"Công chúa điện hạ, sao ngài lại đưa nhiều linh dịch sinh mệnh cho Kỳ Hằng như vậy?" Một tinh linh áo lam hỏi.
Đại Nhã híp mắt, nhàn nhạt cười đáp: "Hắn là một khách hàng không tồi không phải sao, tài lực tốt, lại không mơ ước tới nguồn gốc linh dịch sinh mệnh trên tay chúng ta."
"Nói cũng phải, Kỳ Hằng sảng khoái mua nhiều linh dịch sinh mệnh như vậy, xem ra tin tức lúc trước chúng ta nhận được không sai, trước khi Kỳ Hằng tới Tấn Quốc, Kỳ Thiếu Vinh đã chuyển một phần vốn lưu động của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành cho Kỳ Hằng."
Đại Nhã gật đầu: "May mắn Giang gia có một gia chủ thông minh như Giang Đông Minh, nếu người Giang gia chết sĩ diện muốn cứng đối cứng, vậy có khi không bao lâu nữa, Giang gia liền phải xóa tên ra khỏi Tấn Quốc."
Trên tay Kỳ Hằng có nhiều tiền như vậy, chuyện mà hắn có thể làm rất nhiều, hoàn toàn có thể dùng tiền đè chết Giang gia.
"Hình như quan hệ của Tả thiếu cùng Kỳ Hằng không tồi! Một thủ hạ của Kỳ Thiếu Vinh, Bích Lưu Vân đã cùng thiếu chủ hải tộc đính hôn, nếu Kỳ Hằng lại cùng Tả Vân Phi đính hôn, vậy người khác muốn động đến Kỳ Thiếu Vinh lại càng khó." Tinh linh áo lam kiêng kị nói.
"Chúng ta cùng Kỳ Thiếu Vinh không oán không thù, Kỳ Thiếu Vinh có mạnh hơn bao nhiêu, mạng lưới quan hệ có rộng hơn bao nhiêu cũng không cần chúng ta phải lo lắng." Đại Nhã không thèm để ý đáp.
"Công chúa điện hạ muốn hợp tác sinh ý lâu dài với Kỳ Thiếu Vinh sao?" Tinh linh áo lam hỏi.
Đại Nhã gật đầu: "Quả thật như thế."
Tinh Linh tộc vẫn luôn ẩn cư tị thế, nhưng nhân loại phát triển quá nhanh, tài nguyên rừng càng ngày càng giảm, không ít tinh linh bị bắt làm tù binh, bắt làm nữ nô bán đi.
Nếu còn tiếp tục như vậy, tình cảnh của tinh linh tộc sẽ càng ngày càng không tốt, chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải thay đổi tình trạng này. Muốn thay đổi, tiền là thứ không thể thiếu, chỉ khi có đủ tiền mới có thể mua được đủ vũ khí, đồng dạng, cũng phải có đủ tiền mới mua chuộc được những tộc nhân đã bị bán đi kia trở về.
"Đúng rồi, đưa Đại Kỳ tới chỗ Kỳ Hằng đi."
Tinh linh áo lam cau mày lại: "Công chúa, Đại Kỳ là một trong những thợ săn cánh bạc hiếm có của tinh linh tộc chúng ta, tương lai nàng rất có khả năng sẽ trở thành thợ săn hoàng kim, cứ phái nàng đi như vậy ổn sao?"
Đại Nhã híp mắt: "Làm đại sự tất phải có hi sinh, ta chẳng những bán ra một lượng lớn linh dịch sinh mệnh cho Kỳ Hằng, còn cùng hắn ký kết hiệp ước phụ trách nguồn nguyên liệu cung ứng cho cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, đương nhiên phải để lại một con mắt bên người hắn, như vậy mới có thể nắm được rõ ràng được tình huống bên kia."
......
Nguyên Quốc.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn tư liệu trên tay, nhịn không được cười lên.
"Ngươi đang xem cái gì vậy?" Trang Hạo hỏi.
"A Hằng gửi thư tới." Kỳ Thiếu Vinh đáp.
"Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói hắn tiêu một trăm triệu hai ngàn vạn, mua mười lăm bình linh dịch sinh mệnh chưa pha loãng từ một cửa hàng của tinh linh tộc."
Trang Hạo cười khan: "Linh dịch sinh mệnh chỉ có hoàng tộc tinh linh mới có thể tiếp xúc đến, Kỳ Hằng không phải là bị lừa rồi đi?"
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có, Tả Vân Phi ngồi bên cạnh nhìn, nếu A Hằng bị lừa, hắn cũng sẽ không đến mức không nhắc nhở."
Trang Hạo cười nói: "Cái này cũng đúng."
"Tả Vân Phi hẳn là đã biết......"
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Biết? Biết cái gì?"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đương nhiên là biết người của Kỳ Thiếu Vinh ta không dễ cưới như vậy, nếu không có chút tài sản, vậy tốt nhất là nằm mơ đi, cưới về cũng không nuôi nổi."
Trang Hạo: "......" Người của Kỳ Thiếu Vinh không dễ nuôi, bản thân Kỳ Thiếu Vinh lại càng không dễ nuôi.
Kỳ Thiếu Vinh thấy sắc mặt Trang Hạo thay đổi, hỏi: "Ngươi làm sao sắc mặt kém như vậy?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có gì."
"A Hằng hình như đã ký kết hiệp định bước đầu mua sắm nguyên liệu cho cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành từ tinh linh tộc." Kỳ Thiếu Vinh nói.
"Phải vậy không? Tinh linh tộc trước giờ rất ít tiếp xúc với nhân loại, hầu như là tự cung tự cấp, tính cách bài ngoại, không ngờ Kỳ Hằng lại có thể tiếp xúc với bọn họ."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! A Hằng rất có năng lực a! Nghĩ tới một ngày nào đó phải gả A Hằng đi, trái tim ta liền đau muốn chết, nếu có thể giống như A Hiên thì tốt rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Trang Hạo: "......"
......
Giang Tư Trung nhìn Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên đã bị phế bỏ được người đưa trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Gia chủ thật quá độc ác!" Giang Tư Trung nghiến răng nghiến lợi mắng.
Giang Tư Trung coi trọng con vợ cả, năm đó phụ thân Kỳ Hằng chết, Giang Tư Trung chỉ coi là mất đi một viên cờ, thở dài một cái liền qua, hiện tại Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên bị Giang Đông Minh phế bỏ, Giang Tư Trung lại có loại cảm giác trái tim như bị đao cắt.
"Trung trưởng lão, Kỳ Hằng thế tới rào rạt, nếu gia chủ không đưa ra quyết định kịp thời, Giang gia chúng ta chỉ sợ sẽ phải bước lên vết xe đổ của Mộ Gia, gia chủ cũng phải tốn không ít tâm tư mới giữ lại được lão nhân gia ngài."
Giang Tư Trung đỏ mặt lên: "Vớ vẩn, chỉ là một phế vật bị trục xuất ra khỏi gia tộc mà thôi, gia chủ cư nhiên kiêng kị hắn tới như vậy, thật nực cười!"
"Trung trưởng lão, chuyện đã tới nước này, xin ngài nén bi thương."
Giang Tư Trung cau mày lại: "Nghịch tử kia chết rồi còn để lại một bất hiếu tử, cư nhiên dám mưu hại cả đại bá, đường ca hắn, tại sao năm đó hắn không chết luôn đi, hắn nên đi xuống địa ngục gặp quỷ đệ đệ đoản mệnh của hắn!"
Mấy hộ vệ Giang gia thấy Giang Tư Trung kích động mắng loạn, cũng không biết nên nói cái gì.
Giang Nguyên trừng mắt nhìn Giang Tư Trung, yết hầu thét ra thanh âm tê tê không ngừng.
Giang Tư Trung nhìn đầu lưỡi tôn tử đã bị cắt, đáy lòng quặn lại.
Giang Nguyên nói không nên lời, miệng không ngừng khép khép mở mở.
Giang Tư Trung ôm Giang Nguyên, trấn an nói: "A Nguyên, gia gia biết ngươi muốn nói gì, ngươi yên tâm, gia gia nhất định sẽ trả thù cho ngươi."
......
"Kỳ Hằng không còn tiếp tục xuống tay với Giang gia chúng ta, hôm nay hắn đã liên hệ với mấy liên hệ với mấy nhà cung ứng." Giang Tuyền nói.
"Vậy là tốt rồi." Giang Đông Minh thở ra một hơi.
"Gia chủ, kỳ thật nói đến cùng Kỳ Hằng cũng chỉ là một thủ hạ của Kỳ Thiếu Vinh mà thôi, Kỳ Thiếu Vinh còn không theo hắn tới, chúng ta làm vậy có phải đã quá cho hắn mặt mũi không, mấy trưởng lão trong gia tộc đều nói, cúi đầu với một tiểu bối như vậy là làm mất mặt mũi Giang gia chúng ta."
Giang Đông Minh híp mắt lại: "Cái thứ mặt mũi này cũng không thể mài ra làm cơm ăn, tính là cái gì?"
"Ta nghe nói trước khi Kỳ Hằng tới Tấn Quốc, Kỳ Thiếu Vinh đã chuyển một phần tài chính của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành cho hắn, hiện tại hắn có ít nhất hơn trăm triệu, tài chính khổng lồ như vậy, thật sự là phú khả địch quốc."
"Kỳ Thiếu Vinh hào phóng với Kỳ Hằng như vậy, hoàn toàn có thể đoán ra được địa vị của Kỳ Hằng trong lòng Kỳ Thiếu Vinh."
"Kỳ Hằng có Tả Vân Phi chống lưng, trên tay lại có tiền, Giang gia đối địch với hắn trăm hại không lợi, dùng một Giang Hưng Đông cùng một Giang Nguyên để bình ổn lửa giận của Kỳ Hằng thì tính là cái gì, huống chi chuyện này vốn chính là do bọn họ gây nên, Giang gia vì sao phải bồi bọn họ chịu tội."
"Gia chủ anh minh! Chỉ là Kỳ Thiếu Vinh thật sự cho Kỳ Hằng nhiều tiền như vậy?"
"Ta đã xác minh qua, số tiền kia đều nằm trên tay Kỳ Hằng." Giang Đông Minh nói.
"Kỳ Thiếu Vinh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hắn vì sao phải đối xử với một người không có quan hệ máu mủ gì với hắn tốt như thế?" Giang Tuyền khó hiểu hỏi.
"Ai biết được, Kỳ Thiếu Vinh kia rất bênh vực người của mình, ai có thể làm thân tín của hắn, khẳng định là đời trước tích được đại công đức!"
Giang Tuyền nhìn Giang Đông Minh: "Gia chủ, Trung trưởng lão hình như có oán niệm rất lớn về quyết định của ngài, liên tục oán trách ngài bất công."
Giang Đông Minh tức giận mắng: "Nếu không phải một nhà ngu ngốc kia, ta hà tất phải đi tìm một tiểu bối cầu tình, hắn còn dám có mặt mũi làm ầm ĩ! Hắn muốn nháo thì để hắn nháo đi, ta thông cảm hắn lớn tuổi, cố gắng không để chuyện này dính lên đầu hắn, nếu hắn không biết tự thức thời, vậy cũng đừng trách ta đại nghĩa diệt thân!"
Tuy rằng Kỳ Hằng đã đình chỉ động tác, nhưng hành động của Kỳ Hằng lúc trước đã sinh ra một phần ảnh hưởng nhất định với Giang gia, Giang Đông Minh hiện tại vẫn còn oán hận Giang Tư Trung rất nhiều.
......
Tả gia.
Tả Vân Phi không vui nhìn Đại Kỳ.
Mỹ nữ tinh linh ánh mắt bình tĩnh tuần tra bốn phía, giống như tiêu thương đứng bên cạnh Kỳ Hằng, cho dù thần sắc mỹ nữ tinh linh rất lạnh nhạt, nhưng lực hấp dẫn vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.
"Ngươi đi xuống trước đi." Tả Vân Phi nói.
Đại Kỳ nhàn nhạt nhìn qua Tả Vân Phi, không để ý tới lời Tả Vân Phi nói.
Kỳ Hằng nhìn Đại Kỳ: "Ngươi nghe hắn đi."
Đại Kỳ nhíu mày lại: "Biểu tỷ nói ta bảo hộ ngươi."
"Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hiện tại ta còn phải nghe hắn, ngươi đương nhiên cũng giống ta." Kỳ Hằng giải thích.
Đại Kỳ gật đầu, đi ra ngoài.
"Nữ nhân Đại Nhã kia vì sao lại đưa một vị mỹ nữ cho ngươi?" Tả Vân Phi không vui hỏi.
Kỳ Hằng nhún vai: "Ngươi biết không?"
Tả Vân Phi cau mày nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi đang trộm cười cái gì?"
Kỳ Hằng ngẩng đầu, hài hước nhìn Tả Vân Phi, "Bình dấm chua, Tả thiếu gia thanh danh to như vậy, tâm nhãn lại nhỏ không chịu được, nói không chừng sau này ngươi còn phải chua chết, nếu ngươi chua chết, khẳng định sẽ được ghi danh sử sách trở thành cao thủ cấp chín đầu tiên vì ăn dấm mà chết."
Tả Vân Phi tức giận nhìn Kỳ Hằng, táo bạo nói: "Ngươi đang nói bậy cái gì?"
Kỳ Hằng cười cười, không nói nữa.
Tả Vân Phi nhẹ nhàng đạp lên chân Kỳ Hằng một cái, "Lúc trước ngươi nói chưa được ai thích qua, nhưng ngươi cảm thấy thích một người không phải giống như những gì ta đã làm."
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Lời ta nói ngươi nhớ cũng thật rõ ràng!"
"Ngươi chưa từng được ai thích qua, ta có thể lý giải, ngươi ác độc, tàn nhẫn như vậy, không ai thích cũng là bình thường, nhưng thích một người không phải giống như những gì ta đã làm là có ý gì?" Tả Vân Phi hỏi.
"Những người ta quen, cho dù là Trang Hạo, Dịch Phàm hay là Hải Lăng, thời điểm ở trước mặt người mà họ thích đều sẽ biểu hiện rất ôn nhu, vô hại, tri thư đạt lý, không phải khắc nghiệt, ngang ngược, không nói lý giống ngươi như ngươi." Kỳ Hằng tức giận nói.
Tả Vân Phi nhíu mày: "Ngươi thích kiểu người giống như Trang Hạo, Dịch Phàm, Hải Lăng?"
"Đương nhiên, ba người bọn họ vừa ôn nhu lại vừa săn sóc, cực phẩm nhân gian a, đáng tiếc......"
"Đáng tiếc, bọn họ đều không thích ngươi."
Kỳ Hằng lắc đầu: "Lại nữa, bọn họ cũng sẽ không giống như ngươi."
Tả Vân Phi: "......"
____________________
Méoo: cuối tuần sau tui thi, nên mọi người biết sao rồi đó 😜😜🤓🤓
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT