Đường Thiên Phong ở lại trong phủ thành chủ, cả ngày không có gì làm nhàm chán đến hoảng.
"Kỳ Hằng quản sự, ngươi đi đâu vậy?" Đường Thiên Phong gọi Kỳ Hằng lại hỏi.
"Là nhị hoàng tử a! Ta đang chuẩn bị ra ngoài bán ít đồ." Kỳ Hằng xoay người đáp.
"Đây là mặt nạ kiểu mới?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy, có hai loại kiểu dáng, một loại cho người có tiền, một loại bán cho bình dân."
Đường Thiên Phong cười cười: "Là chuẩn bị cho hải tộc sao?"
"Đúng vậy."
"Kỳ tứ thiếu đúng là người săn sóc tỉ mỉ!" Đường Thiên Phong nhịn không được cảm thán.
"Nếu muốn kiếm tiền đương nhiên phải suy xét chu toàn một ít."
"Kỳ Hằng quản sự thật có năng lực!" Đường Thiên Phong tán thưởng khen tặng.
"Nào có, ta chỉ là thay thiếu gia làm một ít chuyện vặt mà thôi, người có năng lực phải là thiếu gia mới đúng."
Đường Thiên Phong gật đầu: "Kỳ Hằng quản sự không cần khiêm tốn, năng lực của ngươi mọi người đều rõ ràng."
"Nhị hoàng tử, nếu không có chuyện gì, ta đi trước."
"Kỳ Hằng quản sự xin cứ tự nhiên!"
......
Đường Thiên Phong nhìn bóng dáng Kỳ Hằng rời đi, không tự giác than thở: "Sinh ý quả thật làm rất lớn a!"
Lão giả hắc y bên người Đường Thiên Phong lên tiếng: "Nhị hoàng tử, Kỳ Hằng, Bích Lưu Vân đều trung tử với Kỳ Thiếu Vinh, muốn tìm cửa đột phá từ trên người bọn họ sợ là không có khả năng."
Đường Thiên Phong gật đầu: "Đúng vậy!"
"Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo lại trốn đến phòng thí nghiệm ngầm đi, thần thần bí bí như vậy, cũng không biết là đang làm cái gì." Lão giả hắc y không vui nói.
............
"Thẩm Nguyên, ngươi ở chỗ này a!" Đường Thiên Phong tự quen thuộc vỗ vỗ bả vai Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên cung kính gọi một tiếng, "Nhị hoàng tử."
"Ta cũng coi như là tỷ phu ngươi, không cần câu thúc như vậy."
Thẩm Nguyên cười cười đáp, "Phải."
"A Nguyên, ngươi ở Bích Hải Bình Nguyên đã quen chưa?" Đường Thiên Phong hỏi.
"Rất quen." Thẩm Nguyên đáp. Thời điểm hắn mới tới còn nghe nói Bích Hải Bình Nguyên rất nguy hiểm, bất quá, ở lại một thời gian mới phát hiện, nguy hiểm cũng chỉ như vậy mà thôi.
"Ta nghe nói nhân ngư tộc mấy lần tới gây chuyện?"
Thẩm Nguyên gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy, bất quá, đều bị đánh lui."
"Nhân ngư tộc là vương thất trong hải tộc, thực lực hẳn là không tồi đi?"
"Cái đó cũng không có, nhân ngư tộc kỳ thật rất yếu, hiện tại đã dần dần suy nhược." Thẩm Nguyên không thèm để ý nói.
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa a! Ta nghe nói trước đó có một đám nhân ngư tới, bị Trang Hạo một kiếm bức lui."
"Là một tiểu nha đầu hải tộc mang theo một đám ô hợp ngưỡng mộ nàng tới đây."
"Nghe nói Bích cầm sư đi theo Kỳ tứ thiếu tới Bích Hải Bình Nguyên, sao ta không thấy hắn?"
"Kỳ tứ thiếu tống cổ hắn đi hòa thân."
"Hòa thân?" Đường Thiên Phong nhăn mày, thầm nghĩ: Hòa thân, Thẩm Nguyên nói lời hẳn là đùa giỡn, bất quá, nếu Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng thật sự ở bên nhau, vậy thế lực của Kỳ Thiếu Vinh liền càng khủng bố.
Hắn còn từng nghe được một lời đồn đãi quỷ dị, nói Bích Lưu Vân là nhân ngư hoàng kim biến mất đã lâu, tuy rằng Đường Thiên Phong không rõ vì sao Bích Lưu Vân nguyên bản là một cầm sư nhân loại lại biến thành nhân ngư, nhưng đồn đãi rất ra dáng ra hình, hoàn toàn không giống giả.
Thẩm Nguyên cười khan: "Ta nói bậy, Bích Lưu Vân hình như là đi nói chuyện sinh ý với thiếu chủ cửa hàng Thiên Long đi. cửa hàng Thiên Long cùng Kỳ tứ thiếu có khả năng là đang hợp tác sinh ý."
Đường Thiên Phong: "...... Kỳ tứ thiếu đúng là ham thích làm sinh ý!"
Thẩm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy!"
............
Kỳ Thiếu Vinh ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu linh thảo hải tộc kiểu mới vừa tới tay.
"Nhị hoàng tử còn chưa định đi sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo hỏi.
"Ta nghĩ hắn sẽ không rời đi nhanh như vậy." Trang Hạo nói.
"Vì sao, chẳng lẽ thức ăn ở nơi này còn tốt hơn cả ở hoàng đô, hắn vui đến quên hết trời đất rồi?"
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh dừng lại một chút, nói: "Có lẽ nên tìm một đầu bếp kém một chút làm cơm cho nhị hoàng tử."
Trang Hạo: "......" Kỳ Thiếu Vinh coi Đường Thiên Phong là ai chứ?
Trang Hạo bất đắc dĩ cười cười: "Ta nghĩ hắn ở lại là muốn điều tra một số thứ đi."
Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại: "Ta có loại cảm giác......"
"Cảm giác gì?" Trang Hạo hỏi.
"Ta cảm thấy ta sẽ không thể ngồi trên cái vị trí lĩnh chủ này lâu được."
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi cảm thấy quân thượng sẽ lại điều ngươi đi nơi khác?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Có khả năng này."
Trang Hạo cúi đầu xuống: "Đi một bước xem một bước đi."
"Sẽ không phải chỉ là bị điều đi thôi đâu, ta vừa mới đặt vững bước chân được ở nơi này, còn chưa kịp đại triển hoành đồ* a!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy buồn bực than thở.
*Đại triển hoành đồ (Đại triển hồng đồ): hình tượng chim đại bàng dũng mãnh dương cánh, thể hiện vẻ oai phong, dũng mãnh, uy lực, bay xa hơn, cao hơn và không chịu khuất phục trước bất kỳ hoàn cảnh nào.
"Không cần lo lắng, cho dù đi đến nơi nào, ngươi cũng đều có thể sống tốt."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Đi đuổi nhị hoàng tử về đi." Tề Thiếu Vinh trầm ngâm một chút nói.
Trang Hạo vuốt cằm: "Nếu ngươi thật sự muốn tống cổ hắn, vậy giao hải sa bí bạc cho hắn đi."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, vốn còn muốn đợi đến khi hắn tự mình mở miệng, hiện tại vẫn là để ta tự mình đưa cho hắn." Đưa ba cân hẳn là có thể báo cáo kết quả công tác rồi đi, thuận tiện khóc nghèo khóc khổ một chút.
............
"Đây chính là hải sa bí bạc ta tìm được, không dối gạt nhị hoàng tử, hải sa bí bạc thật sự là quá khó tìm, ta dốc hết tâm huyết, vào sinh ra tử mới tìm được một chút như vậy, mong nhị hoàng tử ở trước mặt quân thượng nói tốt vài câu giúp ta, xem có thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống được không." Kỳ Thiếu Vinh cười nói.
Đường Thiên Phong cười cười: "Ta tin tưởng lấy năng lực của Kỳ tứ thiếu, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ hoàng giao phó."
Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười gượng: "Nhị hoàng tử, ngươi đúng là coi trọng ta."
"Lấy quan hệ của Kỳ tứ thiếu cùng thiếu chủ cửa hàng Thiên Long, thu thập một ít hải ra bí bạc hẳn không phải là chuyện khó khăn gì đi?"
Kỳ Thiếu Vinh cười khổ, lộ ra vẻ mặt phiền muộn, "Nói dễ hơn làm a! Hải sa bí bạc là cấm phẩm trong hải tộc, thiếu chủ cửa hàng Thiên Long cũng rất khó xử, nhị hoàng tử, ngươi cũng biết cấm phẩm của hải tộc khó kiếm như thế nào đi.
"Chính là bởi vì khó kiếm, cho nên mới cần để thiên tài tuyệt thế như Kỳ tứ thiếu tới làm!"
"Nhị hoàng tử quá coi trọng ta."
"Cũng không phải là ta coi trọng Kỳ tứ thiếu, mà là Kỳ tứ thiếu có phần năng lực này." Đường Thiên Phong nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Phong: "Hải sa bí bạc muốn kiếm đủ cần rất nhiều thời gian."
Đường Thiên Phong vỗ vỗ bả vai Kỳ Thiếu Vinh, lời lẽ chính đáng nói: "Đại chiến trên tiền tuyến bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra, sinh mệnh của mấy trăm vạn tướng sĩ đều ký thác hết trên người Kỳ tứ thiếu, Kỳ tứ thiếu, vì vinh quang của Nguyên Quốc, làm phiền ngươi lo lắng rồi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Phong, trong lòng mạc danh cổ quái, khó trách Lưu Vân không muốn trở về tiếp nhận ngôi vị hoàng đế của nhân ngư tộc, cái loại cảm giác bị trọng trách đè nặng này, thật sự là không xong đến tột đỉnh.
............
"Trang đại thiếu." Đường Thiên Phong lên tiếng gọi Trang Hạo lại.
Trang Hạo xoay người nhìn Đường Thiên Phong: "Nhị hoàng tử."
"Ta ở phủ thành chủ đã mấy ngày, lại khó khăn lắm mới gặp được ngươi, muốn tìm ngươi ôn chuyện cũng không có cơ hội." Đường Thiên Phong tràn đầy tiếc nuối than thở.
Trang Hạo thở dài, ai thán nói: "Cái này cũng không có biện pháp, Thiếu Vinh thích ngâm mình trong phòng thí nghiệm, mà hắn lại nhất định phải có ta bồi, bằng không sẽ cảm thấy tịch mịch."
Đường Thiên Phong nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Trang Hạo, trong lòng không khỏi ác hàn một trận.
Trang Hạo nhìn Đường Thiên Phong: "Nhị hoàng tử, ngươi ở phủ thành chủ đã quen chưa?"
"Phủ thành chủ rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, ta hoàn toàn không muốn rời đi rồi." Rõ ràng Trang Hạo đang thúc giục hắn rời đi, Đường Thiên Phong mặt không đổi sắc cười nói.
"Phủ thành chủ có tốt hơn đi nữa cũng không thể sánh bằng hoàng đô."
"Nếu đã như vậy, Trang đại thiếu vì sao lại cam tâm tình nguyện mà ở lại nơi này?" Đường Thiên Phong hỏi.
"Ta? Ta đương nhiên là bởi vì Thiếu Vinh, hắn ở lại chỗ này, cho nên ta cũng ở lại." Trang Hạo thản nhiên đáp.
Đường Thiên Phong: "......"
Đường Thiên Phong tới Bích Hải Bình Nguyên lần này còn gánh vác cả trọng trách tìm hiểu thực lực của Trang Hạo, giờ phút này Trang Hạo đang ở trước mặt, hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được thực lực của Trang Hạo một chút nào, điều này khiến cho Đường Thiên Phong cảm thấy vô cùng thất bại.
Dưới tình hình chung, chỉ khi năng lực giữa hai bên cách nhau quá xa, hắn mới có thể không nhận ra được thực lực của đối phương.
"A Hạo, trước đó tin tức ngươi cùng Kỳ tứ thiếu chết truyền tới hoàng đô, phụ hoàng còn lo lắng vô cùng, may là hai người đều không có việc gì." Đường Thiên Phong cười nói.
Trang Hạo cười cười, thầm nghĩ: Quân thượng là lo lắng bọn họ không chết đi.
"Ta phúc lớn mạng lớn, không xảy ra chuyện gì lớn!" Trang Hạo không thèm để ý đáp.
Đường Thiên Phong gật đầu: "Đúng vậy! A Hạo phúc trạch lâu dài, đương nhiên sẽ không có việc gì, bất quá, ngươi cùng Kỳ tứ thiếu mất tích rất lâu, hai người các ngươi là đi đâu vậy?"
"Chúng ta cực khổ đi tìm kiếm hải sa bí bạc a." Trang Hạo đáp.
"Hải sa bí bạc khó tìm như vậy sao?" Đường Thiên Phong miễn cưỡng cười hỏi.
Trang Hạo gật đầu: "Đương nhiên."
.....
Trang Hạo đi vào phòng thí nghiệm, Kỳ Thiếu Vinh ngẩng đầu nhìn Trang Hạo một cái:
"Ngươi tới muộn."
"Trên đường bị nhị hoàng tử vướng." Trang Hạo nói.
"Hắn làm cái gì sao?"
"Hắn hình như đang âm thầm thử thực lực của ta."
"Vậy hắn đã biết?"
"Hắn quá yếu, hẳn là không nhìn ra cái gì."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Quá yếu, tiểu tử Trang Hạo này đúng là ngạo mạn!
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Sao nhìn ta như vậy?"