể lướt qua.

Hứa Thịnh đang muốn nói: Mẹ, con vẫn muốn vẽ.

Nhưng mà còn chưa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên Hứa Nhã Bình nói một câu: “Mẹ xin lỗi.”

Hứa Thịnh sửng sốt.

Hứa Nhã Bình nghiêng đầu, quệt tay lau nước mắt rất nhanh, làm cho Hứa Thịnh cứ tưởng đây là ảo giác. Giọng Hứa Nhã Bình nghẹn ngào nói: “Nếu vẽ tranh là niềm vui của con, vậy con cứ vẽ đi.”

“…”

Hứa Thịnh cảm thấy đây thật sự là ảo giác, không phải là một sự chân thực.

Hứa Nhã Bình nói tiếp: “Những gì Hứa Trạm nói đều rất đúng, đáng tiếc bây giờ mẹ mới hiểu được.”

Hứa Thịnh hoàn toàn ngu người.

Đợi đã, mẹ nó Hứa Trạm là ai cơ? Sao tự nhiên có một cái tên lạ hoắc không biết từ đâu xuất hiện vậy?

Câu nói “Con vẫn muốn vẽ” kia vừa lên đến mép đã dừng lại.

Cho dù là ai khi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để nói chuyện với phụ huynh, giải quyết những vấn đề còn chưa tháo gỡ được, cuối cùng phụ huynh lại có phản ứng thế này, thì cũng sẽ cảm thấy hết sức ngơ ngác, nghi hoặc.

Hứa Thịnh hoàn toàn không để ý đến câu nói “Nếu vẽ tranh là niềm vui của con, vậy con cứ vẽ đi” mà phản ứng, ngay cả tâm trạng cao hứng vui mừng cũng không có.

Cậu mơ hồ nhận ra được trong cái nhà này đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không biết.

Hứa Nhã Bình nói xong lời cuối cùng, im lặng vài giây mới thử thăm dò: “Nếu con đồng ý, tốt nhất chúng ta vẫn nên đến bệnh viện tâm thần khám một chút.”

Hứa Thịnh nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không.

“Dù sao bệnh này vẫn phải chữa”, Hứa Nhã Bình bình tĩnh nói, “Mẹ đã tìm hiểu trên mạng rồi, có thể đến khoa Tâm thần của bệnh viện hoặc khoa Tâm lý tinh thần.”

Hứa Thịnh phát hiện ra sáng nay cậu bị sấm đánh cũng không có kích động bằng chuyện này: “???”

Cậu bị bệnh gì mà phải đến bệnh viện tâm thần chữa?

Hứa Thịnh định chen vào nói: “Không phải, có phải là…” Nhầm lẫn gì rồi không?

Hứa Nhã Bình: “Mặc dù như vậy có lẽ sẽ không công bằng với Hứa Trạm, nhưng cậu ấy xuất hiện vốn là ngoài ý muốn, bệnh này rất phức tạp. Nếu như cậu ấy vẫn tồn tại sẽ làm ảnh hưởng xấu đến con.”

“…”

Hứa Thịnh hoài nghi người bị sấm đánh không phải cậu và Thiệu Trạm mà là mẹ cậu.

“Mẹ”, cuối cùng Hứa Thịnh bắt được chữ “Trạm”, hoảng hốt đứng dậy, “Điện thoại hết pin, con về phòng sạc đã.”

Sau khi điện thoại được sạc pin, mười mấy giây sau, trên màn hình mới hiển thị hình nền khởi động máy.

Trong đầu Hứa Thịnh rối loạn, nhập mật khẩu sai đến mấy lần.

Đến khi cậu mở được máy, lúc này mới đọc được tin nhắn Thiệu Trạm gửi một tiếng trước: Hôm qua mẹ cậu phát hiện ra tôi không phải cậu.

Đằng sau vẫn còn một cái nữa.

-Tôi nói tôi là nhân cách thứ hai của cậu.

Hứa Thịnh: “…”

Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?

Trước mắt Hứa Thịnh tối sầm.

Trước khi về nhà cậu còn tưởng rằng nhiệm vụ trắc trở nhất tiếp theo chính là thuyết phục mẹ cậu, hoàn toàn chẳng thể ngờ nhiệm vụ cuối cùng mà Thiệu Trạm để lại cho cậu lại là giả bộ bị thần kinh.

Cậu còn có thể làm gì khác sao? Cậu chỉ có thể nhận bản thân mình bị bệnh thần kinh thôi.

Hứa Thịnh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt trở lại phòng khách: “Chuyện của Hứa, Hứa Trạm, mẹ biết cả rồi à?”

Hốc mắt Hứa Nhã Bình lại đỏ: “Mẹ xin lỗi, mẹ không biết, mẹ đây là vì muốn tốt cho con, cho nên mẹ không ngờ là——–”

Hứa Thịnh nghĩ thầm, mẹ nó chứ con cũng đâu có ngờ được.

Hứa Thịnh lựa lời nói: “Thật ra Hứa Trạm là nhân cách thứ hai, con thật sự không biết… Nhưng con cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn, không cần phải đến bệnh viện tâm thần đâu.”

Hứa Nhã Bình khăng khăng: “Không được, vẫn phải đến khám. Mẹ nói con nghe, trên mạng nói loại bệnh này nếu không xử lý tốt, nhân cách thứ hai sẽ chiếm lấy nhân cách chính chủ đấy. Con sẽ vĩnh viễn ngủ say trong cơ thể này.”

“…”

Vì vấn đề đến bệnh viện tâm thần, Hứa Nhã Bình và Hứa Thịnh lại bàn bạc một lần nữa.

Hứa Thịnh chỉ có thể kiên trì giải thích “Hứa Trạm đã nói với con sẽ không bao giờ trở lại nữa“, cuối cùng hai người giao ước nếu lần sau Hứa Trạm lại xuất hiện sẽ phải đến bệnh viện khám.

Hứa Nhã Bình: “Nếu lần sau cậu ấy xuất hiện, chắc chắn con phải đi bệnh viện đấy.”

Lần đầu tiên Hứa Thịnh trải nghiệm cảm giác làm bệnh nhân tâm thần, cậu khó khăn nói: “…Được.”

Mặc dù Hứa Nhã Bình lo lắng cho sức khỏe của Hứa Thịnh nhưng vẫn rất tò mò về “Hứa Trạm”: “Ngay cả chữ viết của nhân cách thứ hai cũng không giống con sao? Thành tích cũng không giống? Mẹ đã xem qua bài thi của cậu ấy rồi, hình như thành tích rất tốt đó.”

Hứa Thịnh không biết nói thế nào: “Cũng được.”

Hứa Nhã Bình cảm thán thế giới này thần kỳ: “Vẽ tranh cũng phải nhìn thành tích lớp văn hóa, con tụt hạng nhiều như vậy, thành tích của con bây giờ————-”

Hứa Nhã Bình đột phá ý tưởng, thuận miệng hỏi: “Lúc thi cử có thể gọi Hứa Trạm ra thi không?”

Hứa Thịnh: “…”

Khả năng là không được đâu.

Đến khi Hứa Thịnh về phòng, trái tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống. Cậu định tìm Thiệu Trạm hỏi kỹ xem rốt cuộc nhân cách thứ hai đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vừa quay người thì thấy rất nhiều đồ đạc trên bàn học đã được sắp xếp lại gọn gàng.

Có một ngôi sao gấp bằng giấy được đè trên bài thi.

Nếp gấp vô cùng gọn gàng, giống như là cố ý dùng thước đo trước, ngay ngắn đến mức công trình ngôi sao giấy này giống như một công thức tiêu chuẩn của Toán học vậy.

Hứa Thịnh ngẩn người, thầm nghĩ là Thiệu Trạm để lại cho cậu sao?

Chất liệu giấy thông thường, thậm chí còn nhìn rất quen mắt. Hứa Thịnh vừa liếc qua là nhớ đến Mạnh Quốc Vĩ rất thích dùng loại giấy này bảo bọn họ ngồi trong lớp viết về cảm nhận cuộc sống và kế hoạch tương lai, cậu luôn nộp giấy trắng.

Mạnh Quốc Vĩ, cảm nhận cuộc sống, kế hoạch tương lai.

Những từ này đặt chung một chỗ lại khiến tâm trạng kỳ diệu khó có thể dùng lời diễn tả được đột nhiên xông tới. Cậu đặt ngôi sao giấy kia trong lòng bàn tay, ma xui quỷ khiến lại mở nó ra.

Đang gỡ ra được một nửa, trước mặt xuất hiện chữ viết bằng bút máy đen.

Chỉ là viết quá ẩu, chỉ có nửa nét chữ thì hoàn toàn không nhìn ra được là cái gì.

Nhưng Hứa Thịnh đoán được câu trả lời.

Cậu gỡ hết ngôi sao ra, cuối cùng thật sự là một tờ giấy nháp được gập thành một dải băng giấy dài, ngay chính giữa tờ giấy nháp là một dòng chữ: Học viện Mỹ thuật Trung Ương.

Ký ức quay trở lại mùa hè, quạt gió cứ không ngừng quay trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, sau khi từ căn cứ Lục Châu về, Mạnh Quốc Vĩ đã đứng trên bục giảng nói: “Tiết này chúng ta tĩnh tâm, viết văn tại lớp, đề bài là ‘Ước mơ của tôi‘…

Trừ làm văn ra, hôm nay còn thêm một phần đặc biệt. Viết tên ngôi trường trong mục tiêu của các em, chờ đến khi tốt nghiệp, tự nhìn lại xem mình đã thực hiện được mục tiêu hay chưa.

Lúc đó cậu đã gục xuống bàn định ngủ, bài văn cũng không làm, trước khi ngủ đã cầm bút viết sáu chữ lên giấy.
Cái áo đồng phục Nam Bình cũng dễ hình dung thôi:> Cũng khá phổ biến ở Việt Nam, trai đẹp mặc sơ mi trắng nữa thì đúng là cực phẩm =)))

_-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play