Bích Lưu Vân đánh giá nhìn Hải Lăng, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta có chút lo lắng cho ngươi, trưởng lão nhân ngư tộc không gây khó dễ cho ngươi đi?"
Bích Lưu Vân lắc đầu: "Không có, ban đầu bọn họ đều coi ta là nhân ngư hoàng kim, vậy nên thuyết giáo muốn ta trở lại chấn hưng nhân ngư tộc, vì tương lai của nhân ngư tộc mà chiến, sau đó phát hiện ra ta chỉ là một nhân tộc, bọn họ liền lần lượt rời đi."
Hải Lăng hoài nghi nhìn Bích Lưu Vân: "Ngươi là nhân tộc?"
"Đương nhiên, ta không phải là nhân tộc thì là gì, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng ta là hải sản giống như ngươi?"
Hải Lăng: Hải sản!!! Ở trong mắt Bích Lưu Vân, hắn chẳng lẽ chỉ là —— hải sản thôi sao?
"Nhân Ngư Chi Tâm vẫn ở bên cạnh ngươi?" Hải Lăng hỏi.
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy! Nhân ngư tộc có khả năng sẽ hỏi đòi lại thứ này, ngươi cầm về đi."
Hải Lăng cau mày lại: "Nhân ngư tộc bên kia ta sẽ nghĩ cách bãi bình."
"Ta là nhân tộc, đồ của nhân ngư tộc không có tác dụng với ta." Bích Lưu Vân ném Nhân Ngư Chi Tâm qua chỗ Hải Lăng nói.
Hải Lăng ở lại phủ thành chủ một hồi, sau đó liền bị Kỳ Thiếu Vinh lấy cớ phiền phức đuổi đi.
"Thứ kia giao cho Hải Lăng rồi?" Trang Hạo nhìn Bích Lưu Vân hỏi.
Bích Lưu Vân gật đầu: "Giao rồi."
"Tìm một khối thạch pha lê làm đồ thay thế cho Nhân Ngư Chi Tâm thật sự không sao chứ?" Kỳ Hằng khó xử hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý vẫy tay: "Hẳn là sẽ không có vấn đề gì, dù sao bộ dáng của Nhân Ngư Chi Tâm chân chính cũng vô cùng bình thường, không khác gì khối thạch pha lê kia, lại nói tiếp, A Hạo, tay nghề điêu khắc của ngươi không tồi a!"
Trang Hạo cười đáp: "Cũng tạm được."
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi ra khỏi phòng Bích Lưu Vân.
"Thiếu Vinh, ngươi cảm thấy Hải Lăng có nhìn ra được manh mối không?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay cười cười: "Ta cũng không biết! Hẳn là có thể đi, bất quá, nếu tiểu tử Hải Lăng kia có đủ khả năng, có lẽ hắn sẽ giúp Bích Lưu Vân che giấu."
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh lấy một tấm thẻ kim cương ra xoa xoa: "Có vẻ Lưu Vân tìm được một người giàu có rồi!"
Trang Hạo: "......"
......
Mấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ thành chủ, Thẩm Nguyên cùng Kỳ Thiếu Phúc từ trên xe bước xuống.
Kỳ Thiếu Phúc nhìn phủ thành chủ khí phách hăng hái, trong lòng không nhịn được mà hâm mộ: "Tứ đệ đang ở nơi này sau? Nơi này cũng thật quá khí phái a!"
"Trước khi tứ đệ ngươi tới, phủ thành chủ chỉ là một đống đổ nát, sau đó mới được hắn tu chỉnh lại như này." Thẩm Nguyên nói.
Kỳ Thiếu Phúc tràn đầy sùng bái nhìn bảng hiệu phía trên phủ thành chủ: "Tứ đệ thật có bản lĩnh!"
Thẩm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta vào thôi."
"Này, hai tiểu quỷ các ngươi, tìm người nào?" Hắc Sa ngồi trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Nguyên cùng Kỳ Thiếu Phúc.
Kỳ Thiếu Phúc nghi hoặc nhìn Thẩm Nguyên: "Người này là ai vậy? Bên cạnh tứ đệ ta khi nào thì nhiều thêm một người sao?"
Thẩm Nguyên nhìn Hắc Sa, nội tâm hung hăng run rẩy một phen, tin tức của hắn linh thông hơn Kỳ Thiếu Phúc nhiều, trước khi tới, trưởng lão trong gia tộc đã nói cho hắn, Kỳ Thiếu Vinh mới thu một hải tộc cấp chín làm thủ vệ, tuyệt đối không thể trêu chọc được.
"Chúng ta tới tìm thành chủ." Thẩm Nguyên nói.
"Có mang tiền không?" Hắc Sa hỏi.
Thẩm Nguyên hoang mang nói: "Tiền?"
"Đúng vậy! Muốn vào trong, một trăm vạn đồng vàng một nén hương."
Thẩm Nguyên cười khan hai tiếng: "Tiền bối, ngài thật biết nói giỡn."
Hắc Sa không vui nói: "Ai nói giỡn với ngươi!"
Thẩm Nguyên: "......" Một trăm vạn đồng vàng một nén nhang, còn ai dám vào phủ thành chủ nữa chứ!
Trang Hạo chống eo nhìn Kỳ Thiếu Phúc cùng Thẩm Nguyên: "Hai người các ngươi cuối cùng cũng tới rồi."
Thẩm Nguyên nhìn thấy Trang Hạo, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"A Hạo, đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng thêm soái!" Thẩm Nguyên cười cười chào hỏi.
"Phải vậy không? Ta cũng cảm thấy ta càng ngày càng soái." Trang Hạo đắc ý dào dạt nói.
Thẩm Nguyên: "......"
Trang Hạo nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên một hồi, Thẩm Nguyên bị nhìn đến trong lòng tê cứng.
"A Hạo, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, nếu như ngươi tử vong giữa đường, có lẽ Thiếu Vinh sẽ cao hứng không chừng."
Thẩm Nguyên xấu hổ cười khan: "Ta cùng Kỳ tứ thiếu không có thâm cừu đại hận gì, nếu ta chết, vì sao hắn phải cao hứng?"
Trang Hạo nhìn về phía nhẫn không gian trên tay Thẩm Nguyên, nghiêng đầu nói: "Vì cái gì ngươi còn không rõ ràng sao?"
Thẩm Nguyên sờ sờ nhẫn không gian, thánh chỉ của quân thượng đang ở trong đó, hắn chỉ có thể trợn trắng mắt bất đắc dĩ trong lòng: "Không phải ta thì cũng sẽ có những người khác."
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, cho nên Thiếu Vinh vốn dĩ đã muốn xử lý ngươi, bị ta khuyên ngăn cản lại."
Thẩm Nguyên: "......" Tiểu tử Trang Hạo này có cần vừa thấy mặt đã nói lời hung tàn như vậy không?
Thẩm Nguyên cười gượng, đổi đề tài nói: "Thời điểm ta tới nghe nói có người dùng ba ngàn vạn mua một viên tinh thạch, người nọ hình như là Kỳ tứ thiếu."
Trang Hạo gật đầu, tự hào khoe mẽ: "Đúng vậy! Thiếu Vinh mua tặng ta, toàn bộ Bích Hải Bình Nguyên này, người có thể quyết đoán vung tiền như rác như vậy cũng chỉ có mình Thiếu Vinh."
Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo, thầm nghĩ: Trang đại thiếu, ngươi chính là người thừa kế của Trang gia a! Ngươi ăn cơm mềm còn tự hào như vậy hình như là không tốt lắm đâu.
Trái tim Kỳ Thiếu Phúc đột nhiên nhảy dựng lên, ba ngàn vạn! Tứ đệ nhà hắn đúng là hào phóng! Đó cũng không phải là ba ngàn đồng vàng, là ba ngàn vạn a!
Kỳ Thiếu Phúc cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Hắn một năm ba ngàn đồng vàng để tiêu vặt còn không có, tứ đệ hắn lại có thể một tay vung tiền như rác nuôi tiểu bạch kiểm.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Phúc: "Kỳ tam thiếu cũng tới."
Kỳ Thiếu Phúc ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười với Trang Hạo, "Đúng vậy!"
"Thiếu Vinh chờ ngươi đã lâu."
"Tứ đệ có tức giận không?" Kỳ Thiếu Phúc bất an hỏi.
Trang Hạo khó hiểu nói: "Vì sao hắn phải tức giận, ngươi không phải là tới làm việc sao, Thiếu Vinh đã chuẩn bị rất nhiều việc cho ngươi làm!"
Kỳ Thiếu Phúc: "......"
......
Trang Hạo dẫn mấy người đi tới đại sảnh, Kỳ Thiếu Vinh đang tiếp khách ở trong đó.
Thẩm Nguyên nhìn người bên trong, thân thể không khỏi căng chặt lại.
Người ngồi trong đại sảnh chính là thiếu chủ cửa hàng Mạc Vân Mạc Vân An. Trước khi Thẩm Nguyên tới đã được trưởng lão trong gia tộc làm công khóa đầy đủ, vậy nên cũng có hiểu biết nhất định về vị thiếu chủ quyền lực kinh người này.
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Mạc Vân An trò chuyện vui vẻ, trong lòng không khỏi bội phục sát đất.
Các thành chủ trước đây có không ít người muốn kéo gần quan hệ với vị thiếu chủ cửa hàng Mạc Vân này, đáng tiếc, tất cả đều thất bại.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Thiếu Phúc cùng Thẩm Nguyên: "Tam ca cùng Thẩm thiếu đã tới rồi! Ngồi đi."
Kỳ Thiếu Phúc cùng Thẩm Nguyên phân biệt tìm hai chỗ ngồi xuống.
Mạc Vân An cùng Kỳ Thiếu Vinh trao đổi sinh ý một lát liền rời đi.
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, quan hệ của ngươi cùng thiếu chủ cửa hàng Mạc Vân không tồi a!"
Kỳ Thiếu Vinh lười biếng chống cằm đáp: "Cũng tạm được, hiện tại chúng ta đều đang hợp tác làm sinh ý."
"Kỳ tứ thiếu đúng là đến nơi nào cũng có thể sống tốt được, không nghĩ tới ngươi vừa đến Bích Hải Bình Nguyên không bao lâu liền có thể xử lý quan hệ tốt như vậy."
Kỳ Thiếu Vinh đánh giá nhìn Thẩm Nguyên: "Thẩm thiếu đúng là có phúc khí! Một thời gian không gặp, mặt mũi của ngươi liền tròn trịa hơn nhiều! Xem ra khoảng thời gian này Thẩm thiếu trôi qua thật sự là không tệ!"
Thẩm Nguyên: "Nhờ phúc nhờ phúc......"
"Thánh chỉ của quân thượng đâu?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh, cẩn thận lấy ra một phần thánh chỉ: "Ở nơi này."
Kỳ Thiếu Vinh tùy tay tiếp chỉ, xem xem một lát liền tùy tiện ném qua một bên, trên mặt không khỏi nhiễm lên vài phần châm chọc, "Dã tâm của quân thượng đúng là không nhỏ, hải sa bí bạc một lần liền phải muốn mười cân!"
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi lấy một ít đến thượng cống là được, không nhất định phải đầy đủ."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyên: "Sao ngươi không chết trên đường tới luôn đi!"
Thẩm Nguyên cười gượng đáp, "Cho dù ta chết thì cũng sẽ có người khác tới thay thế ta."
"Ít nhất như vậy cũng có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian."
Thẩm Nguyên trong lòng tràn đầy quẫn bách, trên mặt vẫn phải nghiêm chỉnh tươi cười, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đúng là trời sinh một đôi, nói chuyện tế nhị một chút thì có thể chết được sao?
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Nếu ngươi không muốn, đẩy đí là được."
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Chỉ sợ không được."
Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên vẫn còn đang ở hoàng đô, trung tâm sinh ý của hắn cũng được đặt tại hoàng đô, mà hoàng thất Nguyên Quốc lại không phải chỉ có chút năng lực như biểu hiện mặt ngoài, cuối cùng vẫn là do hắn chưa đủ thực lực, không thể không cúi đầu!
......
Mạc Vân An đi ra khỏi phủ Thành chủ.
"Nhìn ra được cái gì không?" Mạc Vân An hỏi tu giả bên cạnh.
"Thực lực của Trang Hạo tăng lên rất nhiều."
Mạc Vân An híp mắt lại: "Chẳng lẽ là bởi vì viên tinh thạch Kỳ Thiếu Vinh dùng ba ngàn vạn mua về đó sao, tra ra được thân phận của người bán chưa?"
"Thân phận của người nọ vẫn chưa xác định, bất quá, rất có khả năng là dạ hành giả hải tộc."
"Dạ hành giả chuyên môn thâm nhập vào cấm địa hải tộc tìm kiếm đột phá?" Mạc Vân An kinh ngạc nói.
Lão giả gật đầu: "Đúng vậy."
Mạc Vân An nắm chặt nắm tay, "Nói như vậy Kỳ Thiếu Vinh tiêu ba ngàn vạn kia không uổng!"
"Thứ kia là được Trang Hạo nhìn trúng, nhãn lực của Trang Hạo hẳn là không có gì vấn đề."
Mạc Vân An cười cười: "Ban đầu nghe nói Trang Hạo bất hòa với Kỳ Thiếu Vinh, hiện tại xem ra lời đồn quả nhiên là không đáng tin tưởng."
Lão giả thở dài một hơi: "Có ai nói không phải đâu."
"Ta nghe nói bên người Kỳ Thiếu Vinh hình như có một nhân như hoàng kim."
Lão giả híp mắt lại: "Quả thật có tin đồn như vậy, bất quá, sau này đã chứng thực, là một hiểu lầm."
Mạc Vân An lắc đầu, ngưng trọng nói: "Ta thấy việc này không phải chỉ như vậy, Hải Lăng đối với người kia không bình thường, vị thiếu chủ hải long tộc này đúng là một kẻ si tình."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT