Khương Trân ngủ một giấc đến xế chiều, mặt trời hạ gần đỉnh núi, chân trời phía xa phủ kín màu cam hào quang, buổi chiều mặt trời dần lặn về phía tây, vô cùng xinh đẹp, một cảnh đẹp thế này cô muốn cùng chia sẻ với Thẩm Ương, thế là cô không chút chần chừ nào vỗ nhẹ khuôn mặt kiên nghị của anh, “Thẩm lão sư, anh dậy một lát.”
Thẩm Ương vốn dĩ ngủ không sâu, bị Khương Trân vỗ mặt rất nhanh đã tỉnh lại, giọng vừa ngủ dậy có hơi khàn, “Em dậy rồi?”
Khương Trân hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ, “Thẩm lão sư, anh nhìn xem, có đẹp hay không?”
Thẩm Ương nhìn theo tay cô, bầu trời ngoài cửa sổ nhuộm đỏ màu trời chiều, ánh sáng màu cam chiếu vào, anh nhìn ngón tay nhỏ bé của cô chìm trong ánh hào quang, không khỏi trả lời: “Ừm, rất đẹp.”
Ngón tay đẹp như vậy, nhưng hình như lại thiếu gì đó, anh luôn cảm thấy nếu như nó đeo thêm gì nữa thì sẽ càng đẹp, anh duỗi tay nắm chặt tay cô, cùng cô mười ngón đan xen với nhau, ánh sáng ấm áp chiếu qua khe hở giữa ngón tay hai người.
“Đói không? Em có muốn ăn gì hay không?”
Thật ra cô cũng không cảm thấy đói lắm, nhưng nghe anh nói như vậy cô bỗng dưng muốn ăn gì đó.
“Được… nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Có thể tắm trước hay không? Trên người em không thoải mái lắm.”
“Được.”
Sau khi tắm xong người liền thoải mái nhẹ nhàng.
Thẩm Ương lau tóc giúp cô, nói: “Anh đi làm đồ ăn cho em.”
Khương Trân hơi ngạc nhiên: “Thẩm lão sư, anh biết nấu cơm?”
Thẩm Ương cười nói: “Có cái gì mà Thẩm lão sư của em không biết làm chứ?”
Ánh mắt Khương Trân lóe lên một tia hiểu rõ, “Anh biết sinh con sao?”
Thẩm Ương sững sờ, sau đó ánh mắt chứa đầy ý cười, “Nghịch ngợm.”
Khương Trân cười một tiếng, “Không phải anh nói muốn nấu cơm cho em sao? Anh mau đi đi, em đói chết rồi.”
Thẩm Ương vuốt mũi cô, “Có anh ở đây, sẽ không để em chết đói đâu.”
Thẩm Ương đang nấu cơm trong bếp chợt nghe được Khương Trân ở trong phòng khách phàn nàn anh, “Lần anh có thể đừng làm trên sô pha được không?”
“Vì sao?” Anh vừa rửa rau vừa hỏi cô.
“… Vì phải tháo ra giặt.” Khương Trân nói một câu mơ hồ.
Thẩm Ương xoay người liền thấy cô đang ngồi xổm trước ghế sô pha tháo vỏ ghế, khóe miệng anh cong lên, “Vậy lần sau để anh giặt.”
Tay đang tháo vỏ ghế của Khương Trân chợt dừng lại, anh nói như vậy có nghĩa là vẫn chuẩn bị làm trên ghế sô pha? Cô không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lại không có chút lực sát thương nào, nhưng quay đầu lại chạm phải ánh mắt mênh mông ẩn chứa ôn nhu của anh lại đỏ mặt.
Cô ấp úng, “Anh phiền chết… mau nấu cơm…”
Thẩm Ương cười ra tiếng, giọng cười chất phác lại càng làm mặt Khương Trân thêm đỏ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Thẩm Ương làm ba món một canh đơn giản, hương vị ngon hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Khương Trân, ăn cơm tối xong Thẩm Ương kéo va li hành lý vẫn để một bên, không ngẩng đầu hỏi: “Quần áo của anh treo trong tủ quần áo của em được không?”
Khương Trân thoáng không hiểu, cái gì gọi là treo trong tủ quần áo của cô? Chẳng lẽ sau này anh muốn ở đây?
Sự im lặng của cô để Thẩm Ương phải ngẩng đầu, nhìn bộ dạng mờ mịt của cô anh liền tủi thân nói, “Nhìn vẻ mặt này của em chắc chắn muốn đuổi anh đi, có người ăn no lau sạch hơn nữa còn không phụ trách giống em sao?”
“Phụ trách?” Anh muốn cô phụ trách? Chuyện này bình thường không phải là đang ông phụ trách hay sao? Sao lại thành cô phụ trách rồi? Cô nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời anh, “Nếu phải chịu trách nhiệm thì cũng là anh chịu trách nhiệm mới đúng.”
Thẩm Ương trả lời vô cùng sảng khoái, “Có thể, vậy anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nếu em không nghĩ ở đây vậy em chuyển đến chung cư anh ở đi.”
Nghe anh nói vậy Khương Trân mới biết mình bị anh gài bẫy, nhưng lời lại do chính miệng mình nói, cô đi qua cúi người vò đâu anh thật mạnh.
Thẩm Ương rất hưởng thụ hành động xả giận này của cô, cưng chiều để mặc cô xoa, “Xoa cũng xoa rồi, vậy anh đi cất đồ vào tủ quần áo của em nha?”
Anh xách va li vào phòng ngủ, mở tủ ra mới phát hiện trong tủ đầy ắp quần áo của cô, treo đầy một tủ, Khương Trân sờ mũi, “Đây đều là đổ của nhà tài trợ tặng em.”
Quần áo của minh tinh nữ thực sự rất nhiều, minh tinh nam cũng không ngoại lệ, nhưng trong phòng rõ ràng không thể nào chứa nổi quần áo của anh nữa, anh nhìn thoáng qua góc trống trong phòng, nghĩ nghĩ nói: “Hay là chúng ta sửa chỗ đó thành phòng quần áo được không?”
Khương Trân nhìn anh, ý kiến của anh thế mà giống y hệt Trương Tịnh Tịnh, chị ấy cũng nói sửa chỗ đấy thành phòng quần áo, vậy toàn bộ quần áo của cô cũng có thể treo lên hơn nữa cũng sẽ không lộ cảm trống trải trong phòng.
Thế là cô gật đầu, “Được ạ.”
Thẩm Ương cất hành lý, “Vậy anh để va li ở chỗ này trước, chờ phòng quần áo sửa xong rồi lại bỏ vào.”
“Lúc nào sửa ạ?”
“Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ để Nghiêm Lộc thu xếp, chỉ mấy ngày thôi.”
“Được.”
**
Bước vào nghỉ hè thì bộ phim 《Trường Sinh Duyên》 cũng dần đi đến kết thúc, tỉ lệ người xem ngồi vững vị trí thứ nhất, 《Trường Sinh Duyên》 bạo cũng làm cho sự nổi tiếng của Thẩm Ương và Bạch Dụ Chi tiến thêm một bậc cao, làm cho những diễn viên chính từng người từng người đều trở nên nổi tiếng.
Mọi người đều biết, Chử Hề Dao xuất đạo rất nhiều năm nhưng thành tựu vẫn luôn không nóng không lạnh, nhưng bây giờ dựa vào 《Trường Sinh Duyên》 trở mình một cách hoàn mỹ, phá kén thành công bước vào tuyến một.
Muốn nói đến ai là người nổi tiếng nhất của bộ phim thì đó là Khương Trân, mọi người đều biết 《Trường Sinh Duyên》 là tác phẩm xuất đạo của cô, thật ra khi vừa xuất đạo Khương Trân đã rất nổi tiếng rồi, trước khi xuất đạo đã bị chụp mũ là sinh viên tài cao của Tấn Điẹn, cô là sinh viên ưu tú nhất của Ninh Thục, lại là một trong những sư huynh muội nổi bật nhất của Thẩm Ương.
Lúc cô nhận vai Thiền Quân tạo nên tranh cãi vô cùng lớn cũng gây áp lực không nhỏ cho cô, bây giờ có thể lấy được thành tích như vậy đã là vô cùng thành công rồi.
Những cư dân mạng nghiêm tục theo dõi bộ phim đều chú ý đến một điểm, là lúc bộ phim 《Trường Sinh Duyên》 chiếu đến cảnh giáng trần ngay lúc bị đuổi giết thì tay của Thẩm Ương và Khương Trân đều bị thương, miệng vết thương vô cùng chân thật, nhưng sau này bọn họ liền phát hiện ra không thích hợp, từ lúc bị thương đến khi vết thương khép lại thế mà ròng rã hơn năm tập liền, bọn họ nhao nhao suy đoán, có thể vết thương trên tay hai người cũng không phải là trang điểm mà thật sự bị thương trên trường quay.
Bởi vì fan chất vấn quá điên cuồng nên Tống Đàm không thể không ra mặt giải thích.
Thẳng thắn trả lời vết thương có phải là trang điểm hay không. Hai người đúng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên phim trường, sau đó ông công bố video lúc quay phim không cẩn thận lạc đường trong núi và đoạn Thẩm Ương bản thân cõng cô từ trong núi ra.
Vốn dĩ Khương Trân lạc đường là sai lầm của đoàn phim, chuyện khó xử lý nhất là chuyện Thẩm Ương bị thương. Tống Đàm đã dự đoán được sau khi công bố chuyện dài thì đoàn phim ông sẽ bị chỉ trích thế nào, ông cũng bàn bạc phương án đối phó toàn vẹn, nhưng mà ông không nghĩ đến ngọn gió độc này thế mà lại thổi ngược chiều hoàn toàn!
Mọi người không có bàn tán sai lầm của đoàn phim ông mà lại bị chuyện Thẩm Ương là người đầu tiên tìm thấy Khương Trân cũng như anh tự mình cõng cô ra ngoài hấp dẫn, fan CP của hai người vốn không ít vừa lúc thêm chuyện này fan CP cũng dần tăng thêm.
Cũng chính vì vậy mà rất nhiều đại ngôn tìm hai người hợp tác, thế là Thẩm Ương và Khương Trân hợp tác với nhau vài đại ngôn, đồng thời cũng trở thành cặp đôi đại ngôn nóng nhất bây giờ. Hễ là sản phẩm hợp tác của hai người bọn họ thì lượng tiêu thụ vô cùng thành công.
Thẩm Ương được một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng mời đến biểu diễn, nên trời vừa sáng đã dậy sắp xếp hành lý, Khương Trân giúp anh sắp xếp quần áo sữa rửa mặt ngọn ngàng ngăn nắp, cô vừa sắp xếp vừa nhắc nhở anh.
“Dạo cạo râu em để bên cạnh, còn có anh đừng quên cà vạt và thắt lưng, em nghe chị Tịnh Tịnh nói ở chỗ đấy trời rất lạnh nên em bỏ mấy áo choàng dài vào cho anh.”
Thẩm Ương nhìn cô, đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô, Khương Trân kỳ quái nhìn anh đã thấy anh duỗi tay áp vào cổ cô kéo tới, môi anh dán lên môi cô.
Hôn sâu một lúc anh mới quyến luyến không rời buông ra, đôi mắt đen láy nhìn cô, “Em sao lại tri kỷ đến vậy chứ?”
Khương Trân: “Không tốt sao?”
Thẩm Ương cười, “Đương nhiên tốt, không thể tốt hơn.”
Khương Trân cũng cười theo, cô đẩy nhẹ anh: “Anh mau xem lại xem còn thiếu thứ gì, tí nữa anh Nghiêm đến đón anh.”
“Đủ rồi, không thiếu gì cả.”
“Anh còn chưa có nhìn đâu.”
Thẩm Ương bóp mặt cô, “Anh không cần nhìn, em sắp xếp thì nhất định không thiếu thứ gì.”
“Anh cứ tin tưởng em như vậy.”
“Ừ.” Thẩm Ương kéo tay cô qua hôn nhẹ lên bàn tay cô.
Chợt truyền đến tiếng gõ cửa, Khương Trân đứng dậy, “Chắc là anh Nghiêm đến, em đi mở cửa.”
Mở cửa ra quả nhiên thấy Nghiêm Lộc đứng ngoài cửa, sau khi chào hỏi, Nghiêm Lộc xách va li xuống lầu trước, Thẩm Ương ôm cô thêm lần nữa, “Chờ anh trở lại.”
Khương Trân gật đầu, “Đến nơi báo bình an cho em.”
Mấy ngày nay sau khi đi làm về, Khương Trân luôn cảm thấy trong nhà thiếu gì đó, anh chỉ ở đây một đoạn thời gian ngắn ngủi thế mà cô đã không thể rời khỏi anh. Buổi tối sau khi tắm rửa xong cô gọi cho Thẩm Ương nhưng anh không bắt máy, nghĩ là anh có thể còn đang bận nên cô gửi cho anh mấy tin nhắn rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau lúc trang điểm thì cô mới nhận được điện thoại của Thẩm Ương, tối qua anh tập luyện đến rất muộn lúc kết thúc thì đã rạng sáng rồi, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên không có trả lời cô, mà canh thời gian cô dậy vào sáng nay mới trả lời cô.
Hai người trò chuyện một lúc, rất nhanh đã gần kết thúc, Khương Trân nghe được tiếng nghị luận ở đầu bên kia, hơi ồn ào, cô gọi Thẩm Ương nhưng anh không trả lời, khoảng vài giây sau cô mới nghe thấy giọng anh.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“Không có việc gì lớn đâu, chỉ là anh có thể không thể trở về như trước đó đã nói rồi.”
“Sao vậy ạ?”
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có lẽ sẽ trì hoãn mấy ngày.”
“Vậng, vậy được rồi, anh cẩn thận nhé.”
“Anh biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Bội Bội bát quái hỏi cô, “Chị Trân, có chuyện gì vậy ạ?”
“Thẩm lão sư nói anh ấy không thể trở về như dự kiến.”
Trần Bội Bội nhìn cô từ trong gương, trêu ghẹo nói: “Chị Trân, có phải chị nhớ Thẩm lão sư hay không?”
“Ừm, đúng vậy.”
**
Lúc này Khương Trân đang ngồi ở hậu trường đài Quýt, trong tay cô cầm một tờ giấy A4, trên giấy viết một số câu hỏi và câu trả lời. Lát nữa cô phải quay một chương trình phỏng vấn hơn nữa còn là phỏng vấn trực tiếp, nên không có được phép NG, vì để phòng ngừa vạn nhất bọn họ đã cùng MC thương lượng trước câu hỏi và đáp án.
Ngay lúc Khương Trân đã thuộc hòm hòm thì Trương Tịnh Tịnh vội vã đi đến, Khương Trân thấy mặt chị hốt hoảng không khỏi hỏi: “Chị Tịnh Tịnh, sao vậy ạ?”
Trần Bội Bội cũng mờ mịt nhìn chị ấy.
Trương Tịnh Tịnh thở dài, chị lấy kịch bản trong tay Khương Trân, “Không cần học nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lát nữa sẽ hỏi không cần kịch bản.”
Không cần kịch bản, nghĩa là MC sẽ hỏi tùy ý.
Khương Trân nhíu mày, “Không phải đã nói rõ rồi sao?”
“Đúng là đã nói rồi, nhưng vị MC kia không biết vì sao lại đổi thành người khác, đổi thành MC trụ cột của đài Quýt – MC Lý.
Khương Trân thấy chị ấy nói đến MC Lý thì sắc mặc không bình thường lắm, cô vào giới chưa lâu hơn nữa phần lớn thời gian cô đều ở đoàn phim, rất ít khi tham gia các chương trình phỏng vấn thế này, cho nên đối với những chuyện “giải quyết” thế này cũng không hiểu rõ lắm, bèn hỏi: “Sao vậy ạ? MC Lý này có vấn đề gì không?”
“Cũng không có vấn đề gì, mà MC Lý của đài Quýt này nổi tiếng là một khúc xương khó gặm, lúc cô ấy phỏng vấn không hề có khái niệm gì gọi là người mới, tất cả đều là cô ấy tùy ý hỏi, không ít nghệ sĩ mới thua thiệt dưới tay cô ấy.”
“Một MC như vậy thì sao đài Quýt còn nâng đỡ cô ấy?” Trần Bội Bội nhịn không được hỏi.
Trương Tịnh TỊnh giải thích với các cô: “Có lẽ các em không biết chuyện này đi, sỡ dĩ đài bọn họ nâng đỡ cô ta không chỉ vì thực lực của cô mạnh, mà bối cảnh sau lưng của cô ta cũng không thể kinh thường, nghe nói bố cô ta còn là một vị quản lý cấp cao nào đó, bối cảnh gia đình rất lớn.
Khương Trân trầm mặc, “Vậy lát nữa cô ta sẽ hỏi em vấn đề gì?”
Trương Tịnh nói không chút suy nghĩ: “Dựa vào sức nóng gần đây của em và Thẩm lão sư thì cô ta tuyệt đối sẽ hỏi về vấn đề này.”
Khương Trân mím môi, thấy thế, Trương Tịnh Tịnh nói: “Nếu như hỏi quá đáng quá thì em linh hoạt một chút, trực tiếp đánh Thái Cực[1] với cô ta.”
[1] Đánh thái cực (打太极 dǎ tàijí): Như người luyện Thái Cực quyền, động tác cổ tay, bàn tay đưa qua đưa lại khi luyện quyền, thì từ đánh Thái Cực được cư dân mạng dùng để chỉ cách nói mập mờ, đánh trống lảng, như có như không, khó nắm bắt.
Thật ra Trương Tịnh Tịnh ngại là truyền hình trực tiếp, nếu không phải là trực tiếp thì cô có thể yêu cầu dừng quay, sau khi điều tốt chỉnh tốt thì quay lại lần nữa, nhưng trực tiếp thì khá phiền phức, không có bất cứ hậu kỳ nào, mọi lời lời nói hành động của Khương Trân đều được quay và phát sóng chân thực nhất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau khi nói “Mời vào” thì một cô gái đẩy cửa đi vào, nói: “Khương lão sư, chị chuẩn bị nhé, chúng ta chuẩn bị quay ạ.”
“Được rồi, đừng quá khẩn trưởng, thả lỏng một chút, dù sao không thừa nhận là được rồi.”
“Dạ.”
**
MC Lý lên sân khấu trước Khương Trân, sau khi đi lên chị ấy cười với cô một cái, Khương Trân vội vàng gật đầu chào lại, cô đánh giá chị ấy vài lần, chị ấy khoảng ba mười tuổi, làn da được chăm sóc vô cùng tốt, cả người vô cùng già dặn, lúc cười lên thì lại hiền hòa. ( Vì MC Lý lớn hơn KT nên Je để chị ấy cho dễ đọc nhé.)
Nhưng khi bắt đầu thì MC Lý không hề cho cô chút lưu tình nào, liền tiếp ném ra mấy câu hỏi vô cùng sắc bén, cũng may Khương Trân đã sớm chuẩn bị, trả lời trái lại là hữu kinh vô hiểm [2] , chỉ là hình như câu hỏi của chị ấy với các cô dự đoán dưới hậu trường không giống nhau lắm, hình như chị ấy cảm thấy hứng thú với sinh hoạt của đoàn làm phim 《Trường Sinh Duyên》 bọn họ, chứ cũng không có hỏi đến scandal của cô và Thẩm Ương.
[2] Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
“Nghe nói lúc em quay 《Trường Sinh Duyên》 thì bị lạc đường trong núi sâu, em có thể kể chi tiết với với tụi chị là có chuyện gì xảy ra ở hiện trường hay không?”
Chị ấy hỏi vấn đề này Khương Trân chợt cảm thấy không thích hợp, cô sao lại có cảm giác câu hỏi của vị MC Lý này có chút kỳ quái, cảm giác chị ta vẫn luôn vô tình hay cố ý dẫn dắt trọng tâm câu chuyện đến vấn đề an toàn của đoàn phim?
Khương Trân cười cười, nói: “Chuyện này đạo diễn Tống đã giải thích rồi, sự thật giống như Tống đạo nói vậy?”
“Vậy có thể nói lý do vì sao em lại lạc đường không?”
Sau khi chị ta hỏi câu này thì trong đầu Khương Trân đã dời sông lấp biển rồi, nhưng cô vẫn duy trì bình tĩnh như cũ: “Ừm… thật ra vấn đề là do em, không cẩn thận chạy con đường khác.”
MC Lý không nghĩ rằng cô sẽ đem vấn đề này đổ lên người chính mình, chị cười cười, tiếp tục nói: “Chuyện này sao có thể do em chứ? Nếu để chị nói thì đây cũng là vấn đề an toàn của đoàn làm phim chứ? Đặc biệt thân là người phụ trách của đoàn phim, chuyện này làm không đến nơi đến chốn.”
Sau khi chị ta vừa dứt lời thì mấy nhân viên phía dưới đều lau mồ hôi hột, tổ tông này đúng là cái gì cũng dám nói nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ cũng không thể làm gì khác.
Trương Tịnh Tịnh ở dưới cũng nhận ra sự khác thường, như thế nào cô cũng cảm thấy cô ta đang nhằm vào Tống Đàm thế, nghĩ vậy, cô lập tức gọi Tống Đàm một cuộc điện thoại.
“Alo, Tống đạo, anh có đang xem trực tiếp không?”
“Có.” Giọng Tống Đàm có hơi nặng nề.
“Anh có xích mích gì với MC Lý đài Quýt phải không?”
Tống Đàm trầm mặc mấy giây, “Ừ… Có lẽ là có chút…”
Khương Trân “lộp bộp” trong lòng, chị ta quả nhiên nhằm vào chuyện này, cô suy nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không thể nói như vậy, mọi người đều biết núi mà chúng em quay phim rất lớn, chuyện này cũng khó tránh khỏi.”
“Nói đến cái này thì em còn muốn cảm ơn các diễn viên và nhân viên trong đoàn phim, đặc biệt là vô cùng cảm ơn Thẩm lão sư, anh ấy là người đầu tiên tìm thấy em, cũng cõng em ra ngoài.” Khương Trân sợ chị ta lại hỏi tiếp thì cô không biết nên đối phó thế nào nên đành phải đề cập đến Thẩm Ương, cô đây là tự chui đầu vào lưới, nhưng cũng phải nhìn xem vị MC Lý này có chịu nhận cái lưới này hay không.
Quả nhiên, Khương Trân vừa nói lời này đạn mạc hồng hết cả màn hình trực tiếp trong chớp mắt ( kiểu như livetream mà bắn tim ý. Theo Je hiểu là vậy.), người hâm mộ đều đang chờ cô nhắc đến tên Thẩm Ương, vấn đề ban nãy mà chị hỏi không có chút ảnh hưởng nào (vấn đề an toàn của đoàn phim), MC Lý nhìn cô, không thể không phục khả năng ứng biến của cô gái này, cô gái này đang ném mồi nhử cho chị?
Chị vốn đang định tạo chút phiền toái cho Tống Đàm, ai biết được miệng của cô gái thế mà kín kẽ như vậy, một chừa chút kẽ hở nào cho chị chui vào, mấy câu hỏi đều trả lời gọn gẽ đến giọt nước cũng không lọt được, nhất là lúc này còn nắm quyền chủ động, chị đúng là xem thường cô rồi.
Chị bình tĩnh liếc người phụ trách dưới đài vài lần, bọn họ đang liều mạng nháy mắt với chị, chị biết hôm nay mình không thể nào tìm phiền toái cho Tống Đàm trong chương trình này rồi liền dứt khoát nương theo Khương Trân.
MC Lý cười cười, “Nghe nói bây giờ em và Thẩm lão sư rất nổi tiếng nha, các tin hậu trường càng không ngừng nổi tiếng, dựa vào bộ phim này mà các em có không ít fan hâm mộ, có fan CP, càng có không ít fan của từng người, không ít fan đều mong chờ sự xuất hiện của hai người đâu.”
Cô đã tiếp chủ đề của cô ta rồi nhưng bây giờ cô cũng muốn xem xem ngược lại cô ta sẽ trả lời câu hỏi của cô ra sao, làm MC nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có người đoạt quyền dẫn dắt câu chuyện từ cô đấy.
Nụ cười của Khương Trân không thay đổi, cùng đánh Thái Cực với chị ta: “Thẩm lão sư đối với em là nói là một vị thầy vô cùng tốt, anh ấy chỉ dạy cho em rất nhiều.”
MC Lý nháy mắt liền nhìn ra ý đồ của cô, truy vấn: “Thật sự chỉ là lão sư thôi?”
Trương Tịnh Tịnh đứng bên ngoài khẩn trương nhìn Khương Trân, MC Lý này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, sau đó cô nghe được Khương Trân trên sân khấu nói.
“Vâng, là quan hệ sư huynh muội ạ.”
Khương Trân vừa dứt lời không khỏi làm Trương Tịnh Tịnh ngây người, sau đó bật cười, con bé này đúng là tay đánh Thái Cực chuyên nghiệp mà. Đột nhiên điện thoại trong tay cô sáng lên, cô nhìn thoáng màn hình rồi lại nhìn Khương Trân trên sân khấu, chị cầm điện thoại đi ra ngoài chờ cô quay lại thì chương trình trực tiệp đã kết thúc, Khương Trân đang bắt tay với MC Lý.
MC Lý cười cười, “Tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thông minh.”
Khương Trân hơi cúi người, “Vẫn phải cảm ơn MC Lý đã thủ hạ lưu tình.”
Sau cùng MC Lý ý vị sâu xa nhìn cô, nói: “Chị không có thủ hạ lưu tình với em, nhưng mà em rất hợp khẩu vị chị, hị vọng sau này có cơ hội hợp tác với em.”
Khương Trân, “Đây là đương nhiên.”
Lúc còn trong đại sảnh đã nhìn thấy một đám phóng viên vây quanh bên ngoài, đen nghịt, cô hơi bị dọa sợ, “Sao lại có nhiều phóng viên đến vậy?”
Trương Tịnh Tịnh nhìn cô, “Em quên rồi sao, em vừa phát trực tiếp thì tự nhiên có không ít phóng viên biết lịch trình của em, đây không phải là cố tình đến phỏng vấn em sao?”
“Vậy chúng ta sao có thể ra ngoài được?”
“Ầy.” Trương Tịnh Tịnh ra hiệu với cô, “Không cần lo lắng, bọn họ sẽ đưa chúng ta ra ngoài.”
“Cô nhìn qua liền nhìn thấy mấy người bảo vệ đi về phía cô, được mấy người bảo vệ bao quanh thì Khương Trân và Trương Tịnh Tịnh mới đi ra ngoài, nhưng phóng viên ở bên ngoài thực sự rất nhiều, thấy cô đi ra ngoài thì mọi người chạy đến hỏi cô các loại hỗn tạp vấn đề.
Đúng lúc này, Trần Bội Bội lái xe về phía này, lúc còn cách xe bảo mẫu một đoạn thì một chiếc mic bất thình lình đưa đến trước mặt Khương Trân, sau đó cô nghe thấy người hỏi.
“Khương Trân, bây giờ những fan hâm mộ đều nhiệt liệt ghép đôi như thế thì cô và Thẩm ảnh đến có khả năng thành một đôi hay không?”
Giọng của anh ta rất lớn, mà Khương Trân lại bị vây khó mà di chuyển, mic lại để ngay lại trước miệng nên cô không thể không trả lời anh ta.
“Tôi và Thẩm lão sư chỉ là bạn bè.”
Sau khi cô trả lời xong thì các bảo vệ đã mở rộng đường giúp cô, hai người đi nhanh đến xe bảo mẫu, Trương Tịnh Tịnh kéo hơn nửa cửa xe ra cho Khương Trân đi vào, Khương Trân vừa chui vào thì tay chợt bị một người nắm chặt, cô vô cùng sợ hãi.
Một giây sau, cửa xe đóng lại mà cô cũng rơi vào một vòng tay ấm áp, ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng thì một đôi môi ấm ấp quyến luyến vành tai mẫn cảm của cô, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Người bạn nào sẽ đối với em như vậy, hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT