“Phần thi đấu tập thể, ngôi trường giành được chiến thắng là———-Lục Trung Lâm Giang!”

“Lục Trung Lâm Giang với thành tích 50 điểm đã giành được hạng nhất phần thi tập thể. Nhà ăn của trường đã cung cấp bữa trưa cho các trường khác. Chúng ta nghỉ giữa giờ, nửa trận sau sẽ bắt đầu phần thi đấu cá nhân. Buổi chiều lúc 1 giờ 30 phút.”

Sau khi thông báo xong về phần thi buổi chiều, khán giả bắt đầu rời khỏi sân.

Các bạn học ở tầng một bắt đầu rút lui ra bên ngoài, ngay sau đó người trên tầng hai của khán đài cũng chậm chạp di chuyển theo.

Thí sinh dự thi vẫn đi lối đi chuyên dụng, rèm đỏ kéo vào che mất lối đi, thí sinh của Anh Hoa dẫn đầu rời khỏi sân.

“Đoàn ca, đi, chúng ta vẫn còn nửa trận sau”, thí sinh Anh Hoa vỗ vai đội trưởng, “Hơn nữa trận này thua cũng không sao. Phe đối phương cũng chỉ may mắn hơn chúng ta hai đề mà thôi, chúng ta phải thận trọng vững vàng.”

Mặc dù Đoàn Diệu Thắng giành lại được 30 điểm nhưng sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Cậu ta cũng rất giỏi, nỗ lực gắng sức cả một năm, lúc trở lại muốn đoạt hạng nhất———–chỉ là không nghĩ tới đối thủ cũng trở nên mạnh hơn, mặc dù nghe thì chỉ hơn nhau có hai đề, nhưng tổng cộng mười đề, một mình Thiệu Trạm đã lấy được một nửa số điểm.

Ba đề của Anh Hoa, Đoàn Diệu Thắng chỉ lấy được hai đề, một đề còn lại là do đồng đội nhấn chuông.

Càng khiến người ta bí bách suy sụp chính là trong toàn bộ quá trình, Thiệu Trạm hoàn toàn không dùng nháp!

Đoàn Diệu Thắng tự đánh giá năng lực của mình đã là top đầu của Anh Hoa, phần lớn câu hỏi để cậu ta tính nhẩm cũng không phải không được, nhưng đề thi của thi đấu vòng tròn có lượng tính toán khổng lồ, tính nhẩm gần như không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.

Thiệu Trạm đã mạnh đến thế sao?

Trình độ mạnh mẽ của đối thủ khiến Đoàn Diệu Thắng kinh hãi!

Cậu ta giỏi đến như vậy?!

Hứa Thịnh không hề biết những chuyện này, không biết mình bây giờ đang ở trong thân xác của Thiệu Trạm, phong thái nhàn nhã xoay bút ổn định trong phần thi tập thể đã làm mù mắt tất cả mọi người, chôn thành hạt giống sợ hãi vào trong lòng bọn họ.

Trước khi đi, Đoàn Diệu Thắng nhìn Hứa Thịnh một cái: “Cậu chờ đấy, phần thi đấu cá nhân buổi chiều chưa chắc tôi sẽ thua cậu đâu.”

Hứa Thịnh không nhường chút nào, mắt cong cong: “Được, tôi chờ.”

Giả bộ mãi Hứa Thịnh cũng cảm thấy đói, nhất là sau khi chống đỡ phần thi đấu tập thể, tiếp theo mới là phần quan trọng nhất, phần thi cá nhân cậu và Thiệu Trạm còn chưa biết làm thế nào: “Cùng đi ăn cơm không?”

Thiệu Trạm vừa “ừ” một tiếng, Cố Diêm vương không kiềm chế được sự vui sướng đi từ khán đài tới: “Tốt đó! Thiệu Trạm, duy trì như thế, trạng thái hiện tại của em vô cùng tốt, thầy biết năm nay chắc chắn hạng nhất vẫn là Lâm Giang chúng ta!”

Hứa Thịnh: “…”

Cố Diêm vương lại vui vẻ nói: “Thả lỏng tinh thần, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi cho khỏe nhé, buổi chiều xem em thể hiện.”

Ngài đừng nóng vội cao hứng, buổi chiều có thể sẽ chết đó.

Hứa Thịnh nghĩ thầm trong lòng.

“Buổi chiều làm thế nào?” Lúc rời khỏi sân, thừa dịp Cố Diêm vương không chú ý, Hứa Thịnh không nhịn được hỏi, “Còn có cậu…”

Hứa Thịnh nói đến đây thì dừng lại, sau đó “khụ khụ” một tiếng mới nói tiếp: “Cậu viết đáp án lên tay tôi làm gì?”

Thiệu Trạm không đáp, chàng trai đi sau lưng cậu, cả người lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn về phía cậu hoàn toàn không như vậy: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Hứa Thịnh nói không ra lời.

Cậu cũng không thể nói, tôi cảm thấy cậu đang đùa giỡn tôi.

Khoảng thời gian gần đây, Hứa Thịnh không khống chế được bản thân———-Là do cả một đoạn thời gian rất dài đến bây giờ vẫn cứ luôn không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ, lưỡng lự đối với Thiệu Trạm, thậm chí dần dần sẽ suy nghĩ nhiều rồi vô căn cứ nảy ra một vài suy nghĩ ngoài ý muốn.

Một lúc lâu sau, Thiệu Trạm nói: “Tiết kiệm thời gian.”

Như vậy mà tiết kiệm thời gian hơn so với viết hả?

Lời nói dối nhảm nhí thế này cũng không biết có người tin hay không.

Thiệu Trạm cũng không tin mình, cậu chỉ muốn đến gần Hứa Thịnh hơn. Thậm chí là, gần hơn một chút nữa.

Hứa Thịnh đương nhiên cũng không tin, nhưng còn chưa kịp để cậu tiếp tục nghĩ sâu hơn, một cái đầu ló ra: “Báo———-”

Từ lối đi ra ngoài, bạn học lớp 7 vốn phải rời đi trước hóa ra vẫn chưa đi, cũng đang chờ ở cửa lối đi sau.

Hầu Tuấn cầm đầu, mấy người thấy bọn họ liền vây lại xung quanh.

Hầu Tuấn: “Báo cáo, hôm nay bác gái ở nhà ăn nấu cơm đạt tiêu chuẩn cao rõ rệt. Tôi cũng hoài nghi không biết có phải trường mình đổi đầu bếp hay không. Nếu bình thường có thể duy trì trình độ này, mấy quán cơm ở ngoài trường kiểu gì cũng phải đóng cửa sớm cho khỏe.”

Hứa Thịnh ngạc nhiên: “Sao mấy cậu ở đây?”

Đàm Khải: “Chờ ăn cơm với hai cậu chứ sao. Tiện thể Trạm ca vừa rồi ở trên sân khấu thật sự là đẹp trai muốn chớt, bấm chuông như thế tôi cũng phải nổi da gà.”

Hứa Thịnh: “Quá khen quá khen.”

Hầu Tuấn thân là lớp trưởng, không chỉ đơn giản là chờ một ai đó, cậu ta đã sắp xếp xong mọi thứ rất rõ ràng: “Tôi bảo Tự Cường đến nhà ăn sớm cướp đùi gà cho hai người rồi. Cậu ấy chạy nhanh, chúng ta quay về là có thể đi ăn luôn. Thịnh ca cũng phải bồi bổ, không có công lao cũng có khổ lao, trấn an khí thế không phải tệ.”

Thiệu Trạm cả quá trình đều ngồi giải đề: “…”

Cơm nước ở nhà ăn đúng là ngon hơn không ít.

Đoán chừng là do hôm nay có học sinh của ba trường khác nữa cũng tới đây ăn cơm, rốt cuộc trong canh sườn cũng có sườn, không phải thịt băm mà là một khối sườn lớn to đùng đầy thịt!

Học sinh Lục Trung mừng rỡ, vui sướng ngây ngất.

Nhất là Viên Tự Cường, lúc bọn họ đến Viên Tự Cường đang ăn: “Cơm trường mình hôm nay tôi có thể một hơi ăn hai bát.”

Hứa Thịnh không lạc quan được như bọn họ.

Cơm này có ngon hơn nữa, ăn vào miệng cũng giống như nhai nến.

Cậu và Thiệu Trạm đều biết, mấu chốt của thi đấu vòng tròn đều nằm ở phần thi cá nhân kế tiếp.

“Ăn ít vậy?” Thiệu Trạm hỏi.

“Nghĩ đến thi đấu cá nhân là không có khẩu vị.” Hứa Thịnh nói.

Mặc dù Hứa Thịnh đói nhưng thật sự cơm chưa ăn được bao nhiêu.

“Phần thi cá nhân nửa trận sau, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Thiệu Trạm cũng lo lắng, nhưng phần thi đấu cá nhân chỉ đành nghe theo số trời, nghĩ thế nào đi chăng nữa đều không có tác dụng.

Cậu còn nói: “Cũng đã thi được hạng hai từ dưới lên rồi, còn chuyện gì mà không xảy ra được.”

Hứa Thịnh: “…” Mẹ nó cậu nói cũng có lý.

Sau giờ cơm được nghỉ trưa một tiếng.

Chỉ được một lát, người xem đã lục tục vào sân, phần thi đấu cá nhân nửa trận sau chính thức bắt đầu.

“Mời các bạn học trở lại vị trí xem thi đấu giữ yên lặng, chờ đợi phần thi cá nhân”, Lục Trung Lâm Giang được hạng nhất phần thi tập thể, bình luận viên lão Diệp vô cùng hân hoan, giọng bình luận cũng không khỏi cất cao, “Quy tắc của phần thi cá nhân nửa trận sau như sau, thời gian thi đấu là 120 phút, trong thời gian quy định trả lời xong câu hỏi, thí sinh có số điểm cao nhất giành chiến thắng.”

“Thí sinh dự thi cấm không được mang theo những đồ dùng không liên quan đến thi đấu, cấm châu đầu ghé tai, cấm ăn gian…”

Bình luận viên đọc xong quy định thi đấu, còn nói: “Hai vị trọng tài sẽ đứng trên sân khấu chú ý cẩn thận động tĩnh của các thí sinh, đừng ôm bất kỳ một tia may mắn nào trong lòng.”

Trước khi Hứa Thịnh vào sân, trên khán đài đã vô cùng nhiệt.

Thắng lợi nửa trận trước khiến tất cả học sinh Lục Trung Lâm Giang rơi vào trạng thái điên cuồng, tập thể cùng nhau hô to: “Học thần! Học thần!”

“Học thần quán quân lần hai!!!”

“Hạng nhất thi đấu cá nhân!!!”

“…”

Tiếng hò hét ầm ĩ rung chuyển trời đất.

Sau khi thất bại nửa trận trước, học sinh Anh Hoa hoàn toàn gửi gắm niềm hi vọng vào phần thi đấu sau, bị ảnh hưởng bởi học sinh Lục Trung nên cũng gân giọng hét: “Đoàn ca Đoàn ca! Thùy dữ tranh phong*!”

*Không ai có thể đấu lại cậu

“Tung Diệp cố gắng lên!”

“Tinh Kiếm mạnh nhất!”

Học sinh bốn trường giống như đang so xem giọng ai to hơn, không khí của phần thi cá nhân nửa trận sau còn gấp rút, khẩn trương hơn so với phần trước.

Trong bầu không khí trên sân vận động tựa như chôn giấu vô số những đốm cháy nhỏ, chỉ cần một tí đề-xi-ben là có thể nổ tung.

“Mấy người đừng nói giáo bá ở trên sân, nói chung là khiến tôi có cảm giác cực kỳ không thực tế, nhưng mà sao học thần không nhìn chúng ta thế?”

“Trên mặt học thần cũng không có biểu cảm gì.”

Có bạn học chú ý tới trông “Thiệu Trạm” có tâm trạng không bình thường, nhất là so sánh với trận trước.

Rất nhanh đã có bạn học vội vàng giải thích giúp: “Mấy người biết cái gì, học thần thế này gọi là trầm ổn, là thận trọng vững vàng.”

Bây giờ Hứa Thịnh không hề ổn chút nào.

Trong lòng cậu đang hốt hoảng vô cùng.

Sân khấu thi đấu được bố trí thành chỗ ngồi một người một, do năm ngoái Thiệu Trạm đạt hạng nhất, chỗ ngồi đương nhiên là số 1.

Đoàn Diệu Thắng ngồi bên tay phải “Thiệu Trạm”.

Mà thí sinh mới dự thi của năm nay, tự xưng có chút thiên phú thi đấu “Hứa Thịnh” ngồi ở hàng cuối cùng.

Vị trí hai người nghiêng như hai góc đối nhau, ở giữa cách nhau đến mười mấy thí sinh.

Khoảng cách xa đến thế này khiến Hứa Thịnh tuyệt vọng.

Cho dù muốn động tay động chân ra ám hiệu đáp án một chút cũng không thể.

Nhưng mà từ vị trí xếp chỗ ngồi sau phần thi tập thể có thể nhìn ra, thí sinh Anh Hoa đúng là lợi hại, từ vị trí số 1 đến 10, trừ Thiệu Trạm ra, những người khác đều mặc đồng phục học sinh màu đỏ đậm, thỉnh thoảng xen giữa là hai ba người của Tung Diệp và Tinh Kiếm, nhưng số lượng này không đáng kể.

Hứa Thịnh hoàn toàn mất đi tâm trạng như diều gặp gió ở phần thi nửa trận trước.

Đồng hồ báo thức đang di chuyển từng giây từng phút, chỉ hướng 1:30.

Hai bình luận viên đánh giá lại tình huống so tài buổi sáng cùng với triển vọng thi đấu cá nhân buổi chiều: “Phần thi đấu tập thể buổi sáng có thể nói là rất xuất sắc. Biểu hiện của học sinh bốn trường đều rất tốt, cuối cùng Lâm Giang lấy được 20 điểm tạo nên ưu thế dẫn đầu, nhưng Anh Hoa đã giành được điểm của đề bài cuối cùng. Song phương thi đấu hết sức kịch liệt, cho nên nửa trận sau hạng nhất rơi vào tay ngôi trường nào, chưa diễn ra đến giây cuối cùng, chúng ta cũng không thể biết được. Điều này khiến chúng ta cùng mong đợi vào phần thi đấu cá nhân nửa trận sau.”

“Bạn học Thiệu Trạm ở vị trí số 1 trông đã sẵn sàng, thí sinh Đoàn Diệu Thắng ở vị trí số 2 cũng như vậy.”

Thời gian đã đến 1:30, hai vị bình luận viên cùng nói: “Phần thi đấu cá nhân nửa trận sau———chính thức bắt đầu!”

“Trọng tài phát bài thi và giấy trả lời đáp án.”

Chỉ có năm câu, phần trả lời trống không trông rất đáng sợ.

Hàng chữ đầu tiên trên trang thứ nhất của bài thi ghi rõ: Bài thi cá nhân Tứ Hiệu Liên Trại lần thứ 15.

Thời gian thi: 120 phút, tổng điểm: 100.

Người ra đề: Dương Sùng Quang (Anh Hoa), Cố Hoa (Lâm Giang), Lý Dũng (Tung Diệp), Trịnh Phong (Tinh Kiếm).

Câu thứ nhất: Cố gắng tìm tất cả các tập hợp (a, b, c) gồm các số lẻ dương khác nhau, sao cho chúng thỏa mãn: a1b1c1=2019.

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh mặt đầy sự mờ mịt.

Trong đầu cậu rối bời, cuối cùng nổ “ầm” một tiếng.

Điểm thi ở đâu thế?

Các số lẻ dương là cái gì?

Dụng ý của người ra đề rốt cuộc là gì?

Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết đề bài càng ngắn câu hỏi càng củ chuối sao?

Thiệu Trạm đọc xong đề bài, thở dài, biết lúc này Hứa Thịnh có nghĩ thế nào cũng không thể làm nổi.

Dùng thân thể Hứa Thịnh để làm bài thi cũng không phải không thể, bởi vì chuyện lần này liên quan đến danh dự trường học.

Thiệu Trạm do dự một lúc, bắt đầu cúi đầu trả lời bài thi của Hứa Thịnh.

“Nghe nói đề thi đấu vòng tròn năm nay khó hơn năm ngoái, do chủ nhiệm khối của bốn trường đích thân ra đề”, bình luận viên lão Diệp nói, “Xem ra đúng là rất khó, vẻ mặt bạn học Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang có vẻ chăm chú quá… Bạn học Đoàn Diệu Thắng cũng đã tập trung giải đề. Chúng ta hãy âm thầm cổ vũ cho các thí sinh trên sân trong trái tim của chúng ta, dù kết quả thế nào thì họ vẫn là những người giỏi nhất! ”

Trên khán đài có một em gái quá mê mẩn Thiệu Trạm, không chịu được hét lên: “Học thần cố gắng lên!”

Hứa Thịnh nhắm mắt điền vào phần họ tên hai chữ Thiệu Trạm.

Lại viết một chữ “Giải” vào dưới câu hỏi thứ nhất.

Thêm cả dấu hai chấm nữa.

Sau khi viết xong, ngòi bút dừng lại. Hứa Thịnh cởi khuy áo trước ngực, muốn hít thở.

Không khí sân vận động sao lại loãng vậy nhỉ?

“Bạn học Thiệu Trạm cũng đã bắt đầu làm bài thi!”

Bình luận viên nói, “Bây giờ thời gian thi đấu cá nhân đã qua hơn mười phút, mời các thí sinh chú ý kỹ thời gian.”

Hứa Thịnh bực bội với câu thứ nhất đến mười phút, cuối cùng viết ẩu bịa linh tinh mấy dòng, dứt khoát từ bỏ câu hỏi này.

Đọc thử đề một chút.

Có thể câu tiếp theo sẽ khá hơn.

Hứa Thịnh ôm suy nghĩ không thực tế như vậy đọc tiếp câu thứ hai.

Câu thứ hai: Cho {a} và {b} là hai cấp số cộng.

Đặt = max {b1–a1n, b2 –a2n, …, Bn –ann} (n = 1, 2, 3, …), trong đó max (x1, x2, …, xs,} nghĩa là x1 , x2 …

Khái niệm cấp số cộng thì cậu biết, Thiệu Trạm từng bổ túc cho cậu.

Nhưng chuyện này hoàn toàn khác với lúc nó xuất hiện trên bài thi.

Hứa Thịnh đọc hoa cả mắt.

Làm thế nào? Tiếp tục câu hỏi tiếp theo?

Đề không làm được, bút không thể cầm bất động trong tay, Hứa Thịnh không biết viết gì chỉ có thể viết lại những phần kiến thức về cấp số cộng mà Thiệu Trạm từng nói cho cậu.

Viết được một nửa, đang lúc hốt hoảng, cậu bắt đầu nghĩ đến tính khả thi của việc xuống sân khấu sớm một chút.

Thà để Thiệu Trạm trực tiếp rút lui còn hơn để bài thi mà cậu thay thế Thiệu Trạm làm bị lan truyền.

Đại Ma vương càn quét bốn phương trong Tứ Hiệu Liên Trại năm ngoái, năm nay cảm thấy thi đấu không còn gì quá thú vị, sau khi đạt hạng nhất phần thi tập thể lại càng nhận ra cuộc tranh tài này quá tẻ nhạt vô vị, giả thiết này cũng rất phù hợp để suy luận.

Ngay cả lời kịch Hứa Thịnh cũng đã nghĩ xong giúp Thiệu Trạm: “Thế giới mới là của các cậu. Tôi quá chán với sự vô nghĩa, không hồi hộp, không đối thủ cạnh tranh này rồi. Tôi sẽ nhường cơ hội nhiều hơn cho mấy người.”

Hứa Thịnh lấy dũng khí liếc mắt xuống dưới sân khấu, đúng lúc đó chạm phải ánh mắt kì vọng của Cố Diêm vương. Thậm chí Cố Diêm vương còn khua nắm đấm mạnh mẽ khích lệ cậu: “Cố lên đó nhóc!”

Hứa Thịnh: “…”

Nếu thật sự cậu mà nói như vậy, một giây kế tiếp Cố Diêm vương sẽ phải đưa đi cấp cứu.

Lúc này, bình luận viên nói: “Thí sinh Đoàn Diệu Thắng của Anh Hoa đã lật trang! Cậu ấy đã lật trang!”

Từ lúc nhận bài thi, Đoàn Diệu Thắng dùng tốc độ gió cuốn mây tan làm bài, phần thi cá nhân lần này cũng không có quy định ai nộp bài nhanh nhất sẽ là người chiến thắng. Nhưng nhớ lại đau thương năm ngoái bị Thiệu Trạm dẫn đầu khoảng năm phút khiến cậu ta dấy lên ý chí chiến đấu.

Năm nay cậu ta không chỉ muốn được điểm cao nhất mà còn phải làm nhanh nhất!

Năm nay là cuộc chiến báo thù của Đoàn Diệu Thắng cậu.

Cậu muốn để Thiệu Trạm phải nhìn xem, ai mới là hạng nhất thi đấu vòng tròn!

Hứa Thịnh bị ý chí chiến đấu hừng hực như bị nhân cách hóa của thí sinh bên cạnh đốt vào người như sắt vụn: “…”

Hứa Thịnh rất muốn quay đầu nhìn xem bây giờ Thiệu Trạm đang làm gì, làm bài thi của cậu sao?

Thật ra Thiệu Trạm còn lật trang sớm hơn Đoàn Diệu Thắng———chẳng qua cậu đang trong thân thể của Hứa Thịnh, vốn dĩ chẳng có ai để ý tới cậu.

Bình luận viên lão Diệp không thể nào không hiểu rõ thiếu niên bất lương nổi tiếng của Lục Trung, mặc dù có nghe lần này “Hứa Thịnh” mang theo tư tưởng hối cải triệt để tới tham gia thi đấu vòng tròn, nhưng quá khứ đen tối của cậu quá nhiều, lão Diệp hoàn toàn không để ý tới thí sinh không được xếp hạng này.

Trên sân vận động không có đồng hồ, toàn dựa vào bình luận viên cứ cách một khoảng thời gian thì báo giờ nhắc nhở:

“Thời gian thi đã trôi qua hơn nửa, mời các thí sinh phân chia thời gian cho hợp lí.”

“…”

“Thời gian thi bắt đầu đếm ngược, hai mười phút cuối cùng.”

Trong lòng bàn tay Hứa Thịnh toàn là mồ hôi.

Thời gian càng ép tới gần, cậu càng ngồi không yên.

Fuck.

Đọc không hiểu.

Câu nào đọc cũng không hiểu.

Nếu như không phải tinh thần cậu tốt, đổi cho người khác ngồi ở chỗ này đã suy sụp từ lâu rồi.

“Đếm ngược thời gian thi đấu cá nhân, mười phút cuối cùng, mời các thí sinh chú ý, mười phút cuối cùng.”

Tuy là Thiệu Trạm dùng thân phận “Hứa Thịnh” làm bài thi nhưng vẫn là tình huống xấu nhất.

Thông báo nhắc giờ còn mười phút cuối cùng.

Xong rồi.

Hứa Thịnh nhắm mắt lại, Thiệu Trạm ở hàng cuối cùng đồng loạt nghĩ trong lòng: Sấm sét đâu, đánh chết tôi đi.

Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, một giây kế tiếp, mơ hồ từ phía chân trời xa xôi vang lên một trận sấm!

“Đùng đoàng!”

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đồng thời chợt mở mắt.

Lực tay Hứa Thịnh cầm bút nặng đến mấy phần, phần nhô lên của cạnh bút máy đen kề sát đầu ngón tay.

Là cậu nghĩ như vậy sao?

Tựa như kiểm chứng lại sự phỏng đoán này, tiếng sấm từ xa đến gần, cuối cùng trên bầu trời sân vận động và cung thể thao trống trải, hiệu ứng âm thanh vang lên trong không gian, thật sự bổ trên đỉnh đầu hai người một tiếng chân thực: “Đùng———-”

Sau cảm giác mất trọng lượng trong chớp mắt, dưới tay Hứa Thịnh đổi thành một bài thi ngay ngắn.

Tuy chữ viết lộn xộn nhưng có mấy phần tương tự như cậu, với lại cậu ấy còn chưa làm xong hết bài thi.

Tờ bài thi đè dưới tay cậu đã viết đến câu hỏi cuối cùng, dừng lại ở câu cuối, sau chữ giải vẫn chưa viết tiếp.

Hứa Thịnh dời ánh mắt khỏi bài thi, thấy được tay mình, lại cúi đầu xuống, thấy trên người mình là vạt áo phông rộng thùng thình mà chính mình hay mặc.

Vì vậy cậu lại ngẩng đầu lên, vượt qua mấy hàng thí sinh phía trước, thấy được Thiệu Trạm ngồi ở hàng đầu tiên.

Thiệu Trạm quay lưng về phía cậu, tư thế ngồi thẳng tắp, từ góc độ của cậu nhìn sang chỉ có thể thấy thiếu niên đang cầm bút trong tay, cùng với nửa đoạn cổ tay.

Bình luận viên nhắc nhở một lần cuối cùng: “Chú ý, chỉ còn lại mười phút.”

Đổi lại rồi.

Thiệu Trạm thở dài một hơi, trấn tĩnh xem tờ bài thi dưới tay: “…”

Phần trả lời…loạn cào cào.

Từ trên giấy thi có thể nhìn ra được Hứa Thịnh thật sự không biết viết gì, kể cả khái niệm cấp số cộng còn nhớ lộn.

Đến phía sau thì không còn khái niệm gì nữa, dứt khoát viết linh ta linh tinh, cuối cùng bên cạnh bài thi, thậm chí còn viết hai chữ: Cứu mạng.

Bên cạnh chữ cứu mạng là hình vẽ graffiti đơn giản, một tiểu nhân* quỳ xuống đất chắp hai tay khóc lóc rơi lệ.

*thời xưa chỉ người có địa vị thấp kém, sau này chỉ kẻ ti tiện bỉ ổi

Thiệu Trạm nhìn xong thì cười.

Cậu tưởng rằng mình sẽ rất gấp, nhưng vẫn ngắm hình vẽ graffiti kia đến vài lần.

Những câu hỏi này đối với Hứa Thịnh mà nói, độ khó đã nằm ngoài đề cương rồi.

Ví dụ như câu thứ ba, Thiệu Trạm có thể nhìn một cái là ra bởi vì các chữ số cuối cùng của bình phương các số chỉ có dạng 1, 5 và 9 nên các chữ số cuối của a2, b2 và c2 có dạng 5, 5, 9 hoặc 1, 9, 9.

Số trang bài thi mà Hứa Thịnh viết không nhiều, mỗi câu hỏi gần như đều để trống một khoảng lớn.

Thiệu Trạm gạch hết những phần Hứa Thịnh viết linh tinh, dù sao chữ của Hứa Thịnh người khác cũng chẳng thể nhìn ra rốt cuộc viết cái gì, sau đó thu hồi tâm tư, bắt đầu tranh thủ từng giây từng phút viết lại đáp án.

Thời gian mười phút thật sự quá gấp gáp.

Theo lí mà nói việc trả lời gần như sẽ không xong được.

Nhưng lúc trong thân thể Hứa Thịnh cậu đã giải tất cả các câu hỏi qua một lần, mỗi bước giải đều còn nằm trong đầu, tốc độ tay còn nhanh hơn nữa, nếu muốn viết xong trong vòng mười phút cũng không phải là không thể.

Bình luận viên: “Hai phút cuối cùng.”

Thiệu Trạm viết xong bước giải trước mặt, bắt đầu viết câu hỏi cuối cùng.

Bình luận viên: “Một phút cuối cùng———–”

Một phút sau, trọng tài thổi còi.

Bình luận viên: “Đã hết thời gian làm bài, mời các thí sinh đặt bút xuống, dừng làm bài thi.”

Quy tắc chấm bài thi là chấm ngay tại chỗ, công bố số điểm tại hiện trường.

Thiệu Trạm đã làm xong bài thi cho cậu, Hứa Thịnh sẽ không sửa gì nữa, trừ khi bôi đen hết tất cả giấy trả lời, nếu không cũng rất khó sửa, sửa lại vẫn có thể bị người khác nhìn một cái là phát hiện.

Hơn nữa mười phút cuối cùng, trọng tài cứ thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh Hứa Thịnh, cậu không có cơ hội ra tay.

Bài thi bị trọng tài rút ra.

Hứa Thịnh nghĩ thầm không biết Thiệu Trạm viết xong đề chưa, làm bài thế nào.

Trong thời gian chấm bài thi, các thí sinh chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, không thể tùy ý đi lại, Thiệu Trạm tựa như cảm nhận được ánh mắt sau lưng, nộp bài xong thì hơi quay người xuống, tầm mắt vừa vặn chạm phải Hứa Thịnh.

Thế nào? Hứa Thịnh mở khẩu hình.

Yên tâm. Thiệu Trạm trả lời.

Yên tâm là thế nào?

Bên kia sân khấu tạm thời kê ra bốn bộ bàn ghế————bốn thầy giáo đang ngồi trên sân khấu cùng nhau chấm bài thi.

Số thí sinh dự thi không nhiều, tổng cộng còn chưa bằng một lớp.

Các bạn học trên khán đài lo lắng quấy rầy thí sinh làm đề, đang thi phải giữ yên lặng, vừa thu bài xong là điên luôn: “Học thần!!!”

Các bạn học lớp 7 cảm thấy lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi hơn, Hầu Tuấn dẫn đầu lẫn trong đám người hô: “Trạm ca hạng nhất!”

Trong cuộc đời học sinh của mình, những bạn học này chưa từng có một khắc mong đợi có kết quả như bây giờ, hận tốc độ chấm bài thi của các thầy không thể nhanh hơn chút nữa.

Trên thực tế, tốc độ các thầy giáo chấm bài cũng rất nhanh, không đến hai mươi phút, tất cả các bài thi đều đã chấm xong.

Vì lý do công bằng, lúc chấm họ tên thí sinh sẽ bị che lại, bọn họ cũng không biết trong tay mình là bài của ai.

“Nào nào nào”, một người trong số các thầy giáo lấy mắt kính xuống, sắp xếp lại chồng bài thi trong tay, làm người đại diện đứng dậy công bố số điểm, “Tiếp theo, tôi xin thông báo kết quả phần thi cá nhân Tứ Hiệu Liên Trại lần này.”

Không khí trên sân vận động vì căng thẳng mà yên tĩnh lạ thường.

Hứa Thịnh rất nhanh đã biết rốt cuộc thế nào là yên tâm.

Thầy giáo của trung học Tung Diệp có phát âm rất đặc biệt, đọc nhấn giọng rất nặng, giọng nói của ông theo micro trong tay truyền tới toàn bộ sân vận động: “Hạng nhất, Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang.”

Sự yên tĩnh vừa rồi tạo thành sự so sánh mãnh liệt.

Khán đài sôi trào!

Lần hoan hô này còn nhiệt liệt hơn bất kỳ một lần nào trước đó.

Có không ít bạn học Lục Trung Lâm Giang định hô đầu hàng, rất nhanh nhận ra căn bản không kêu được, chỉ biết chìm ngập trong tiếng hoan hô như sấm.

Đoàn Diệu Thắng nắm chặt tay, không ngờ lại trải qua một lần thảm bại nữa.

Thiệu Trạm lại không hề mất ổn định tí nào, cậu cầm bút, giống như chẳng qua chỉ tùy tiện giữ một cái hạng nhất mà thôi.

Cố Diêm vương khó nén được sự vui sướng: “Học sinh của trường chúng ta, Thiệu Trạm, buổi sáng thi tập thể cũng là em ấy giữ hạng nhất, năm ngoái cũng là em ấy, học sinh ưu tú của Lâm Giang chúng ta———-”

Viên đá treo trong lòng Hứa Thịnh cuối cùng cũng rơi xuống.

Không nói rõ trong lòng nghĩ gì, có lẽ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hạng nhất là của Thiệu Trạm.

Cũng may sấm đánh kịp thời, mọi chuyện đã trở về quỹ đạo.

Hứa Thịnh hoàn toàn không biết viên đá của cậu rơi hơi sớm.

Bởi vì thầy đại diện lật một trang bài thi vừa sắp xếp xong theo số điểm, đọc cái tên tiếp theo trên giấy: “Hạng nhì, Hứa Thịnh của Lục Trung Lâm Giang.”

Hứa Thịnh: “…?”

Thầy nói ai cơ?

Cố Diêm vương đang giơ quả đấm hận không thể kể lể với toàn thế giới học sinh trường mình ưu tú thế nào, nói được một nửa thì nghe được hai chữ Hứa Thịnh, ông cứng đờ: “…Hả?”

Không chỉ mình ông cứng đờ, bản thân hạng nhì nghe xong cũng thôi cười.

Toàn bộ học sinh của Lục Trung Lâm Giang, chỉ cần biết Hứa Thịnh là ai đều cứng đờ, tiếng kêu gào vì Thiệu Trạm nghẹn trong cổ họng: “…?”

Chỉ có những học sinh của trường khác là tâm trạng tương đối bình thường.

“Đoàn ca đừng khóc”, thí sinh của Anh Hoa vốn tưởng rằng hạng nhất không phải Đoàn ca của bọn họ thì nhất định sẽ là hạng nhì. Không ngờ thông báo hạng nhì lại là một cái tên xa lạ, hơn nữa còn là thí sinh của Lục Trung Lâm Giang, “Đoàn ca, không sao cả, sang năm chúng ta lại tới.”

Đoàn Diệu Thắng cố nén nước mắt, biểu diễn thực lực cái gì gọi là sống sờ sờ ra bị ngược đến phát khóc: “Sang năm tôi tốt nghiệp rồi!!!!!”

“Hứa Thịnh của Lục Trung Lâm Giang là ai hả?” Đoàn Diệu Thắng lại nói, “Cậu ta là ai?!”

Tất cả mọi người đều bị sự thật Hứa Thịnh đạt hạng nhì khiếp sợ, sợ đến mức cảm giác sân vận động cũng sắp sập rồi.

Chỉ có Hứa Thịnh thầm “Đệt” một tiếng, biết đây là Thiệu Trạm ở trong thân thể cậu trả lời xong bài thi cho cậu, sau đó mang phần đó về làm bài thi của mình, cuối cùng là người ôm trọn cả hạng nhất lẫn hạng nhì.
Lời editor: Bạn Đoàn Diệu Thắng đáng thương quá =))))))))))  Thi xong rồi, yêu nhau thôi:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play