Tối hôm đó, bầu trời lặng lẽ trút một trận mưa xuống thành phố C, tiếng sấm âm ỉ.
Trên giường Thiệu Trạm có mùi hương thoang thoảng, giống như hương bạc hà mát lạnh, trước khi ngủ Hứa Thịnh nhắn tin với Thiệu Trạm một lúc, sau đó được mùi hương này bao trùm, đêm nay mơ một giấc mộng.
Cậu nằm mơ thấy một năm trước, trời cũng mưa như thác đổ.
Nhiều năm qua, Hứa Thịnh và Hứa Nhã Bình chỉ vì chuyện vẽ vời mà tranh cãi bao lâu, cho dù có cãi nhau kịch liệt thế nào, Hứa Thịnh vẫn sẽ dùng cách của mình dỗ dành bà. Lúc cãi vã cậu trai rất kiên quyết, cố chấp, thế nhưng dáng vẻ quỳ một chân trên đất đưa hoa tới lại rất ôn nhu. Cậu âm thầm giấu đi vết thương lòng, cuối cùng thở dài, nhượng bộ trước sự “kỳ vọng” và “khống chế” của Hứa Nhã Bình.
Thật ra Hứa Nhã Bình không dám khóc trước mặt Hứa Thịnh, cho dù bà có hiếu thắng theo thói quen hơn nữa, thế nhưng trong nháy mắt bó hoa kia xuất hiện trước mặt, mọi sự áp lực đã đánh tan lý trí: “Cảm ơn con, rất đẹp. Mẹ rất thích.”
Không có ai làm cha mẹ từ khi sinh ra cả, làm một người phụ nữ khó tránh khỏi xung đột với các quan niệm, cũng không phải sự kiện nào cũng có thể nhanh chóng tìm được phương pháp giải quyết hợp lý.
Sau khi Hứa Thịnh điền nguyện vọng vào ký túc xá của Lục Trung, Hứa Nhã Bình bận rộn công việc, cộng thêm chế độ giáo dục của Lục Trung Lâm Giang là hình thức quản lý khép kín, cũng không cảm thấy bất thường, bà sẽ không nuông chiều con cái: “Ở ký túc xá cũng tốt, tuổi này của con nên tự lập, phải học cách tự sắp xếp thời gian và kế hoạch cho bản thân.”
Hứa Thịnh nói đùa: “Con không ở nhà, mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó.”
Hứa Nhã Bình cười: “Nói cái gì vậy? Mẹ là mẹ con hay con là mẹ?”
Liên lạc trao đổi giữa hai người giảm bớt, cũng tránh xảy ra xung đột.
Cho nên Hứa Nhã Bình vẫn cảm thấy quan hệ giữa mình và Hứa Thịnh không tệ, trừ vấn đề thành tích của Hứa Thịnh ra, còn có…chuyện vẽ vời.
Giấc mộng này của Hứa Thịnh không hề logic, dòng thời gian bắt đầu từ bó hoa kia quay về, cuối cùng dừng lại ở khung cảnh ngoài cửa sổ, bầu trời trút nước mưa ồ ạt xuống, cùng với tiếng sấm vang lên xa xa phía chân trời.
Sấm sét lóe lên, trong màn đêm u tối bị rạch ra một tia sáng như ban ngày, dường như muốn chém bầu trời thành hai khúc.
Ngày hôm đó cậu cất tất cả mọi thứ có liên quan đến hội họa khóa vào trong kho, cuối cùng chìa khóa kho không chịu vứt đi mà treo lên cổ bằng một sợi dây đen, giấu ở trong ngực. Cậu nằm trên giường, trước khi ngủ trong đầu lướt qua một suy nghĩ: Nếu như có thể lựa chọn, cậu không là Hứa Thịnh có được không?
Thiệu Trạm cũng nằm mơ.
Có thể đã quá lâu không gọi tiếng “Mẹ”, cậu mơ thấy ngày mà mẹ cậu rời đi.
Sau đó lại nằm mơ thấy xe cảnh sát, mơ thấy tiếng mưa rơi rả rích.
Ngay sau đó, hình như cậu nghe thấy một câu nói, câu nói kia mơ hồ nghe không rõ, thứ duy nhất có thể nhận ra được———-đây chính là giọng của cậu.
Nếu như có thể lựa chọn, cậu không là Thiệu Trạm có được không?
Đây chẳng qua chỉ là một suy nghĩ lướt qua trong nháy mắt, ý nghĩ này nhanh chóng biến thành một câu hỏi khác: Không là Thiệu Trạm như lời cậu, vậy cậu có thể biến thành ai? Muốn trở thành người thế nào?
Giống như mỗi người đều từng nghĩ đến những điều vô nghĩa: Trên thế giới này liệu có một tôi khác không? Nếu như có, bây giờ cậu ta đang sống cuộc sống thế nào?
Ngày hôm sau Hứa Thịnh tỉnh lại mới nhận ra tối hôm qua mưa, cậu vò tóc, nội dung giấc mơ đã không còn nhớ rõ, cẩn thận hồi tưởng lại hình như thật sự nghe được tiếng sấm. Cậu nhìn qua ô cửa sổ, thấy khung cảnh đường phố ướt nhẹp bên ngoài.
-Dậy chưa?
-Tối hôm qua mưa đấy.
Hứa Thịnh nhắn tin xong cho Thiệu Trạm, cầm ô xuống tầng mua đồ ăn sáng. Gần đó có một tiệm ăn sáng bài trí đơn giản, không khí chợ búa đập thẳng vào mặt. Giờ này chính là giờ ăn cao điểm, dù bên ngoài đã tăng thêm mấy bộ bàn ghế nhưng vẫn có người phải đứng chờ.
Hứa Thịnh đứng bên cạnh chờ cũng không cảm thấy nhàm chán, giống như khi kí họa cần quan sát, theo thói quen cậu lướt ánh mắt bắt lấy khung cảnh. Chủ tiệm ăn sáng là một đôi vợ chồng, ước chừng năm mươi tuổi, tướng mạo chất phác.
Đợi bên ngoài một lúc thì có một bàn đứng lên tính tiền rời đi, Hứa Thịnh mới ngồi xuống gọi đồ: “Hai cái bánh bao, một phần tào phớ, cảm ơn.”
“Tám đồng.”
Sau khi Hứa Thịnh trả tiền, đúng lúc Thiệu Trạm nhắn tin trả lời.
S: Dậy rồi.
Hứa Thịnh: Mẹ tôi đâu?
S: Nói là cuối tuần tăng ca, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, để lại tờ giấy.
Hứa Nhã Bình thường xuyên tăng ca, bây giờ ở nhà một mình lại là chuyện tốt, sợ nhất là bà cứ ở nhà mãi đối mặt với Thiệu Trạm, dễ dàng lộ tẩy.
Hứa Thịnh: Vậy thì tốt, cậu muốn có thể đi loanh quanh xem sao. Gần đó có vài phòng trưng bày cũng không tệ lắm.
S gửi tới một bức ảnh, đó là giao diện khung chat giữa cậu và “bản thân——”
Hứa Thịnh: ?
S: Hôm qua cậu chạy nhanh quá, chưa kịp hỏi.
S: Đổi chú thích khi nào vậy?
Hai chữ kia là do Hứa Thịnh tự đổi, đương nhiên là cậu nhớ. Trước đây cứ nghĩ chú thích này chỉ có một mình bản thân nhìn thấy, bây giờ hoán đổi thân phận cho nhau, đối tượng được chú thích tự đọc được khó tránh khỏi có hơi xấu hổ.
Hứa Thịnh vượt qua nỗi xấu hổ trong lòng, trả lời: Bạn trai, có vấn đề gì sao?
Tại sao lại có vấn đề được? Vấn đề duy nhất của hai người bây giờ chính là muốn dùng thân phận chính mình tiếp xúc với đối phương. Hứa Thịnh nhìn đồng hồ, nhận ra kỳ nghỉ mới trôi qua nửa ngày, chờ tiếng sấm lần kế tiếp vang lên không biết đến khi nào nữa.
Hứa Thịnh nhắn tin một lúc thì đặt điện thoại xuống ăn sáng, ban đầu còn cảm thấy bình thường, mãi đến khi có một vị khách cũng ăn bữa ăn giống cậu, rõ ràng người nọ là khách quen: “Mười đồng, tôi đưa hết cho bà chủ đó. Được rồi, không làm phiền ngài thối lại đâu.”
Hứa Thịnh cúi đầu nhìn phần của mình, tám đồng, lại còn được tặng thêm một ly sữa đậu nành.
Hứa Thịnh: Dì bán ăn sáng tiệm dưới tầng nhà cậu đối xử với cậu rất tốt.
Hứa Thịnh đánh chữ xong, thấy bà chủ đang khom người lau bàn, vì vậy cầm cái thìa trong tay cười với bà. Bà chủ biết bình thường “Thiệu Trạm” thật sự rất kiệm lời, bà đau lòng cho cảnh ngộ đứa nhỏ này, hết sức giúp đỡ. Lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này chủ động chào hỏi, có phần luống cuống xoa tay: “Ăn được không con? Có muốn ăn thêm chút gì không?”
Hứa Thịnh: “Không cần đâu dì, ăn rất no. Bánh bao rất ngon, dì làm còn ngon hơn tiệm ăn sáng ngoài trường nhiều.”
Chỉ bằng vài câu nói ngắn ngủi, bà chủ hận không thể đưa thêm đồ ăn cho cậu.
Thiệu Trạm không biết cậu dựa vào đâu mà kết luận như vậy.
S: Sao?
Hứa Thịnh: Giảm giá, còn thêm sữa đậu nành, cậu không biết à?
Thiệu Trạm đang ngồi trước bàn học làm bài thi, đọc tin nhắn một lúc mới nhớ ra vẻ ngoài bà chủ tiệm ăn sáng ra sao. Đúng là cậu hay tới tiệm nhà đó, nhưng hình như chưa từng nói quá được mấy câu, càng chưa nói tới có ấn tượng gì.
Có sự khác biệt trong cách mỗi người nhìn nhận và đánh giá, Thiệu Trạm thuần túy thuộc tuýp người sống lí trí.
Ăn sáng thật sự chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng qua cái nhìn của Hứa Thịnh lại nhìn ra được một khía cạnh khác.
Sau khi Hứa Thịnh ăn xong, cậu định trở về làm bài tập một lát. Cậu không quen thuộc với nơi này, muốn chơi cũng không có chỗ để cậu giết thời gian, không bằng về nhà làm bài tập, còn có thể gọi video cho Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh đặt bừa điện thoại ở bên cạnh, cũng không để ý nhìn từ góc độ đó chỉ có thể thấy được nửa cây bút.
“Đang làm bài thi môn gì đấy?” Thiệu Trạm hỏi.
Một bên Hứa Thịnh đeo tai nghe, dây tai nghe rất dài vòng qua bên cạnh tay: “Toán học.”
“Tại sao không thích những môn khác?” Đột nhiên Thiệu Trạm hỏi.
Hứa Thịnh ngẩn người, muốn nói không có tại sao gì cả.
Thiệu Trạm không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, hướng dẫn từng bước: “Có những lúc cậu bài xích với các môn học. Cậu đã từng nghĩ tới điều này chưa, chỉ là cậu chưa tìm được phương pháp phù hợp với mình thôi.”
Hứa Thịnh: “…” Tại sao lại như thế?
Thiệu Trạm: “Hứng thú học tập có thể nuôi dưỡng.”
Hứa Thịnh: “Bạn trai, là thế này. Mạng bên chỗ tôi không được tốt lắm.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “Bây giờ đỡ hơn rồi, cậu đổi đề tài nói tiếp nào.”
Thiệu Trạm bị Hứa Thịnh lừa một phen dở khóc dở cười, cuối cùng cậu thở dài, nghĩ thầm Toán học thì Toán học, ít nhất cũng có một môn vực dậy được rồi.
Hứa Thịnh làm đề giữa chừng, lúc Thiệu Trạm lật sách giảng trước kiến thức Toán học của kỳ sau lớp 11 cho cậu, tiếng chuông cửa reo lên———-
“Chẳng phải nhà cậu không có ai sao?” Hứa Thịnh đặt bút xuống, “Ai thế nhỉ?”
Thiệu Trạm cũng không rõ: “Có thể là giao hàng nhanh.”
Hứa Thịnh cũng cảm thấy khả năng là giao hàng khá lớn, không hề nghĩ nhiều, tháo tai nghe ra đứng dậy đi mở cửa. Vừa mở cửa ra, bên ngoài là một đứa trẻ đang trợn mắt.
Tên nhóc đứng ngoài cửa chỉ cao đến bả vai cậu, tóc cạo rất ngắn, nhưng đôi mắt rất to.
Hứa Thịnh: “Cậu…” Giao hàng nhanh hả?
Dáng vẻ trông cũng không giống lắm.
Hứa Thịnh muốn hỏi cậu là ai, một giây kế tiếp nghiêm túc nuốt mấy chữ này ngược trở vào, biến thành một câu hỏi ậm ờ: “Cậu tìm tôi có chuyện gì à?”
Nam sinh này rõ ràng sợ cậu, do dự vài giây mới rụt rè gọi cậu: “Anh họ.”
“À”, Hứa Thịnh phản ứng rất nhanh, biết lắng nghe đáp một tiếng, “Em họ.”
Hóa ra là em họ, không thấy Thiệu Trạm nhắc đến, chắc là bình thường cũng không có tới đây nhiều.
Chỉ là một tên nhóc, cậu vẫn dọa được, vấn đề này không to tát.
Hứa Thịnh nghĩ ngợi, tỉnh bơ liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, tranh thủ chửi mình một câu: Tại sao không mang điện thoại ra ngoài chứ?
Ban đầu em họ chỉ cảm thấy Thiệu Trạm khó gần, trong trí nhớ luôn là dáng vẻ lạnh như băng, trông còn kinh khủng hơn cả giáo viên, trước đây từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết giáo bá, sau đó thành tích còn cao, đã từng có cơ hội tiếp xúc thân mật với Thiệu Trạm, nhưng dù sao khi lớn lên vẫn có khoảng cách: “Mẹ em bảo em qua hỏi, hỏi anh chút xíu. Trưa hôm nay anh có qua nhà em ăn, ăn cơm không? Mẹ em còn đặc biệt hầm gà, canh gà.”
Hóa ra còn bị nói lắp…
Vốn dĩ Hứa Thịnh cũng không muốn đáp ứng, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nhưng nam sinh này vừa nói xong nửa câu sau, cậu không nỡ từ chối ý tốt của bề trên: “Em đợi một lát.”
“Anh thì…” Phải mượn cớ về phòng ngủ, Hứa Thịnh linh động, “…Anh nhớ ra có đồ muốn tặng em.”
Em họ: “?”
Hứa Thịnh về phòng ngủ, cuộc gọi video còn chưa kết thúc, cậu giơ tay lên đưa gần màn hình lại hỏi: “Em họ cậu tìm cậu đó, nói cô của cậu đặc biệt hầm canh gà cho cậu. Em họ cậu còn nói lắp nữa, nhưng mà chuyện này không quan trọng. Tôi có thể đi không?”
Rõ ràng Thiệu Trạm cũng không ngờ em họ đến.
Quan hệ giữa cậu và gia đình em họ không thể nói là quá thân thiết, nhưng chắc chắn không xấu, thỉnh thoảng vẫn hay qua, duy trì quan hệ khá hài hòa. Vào kỳ nghỉ khi mà em họ vừa mới lên sơ trung, cậu còn từng bổ túc cho nó một khoảng thời gian.
Dù sao người ta đã tìm tới tận cửa, từ chối vẫn không ổn lắm: “Có thể, nói ít là được, chắc bọn họ sẽ không hỏi gì nhiều đâu.”
Hứa Thịnh: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Hứa Thịnh ghi nhớ thông tin ngắn gọn: “Em họ cậu tên gì?”
Thiệu Trạm: “Trương Bằng Vũ.”
Trương Bằng Vũ đợi ở phòng khách mấy phút, thật sự cậu không ngờ thái độ của anh họ từ trước đến giờ là thế mà lại còn chuẩn bị quà cho cậu.
Hứa Thịnh quét mắt cả căn phòng, cũng không có đồ gì gọi là “quà tặng” được cả, đang lo lắng phải làm sao thì thấy trong cặp sách của Thiệu Trạm có một bộ đề “Ngân hàng câu hỏi“, chính là cái thứ mà cậu đã mua cho Thiệu Trạm khi còn theo đuổi cậu ấy. Sau đó Thiệu Trạm còn định nhường lại bộ đề này cho cậu.
Vì vậy mấy phút sau, Trương Bằng Vũ thấy anh họ đi ra khỏi phòng ngủ, chân thành nhét vào tay cậu một bộ đề “Ngân hàng câu hỏi” thật dày, cầm tay cậu ta hàn thuyên: “Bằng Vũ, chúng ta đã lâu không gặp mặt.”
Tay Trương Bằng Vũ run lên.
Hứa Thịnh: “Thật ra trong lòng anh họ vẫn luôn nhớ đến em, em nhìn thử xem bộ đề này em có thích không?”
Trương Bằng Vũ: “Cái này…”
Ánh mắt cậu em họ rơi vào dòng chữ nhỏ phía dưới “Ngân hàng câu hỏi“: Dành cho học sinh cao trung.
Đây là đề dành cho học sinh cao trung mà!
Không thấy trả lời, Hứa Thịnh dừng lại một giây nói tiếp: “Em đừng coi thường nó là đề của học sinh cấp ba, điều quan trọng nhất trong việc học là gì? Là việc rèn được tính tự giác, có ý thức học tập, chuẩn bị trước nội dung bài học của cao trung rất có ích với em.”
Anh họ là học thần.
Những gì anh họ nói phải chính xác.
Mặc dù “quà tặng” này đúng là không ngờ, còn trực tiếp nhảy cấp, nội tâm Trương Bằng Vũ vẫn cảm động sâu sắc, thậm chí cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh họ đã…gần gũi hơn tí.
Nhắc mới nhớ, hôm nay cảm thấy anh họ thân thiết hơn rất nhiều, so với trước đây luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
Ban đầu Hứa Thịnh chỉ nghĩ trong lòng qua ăn một bữa, ăn xong lại về, cho nên không quan trọng lắm chuyện đến nhà em họ ăn cơm.
Trong lòng nghĩ nhiệm vụ này vô cùng thoải mái.
Trên thực tế đúng là rất thoải mái, buổi trưa lúc Hứa Thịnh qua, một người phụ nữ ra mở cửa, tóc xoăn, búi tóc sau ót, tướng mạo giản dị, gương mặt không son phấn: “Tiểu Trạm tới rồi à?”
Hứa Thịnh gọi: “Cô.”
Cô của Thiệu Trạm rất yêu thương đứa nhỏ này, dù sao cũng nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, nhưng mấy năm nay Thiệu Trạm đóng lại cánh cửa lòng rất chặt.
Cậu nhanh chóng dùng cách của mình tự trưởng thành, bình thường những lúc không đi học thì đi làm thêm, cũng nghe giáo viên nói cậu không học tập cho tốt, suốt ngày đánh nhau…
Cô chỉ có thể tranh thủ kỳ nghỉ gọi cậu qua nhà ăn bữa cơm, chăm sóc một chút: “Đúng lúc quá, cô vừa mới hầm xong canh gà…”
Tài nấu nướng của cô Thiệu Trạm không tệ, Hứa Thịnh uống đến hai chén canh gà lận.
Khi đang uống dở chén canh thứ hai, Hứa Thịnh đang nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ xem lát nữa nên đánh bài chuồn thế nào, nhưng cô Thiệu Trạm ngồi đối diện trên bàn ăn siết chặt khăn giấy trong tay, mở miệng nói: “Thật ra lần này cô có một yêu cầu quá đáng.”
Hứa Thịnh: “?”
Cô Thiệu Trạm: “Bằng Vũ thi cuối kỳ không tốt lắm, lần trước lúc nó lên sơ trung, chẳng phải con từng bổ túc cho nó sao? Lúc thi nó đứng thứ ba trong lớp, bây giờ càng học càng sa sút, thành tích trượt đến thứ 38 rồi… Cô cũng không biết chữ, con có thể giúp nó bổ túc thêm không?”
Hứa Thịnh nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.
Bổ túc cái gì cơ?
Dạy bù á?
Người cô này vừa khai cuộc đã cho cậu “bay màu” chỉ bằng một câu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT