Nhuế Ngạn đi lên trước, đứa bé kia cười khanh khách với Nhuế Ngạn, còn giơ tay muốn Nhuế Ngạn bế, Trác Lương ôm chặt lấy cậu nhóc lại bị cậu nhóc giơ tay tát bốp vào mặt.

Nhuế Ngạn khoanh tay híp mắt nhìn Trác Lương: “Anh định giải thích với em thế nào đây?”

Trác Lương không ôm nổi cậu nhóc đang không ngừng duỗi chân, chỉ có thể nhét cậu nhóc vào trong lòng ngực Nhuế Ngạn, đứa bé vừa nằm vào lòng Nhuế Ngạn lập tức ôm lấy cổ cô, hôn chụt một cái vào mặt cô.

“……” Trác Lương tặc lưỡi, ánh mắt cậu nhóc này cũng khá đấy: “Anh cũng không biết đứa bé này ở đâu ra, hay là báo cảnh sát đi?”

“Báo cảnh sát?” Nhuế Ngạn ôm đứa bé đi vào nhà: “Rõ ràng người ta biết anh mới mang đến, anh báo cảnh sát có ích lợi gì.”

“Nếu không thì sao.” Trác Lương theo sau cô vào nhà, đóng cửa lại: “Đứa bé này không có quan hệ gì với anh, em đừng đổ lên người anh chứ!”

“Vậy ư?” Nhuế Ngạn nghiêng đầu liếc anh một cái, đặt đứa bé xuống sô pha trêu đùa: “Trông nhóc con xinh xắn thế này, thật đúng là…” Nhuế Ngạn vừa nói vừa đánh giá mặt anh, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Đứa bé trông xinh xắn, anh lại xấu xí, chẳng giống nhau tí nào.” Trác Lương vội vàng phủi sạch quan hệ.

Nhuế Ngạn cười: “Vậy rốt cuộc là con của ai, anh có biết không, tại sao lại mang đến đây nhỉ?”

Trác Lương ngồi trên sô pha nhìn tên nhóc thúi mặc quần thủng đũng ôm cánh tay Nhuế Ngạn không buông kia, cười như không cười: “Em tin tưởng anh thế ư?”

Nhuế Ngạn nhăn mũi, không nói gì, Trác Lương đi vòng ra phía sau ôm lấy cô: “Em thờ ơ như vậy làm anh chẳng có cảm giác an toàn gì cả.”

“Em không nghi ngờ anh, anh còn bảo chẳng có cảm giác an toàn sao?” Nhuế Ngạn nghiêng đầu nhìn anh, véo mũi anh: “Có phải em nên ầm ĩ gây sự với anh, sau đó đề nghị chia tay không?”

“Em dám.” Trác Lương cắn tay cô: “Nếu em dám chia tay anh, anh sẽ dỗi em cả đời.”

Nhuế Ngạn vui vẻ: “Có phụ nữ tìm đến nhà anh đưa con, anh còn oán giận em? Em biết làm thế nào cho phải?”

“Ai bảo em không ghen.”

Nhuế Ngạn: “……”

“Ha ha ha…” Đứa bé kia nhếch miệng cười với Trác Lương, sau đó đái dầm ra số pha ngay trước mặt hai người.

Nhìn vũng nước trên sô pha, hai người liếc nhau một cái.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Trác Lương hừ cười một tiếng, cuối cùng cũng dám ló mặt.

Trác Lương đi ra mở cửa, nhướng mày nhìn người bên ngoài: “Ngại quá, tôi không biết cậu, cút đi.” Dứt lời bèn đóng cửa “Rầm” một cái ngay trước mặt người đó.

Nhuế Ngạn đang lau chùi sô pha, đứa bé không có quần áo để thay, Nhuế Ngạn lau sạch mông cho bé, sau đó lấy khăn quấn lại.

“Ai thế ạ?”

“À, chuyển phát nhanh gõ nhầm nhà ấy mà.”

Trác Lương đi đến bên sô pha, nhìn lướt qua sau đó quyết định ngồi xuống một bên ghế, cùng cậu nhóc được quấn trong chăn mắt to trừng mắt nhỏ một lúc mới ghét bỏ nói: “Trông đẹp hơn bố của nhóc nhiều.”

Đang nói chuyện, chuông cửa lại vang lên, đúng lúc Nhuế Ngạn đứng cạnh cửa bèn qua mở cửa.

“Đừng…”

Trác Lương chưa kịp nói Nhuế Ngạn đã mở cửa ra, không đợi cô thấy rõ người ngoài cửa, người đó đã thở phì phò đi vào: “Trác Lương, cậu có ý gì hả, dám nhốt tôi ngoài cửa.”

Trác Lương không thèm nhìn anh ấy: “Giống cậu thôi, ném con trai lại chỗ tôi, suýt nữa khiến nhà tôi có biến.”

“Nhà cậu có biến?” Người tới cười nhạo một tiếng: “Cậu á? FA vạn năm á, nào, con trai, gọi bố nuôi đi, sợ rằng đời này bố nuôi của con không lấy được vợ đâu, sau này phải hiếu thuận với bố nuôi của con đấy.”

“Cậu…” Nhuế Ngạn nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi đĩnh đạc trên sô pha, không xác định gọi anh ấy: “Cậu nhỏ?”

Lúc này Lục Liễm mới nhìn sang người mở cửa cho mình, nghe thấy cách xưng hô của cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, chần chờ nói: “Nhuế… Ngạn?”

“Vâng, cháu là Nhuế Ngạn.” Nhuế Ngạn thấy anh ấy nhận ra mình, vô cùng vui vẻ: “Cậu nhỏ, cháu là Nhuế Ngạn đây.”

“Nhiều năm không gặp, cháu đã lớn thế này rồi, cậu cũng không nhận ra được.” Rõ ràng Lục Liễm không nghĩ tới sẽ gặp được Nhuế Ngạn ở đây, giật mình trong chốc lát, mới nói: “Sao cháu lại ở đây? Ở nhà của Trác Lương?”

Mặt Nhuế Ngạn đỏ lên, Lục Liễm ngờ ngợ ra, khó tin nhìn về phía Trác Lương: “Đệch, Trác Lương, ông nội nhà cậu…”

Nhuế Ngạn ngượng ngùng trốn vào phòng bếp, không biết hai người nói chuyện với nhau thế nào, khi Nhuế Ngạn bưng nước ra, thấy hai người mặt đối mặt, trên thảm có một đứa bé để trần mông bò quanh.

Nhuế Ngạn vội đi tới bế cậu nhóc lên, đùa với anh ấy: “Cậu nhỏ, đây là con của cậu hả? Cậu kết hôn rồi ư?”

“Nữ bác sĩ vừa rồi mang tên nhóc kia đến là vợ của cậu đúng không.” Trác Lương cười nhạo một tiếng: “Cậu nghĩ tôi thật sự chưa từng thấy cô ấy hả, năm đó chúng ta bị thương được đưa vào bệnh viện, chính vị bác sĩ Lâm này tiếp khám, cậu thật sự rằng cho rằng trí nhớ của tôi không tốt ư, người đâu rồi?”

“Cô ấy đi mua ít đồ, đợi lát nữa sẽ lên.” Lục Liễm dựa vào sô pha cười, có lẽ nhớ tới chuyện năm xưa, nhìn lướt qua chân Trác Lương, thở dài: “Hiện tại tốt hết rồi.”

“Ừ, tốt rồi.” Trác Lương cũng dựa vào ghế, cười nói: “Cậu trở về thăm người thân đấy hả?”

“Thăm người thân cái rắm.” Lục Liễm khinh thường hừ một tiếng: “Nghe Triệu Khanh Nho nói chân cậu tốt lên nên mới về thăm cậu, mấy năm không có tin tức gì, thật ra cũng ổn đấy.”

Trong giọng Lục Liễm tuy có chút trách cứ, song cũng không nhắc gì thêm, đứng lúc chuông cửa vang lên, Lâm Ngữ tiến vào, Lục Liễm giới thiệu mọi người cho nhau, Nhuế Ngạn đưa đứa bé cho Lâm Ngữ: “Mợ ơi, có quần áo thay cho bé không ạ, vừa rồi bé đái ướt hết rồi.”

Tuy tính cách Lâm Ngữ khá phóng khoáng nhưng cũng vì một cậu “mợ” của Nhuế Ngạn mà đỏ mặt.

“Em ngượng ngùng làm gì, tự dưng có một cô cháu ngoại, chẳng phải được thơm lây từ anh sao.” Lục Liễm đắc ý nhướng mày với Lâm Ngữ: “Đúng rồi, con trai tôi đái dầm? Đái dầm vào đâu? Không lẽ đái vào người Trác Lương… Ha ha ha… Sao sô pha nhà cậu lại ướt vậy…” Lục Liễm vừa nói vừa đứng lên, nhìn xuống chỗ mình vừa ngồi.

“À, đó chính là chỗ con trai cậu vừa đái dầm đấy.” Trác Lương bưng cốc nước lên uống một ngụm: “Thế nào, ngạc nhiên không?”

“Đệch…”

“Đáng đời.” Lâm Ngữ hôn hôn cậu nhóc: “Con trai, làm tốt lắm.”

Lục Liễm vào phòng ngủ mượn đồ của Trác Lương để thay, sau đó ra ngoài véo véo mặt con trai mình: “Suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tính kế bố mi thôi.”

“Anh mà có bộ dáng đứng đắn thì con trai có thể tính kế anh ư?” Lâm Ngữ nói đoan nhét con vào trong lòng ngực anh ấy: “Ôm đi.”

Hôm nay Trác Lương vốn định mang Nhuế Ngạn đi trang trại cưỡi ngựa, nếu Lục Liễm đến, tất nhiên không đi được, muốn Lục Liễm ra ngoài ăn, anh ấy lại ăn vạ nằm trên ghế không chịu đứng lên, đúng là kẻ lười biếng, trông chả có bộ dáng của một quân nhân gì cả.

Trác Lương chỉ có thể nhờ chị Phương đi mua đồ nấu ăn tại nhà.

“Tóm lại ở nhà vẫn tốt nhất, nhớ năm đó tôi với cậu cùng bị phạt tới phòng bếp giúp việc bếp núc, còn đi nuôi lợn, Trác Lương, cả đời này của cậu chỉ có mệnh nuôi lợn thôi, lợn cậu nuôi còn to hơn cả tôi.”

Trác Lương đang ở trong phòng bếp rửa rau, nghe vậy: “Đúng vậy, hiện tại tôi đang nấu cơm nuôi lợn đây.”

Hai người thi nhau đấu võ mồm, Nhuế Ngạn giúp Lâm Ngữ trông cậu bé.

“Mợ ơi, bé tên là gì thế ạ?”

“Lâm Tráng Tráng.” Lâm Ngữ nhắc đến tên con lại thấy bực mình: “Cháu nói xem có phải đầu óc cậu cháu bị úng nước hay không?”

Nhuế Ngạn: “……”

“Đương nhiên, mợ lấy một tên não úng nước cũng chẳng phải người bình thường.”

“……” Nhuế Ngạn cạn lời, chỉ có thể dỗ đứa bé: “Tráng Tráng, Tráng Tráng, Tráng Tráng tên này cũng hay mà.”

Đứa bé mang họ Lâm, không mang họ Lục, Nhuế Ngạn nhìn người đang nằm khép hờ mắt trên sô pha, nghĩ nghĩ, đi tới ngồi xuống bên người anh ấy.

“Cậu nhỏ…”

Nhuế Ngạn kể chuyện mình đã làm với Lục gia cho Lục Liễm nghe, cuối cùng nói một câu: “Cháu xin lỗi, cậu nhỏ, vì đã không nghĩ đến cậu.”

“Nghĩ đến cậu?” Lục Liễm nghiêng đầu nhìn cô: “Chỉ thế thôi ư?”

“Dạ?” Nhuế Ngạn sửng sốt.

Lục Liễm hừ một tiếng với phòng bếp: “Bản lĩnh đánh nhau với tôi năm xưa đâu, còn đánh tôi gãy tay cơ mà, hiện tại sao không thấy bản lĩnh nữa rồi?”

Trác Lương trong phòng bếp nghe vậy hận không thể đi ra ngoài đánh một trận với anh ấy, quả nhiên hai người bọn họ gặp nhau lúc nào cũng như lửa với nước.

“Nhuế Ngạn à, cậu nói cho cháu biết, sau này có chuyện gì đừng lo cho mặt mũi của cậu.” Lục Liễm chỉ vào quần của mình: “Cái nhà hủ bại kia còn chẳng sạch sẽ bằng nước đái của con cậu đâu, có phải không Lâm Tráng Tráng…”

Nói đến Lục gia, Lục Liễm xoay người ngồi dậy: “Đúng rồi, tôi phải về Lục gia, đi, Lâm Ngữ, về gặp người nhà anh nào, em còn chưa về bao giờ đâu, đi, Lâm Tráng Tráng, đi gặp ông nội con.”

“Trác Lương à, cậu cứ nấu cơm nhé, chờ tôi trở lại ăn cơm.” Lục Liễm nói đi là đi, nháy mắt đã không còn bóng người, hiện tại mới nhìn ra bộ dáng dứt khoát của một quân nhân.

Lục Liễm cả đi cả về hết hai tiếng, vừa về đến nhà đã cởi áo khoác, quạt gió “Nóng chết mất.”

“Nhanh vậy mà cậu đã trở lại rồi ạ?” Nhuế Ngạn bế Lục Tráng Tráng, vừa rồi cô ra ngoài mua rất nhiều đồ chơi và quần áo, Lục Tráng Tráng rất thích quấn lấy cô, không khóc ầm ĩ, mặt mũi lại xinh xắn, mềm mại mũm mĩm, khiến người khác thích vô cùng.

“Sao lại không nhanh.” Lâm Ngữ cũng cởi áo khoác: “Trở về nói được mấy câu là hai bố con lại cãi nhau, cãi được vài câu thì bắt đầu đập đồ đạc, từ tầng hai ném xuống tầng một, ném chán xong thì đi.”

“Anh nói xem cái tính xấu này của anh sửa thế nào đây?” Lâm Ngữ tức giận chọc chọc trán anh ấy: “Trước đây kết hôn sinh con đã không nói cho gia đình biết, ngày đầu tiên em tới ra mắt lại cãi nhau ầm ĩ như vậy.”

“Em còn muốn êm đẹp cho qua ư?” Lục Liễm để yên cho cô ấy chọc, nhưng miệng vẫn không chịu: “Em cho rằng bố anh có thể coi trọng em sao? Em biết con dâu mà bố anh thích có dạng gì không? Tốt nhất là hậu duệ Ái Tân Giác La, có vô dụng cũng phải có gia thế như Trác gia, nếu anh là con gái thì bố anh đã sớm ném anh lên giường của Trác Lương rồi, làm gì còn mạng đứng đây nói chuyện với em.”

“Cút…” Trác Lương đạp anh ấy một cái: “Ăn cơm thôi.”

“Lâm Ngữ, cô đừng tức cậu ta.” Trác Lương bưng thức ăn lên bàn: “Trước đây cậu ta cũng như vậy, mỗi lần cãi nhau với bố là lại đập đồ, mấy năm trước đồ đạc của Lục gia lúc nào cũng mới, cách một thời gian lại đổi, tất cả đều bị cậu ta ném, khắp Vân Ninh đều lan truyền Lục gia sinh ra đứa phá gia.”

“Nếu không như vậy thì liệu tôi có ngày hôm nay không.” Lục Liễm ngồi xuống trước bàn ăn, sắc mặt trông có vẻ không vui: “Nhuế Ngạn, có một số việc cháu đừng suy nghĩ nhiều, cho dù Lục gia có phá sản, phải đi ăn xin thì cũng là nhà ăn xin mặt dày nhất, cháu xem da mặt cậu dày không? Đây mới là người nhà họ Lục, cháu nhìn cháu đi, da mặt mỏng thế kia, vừa nhìn là biết không phải người nhà họ Lục rồi.”

“Cậu nhỏ…” Nhuế Ngạn nghe anh ấy nói vậy thì cay sống mũi, người khác có lẽ chỉ có thể hiểu, nhưng không thể trải qua, cảm giác này, chỉ có Nhuế Ngạn và Lục Liễm mới thực sự cảm nhận được.

“Bây giờ thấy cháu sống tốt.” Lục Liễm vỗ vỗ bả vai cô: “Cậu mừng thay cháu.” Năm đó mang Nhuế Ngạn rời đi, chẳng qua là do anh ấy thấy Nhuế Ngạn không hợp với Lục gia, tiện tay giúp cô, Nhuế Ngạn đối với anh ấy thực sự chỉ là người xa lạ mà thôi.

Trẻ con nhà họ Lục đều sống vô cảm, năm đó khi mẹ của Nhuế Ngạn chưa rời khỏi nhà, anh ấy cũng ít khi nói chuyện với Lục Khánh Vân, tính cách người nhà họ Lục giống hệt nhau, anh ấy vô cùng căm ghét, sau lại gặp Nhuế Ngạn, cô gái nhỏ lén khóc trên gác mái, anh ấy nhất thời động lòng trắc ẩn, mang cô rời đi, cho cô chốn dung thân, nói thật, anh ấy chưa từng để tâm tới Nhuế Ngạn, hai người mới gặp nhau ba bốn lần mà thôi, mấy năm nay cũng chẳng quan tâm đến cô.

Hôm nay là sinh nhật của Nhuế Ngạn, tất nhiên sẽ không để Nhuế Ngạn xuống bếp, một bàn cơm đều do Trác Lương nấu, nhưng trên bàn cơm Trác Lương với Nhuế Ngạn sợ Lục Liễm và Lâm Ngữ băn khoăn nên chưa đề cập đến chuyện sinh nhật.

Bởi Lục Liễm nói những lời đó, không hề trách móc Nhuế Ngạn nên nỗi áy náy trong lòng Nhuế Ngạn cũng dịu đi, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Lâm Ngữ biết một số chuyện giữa Lục Liễm với Trác Lương, biết hai người đối đầu nhau từ lúc học quân đội, đánh nhau từ lúc học quân đội tới quân doanh, chỉ bởi hai người đều tâm cao khí ngạo, không phục nhau, không ít lần cùng nhau chịu xử phạt, hiện tại lại biết Nhuế Ngạn là cháu ngoại của Lục Liễm, khó tránh khỏi hứng thú với chuyện của Nhuế Ngạn và Trác Lương, bèn hỏi vài câu.

Nhuế Ngạn cũng không giấu giếm, kể hết tất cả.

Trải qua nửa ngày, rốt cuộc Lục Liễm cũng chấp nhận việc cháu gái mình bị anh em tốt của mình mần thịt, ánh mắt nhìn Trác Lương vô cùng phức tạp, thở dài.

“Cậu nhìn tôi làm gì?” Trác Lương bị anh ấy nhìn đến sởn tóc gáy, cảm thấy sắp có chuyện gì đó không ổn xảy ra.

“Hai ta đấu nhiều năm như vậy, cũng không phân thắng bại, cậu lại rời khỏi bộ đội… Haiz…” Lục Liễm thở dài: “Vì thế tôi muốn kết hôn sớm, nhất định phải sinh con trước cậu, để con cậu gọi con tôi là anh, ở phương diện khác không thắng được cậu thì nhất định phải thắng cậu về chuyện con cái, ai biết…”

“Ha ha ha ha…” Lục Liễm đột nhiên cười phá lên: “Giờ thì tốt rồi, không cần vất vả như vậy, cậu phải gọi tôi là cậu, trực tiếp làm bề dưới… Ha ha ha…”

“Trác Lương, tôi muốn hỏi cậu có thấy ức chế hay không?”

Trác Lương: “……”

Nhuế Ngạn: “……”

Hết chương 52

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play