Edit: Tiểu Màn Thầu

Kỳ thi giữa kỳ của Kinh Đại không khắc khe như kỳ thì cuối kỳ, mỗi học viện dựa theo lịch thi của tuần đó mà sẽ phát thông báo hành chính, không có cái gọi là thời gian cố định, miễn là bài kiểm tra hoàn thành trong tuần là được.

Tuy rằng bài kiểm tra đánh giá chuyên ngành của Thiên Chi có độ khó rất cao, nhưng thắng ở điểm có ít người, thời gian diễn ra cuộc thi rất hợp lý.

Cứ như vậy, trong hai ngày là đã thi xong.

Kết thúc cuộc thi, sau khi Thiên Chi thu thập một phen, mới rời đi trước. Cuộc thi diễn ra trong vòng một tuần, cho nên Kinh Đại không sắp xếp chương trình học, trước đó Thiên Chi phải thường xuyên chạy đi chạy lại, ngược lại bây giờ cô trở thành người nhàn rỗi nhất trong phòng ký túc xá.

Bởi vì cô là người kết thúc lịch thi đầu tiên, trong lớp đã tổng kết thành tích và phát giấy khen của học kỳ này, cho nên cô cùng lớp trưởng đi lấy chúng, sau đó phải phân ra rồi phát cho mọi người.

Thời điểm Thiên Chi đi đến toà nhà học viện, Lâm Tuân đã đứng chờ sẵn ở trước cửa văn phòng giáo viên.

Dáng người cậu ta cao gầy, thon dài như một thanh tre cứng cáp, một vai đeo balo, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nơi hành lang.

Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Lâm Tuân vội xoay người lại.

Nói thật, sau lần cùng nhau tham gia cuộc thi thiết kế ở thành phố Z, từ đó về sau, hai người chưa từng gặp lại nhau.

Lâm Tuân nhìn cô một cái, lên tiếng trước.

“Đến rồi à?”

“Ừ, lớp trưởng cậu chờ có lâu lắm không?”

Ngày thi cuối của Thiên Chi diễn ra trong phòng thí nghiệm, bài kiểm tra được chấm điểm ngay tại chỗ. Sau khi sinh viên cuối cùng hoàn thành xong phần thi, mọi người phải mang các đồ vật thí nghiệm đặt lại chỗ cũ, rửa chúng cho sạch sẽ mới được phép rời đi.

Bởi vì hơn phân nửa số đồ vật đều được sử dụng đựng thuốc thử, cho nên cần phải thu dọn cẩn thận, không được qua loa.

Thiên Chi hoàn thành xong bài kiểm tra, phải mất một khoảng thời gian khá lâu, vừa đúng lúc cũng đến giờ hẹn với Lâm Tuân.

“Không có, tớ vừa mới đến.” Lâm Tuân nhìn cô một cái, “Bây giờ chúng ta cùng nhau đi vào thôi.”

Thiên Chi gật đầu.

Thực ra cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Tuân có điểm gì đó đã thay đổi, nhưng cụ thể là ở điểm nào, cô hoàn toàn không thể giải thích được.

Giáo viên hướng dẫn đã sớm đem giấy khen của lớp bọn họ phân loại ổn thoả, sau khi Lâm Tuận nhận lấy, cậu ta đem toàn bộ giấy khen của đám nữ sinh đưa cho Thiên Chi.

Cô là con gái, có thể dễ dàng tự do đi lại trong ký túc xá nữ mà không bị hạn chế, như vậy rất thuận tiện, nhân cơ hội buổi tối mọi người đều quay trở về ký túc xá, cô trực tiếp phát cái này cho mọi người, làm như vậy sẽ không bị bỏ sót.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Lâm Tuân cũng không chào tạm biệt Thiên Chi, hai người cùng nhau đi về phía khu ký túc xá của Kinh Đại.

Nhìn thấy cậu ta không có ý định đi đến toà nhà học viện khác, Thiên Chi không khỏi nghi ngờ lên tiếng ——

“Lớp trưởng, cậu không có bài kiểm tra nào tiếp theo à?”

Theo như cô được biết, trong số ít bạn mà cô quen biết, thời gian thi của bọn họ rất dài, thậm chí phải học bài cả tuần, không có một ngày nghỉ ngơi.

Mà chuyên ngành thiết kế Lâm Tuân đang theo học, nó đi theo chiều hướng kiến trúc, chưa kể đến việc bản thân phải thực sự ưu tú, ngay cả các khoá học tự chọn thông thường có thể sánh bằng các sinh viên học song song hai chuyên ngành.

Mỗi ngày trong tuầu đều có lớp học, khẳng định vô cùng bận rộn, nếu đến thời gian thi cử, số lượng bài kiểm tra của các chương trình học quả thực khiến người ta phải líu lưỡi.

Thiên Chi nghiêng mặt qua, thoáng liếc mắt nhìn Lâm Tuân một cái, không tìm thấy điểm nào khác thường, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Thiên Chi, Lâm Tuân lên tiếng giải thích, “Kỳ thi của tớ ngày mai mới bắt đâu, trễ hơn so với các cậu.”

Lâm Tuân lại bổ sung thêm một câu.

“Nhưng tớ sẽ dùng hai ngày nghỉ cuối tuần, chuẩn bị cho việc ôn thi.”

Điều này hình như có vẻ hơi khổ sở.

Thiên Chi có chút đồng tình gật đầu, theo sau cô mở khoá màn hình điện thoại lên, lập tức nhìn thấy tin nhắn thoại của Đường Thu Thu gửi cho mình.

Vừa rồi trong lúc cô đang đứng ở cửa phòng thí nghiệm, Đường Thu Thu đã gửi tin nhắn thoại đến, nhưng khi ấy cô sắp phải vào phòng thi, cho nên không kịp nghe.

Hiện giờ Thiên Chi trực tiếp bấm vào tin nhắn rồi đặt điện thoại lên tai ——

Hoá ra Đường Thu Thu muốn cô mua giúp một ít bánh cookie đem về phòng, chờ đến buổi tối sau khi kết thúc kỳ thi sẽ về ăn.

Nhớ đến Đường Thu Thu ——

Thiên Chi đột nhiên nhớ lại tình cảnh đêm đó, cô bị Tống Kỳ Thâm trực tiếp dẫn về thành phố Ngân ngay trong đêm.

Lâm Tuân đi cách cô không xa, tất nhiên cậu ta cũng nghe thấy tin nhắn thoại vừa rồi của Đường Thu Thu.

Lại một lần nữa cả ba người tiếp tục giao thoa trong một không gian kỳ diệu, kết nối với nhau trên cùng một trục hoành.

“Cậu….” Lâm Tuân lên tiếng, “Người ngày đó dẫn cậu đi, là người….Người nhà của cậu?”

Suy đi nghĩ lại nhiều lần, lời nói của chàng trai trẻ đã lên đến miệng lại bị nghẹn trở về, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.

Thiên Chi nhắn một tin “Được” cho Đường Thu Thu, sau đó cất điện thoại, tín hiệu đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, hai người cùng nhau dừng lại ngay vạch kẻ đường.

“Ừ.” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đáp lời.

Cô sớm đoán ra được, lúc ấy Đường Thu Thu đã ngủ say giống như một chú heo con, cho dù idol của cô ấy xuất hiện ngay trước mắt thì cô ấy cũng không nhận ra.

Nhưng trong lúc Tống Kỳ Thâm đưa Thiên Chi trở về, có khả năng anh không an tâm bỏ mặt Đường Thu Thu ở lại đó một mình, hẳn là sau khi gửi gắm cho Lâm Tuân xong, anh mới an tâm rời đi.

Mà Lâm Tuân có lẽ đã gặp mặt Tống Kỳ Thâm rồi, cho nên mới đồng ý thả người.

Hai việc này tương ứng với nhau, rất dễ đoán ra.

Chỉ có điều cái lý do “Người nhà” này thật thoái thác.

Người nhà, người nhà, Thiên Chi âm thầm đọc đi đọc lại hai lần trong miệng.

Chẳng lẽ Tống Kỳ Thâm tự xưng mình như vậy?

Nhưng cũng không có gì kỳ quái, kỳ thực còn rất chính xác.

Hai người bọn họ, đương nhiên là người nhà rồi.

Lâm Tuân nhìn Thiên Chi dừng chân ở tiệm bánh ngọt gần khu ký túc xá, cậu ta cũng dừng bước theo.

“Lớp trưởng cậu có muốn ăn bánh cookie không?”

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Thiên Chi “Ừ” một tiếng, “Vậy nếu tớ mời cậu thì sao?”

Lâm Tuân vẫn không đồng ý, lắc đầu từ chối ý tốt của cô.

Thiên Chi cũng không kiên trì nữa, đi đến chỗ ông chủ tiệm bánh ngọt mua bánh.

Cô đứng nghiêng người, tất cả những gì Lâm Tuân có thể nhìn thấy, chỉ là nửa khuôn mặt của cô.

Cô gái duyên dáng thướt tha xinh đẹp tuyệt trần, ở giữa phần chân mày cao lại là sự đạm nhiên yên ổn.

Tương phản nhưng hoà hợp một cách kỳ diệu.

Điều này thực sự hiếm thấy.

Thiên Chi có thể được bình chọn trở thành hoa hậu giảng đường, hơn nữa còn nằm vững chắc ở vị trí đầu bảng trong danh sách bình chọn của Kinh Đại, cũng không phải là không có đạo lý.

Khí chất do trời cao ưu ái ban cho, bẩm sinh đã ban tặng cho vẻ đẹp vô hạn, còn được tháng năm hun đúc bồi dưỡng.

Mà Thiên Chi đã chiếm toàn bộ hai ưu điểm này, cuối cùng trổ mã thành khí chất như ngày hôm nay.

Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, trong số hàng trăm người, người nổi bật nhất mãi mãi luôn là cô.

Lâm Tuân thu hồi tầm mắt, cúi đầu trầm tư, đôi môi gắt gao mím chặt.

Thực ra trước đó nhìn thấy trong điện thoại của người đàn ông kia, là một chuyện.

Nhưng vừa rồi, cậu ta chính tai nghe được câu trả lời từ trong miệng của Thiên Chi, lại là một chuyện khác.

Lâm Tuân lấy lại tinh thần, giọng điệu hờ hừng giống như ngày thường.

“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói với ai đâu.”

Chỉ là nguyên nhân cụ thể ra sao, tự bản thân cô biết.

(*Editor: trong raw ghi là đó là bản thân cô **, mình không biết ** là gì, nên mình đã tự edit câu này sao cho hợp lý và thuận tai.)

Lâm Tuân không truy vấn đến cùng người đó là ai.

Hơn nữa Thiên Chi và cậu ta nhiều lắm cũng chỉ là mối quan hệ bạn học, không thân chẳng quen*, cậu ta cũng không có tư cách này.

(*Phi thân phi cố [非亲非故]: Không thân chẳng quen, ý chỉ không phải thân thuộc, cũng không phải người quen, thể hiện cả hai không có quan hệ gì với nhau. Nguồn Baidu.)

“Lớp trưởng cậu nói đi đâu vậy, tớ còn không tin cậu à.”

Đi đến quán bar cùng trai đẹp nói chuyện phiếm, chuyện này chẳng phải là chuyện lớn lao gì.

Bởi vậy cô không hề quan tâm Lâm Tuân có để lộ ra hay không.

Nhưng mà khuôn mặt lãnh đạm của Lâm Tuân từ trước đến nay, vào giờ phút này, thoạt nhìn có vẻ mang theo chút chân thành.

Cuối cùng Thiên Chi cũng đã tìm ra được điểm mà cô cảm thấy cậu ta khác trước đây.

Cô trả tiền mua bánh cookie, có một câu đã muốn hỏi từ lâu bỗng chốc buột miệng thốt ra.

“Lớp trưởng, đêm hôm đó cậu đưa Thu Thu trở về, cậu có đá cậu ấy không?”

Lâm Tuân: ……..

*

Tối đến Đường Thu Thu vẫn còn chưa trở về ký túc xá, ngược lại cái người từ trước đến nay không khi nào trở về sớm là Bùi Anh lại về trước.

Đôi mắt ửng đỏ, còn sưng như hột đào lớn vậy, Thiên Chi giật mình chớp mắt một cái.

“Cậu làm sao thế?”

Người đi vào tiếp theo rồi đóng cửa lại chính là Thư Hoà, tầm mắt của Thiên Chi và cô ấy giao nhau không đến vài giây, đối phương nhìn Thiên Chi nhún vai.

“Tớ vừa mới từ thư viện trở về, ở dưới lầu gặp được cậu ấy, không biết vì sao lại khóc đến nông nỗi này, dù tớ có như thế nào, cậu ấy đều không trả lời.” Thư Hoà tiến lên phía trước, kề sát vào tai Thiên Chi nói nhỏ.

“Nếu cậu ấy đã không muốn nói, chúng ta không nên hỏi nữa, cứ để cậu ấy yên tĩnh một mình đi.”

Có đôi khi để giải quyết cảm xúc và ổn định lại tâm trạng, quả thực chỉ cần có một nơi yên tĩnh.

Thiên Chi cũng biết một chút tính cách của Bùi Anh, cái này hơn phân nữa là bị chọc tức, khẳng định không phải chịu uất ức.

Nếu thời điểm phải chịu uất ức, cô ấy so với người khác càng bướng bỉnh hơn một chút.

Sau khi an ủi Bùi Anh xong, Thiên Chi rửa mặt rồi leo lên giường.

Vừa rồi trong lúc Bùi Anh khóc thút tha thút thít, có nhắc đến mẹ của cô ấy.

Hình như bà ấy không đồng ý chuyện gì đó, quản thúc Bùi Anh quá nghiêm khắc.

Bởi vì có khúc nhạc đệm nhỏ này, Thiên Chi không hiểu vì sao lại cảm thấy có hơi buồn rầu.

Nhưng loại cảm xúc không rõ ngọn nguồn này, đối với bản thân cô mà nói, không phải bị ảnh hưởng từ người khác.

Chỉ là cô đột nhiên nhớ đến mẹ của mình, Lục Uyển Đình.

Kể từ lần trước mẹ Thiên về nước, đến lúc chia xa, liên lạc dần dần trở nên thưa thớt.

Cho dù Thiên Chi muốn giữ chặt mối quan hệ này, nhưng dường như không thể nào nắm bắt được.

Có lẽ do mùa đông giá rét còn có cả mưa phùn, hoặc là vì vừa mới thi xong cô rất cần để bản thân mình được thư giãn.

Trong đầu Thiên Chi mơ hồ hiện ra một bóng người.

Nghĩ đến điều này, cô bấm mở ứng dụng WeChat ——

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Em đã thi xong rồi, bởi vì tuần này không có khoá học nào…..]

[Q: Có chuyện gì vậy, sau đó thì sao?]

Tống Kỳ Thâm trả lời lại rất nhanh.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Em muốn quay trở về Nam Uyển sớm hơn QwQ.]

[Q: Về nhà của mình, còn cần phải suy nghĩ à?]

Thiên Chi nhìn chằm chằm tin nhắn mà Tống Kỳ Thâm vừa gửi đến trên màn hình.

Ánh mắt sáng rực, dường như sắp có thể nhìn ra được một cái lỗ.

Hơi thở gấp gáp của cô phả trên chăn đệm, một lần nữa hơi ấm phả ngược về khuôn mặt cô.

Anh nói nhà của mình.

Đúng vậy, bất luận trước đó ở nhà họ Thiên trống không, hay là theo thường lệ quay trở về nhà họ Tần, đều không có một câu nói đơn giản nào, khiến cho trái tim Thiên Chi trở nên ấp áp như vậy.

Suy nghĩ như thế, Thiên Chi cảm thấy nhất định do mình quá nhớ thương đến nước ép blueberry ở Nam Uyển mà thôi.

Nước ép nhiều như vậy, hơn nữa thời hạn sử dụng vẫn khá lâu.

Thiên Chi nói đi là đi ngay, chưa đến ngày thứ sáu, cô đã lập tức quay trở về Nam Uyển.

Ba người còn lại trong phòng ký túc xá vẫn còn phải thi một số môn nữa, không nhàn rỗi như cô.

Cô không có ý định yêu cầu Tống Kỳ Thâm quay trở về nhà cùng mình, nếu anh đã bận công việc, thì hãy để anh làm đi, vì vậy cô không báo thời gian cụ thể khi nào trở về cho anh biết.

Hơn nữa từ sau khi cô nói mình rất sợ bóng tối, Tống Kỳ Thâm đã ra sức trang trí lại toàn bộ rèm cửa ở Nam Uyển một phen.

Nếu muốn bật chế độ không làm phiền, cô có thể bật nó bất cứ lúc nào.

Khi chỉ có một mình cô ở Nam Uyển, có vẻ như cô đã không còn sợ hãi như trước.

Thiên Chi vừa bước vào nhà, khuôn mặt bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, trên mặt như xuất hiện một tầng băng mỏng.

Cô xoa xoa khuôn mặt bị đông cứng, rồi sau đó mở toàn bộ đèn ở tầng một lên.

Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, làm cả căn nhà trở nên thật ấm áp, nội tâm Thiên Chi cũng mơ hồ cảm thấy yên ổn hơn.

Cô cầm lấy quần áo, trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Bồn tắm đã xả đầy nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Thiên Chi đốt một cây nến thơm nhỏ, mùi thơm lan toả trong không khí, sau đó nhỏ một giọt tinh dầu hoa sơn chi vào, bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ.

Có một khoảng thời gian dài trước đây cô rất thích mùi hương của trà Phổ Nhĩ, mỗi lần đến Nam Uyển, cô hầu như luôn dùng nó.

Nhưng gần đây mùi hương hoa sơn chi vô cùng phổ biến, nó vốn là mùi hương dành cho mùa xuân, nhưng nếu sử dụng trong đêm đông lạnh giá, cùng với nhiệt độ ổn định trong nhà, mùi hương càng trở nên rõ ràng hơn.

Sau khi ngâm mình một lúc, Thiên Chi cảm thấy có hơi choáng váng, cô cầm lấy một cái kệ góc bằng kim loại, di chuyển nó đến trước mặt.

Cô đặt máy tính bảng lên kệ, dự định xem phim heo con Bội Kỳ để giải trí. Nhưng cái trang web phim mà cô đã đăng ký khoản vip vẫn chưa cập nhật tập mới, danh sách tập phim hoạt hình dừng lại ở tập trước đó.

Ngón tay Thiên Chi nhẹ di chuyển, sau đó bấm mở một bộ phim nghe nói đang hot gần đây ——

Phim cung đấu.

Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy, còn có cuộc đối thoại của nhân vật chính trong bộ phim truyền ra.

Sự yên tĩnh hoà vào cuộc sống bình dị mỗi ngày tạo nên một bầu không khí tuyệt vời, vào giờ phút này Thiên Chi chỉ cảm thấy có một sự sung sướng đang dâng lên.

Không thể không nói, cái bộ phim cung đấu này trở nên hot như vậy không phải là vô cớ.

Phân đoạn đầu muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu, làm người xem cảm thấy như bị ngược, chỉ muốn xem tiếp cốt truyện, để thấy được cảnh nữ chính dang rộng bàn tay vàng.

Nội dung cốt truyện càng có nhiều tình tiết mưu quyền tranh đấu, quả thực càng hấp dẫn người xem.

Bỗng nhiên, ngay trong lúc cô đang nhập tâm vào cốt truyện.

Từ một nơi không xa, truyền đến một tiếng “Lạch cạch.”

Rất nhẹ, nhưng vẫn bị Thiên Chi nghe thấy.

Lỗ tai cô giật giật, sau đó xoay người nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt dừng tại nơi đó, một bàn tay thong thả đặt trên chốt cửa, ngón tay thon dài tựa như ngọc, đốt ngón tay rõ ràng.

Thiên Chi nghĩ thầm trong lòng, rồi ngẩng đầu lên, trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt cô là phần yết hầu của đối phương.

Nhấp nhô lên xuống, cấm dục lại gợi cảm, vô cùng đẹp mắt.

Cô gái nhỏ bị doạ sợ, giây tiếp theo, gần như muốn hét lên, ngay lúc này, đột ngột dừng lại.

Cô vốn đã đứng thẳng người lên, nhìn thấy thế vội ngồi xuống ngay.

“Tại sao anh lại trở về vào lúc này?”

Đúng lúc Thiên Chi vừa dứt lời, đột nhiên trong video phim có một giọng nữ truyền ra ——

“Thần thiếp chỉ muốn được Hoàng Thượng sủng hạnh* thần thiếp nhiều hơn thôi.”

(Sủng hạnh = thị tẩm.)

Tống Kỳ Thâm vốn đang rũ mắt, trong lúc nghe thấy lời thoại kia, đôi tay di chuyển đặt ở chỗ thắt lưng.

“Không phải là vì anh vội vàng trở về sủng hạnh em sao.”

—————//—//————

* Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ chương trước do Chi Chi viết, không ai đoán ra được qwq.

[Màn kịch nhỏ]: Một ngày nọ, sau khi xem xong bài chia sẻ có liên quan đến các mùi hương mà cô gái nhỏ chia sẻ trong vòng bạn bè, Tống tổng kéo thắt lưng.

“Vì vậy, đêm nay em thích mùi hương nào.”

Dù sao màn kịch nhỏ hôm nay cũng không phải do! Tôi! Viết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play