"Trang nhị thiếu, Trang gia có tin tức của ca ca ngươi cùng thiếu gia nhà ta không?" Kỳ Hằng vội vàng hỏi.
Trang Khiêm nhìn Kỳ Hằng cùng Bích Lưu Vân: "Trang gia có chút thủ đoạn đặc thủ có thể biết được sinh tử của đệ tử trong gia tộc, ta có thể khẳng định ca ca ta còn sống, nếu ca ca ta còn sống, vậy Kỳ tứ thiếu hẳn là cũng không có chuyện gì."
Bích Lưu Vân kích động lên: "Vậy ca ngươi đang ở đâu?"
"Quyển trục truyền tống kia vốn định vị đại viện Trang gia, bất quá, khoảng cách truyền tống có hạn, bọn họ hẳn là đã bị rớt ở nửa đường."
Kỳ Hằng bình tĩnh nhìn Trang Khiêm: "Vậy Trang gia các ngươi hẳn là có chút suy đoán đi, Trang nhị thiếu gia, có thể nói cho ta vị trí đại khái không, ta sẽ đi tìm."
Bích Lưu Vân nhìn Kỳ Hằng: "Để ta đi đi."
Kỳ Hằng lắc đầu: "Không được, sinh ý ở hoàng đô cần có người phụ trách, người muốn tìm thiếu gia cùng Trang Hạo không ít, mấy năm nay, thanh danh của ngươi quá hiển hách, đi tìm sẽ rêu rao, ta đi thì tốt hơn."
Bích Lưu Vân hít sâu một hơi, nghe vậy cũng không có tranh cãi cùng Kỳ Hằng nữa.
Trang Khiêm lấy ra một tấm bản đồ: "Căn cứ theo tính toán của mấy vị trưởng lão trong gia tộc, đại ca ta rất có thể đã rơi xuống nơi này. Nơi này là biên giới Nhung Quốc, Nguyên Quốc, Lê Quốc, người các quốc gia lẫn lộn với nhau, thuộc vùng không người quản, giặc cỏ hoành hành ngang ngược, tài nguyên bần cùng, thập phần lạc hậu, người nơi đó đều rất nghèo, ăn cũng không đủ no."
Bích Lưu Vân nghiêng đầu: "Ăn không đủ no? Thiếu gia cùng Trang Hạo có thể sẽ bị đói bụng không?"
Trang Khiêm hít sâu một hơi: "Đói bụng không đáng sợ, chỉ sợ bị đói chết, nếu đại ca chết đói, vậy hắn sẽ là gia chủ đầu tiên trong lịch sử của Trang gia chết nghẹn khuất như vậy."
Bích Lưu Vân: "......"
............
Bên hồ.
Trang Hạo cầm một cây gậy gỗ, đứng xiên cá trong hồ.
Kỳ Thiếu Vinh đứng bên hồ dặn dò: "A Hạo, ngươi cẩn thận một chút! Đừng để cắm lên chân mình."
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, thầm nghĩ: Tuy rằng ma pháp cùng đấu khí của hắn đều không sử dụng được, nhưng đầu óc hắn vẫn còn ở đây a, Kỳ Thiếu Vinh hoàn toàn không cần phải băn khoăn như vậy!
Trang Hạo giơ gậy gỗ, ý đồ cắm vào cá trong hồ, bất quá, cá nơi này trơn trượt dị thường, Trang Hạo phí sức chín trâu hai hổ cũng không bắt được con nào.
Trang Hạo thầm nghĩ: Nếu ma pháp của hắn còn ở đây, nào cần phải phiền toái như vậy, hắn chỉ cần đưa tay vào trong hồ, sau đó cuốn lên một cái lốc xoáy, vậy là có thể bắt được rất nhiều cá.
Một con cá luồn qua chân Trang Hạo, vung đuôi cá lên, Trang Hạo liền bị vẩy cho ướt rượt một thân.
Kỳ Thiếu Vinh thấy một màn như vậy, cười ngã ngửa ra sau.
Vân Bình tò mò nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Hai người các ngươi là ai vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh bị giật mình một chút, quay sang nhìn Vân Bình, "Vân tỷ tỷ, sao ngươi lại hỏi như vậy?"
"Ngươi cùng tiểu tử kia không giống người làm trộm."
Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Xuất sư bất lợi, lần đầu tiên làm trộm đã bị bắt, hắn cùng Trang Hạo quả thật không có thiên phú làm trộm!
"Vậy ngươi thấy ta cùng hắn giống ai?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi ngược lại.
"Giống thiếu gia đại gia tộc."
Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Sức quan sát của nha đầu này thật nhạy bén! "Vân tỷ tỷ, ngươi đoán đúng rồi, bất quá, ta cùng hắn không phải thiếu gia đại gia tộc, chỉ là thiếu gia tiểu gia tộc, gia đạo sa sút, thiếu bên ngoài rất nhiều tiền, chủ nợ tìm tới cửa, cướp sạch đồ trong nhà, ta cùng hắn chỉ có thể chạy ra ngoài trộm chút đồ kiếm cơm ăn.
"Ngươi cùng hắn đều không tu luyện sao?" Vân Bình khó hiểu hỏi.
"Ai, thời trẻ không biết gia tộc sẽ bại, vậy nên hoang phế." Kỳ Thiếu Vinh làm như thật thở dài một hơi.
Vân Bình tuy rằng thông tuệ, nhưng kiến thức rất hữu hạn, nghe thấy tình cảm trong lời nói của Kỳ Thiếu Vinh, tức khắc tin tám phần, "Gia tộc các ngươi toàn là người không có mục tiêu theo đuổi giống ngươi và hắn, khó trách gia đạo lại sa sút."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
............
"Ta bắt được rồi." Trang Hạo cao hứng phấn chấn nâng con cá dài hơn một mét lên.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo cả người ướt đẫm, âm thầm buồn cười, tiểu tử Trang Hạo này đúng là...... Đường đường là người thừa kế của Trang gia, hiện tại bắt được một con cá liền cao hứng như vậy, bất quá, bộ dáng này của Trang Hạo đúng là rất đáng yêu.
Trang Hạo vung tay lên, con cá lập tức bị vứt lên bờ.
Vân Bình đi qua kiểm tra một phen, tràn đầy kinh ngạc thốt lên: "Con cá này......"
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn biểu tình của Vân Bình: "Con cá này làm sao vậy? Không thể ăn sao?"
Vân Bình lắc đầu: "Có thể ăn, hơn nữa còn rất bổ, đây là cá đầu đồng, sức lực rất lớn, vô cùng khó bắt, nếu cầm ra chợ có thể bán được một đồng vàng lận, tiểu tặc đúng là rất có bản lĩnh!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Có kinh nghiệm thành công một lần, Trang Hạo giống như là tìm được bí quyết, rất nhanh sau đó, từng con từng con liên tục bị ném lên bờ.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo đứng trong trong nước, chỉ cảm thấy cả người Trang Hạo đều đã tiến vào một loại cảnh giới huyền ảo.
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này bắt mấy con cá cũng có thể ngộ đạo, đúng thật là......
Vân Bình kinh ngạc cảm thán nhìn cá bị vứt lên bờ: "Tiểu tặc kia đúng là giỏi bắt cá! Nếu không phải trước đó ngươi từng nói hắn là thiếu gia, ta còn tưởng rằng trước đây hắn chuyên môn đi bắt cá!"
Kỳ Thiếu Vinh cười khan hai tiếng, thầm nghĩ: Năng lực thích ứng của tiểu tử Trang Hạo này còn rất mạnh, học cái gì cũng nhanh.
............
Vân Bình cùng Kỳ Thiếu Vinh ngồi nói chuyện, tiếng vó ngựa đột nhiên từ xa truyền tới.
Vân Bình đứng lên, nhìn người từ xa phi ngựa tới, trong mắt hiện lên ngạc nhiên nồng đậm: "Dong binh đoàn Phi Hổ, là dong binh đoàn Phi Hổ!"
Vân Hổ nguyên bản còn đang chăm chỉ bắt cá trong nước, đột nhiên kích động nhảy dựng lên, nhìn về phía người tới, trên mặt đỏ hồng một mảnh.
Một hàng dài hơn mười người phi ngựa chạy tới, uy thế át người.
Dong binh đoàn ngoại trừ nữ đoàn trưởng là cấp năm, người còn lại đều là cấp ba, cấp bốn.
Kỳ Thiếu Vinh sớm được nghe Vân Hổ nhắc mãi về vị nữ thủ lĩnh này, hiện giờ gặp được chân nhân, nhịn không được tinh tế đánh giá một phen.
Nữ đoàn trưởng mặc một thân kính trang hồng y, ngực cùng đùi lỏa lồ lộ ra, nữ đoàn trưởng không tính là tuyệt sắc, nhưng dáng người lại vô cùng cơ bắp.
Vân Hổ nguyên bản tùy tùy tiện tiện, vừa nhìn thấy nữ đoàn trưởng liền lập tức thẹn thùng, toàn thân không khác gì tôm luộc, nhìn qua còn vô cùng thú vị.
"A Hổ, ngươi đột phá rồi!" Nữ đoàn trưởng huy roi ngựa trong tay, sang sảng nói.
Vân Hổ ngu đần cười cười: "Đúng vậy! Ta đã là đấu khí sư cấp ba."
Nữ đoàn trưởng nhìn sang hai người Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Không tồi nga, hai vị này là ai? Nhìn không quen mặt a!"
Vân Bình đứng ra giới thiệu: "Là bà con thân thích họ hàng xa nhà ta, gia đạo sa sút, cho nên tới ở nhờ nhà chúng ta!"
Nữ đoàn trưởng gật đầu: "Thì ra là thế!"
Nữ đoàn trưởng nhìn về phía chồng cá: "Các ngươi bắt được thật nhiều cá! Bán cho ta đi."
Vân Hổ vội nói: "Nếu đoàn trưởng tỷ tỷ thích thì cầm đi, không cần đưa tiền."
"Vậy sao có thể được." Nữ đoàn trưởng lắc tay từ chối.
Vân Hổ tràn đầy ân cần ôm lấy cá trên mặt đất, ảo não đưa qua chỗ nữ đoàn trưởng.
Trang Hạo nhìn bộ dáng Vân Hổ, nhịn không được có chút rối rắm, phải biết rằng hầu hết số cá này đều là do hắn bắt được, kết quả lại để Vân Hổ cầm đi xum xoe.
Nữ đoàn trưởng phất tay, bắn ra bốn đồng vàng, Vân Hổ, Vân Bình, Trang Hạo, Kỳ Thiếu Vinh, mỗi người đều được phân một đồng.
Trang Hạo nhìn đồng vàng trên tay, trên mặt hiện lên cảm xúc dở khóc dở cười.
Nữ đoàn trưởng tới vội vàng, đi cũng vội vàng, sau khi mua cá xong liền thúc ngựa rời đi.
Vân Hổ lưu luyến nhìn bóng dáng nữ đoàn trưởng rời đi, Vân Bình nhìn Vân Hổ, hận sắt không thành thép lên tiếng: "Hoàn hồn đi, người ta đã đi rồi."
Vân Hổ thu hồi thần sắc trên mặt, buồn bã mất mát nói: "Ta biết rồi."
Vân Hổ nhìn đồng vàng trong tay, giống như bảo bối nắm chặt lại.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Vân Hổ: "Người đã đi xa rồi, đừng cười ngây ngô nữa."
"Có phải đoàn trưởng tỷ tỷ rất đẹp không?"
Kỳ Thiếu Vinh hài hước nhìn Vân Hổ: "Đúng là rất xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp, hình như còn rất lợi hại, ta thấy nàng dùng mấy chiêu là có thể đánh ngươi thành bánh vụn!"
Vân Hổ: "......"
Trang Hạo hơi nhụt chí đi theo bên người Kỳ Thiếu Vinh: "Ban đầu còn tưởng rằng có thể nướng cá cho ngươi ăn, bất quá, đều bị mua đi rồi."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Được người khác thưởng cho một đồng vàng, cảm thấy thế nào?"
Trang Hạo cười khổ một tiếng: "Chẳng ra gì."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Vân Hổ nhìn Vân Bình như suy tư gì đó hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Vân Bình ôm hai tay: "Ta chỉ là có chút kỳ quái."
"Kỳ quái gì?"
"Kỳ quái vì sao người của dong binh đoàn Phi Hổ lại xuất hiện ở đây! Nơi này cũng không có yêu thú gì để săn lùng."
"Tỷ tỷ, có lẽ ta cùng dong binh đoàn Phi Hổ có duyên a!"
"Đệ đệ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, ta cảm thấy dong binh đoàn Phi Hổ xuất hiện ở đây hơn phân nửa là có mục đích." Vân Bình không chút khách khí giội nước lã.
Kỳ Thiếu Vinh nghe thấy lời Vân Bình nói, nhịn không được dựng thẳng lỗ tai.
Vân Hổ mờ mịt hỏi: "Mục đích? Mục đích gì?"
Vân Bình dừng lại một chút: "Thực tế, trong khoảng thời gian này, hình như có không ít người đã tới chỗ chúng ta."
"Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?" Vân Hổ hỏi.
Vân Bình lắc đầu: "Sao ta biết được, bất quá, truyền thuyết nói chỗ chúng ta có bảo bối."
"Chỗ chúng ta lạc hậu như vậy, nào có bảo bối chứ, ta còn chưa nhặt được đồng tiền nào rơi trên đất chúng ta đâu!" Vân Hổ bất mãn hừ một tiếng.
Vân Bình nhìn Vân Hổ một cái: "Cái gọi là thiên tài địa bảo, người có duyên thì đến, người vô duyên a, cho dù bảo bối có gần ngay trước mắt, ngươi cũng chỉ có thể đi ngang. Đệ đệ a, ngươi không có cái mệnh kia, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Vân Hổ: "......"
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT