Mặt đối mặt với “chính mình” là một cảm giác rất vi diệu, Hứa Thịnh ngủ đến mê man, trong lúc nhất thời còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, sau một lát mới phản ứng được tình huống mà cậu và Thiệu Trạm đang trải qua, còn đặc sắc và thực tế hơn nhiều so với nằm mơ.

Thiệu Trạm thức dậy sớm hơn cậu, đã tiếp nhận sự thật hôm nay mình là “Hứa Thịnh” từ lâu, cậu đưa cặp sách tới: “Đến phòng học nộp bài tập.”

Bình thường cậu sẽ không mang cặp sách về ký túc xá, bài tập mà giáo viên các bộ môn giao về cậu làm trong giờ học là có thể xong, nhưng bây giờ lúc lên lớp thật sự bất tiện để viết.

Hứa Thịnh nhận lấy, xách trong tay, nhớ lại bình thường bản thân làm gì trong giờ tự học buổi sáng, nhớ xong cậu có chút hâm mộ nói: “Cậu có thể trở về ngủ thêm, đợi những người khác chào cờ xong rồi lên lớp hết, tôi không thể nào dậy sớm trước giờ tự học được.”

Tần suất Hứa Thịnh đến trước giờ tự học sáng sớm đúng là không cao, một tuần có thể kiên trì ba lần là đủ khiến ông trời cũng phải nghi ngờ có mặt trời mọc từ đằng Tây không rồi.

Nếu mỗi sáng sớm phải đi, không phù hợp với thói quen bình thường của cậu.

Thiệu Trạm yên lặng một lúc, lướt qua đề tài ngủ nướng này: “Đưa vở luyện chữ đây.”

Hứa Thịnh chỉ chỉ bàn học, tỏ ý cậu tự đi mà kiểm tra.

Mấy trang đầu tiên Hứa Thịnh coi như viết nghiêm túc, từng nét từng nét luyện theo bước tuần tự, nhưng mà phần kiên nhẫn này không kiên trì được mấy trang, năm sáu trang sau càng viết càng loạn, chỉ cần tốc độ không cần chất lượng, viết chữ vào ô vuông vốn dĩ chẳng bó buộc được cậu.

Tính khí cậu thiếu niên hết sức lông bông, giữa tất cả các dòng chữ kia toát ra một phần kiêu ngạo không chèn ép được.

Thiệu Trạm lật tới trang cuối cùng, trơ mắt nhìn Hứa Thịnh trực tiếp thoát khỏi loại “hành thư” này, một mình sáng chế ra một kiểu chữ khác hoàn toàn, tự mình sáng tạo ra một phong cách riêng.

Hứa Thịnh xách cặp sách đi theo sau lưng Thiệu Trạm, thừa dịp cậu ta đang lật vở luyện chữ một cách vô ích, một tay khác chống lên góc bàn, cúi người chưa từ bỏ ý định nói: “Là Trương Phong nhớ nhầm, cho đến bây giờ tôi chưa từng miêu tả cậu như thế, tôi là loại người sẽ nói xấu bạn cùng lớp sau lưng sao…? Yêu cầu của tôi cũng không quá đáng, 10 trang không được, vậy 15 trang thế nào?”

Thiệu Trạm đóng vở lại, câu đầu tiên đã khiến Hứa Thịnh chết tâm: “Ngày mai mà còn viết như vậy, một ngày 30 trang.”

Hứa Thịnh: “…”

Kiểm tra vở luyện chữ xong, vì những tình huống đối đáp ngoài ý muốn mà hôm nay có thể gặp phải, hai người quyết định trao đổi thêm chút nữa về thói quen bình thường trong giờ học.

Sau khi trao đổi.

Thiệu Trạm dặn dò thêm lần cuối cùng: “Giờ tự học sáng sớm không được ngủ, chào cờ xong rồi đi nộp bài tập.”

Hứa Thịnh sảng khoái đáp ứng: “Được, vậy cậu nhớ phải đến chỗ Cố Diêm Vương đòi truyện manga về đấy.”

Giờ tự học sáng sớm, Hứa Thịnh ngồi trong lớp đọc sổ tay từ vựng tiếng Anh mà cứ như đi vào cõi thần tiên.

Đúng lúc đó có giáo viên đến dặn dò cán bộ môn học đến phòng làm việc của ông một lúc, ngẩng mắt lên thấy chỗ ngồi bên cạnh Hứa Thịnh trống, nhíu mày một cái, cũng không nói gì nhiều, đã quen với việc Hứa Thịnh không lên lớp giờ tự học sáng sớm, ngày thứ hai lại trốn học cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.

Lúc này Cao Chí Bác đang cách cậu một lối đi, suy nghĩ câu hỏi mãi không ra.

Hai bạn học ngồi hàng trước do học thần đổi chỗ nên gần đây vừa mới đổi qua đây ngồi, cũng không tiện hỏi.

Hứa Thịnh hiếm khi nào thấy yên lặng, cảm thấy sổ tay từ vựng tiếng Anh thi Đại học trước mặt cũng biến thành thuận mắt, cậu thật sự thấy nhàm chán, nhìn chằm chằm đến mức nửa tiếng sau cũng thuộc lòng được một trang từ vựng kia luôn.

Sau khi chào cờ xong, Hứa Thịnh mang bài tập Toán đến phòng làm việc của Mạnh Quốc Vĩ.

Mạnh Quốc Vĩ đang sửa lại nội dung lên lớp, hôm nay ông muốn cho các bạn học sinh một đề bài khó để suy nghĩ sau giờ học, đang cân nhắc giữa hai đề, thấy “Thiệu Trạm” tới, ông vội vàng gọi: “Đúng lúc quá, em qua đây một chút.”

Hứa Thịnh vốn định nộp bài tập xong rồi đi luôn: “…”

Mạnh Quốc Vĩ quay màn hình máy tính về phía cậu: “Em đọc thử hai đề này xem.”

Hứa Thịnh tiến lại gần, trên màn hình bất ngờ là hai đề bài đọc Ngữ văn.

Hứa Thịnh đọc…xem không hiểu.

Chuyện này mà để cậu trả lời tại chỗ, cậu có thể hoàn hảo tránh hết tất cả để ghi điểm.

Cũng may Mạnh Quốc Vĩ không phải muốn cho cậu bài thi, ông chỉ là đang quá dao động, cảm thấy trong hai đề đề nào cũng tốt, chọn không được cho các bạn học kia: “Em cảm thấy dựa vào nội dung sau giờ học văn của chúng ta, thầy giao cho mọi người đề đọc hiểu nâng cao kia có được không?”

Chỉ cần không phải giải đề thì đều dễ nói, hiện tại tâm trạng Hứa Thịnh rất bình tĩnh: “Em cảm thấy hai đề đều có đặc sắc riêng.”

Mạnh Quốc Vĩ cũng nghĩ như vậy.

Chính xác là, hai bài đọc, một bài là tự sự trữ tình, một bài là nghị luận.

Hứa Thịnh ngẩng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, so với hai đề tập làm văn kia, chuyện cậu quan tâm hơn là Thiệu Trạm đã ra khỏi phòng chưa, đã lấy được manga chưa.

Mạnh Quốc Vĩ: “Vậy theo ý kiến của em, cuối cùng nên chọn đề nào?”

Hứa Thịnh phát hiện khi càng đóng vai Thiệu Trạm lâu, tiềm thức sẽ tự suy đoán tính cách của Thiệu Trạm, trong lòng cậu tự nhủ bây giờ mình là Thiệu Trạm, là học thần, suy nghĩ của học thần sẽ như thế nào?

Mạnh Quốc Vĩ đang xoắn xuýt, chỉ nghe thấy “Thiệu Trạm” trầm tĩnh gọi một tiếng “Thưa thầy”.

Hứa Thịnh trầm tĩnh nói: “Hai đề trên với em mà nói đều đơn giản như nhau… Thầy để em chọn, em thật sự không phân biệt được.”

——–

Thiệu Trạm ở lại phòng giải một bộ bài thi Toán học, bấm thời gian để ra khỏi phòng.

Nghi thức kéo cờ vừa mới kết thúc, đám người từ sân tập ào ra ngoài, người ở cửa sân bóng rổ chia thành hai tốp, một tốp trở về tòa nhà lớp học, một tốp nhỏ khác đi đến căng tin di động đối diện nhà ăn.

Căng tin và ký túc xá nằm trên cùng một con đường, có bạn học tinh mắt từ xa đã thấy cậu, đi vòng sang hướng khác.

Trở thành “Hứa Thịnh” được hai ngày, Thiệu Trạm không nói rõ được cảm giác của mình là gì.

Cậu bước vài bước lên cầu thang.

Phòng làm việc của Cố Diêm Vương ở tầng ba.

Lúc Thiệu Trạm đến cửa phòng làm việc đã có mấy người xếp hàng, đều là những người không tuân thủ nội quy bị Cố Diêm Vương bắt được buổi sáng. Cửa phòng làm việc mở, Cố Diêm Vương cứ như hoàng đế đang truyền gọi, giáo huấn xong một trận thì gọi tiếp: “Người tiếp theo———”

Cố Diêm Vương gọi mấy tiếng, ngẩng đầu lên: “Hứa Thịnh?”

Cố Diêm Vương cẩn thận nhớ lại một phen, trong trí nhớ không có vụ gì khiến Hứa Thịnh phải tới phòng làm việc của ông cả, ông ngồi trên ghế, hai tay đan nhau, khoe khí thế chuẩn bị nghênh chiến: “Em đến đây làm gì? Lại không tuân thủ kỷ luật, lương tâm bất an nên tới nhận lỗi sao?”

Thiệu Trạm không biết bình thường Hứa Thịnh lấy lại đồ bị tịch thu thế nào, chọn một câu chưa làm gì sai tiêu chuẩn mở đầu: “Chủ nhiệm Cố, còn manga của em thì sao?”

Cố Diêm Vương đã quên mất chuyện tịch thu manga từ lâu, ông cũng không phải người tịch thu rồi không trả lại, chẳng qua là do Hứa Thịnh dạy mãi không được, chạm phải họng súng nhiều lần, ông chợt ngồi thẳng lưng: “Em vẫn còn mặt mũi hỏi thầy sao?!”

Thiệu Trạm: “…”

Cố Diêm Vương chờ được cơ hội, bắt đầu lôi cả nợ cũ ra hung hăng quở trách: “Bình thường em lên lớp không nghe giảng cũng được thôi, còn cả ngày trốn khỏi trường học, em tưởng chuyện em trèo tường ra khỏi trường sau giờ học tôi không biết sao———Mấy ngày trước còn có bạn học phản ánh với tôi, nói nhìn thấy em đánh nhau với mấy người ở quán net, thầy chưa động đến em đã chủ động đưa mình tới cửa. Em nói thử xem, chuyện đánh nhau ở quán net rốt cuộc như thế nào?!”

Thiệu Trạm không có lời nào phản bác.

Cậu làm sao mà biết được chuyện gì đã xảy ra ở quán net chứ?

Cậu chỉ muốn tới lấy lại cuốn manga.

Truyền thuyết liên quan đến Hứa Thịnh có rất nhiều, tuy Thiệu Trạm không để ý nhưng nhiều như thế cũng đã từng nghe qua một ít.

Mặc dù Hứa Thịnh trèo tường ra ngoài ít khi bị bắt tại chỗ, nhưng do cả ngày trốn khỏi trường nên dần dần, lời đồn đại liên quan tới chuyện “ra ngoài trường đánh người” càng ngày càng nghiêm trọng, cái gì mà hôm nay đánh nhau với năm người ở trường dạy nghề bên cạnh, ngày mai lại hẹn một vị đại ca khác muốn quyết một trận tử chiến trên cùng một con đường.

Hơn nữa những chuyện này chưa có ai từng tận mắt chứng kiến, mà Hứa Thịnh đến bây giờ cũng chưa từng phủ nhận.

Sắp đến giờ lên lớp, Cố Diêm Vương thấy Thiệu Trạm vẫn còn xếp hàng ở phía sau đợi bị mắng, ông định sắp xếp lại thời gian cho hợp lí, vì vậy không muốn nói nhảm nhiều với “Hứa Thịnh”: “Lần sau em còn dám ở trong lớp đọc sách ngoài giờ học không?”

Bây giờ cậu là Hứa Thịnh.

Nếu như lúc này Hứa Thịnh ở đây, cậu ta sẽ trả lời thế nào?

Cố Diêm Vương thấy Thiệu Trạm im lặng vài giây, sau đó lạnh mặt nói ra bốn chữ suýt chút nữa khiến ông tức giận tắt thở tại chỗ: “Lần sau còn dám.”

————

Hai người đều không ý thức được, có những lúc giả bộ thân thiết muốn duy trì sự bình thường của đối phương có thể sẽ bị phản tác dụng.

Lúc Thiệu Trạm vào lớp, chuông vào học vừa mới vang lên, đợi Thiệu Trạm kéo ghế ra ngồi xuống, Hứa Thịnh đặt bút xuống: “Manga của tôi thế nào rồi? Cố Diêm Vương nói thế nào?”

Thiệu Trạm truyền đạt lại chữ cuối cùng Cố Diêm Vương hét lên trước khi đi cho cậu: “Ông ấy nói, cút.”

“…”

Mặc dù Hứa Thịnh cảm thấy bất ngờ nhưng nghĩ kỹ một chút cũng thấy hợp tình hợp lý. Đúng là Cố Diêm Vương nói chuyện không dễ nghe, cái chữ “cút” này đúng là rất có phong cách của ông ấy: “Hôm nay tính khí ông ấy nóng nảy như vậy sao? Được rồi, lần sau tôi tự tới đòi.”

Giờ này trên thời khóa biểu là tiết Thể dục, nhưng trong tình huống bình thường, tiết này cũng sẽ bị thay thế bằng môn khác.

Trong phòng học có người hỏi: “Lớp trưởng, tiết này của bọn mình là gì?”

Lớp trưởng lớp 7 là một nam sinh cao ráo, đầu đinh, do gầy nên dáng người hơi giống con khỉ, trừ những lúc xưng hô gọi một tiếng lớp trưởng ra, bình thường mọi người sẽ gọi cậu ta là Hầu* ca: “Hôm qua giáo viên Toán đã tranh giành với giáo viên tiếng Anh, nếu giành được thì đúng là bất hạnh. Hôm nay tiết này rơi vào tay ai tôi cũng không biết.”

*hầu là con khỉ

Vừa dứt lời, trong lớp trở nên bi thương.

Cuối cùng, người vào lớp là giáo viên tiếng Anh.

Đối với Hứa Thịnh mà nói, những môn học khác giảng hay hoặc chán thì vẫn là tiếng người, kiên cường chống đỡ không ngủ thì vẫn nghe giảng được, nhưng tiếng Anh thật sự là nghe cũng không hiểu mà đọc cũng không hiểu. Hứa Thịnh nghe đến nhàm chán, cầm bút chọc chọc Thiệu Trạm.

“Trong giờ học không được làm việc riêng.”

“Tôi mà không động đậy là ngủ mất”, Hứa Thịnh ngửa đầu ra đằng sau, “Cậu đừng có chỉ chơi mỗi một trò này, phải đăng nhập vào những trò khác để nhận quà nữa.”

Thiệu Trạm không để ý đến cậu.

Hứa Thịnh thật sự không nhịn được nữa, so với lớp tiếng Anh thì nói chuyện với một tảng băng thú vị hơn nhiều. Cậu móc điện thoại di động ra nói: “Hai chúng ta chưa thêm bạn tốt phải không?”

Quan hệ của hai người bọn họ chưa thân đến mức thêm bạn tốt, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, trong thời đại mà không có phương thức liên lạc, nhỡ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn sẽ không tìm được người.

Nghĩ đến đây, Thiệu Trạm cũng không từ chối: “Tan lớp thêm.”

Hứa Thịnh ném điện thoại di động vào ngăn bàn: “Được.”

Hình đại diện của Thiệu Trạm là hình chim cánh cụt giống như tên cậu vậy, toát ra cảm giác “Tôi không có cảm xúc” mãnh liệt. Hình đại diện là hệ thống tự chọn, tên trực tiếp dùng tên ban đầu, đơn giản mà thô bạo.

Ngược lại, ảnh đại diện của Hứa Thịnh là hình tự sướng làm màu lóa mắt, mặc dù cái gọi là tự sướng cũng chỉ là chụp một bóng lưng ngược sáng.

Hứa Thịnh không viết gì hết, chỉ chừa lại một dòng chú thích, giúp đối phương lúc kết bạn không quên mất mình vừa thêm bạn nào.

S: Hứa Thịnh.

Ngày hôm nay đến lớp, coi như là hữu kinh vô hiểm*, sau khi gần hết tiết Ngữ văn cuối cùng, Hứa Thịnh lại bị Mạnh Quốc Vĩ gọi tên: “Thiệu Trạm, em lên đây một chút, phát bài tập đã chấm xong cho mọi người đi.”

*hữu kinh vô hiểm: bị dọa sợ nhưng không có gì nguy hiểm xảy ra

Hứa Thịnh vừa mới đi.

Thiệu Trạm chỉnh sửa xong bài tập, đang muốn đi cửa sau lớp học ra ngoài, một nam sinh gần như đang nhào về phía cậu: “Đại ca——-”

Trương Phong nhào hụt, quay đầu lại ngó gương mặt “Hứa Thịnh”, đầy nhiệt tình nói: “Đi thôi.”

Đi đâu cơ?

Thiệu Trạm còn chưa nghĩ ra lý do từ chối, sau lưng Trương Phong lại nhảy ra mấy người khác, đều là những bạn học từng lăn lộn cùng với Hứa Thịnh năm lớp 10: “Đi thôi, mấy anh em ta lâu lắm rồi chưa tụ tập đông đủ một chỗ thế này.”

Nhiều cái miệng cùng nói nên lộn xộn, Thiệu Trạm không có cơ hội nói, bị bọn họ đẩy ra cổng trường.

Bên trong quán net ngoài trường đã có không ít người ngồi, Thiệu Trạm bị bọn Trương Phong ấn ngồi xuống trước máy vi tính, ấn nút mở máy thì nhớ ra cậu và Hứa Thịnh vừa mới thêm bạn tốt trong giờ học.

Cậu mở khung chat với “S” ra: Cậu mau

Chữ “lăn” thứ ba còn chưa đánh xong.

Mỗi khi ra vào, cửa kính của quán net sẽ vang lên tiếng “loạch xoạch” rất lớn, có mấy người khí thế hung hăng đẩy cửa bước vào! Mấy người kia tuổi không lớn lắm, nhìn rất giống dân xã hội, ngó cổ vào dường như đang tìm ai đó.

Quán net vốn ồn ào, sau khi Thiệu Trạm nghe được âm thanh kia không nhịn được ngẩng mặt lên.

Cái nhìn này đúng lúc va phải ánh mắt của mấy người kia.

Một giây tiếp theo, Thiệu Trạm nhìn thấy một người trong số đó do quá kích động mà cả người khẽ run, đưa tay chỉ hướng mình, trong miệng hô một câu: “Mày còn mặt mũi dám tới?!” Dứt lời, người nọ nghiêng đầu nói: “Đại ca, tìm được rồi, chính là thằng kia!”

Trong phút chốc, câu hỏi của Cố Diêm Vương ở trong phòng làm việc dần dần chồng lên nhau với cảnh tượng trước mắt: Rốt cuộc chuyện đánh nhau ở quán net là thế nào?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play