Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Đầu dây bên kia trong lúc đột nhiên im lặng, room livestream cũng yên tĩnh chết chóc.

Rốt cục, đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng khóc.

Tiếng khóc nức nở của anh Ngô làm cho trái tim của tất cả mọi người như thắt lại, Giang Dã trầm giọng nói: "Anh Ngô, anh gọi tới là bởi vì giờ anh đang rất sợ hãi, đúng không? Bởi vì anh đang trải qua những chuyện y hệt anh Trần, có đúng hay không?"

"Đúng! Đúng! Đúng! Đã nhiều ngày rồi tôi không dám đụng nước, chỉ cần nhìn thấy nước là sẽ thấy khuôn mặt đó, ả ta chổng ngược ở trên mặt nước. Tôi sắp chết khát rồi, tôi thật sự sắp chết khát, mau cứu tôi... Van xin anh mau cứu tôi!"

Ở đầu dây bên kia, anh Ngô đã khóc không ra tiếng, tất cả khán giả vào lúc này đều gửi comment: "Streamer, anh thật sự có biện pháp giải quyết sao?"

"Anh Ngô, giờ anh vẫn còn ở trong tiểu khu Kim Long Hồ sao? Giờ tôi sẽ gọi cho cảnh sát ở Hàng Châu tới giúp anh, sau đó sắp xếp bác sĩ tâm lý khám bệnh cho anh, trước để bản thân khắc phục sợ hãi, uống nước, rồi ăn chút gì đó."

"Dẹp đi, vô dụng thôi. Tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng đi tìm chuyên gia giỏi nhất về vấn đề này, không có có bất cứ ai có thể giúp được tôi, ả ta tới... ả ta lại tới nữa rồi. Mặt của ả ta, lại xuất hiện ở ngoài cửa sổ, chết tiệt... cút ngay... cút ngay!"

Ở đầu dây bên kia, anh Ngô điên cuồng gầm thét, lúc này có người kinh hãi hét lớn: "Không hay rồi, Hàng Châu vừa có mưa! "

Vẻ mặt của Giang Dã cũng rất nghiêm tục, thầm nghĩ: "Mình từ địa ngục tới, đã gặp qua vô số vong linh, không vong linh nào có thể nhìn thấy được mình. Hệ thống mang tôi sống lại, tới căn phòng livestream này, đây là sự kiện linh dị đầu tiên mà mình gặp phải, phải giải quyết ổn thoả."

"Anh Ngô, rốt cuộc giờ anh đang ở đâu?" Giang Dã rốt cục mở miệng hỏi.

Anh Ngô trả lời: "Tôi đang ở Trương Gia Ngạn, Hàng Châu."

"Tốt, giờ dạy cho anh một phương pháp. Ở chỗ anh có chiếc đũa, và chén trống nào không?"

"Có. "

"Đi lấy đi, sau đó chấp nhận yêu cầu nói chuyện bằng video mà tôi vừa gửi cho anh, rồi đặt 7 chiếc đũa vào trong chén!"

Giang Dã vừa nói xong, trong room livestream rất nhanh xuất hiện một khung cửa sổ nhỏ.

Mấy trăm người khán giả nhìn thấy một người đàn ông gầy gò núp ở xó nhà, hai mắt đỏ bừng, trên mặt đầy nước mắt.

Nhưng lúc này không có ai cảm thấy người đàn ông này đáng cười, tất cả đều đang lo cho anh ta.

Anh Ngô ôm lấy đôi chân của mình, ở trước mặt của anh ta có 7 chiếc đũa và 1 cái chén.

"Tôi đã lấy tới, tiếp... tiếp theo nên làm gì?"

"Để thẳng vào trong chén." Giang Dã nói.

Anh Ngô run rẩy cầm đũa lên, sau đó đặt thẳng vàoc hén.

Trong nháy mắt, 7 chiếc đũa lần lượt rơi xuống, nhưng có một chiếc đũa vẫn đứng thẳng tắp.

Giang Dã thấy thế, nói: "Vấn đề quả nhiên xuất hiện ở hàng cây thứ ba, anh Ngô tiên sinh giờ có một chuyện cần anh đi làm. Việc này đối với anh mà nói rất đáng sợ, nhưng cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Cho nên dù anh có sợ cũng nhất định phải đi làm, nhưng tôi nghĩ chắc anh cũng đã xin bùa bình an ở Linh Ẩn Tự rồi chứ?"

"Có, ở trên cổ của tôi. Đã bắt đầu ướt, tôi có thể cảm giác, tôi có thể cảm giác được!"

Anh Ngô khẩn trương nói, dáng vẻ của anh ta làm cho tất cả mọi người đều nín thở, chỉ nghe Giang Dã lại nói: "Giờ anh đi lấy một ít nước tới đây, nhớ kỹ lúc anh lấy nước, hai mắt không được nhìn lên, liếc mắt cũng không được! "

"Tôi… tôi không dám!"

Anh Ngô sắp suy sụp, Giang Dã suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì cắn ngón tay của mình, để cho máu chảy xuống chiếc đũa!"

Việc này thì anh Ngô vẫn có thể làm được, anh ta liền cắn vào ngón tay.

Nhưng khi dòng máu trên đầu ngón tay của anh Ngô vừa chảy một ít, ánh mắt của Giang Dã lập tức nheo lại.

Máu tươi rất nhanh chảy từ chiếc đũa xuống phía dưới, mấy trăm vị khán giả ở trong room livestream và Giang Dã đều chăm chú nhìn chiếc đũa kia.

Máu tươi cuối cùng chảy đến đáy chén, máu chảy không ít, nhưng thông qua màn máu dần dần có người thấy được một vài hình ảnh.

"Giầy, giày thêu hình chú hổ con!"

"Mịa nó, dưới gốc cây… dưới gốc cây chôn một chiếc giày màu đỏ thêu hình chú hổ con!"

"Ghê quá, giờ toàn thân của ông đây đã tê dại, tại sao có thể như vậy? Streamer, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Giang Dã đương nhiên cũng nhìn thấy trong máu hiện lên cái bóng của chiếc giày thêu hình chú hổ con, chỉ là vào lúc này hắn lại mở miệng nói: "Tất cả mọi người đừng nhìn nữa, anh Ngô, giờ anh hãy đi ra ngoài, ngoài cửa sẽ có một chiếc xe taxi chờ anh, tôi vừa mới gọi cho anh một chiếc, xe đã đến."

Anh Ngô không dám nhìn vào cái chén, nghe theo yêu cầu của Giang Dã, nhanh chân chạy ra ngoài.

Quả nhiên vừa ra đến bên ngoài liền thấy một chiếc taxi đang nháy đen. Sau khi anh Ngô lên xe, tài xế hỏi lại: "Xin hỏi có phải anh Ngô muốn đến tiểu khu Kim Long Hồ, đúng không ạ?"

"Đúng, đúng!"

Xe khởi động, tốc độ rất nhanh không bao lâu đã vào bên trong tiểu khu Kim Long Hồ.

"Anh Ngô, giờ anh đi tới rừng xanh hoá đào cái cây ở hàng thứ ba lên, dùng tay để đào là được."

Giang Dã nói xong, anh Ngô bèn đi tới. Thân thể của anh ta vẫn run rẩy, nhưng đúng như lời của Giang Dã vừa nói, tay của anh dễ dàng đưa sâu vào trong lớp đất, đào ra được một lượng lớn bùn đất.

Khán giả bên trong room livestream thấy thế vẫn có chút khó hiểu, hỏi: "Anh Ngô dã bao nhiêu ngày không uống nước, tại sao vẫn khoẻ như vậy?"

"Thật khó hiểu, mà cứ làm theo lời của Streamer đi, chuyện nhỏ máu vào chiếc đũa vừa rồi khiến tôi đã không còn dám khinh thường Streamer nữa, cái bóng phản chiếu trong máu thiệt là quá mức kinh dị!"

Khán giả nói xong, lúc này anh Ngô cũng đã nhổ cả cái cây lên.

Smartphone trên tay của anh ta nhờ có ngọn đèn ở bên soi sáng, cho nên cũng nhìn thấy tương đối rõ ràng.

Thông qua smartphone của anh ta, vào giờ khắc này, toàn bộ mấy trăm người trong room livestream đều nhìn về nhìn chiếc giày trẻ em màu đỏ rất bắt mắt nằm trong đống bùn đất sau khi cái cây đã bị nhổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play