Thành tích thi tháng đã có, Doãn Thiên Dương đứng thứ ba mươi sáu còn thành tích của Nhiếp Duy Sơn thì rất ổn định, vẫn là hạng ba mươi chín.
Nghỉ giữa giờ hai người lại ra hành lang vịn lan can hóng gió mà cũng chẳng ngại trời lạnh, Doãn Thiên Dương vừa đắc ý vừa buồn bực hỏi: “Haiz, cậu nói xem thế nào mà vừa có người yêu, thành tích còn tăng lên nữa nhỉ?”
Nhiếp Duy Sơn càng đắc ý hơn: “Tớ vượng cậu chứ sao, chẳng lẽ là do cậu cố gắng học tập à?”
“Đương nhiên không cố gắng, tớ cũng cảm thấy là cậu vượng tớ, dù sao trên chân tớ còn đang đeo vòng Đa Bảo huyền không khai vận đây mà, cái số bị ăn đòn liên tục thì không đổi được, ngược lại thì học tập lại xoay chuyển, xem ra là đổi văn không đổi võ rồi.” Doãn Thiên Dương nhích lại gần hơn một chút, cánh tay của hai người đặt sát bên nhau, “Nếu tớ cũng vượng cậu thì tốt rồi, tớ cảm thấy năng lượng của tớ ổn lắm mà.”
Nhiếp Duy Sơn nghe đối phương nói một chuỗi dài thì cười đáp: “Gấp làm gì, không biết chừng may mắn mà cậu mang đến cho tớ đang ở phía sau đấy.”
Cái từ “may mắn” này khiến Doãn Thiên Dương cực kỳ hài lòng, thậm chí cậu còn có cảm giác mình giống như linh vật vậy. Còn chưa vui đủ thì Kiến Cương cầm cốc nước đi tới từ đầu kia hành lang, hết cách mà nói: “Hai đứa còn có lòng thảnh thơi mà ngắm phong cảnh nữa à?”
Nhiếp Duy Sơn đứng nghiêm nói: “Thầy Lưu ơi, những cái khác thì bọn em không được nhưng mà tâm thái vẫn còn được ạ.”
Doãn Thiên Dương tiếp lời: “Đúng đấy ạ, năng lực ở mặt khác thì hạn chế nhưng mà năng lực của tâm lý thì rất tốt ạ.”
Kiến Cương cầm đồ trên tay nên không tiện, chỉ còn cách đạp hai người này một cái, rồi nói: “Sắp tới sẽ có lãnh đạo ở Bộ giáo dục về kiểm tra, nghỉ giữa giờ đừng có lang thang ở bên ngoài, giả vờ đọc sách một lúc cũng không làm hai đứa mệt chết được đâu.”
Doãn Thiên Dương vui vẻ hỏi: “Lãnh đạo tới kiểm tra ạ? Thế thì đài phun nước có thể được mở rồi!”
Kiến Cương giơ chân lại cho thêm một đá nữa, chuông vào học vang lên, ba người cùng đi vào lớp, Doãn Thiên Dương ôm mông chạy về chỗ, sau đó ngồi học đàng hoàng cả một tiết.
Đến khi sắp tan học thì nhận được tin nhắn của Tần Triển: “Tôi đỡ cảm rồi, các ông thi thế nào, bị đánh chưa?”
Sau khi tan học Doãn Thiên Dương cầm điện thoại đi tới ngồi vào chỗ bên cạnh Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn quá cao nên luôn phải ngồi hàng cuối cùng, cũng không có bạn cùng bàn nên bình thường chỗ bên cạnh ai muốn ngồi cũng được, Doãn Thiên Dương ngồi xuống mới soạn tin: “Lần này tôi còn tiến bộ mấy bậc nữa đấy, Tiểu Sơn xếp sau tôi nhưng cũng không tụt hạng, ha ha.”
Nhiếp Duy Sơn nhìn thấy hết toàn bộ, chợt nói: “Người ta không hỏi tớ thì cậu cũng đừng nhắc tới được không?”
“Không được.” Doãn Thiên Dương úp điện thoại xuống bàn, sau đó lật xấp giấy vẽ của Nhiếp Duy Sơn lên xem, “Tần Triển cứ sợ mãi, chỉ sợ cậu sẽ đánh cậu ấy nên tớ phải động viên cậu ấy một chút.”
Tần Triển rất dễ động viên, trả lời ngay: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu thôi, cuối cùng tôi cũng có thể ăn uống tùy thích rồi, mấy ngày nay húp cháo làm tôi sắp nghẹn chết luôn.”
Doãn Thiên Dương nghiêng hẳn người sang để Nhiếp Duy Sơn nhìn, rồi hỏi: “Cậu đi không, đi cùng nhé?”
“Đang yên đang lành tự dưng mời làm gì.” Doãn Thiên Dương lắc đầu như trống bỏi, lắc xong lại hiểu ra, hưng phấn hỏi, “Cậu kiếm được tiền à? Có phải bộ trang sức kết hôn đặt làm theo yêu cầu kia giao hàng rồi đúng không?”
“Ừ, hôm qua người đặt tới cửa hàng thử, rất hài lòng.” Nhiếp Duy Sơn đẩy nhẹ vai của đối phương một cái, thúc giục, “Trả lời cậu ta nhanh lên, cứ nói là tớ mời, hẹn vào tối mai đi.”
Doãn Thiên Dương bị đẩy mà không phân biệt được phương hướng, cảm thấy đấy là Nhiếp Duy Sơn đang làm nũng với cậu, rồi lại nghĩ tới dáng vẻ Nhiếp Duy Sơn nói là lấy thân báo đáp ở trong mơ, cậu vươn tay sờ lên mái tóc cắt ngắn gọn gàng của đối phương, bèn nói: “Kiếm được tiền cũng không thể tiêu lung tung, để tớ tìm một phần mua chung(*).”
(*)Mua chung (Group Buying) là hình thức mua theo nhóm, cung cấp các sản phẩm và dịch vụ với giá giảm đáng kể với điều kiện số lượng người mua đạt tối thiểu.
Đồ trang sức thủ công đặt làm theo yêu cầu và phí thiết kế tổng cộng gần mười nghìn thế nhưng Nhiếp Duy Sơn chỉ lấy mấy trăm tiền công, còn lại đều tính vào lợi nhuận của cửa hàng, dù sao phần lớn chỗ lợi nhuận đó đều lấp vào cái hố mà Nhiếp Phong để lại.
Buổi tối trước khi ngủ còn đang thương lượng đi ăn cái gì thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Nhiếp Dĩnh Vũ với đầu tóc ướt rượt bước vào, chắc là quá lạnh nên chạy thẳng lên giường chui vào chăn.
Nhiếp Duy Sơn dịch sang bên cạnh, đoạn nói: “Vừa tắm xong à? Làm gì đây, lại diễn thuyết với anh hả?”
“Không nói nữa, em mệt chết đi được đây.” Nhiếp Dĩnh Vũ giấu giấu giếm giếm nhét tay xuống dưới gối, cậu ta cứ tưởng là hành động rất nhanh nhẹn nhưng kết quả vừa mới cho vào đã bị nắm lấy cổ tay, ngay lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, “Đừng mà! Tay trí thức cầm bút không chịu được đâu á!”
Nhiếp Duy Sơn thả lỏng sức, còn lấy ngón tay xoa cho Nhiếp Dĩnh Vũ, một tay kia thì sờ xuống dưới gối tìm kiếm, lấy ra mấy tờ tiền đỏ, hắn liếc nhìn rồi hỏi: “Lôi Phong(*), mày làm gì đây?”
(*)Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.
Nhiếp Dĩnh Vũ trượt vào trong chăn, đoạn nói: “Không phải mẹ em đăng ký cho em học thêm hết mấy chục nghìn đấy à, nhưng mà thời gian học tập ở trường đã đủ kín lắm rồi, một tuần cùng lắm cũng chỉ đi được mấy buổi, chắc đến lúc dùng hết giờ dạy em cũng lên năm hai Đại học luôn mất.”
“Cho nên mày rút bớt giờ học?” Nhiếp Duy Sơn cũng chui vào chăn, hai anh em nằm dựa vào nhau nhìn lên trần nhà.
Nhiếp Dĩnh Vũ trả lời: “Ừm, tiền cũng lấy lại được sáu nghìn, em muốn hai chúng ta chia nhau.” Cậu ta nói xong rồi sợ Nhiếp Duy Sơn không đồng ý thì sửa lại, “Chia không đều lắm đâu, em nhiều hơn một chút còn anh ít hơn, dù sao em còn phải mua sách vở và tài liệu, rồi tháng này có lễ Giáng Sinh nên em muốn mua quà cho Thiên Kết.”
Nhiếp Duy Sơn cười nói: “Mày còn mua quà gì nữa, ra cửa hàng chọn một cái vòng là được rồi.”
“Vậy thì không được, anh tặng anh Dương Dương vòng, giờ em cũng lại tặng thế thì dễ bị nghi là bắt chước.” Nhiếp Dĩnh Vũ không có kinh nghiệm yêu đương gì chỉ biết học hành, giờ nước đến chân thì bắt đầu hơi lo lắng, “Việc học làm em lỡ mất nhiều thứ nên trong những chuyện thế này em chẳng nghĩ ra được cái gì cả.”
Nhiếp Duy Sơn nghĩ cách: “Tối mai anh và Dương nhi, còn có cả Tần Triển định đi ăn lẩu chúc mừng thi tháng không lùi hạng, giờ thêm mày nữa, cho mày đi thả lỏng một chút.”
“Anh và anh Dương Dương đúng là giỏi, điểm của hai người gộp lại còn chằng bằng của em mà còn muốn chúc mừng.” Nhiếp Dĩnh Vũ chuẩn bị về phòng, lúc ngồi dậy mới phát hiện trên cạp quần kẹp chỗ tiền kia, chẳng biết là Nhiếp Duy Sơn nhét vào lúc nào, “Anh à, anh làm thế chẳng thú vị chút nào.”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Anh không cần mua sách, lễ Giáng Sinh anh cũng không phải mua quà, mày cứ giữ tiền lại mà dùng, nếu không thì trả cho thím ba chứ đừng cho anh.”
Một người muốn đưa, là bởi vì hoàn cảnh mà Nhiếp Duy Sơn phải trải qua không thể coi là tốt, ngoại trừ cơm ăn áo mặc thì chẳng có tiền tiêu vặt nào khác, bình thường còn phải đến cửa hàng làm việc thêm. Một người không muốn nhận, là vì bản thân mình ở đây đã trở thành gánh nặng cho người khác, nếu còn lấy thêm một phần nữa thì sẽ cảm thấy có lỗi.
Thế nhưng có những lời không cần phải nói quá rõ ràng, bằng không sẽ chẳng còn ý nghĩa. Nhiếp Dĩnh Vũ không lên tiếng mà Nhiếp Duy Sơn cũng chẳng nói thêm gì, hai anh em cứ giằng co trong yên lặng, cuối cùng dưới lời thúc giục của thím ba mà trận đấu một với một có phần cảm động này cũng kết thúc.
“Con ngủ ngay đây ạ!” Nhiếp Dĩnh Vũ hô về phía cửa một tiếng, hô xong thì xỏ dép xuống giường, “Anh, dù sao em cũng yêu anh, anh biết là được rồi.”
Nhiếp Duy Sơn chỉ muốn đập cái gối tới: “Xin lỗi, anh yêu anh Dương Dương của mày.”
Buổi tối ngày hôm sau tan trễ hơn một chút, bởi vì sau khi giờ tự học tối kết thúc thì Nhiếp Duy Sơn bị gọi lên văn phòng, cũng chẳng có chuyện lớn gì, sắp tới có cấp trên xuống kiểm tra nên ngày hôm đó sẽ tổ chức nghi thức kéo cờ và quay hình lưu lại, vì thế đội rước cờ muốn gọi hắn quay về.
Doãn Thiên Dương cúi người khóa xe điện, đoạn hỏi: “Vậy sau khi lãnh đạo đi thì sao, có làm nữa không?”
“Tất nhiên không làm, tớ đã bị khai trừ rồi, với lại bây giờ đội rước cờ toàn năm nhất là chính.” Hai người cùng đi vào quán ăn, Nhiếp Dĩnh Vũ và Tần Triển đã ngồi chờ tại vị trí cạnh cửa sổ. Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương ngồi xuống đối diện, Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Gọi món chưa?”
“Chưa gọi cho hai người vì không biết hai người thích ăn gì.” Nhiếp Dĩnh Vũ vừa nói vừa đưa thực đơn tới.
Nhiếp Duy Sơn nhận lấy rồi đánh dấu còn Doãn Thiên Dương thì không thèm liếc mắt nhìn, dù sao đối phương biết cậu thích ăn cái gì. Tần Triển ngồi thẳng lưng lên, uống liên tiếp mấy ngụm trà lạnh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bèn nói: “Anh Sơn ơi, trước hết em muốn nói xin lỗi anh, nếu không thì trong lòng em cứ không yên.”
Nhiếp Duy Sơn cười: “Tôi từng đánh cậu một lần đúng không? Đấy là vì cậu đánh Dương nhi thôi, với lại hôm nay tôi mời cậu là muốn cảm ơn cậu, lúc thi đấu cậu đã quan tâm đến cậu ấy như vậy thì chắc ngày thường cũng đối xử với cậu ấy rất tốt.”
Tần Triển nói: “Em là một thằng con trai phía Nam nhạy cảm, hai năm nay rong ruổi ở vùng đất phương Bắc này cũng trở nên ngang ngạnh hơn một chút, thế nhưng sau khi gặp được anh và anh Vũ thì em mới phát hiện thật ra mình vẫn là cái tên nhạy cảm kia thôi.”
Doãn Thiên Dương ngậm hai tép tỏi ngâm nói: “Tôi chỉ biết ông không phải là người bản địa nhưng thì ra nhà ông ở phía Nam à.”
“Ừ, nhà tôi ở Thiệu Hưng, đến nghỉ đông thì không gặp được nữa rồi.” Tần Triển nói xong thì lập tức đổi ý, “Hay là thế này, nghỉ đông mọi người đến nhà tôi chơi đi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho mọi người.”
Trước khi nghỉ đông thì phải thi học kỳ, có thành tích rồi thì ở trong nhà chẳng khác nào người không có nhân quyền, hiển nhiên là Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đã nghĩ tới, vì vậy không ai trả lời mà chỉ đồng loạt cùng nhìn về phía Nhiếp Dĩnh Vũ.
Nhiếp Dĩnh Vũ mệt mỏi với hai tên ngốc này, đành sờ đầu một cái rồi nói: “Được rồi, em sẽ cố gắng hơn nữa, mọi người có thể thử hy vọng vào em.”
Nói chuyện một lúc thì đồ ăn cũng được đưa lên đầy đủ, nồi lẩu uyên ương sôi sùng sục, hai luồng khói bốc lên rồi nhập vào thành một, mùi vị cay nồng và tươi ngon hòa quyện với nhau, mỗi hương vị đều thấm đẫm vào trong thức ăn. Nước dùng trôi chầm chậm xuống theo cuống họng, từ trái tim cho đến dạ dày đều trở nên nóng ấm, tiếp đó Doãn Thiên Dương lại nhóp nhép nhai mấy nhánh tỏi ngâm, quên luôn cả việc nói chuyện.
Bốn người ăn ăn uống uống đến khi toàn thân toàn là mùi vị của lẩu, Tần Triển đón xe quay về trường Thể thao còn ba người họ lái xe từ từ về nhà, đến đầu hẻm thì tạm biệt, Nhiếp Duy Sơn nói: “Tiểu Vũ, anh sang nhà Dương nhi học bài một lát, mày về trước đi.”
Doãn Thiên Dương nói: “Nếu học đến muộn quá thì sẽ không về nữa, mày nói với chú ba một tiếng nhớ.”
Sau khi hai người này vào nhà thì đi rửa mặt rồi ngồi song song trước bàn học làm bài tập, cậu viết văn sử địa còn tôi làm toán lí hóa, làm xong thì đổi cho nhau chép, bớt đi được một nửa thời gian.
Nhiếp Duy Sơn dọn dẹp sách vở chuẩn bị về thì Doãn Thiên Dương nói: “Khuya lắm rồi, ngủ ở đây luôn đi.”
“Không được, cả người toàn mùi lẩu, tớ phải về nhà tắm rửa thay quần áo.” Nhiếp Duy Sơn không nán lại lâu, cầm cặp sách đi về nhà.
Mấy ngày sau lãnh đạo trên Bộ giáo dục xuống kiểm tra, trước đó một ngày toàn trường phải tổng vệ sinh, đội rước cờ thì diễu qua diễu lại tập đi đứng, đến đúng ngày lại càng long trọng hơn, trên tòa nhà cao tầng của trường được treo một tấm biểu ngữ “Nhiệt liệt hoan nghênh”, đài phun nước cũng bắt đầu được mở.
Tất cả học sinh đều tụ tập trên sân trường, vì để lên hình đẹp mà còn không được mặc áo phao ra ngoài đồng phục, Doãn Thiên Dương cầm tập từ vựng tiếng Anh đọc vanh vách, diễn rất nhập tâm.
Các thầy cô cũng ra khỏi văn phòng, Kiến Cương còn thắt cà vạt nhưng nhìn còn quê mùa hơn. Nhóm lãnh đạo của trường cũng từ từ đi lên sân khấu, chuẩn bị tiến hành kéo cờ.
Doãn Thiên Dương nhét tập từ vựng vào trong túi rồi ngước đầu nhìn về phía góc đông bắc của sân trường, nơi đấy có sáu người đi đầu rước cờ mặc quân phục đã chuẩn bị sẵn sàng, phía sau còn có một đội trống, tất cả học sinh nam cao trên một mét tám của trường đều tập trung tại đó!
Trong lòng Doãn Thiên Dương cảm thấy khó chịu, nếu không phải mỗi ngày cậu bận huấn luyện không thể tham gia thì giờ này cậu đã là người dẫn đầu trong đó rồi.
“Tiến lên!” Quốc ca vang lên, đội đi đầu rước cờ tiến về phía trung tâm, Nhiếp Duy Sơn đứng tại vị trí bắt mắt nhất, quả thật giống như đi trình diễn.
Chiếc mũ kê-pi của Lục quân, đai vũ trang bằng da, rồi đôi giày ống cao cổ màu đen cùng với phù hiệu sáng lấp lánh ở trên vai, tất cả những thứ đó khoác lên mình một anh chàng đẹp trai chân dài thì hậu quả thật khó mà lường được.
Doãn Thiên Dương quên cả chớp mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Quốc kỳ đã được đưa tới dưới chân cột cờ, sau khi được cố định lại thì Nhiếp Duy Sơn giơ tay ra hiệu, Quốc ca lại vang lên lần nữa. “Soạt” một tiếng, Quốc kỳ được kéo lên không trung, phấp phới bay trong gió.
Ánh mắt của Doãn Thiên Dương khóa chặt tại bàn tay còn chưa hạ xuống dù cờ đã lên cao, rồi lại nhớ tới giấc mơ kia.
Chính là bàn tay này, sờ cậu rất dễ chịu.
Sau khi Quốc kỳ được giương lên thì lãnh đạo bắt đầu phát biểu, đội rước cờ lui xuống rồi mỗi người quay trở lại hàng của lớp mình, Nhiếp Duy Sơn chạy xuống đứng cuối hàng, mang theo cơn gió phả vào gáy của Doãn Thiên Dương, sau đó luồn vào trong qua cổ áo.
Doãn Thiên Dương hơi lung lay, trong đầu cảm thấy rất phấn khích, mãi mà vẫn không thể bình tĩnh lại.
Nhiếp Duy Sơn tưởng là đối phương đứng lâu nên mệt thì vươn hai ngón tay ra đỡ sau lưng đối phương, đến khi kết thúc thì trọng lượng nơi đầu ngón tay càng lúc càng nặng, cuối cùng hắn dứt khoát ôm vai tên kia trở về lớp học.
Sau khi vào lớp thì tách ra, Doãn Thiên Dương nói với vẻ tình sâu nghĩa nặng: “Buổi tối sang nhà tớ làm bài tập.”
Có đánh chết thì Nhiếp Duy Sơn cũng không đọc được ra ý nghĩa sâu xa của ba chữ “làm bài tập”.
Tối hôm đó, bài tập chỉ làm hết nửa tiếng, thời gian vẫn còn sớm, Doãn Thiên Dương nhìn đồng hồ rồi nói: “Học thuộc Địa lý một lát đi, tớ cảm thấy trạng thái hôm nay khá tốt.”
“Được,” Nhiếp Duy Sơn lấy quyển các kiến thức cơ bản kia ra, nhờ quyển sách này mà Doãn Thiên Dương còn tiến bộ lên mấy bậc, mở ra rồi lật tới trang được đánh dấu, hắn nói, “Tớ đặt câu hỏi cho cậu nhớ.”
“Hiệu quả và lợi ích về mặt sinh thái của việc vận chuyển nước từ Nam ra Bắc là gì?”
Doãn Thiên Dương suy nghĩ một lát: “Giảm tốc độ sụt lún của mặt đất? Nhớ rất rõ câu này.”
“Sự khác nhau của ba yếu tố vị trí chính, ưu thế và tính hạn chế là gì?”
“Không biết.” Doãn Thiên Dương trả lời không cần suy nghĩ, những câu quá dài cậu đều tự động bỏ qua không học, huống hồ tâm trí của cậu vốn không đặt ở đây nên ngay sau đó cậu sờ lên cơ bắp trên cánh tay Nhiếp Duy Sơn mà nói, “Tớ thích cậu, tớ rất thích cậu, tớ dùng cả tính mạnh để thích cậu, ba cái này khác nhau ở đâu?”
Nhiếp Duy Sơn bị sờ thấy ngứa nên tránh ra: “Không khác gì nhau cả, dù cậu thích tớ thế nào thì tớ cũng thích cậu bằng cả tính mạng.”
Doãn Thiên Dương rút tay lại, áp mặt xuống mặt bàn để giảm nhiệt độ, áp được một lúc thì cậu dựa đầu vào vai Nhiếp Duy Sơn, bên ngoài gió rét căm căm còn cậu ở trong phòng thì mê say trong gió xuân phơi phới. Nhiếp Duy Sơn không cử động, cố ép bản thân ghi nhớ một vài kiến thức, đến khi quay đầu sang thì phát hiện Doãn Thiên Dương đã nhắm mắt như muốn ngủ.
Quàng tay qua vai đối phương rồi hắn hỏi: “Không học nữa à?”
Doãn Thiên Dương không hé răng chỉ nhích người sát lại gần.
Nhiếp Duy Sơn nói: “Vậy cậu lên giường ngủ đi.”
Doãn Thiên Dương không động đậy, chỉ duỗi cặp chân dài ra.
Nhiếp Duy Sơn trông thấy thì hiểu ý, hắn để sách xuống rồi ôm lấy Doãn Thiên Dương, ôm xong còn ước lượng toàn thân xương cốt và da thịt một mét tám này một chút, có phần hơi nhẹ. Cẳng chân của Doãn Thiên Dương đung đưa trên không, cánh tay buông thõng bên ngoài cũng lắc lư nhẹ nhàng, đến khi Nhiếp Duy Sơn đặt cậu xuống giường thì cậu quấn chặt lấy đối phương, nhắm mắt mà nói: “Đừng đi.”
Nhiếp Duy Sơn nghe theo lời lên giường, mỗi người nằm một bên, đợi đến khi tắt đèn chìm trong bóng tối thì đột nhiên Doãn Thiên Dương mở bừng mắt, thậm chí trong đôi mắt còn tỏa ra ánh sáng, cậu đọc lên một lời dẫn truyện: “Ban đêm trong khu rừng rậm, những con sói đã tỉnh giấc, chúng đang chờ cho con mồi ngủ say để hành động bất cứ lúc nào, âm thanh xào xạc mà bạn nghe thấy thật ra không phải là tiếng lá cây nhảy múa trong gió, mà là bộ lông của chúng đang đung đưa.”
Như tự đặt đồng hồ hẹn giờ cho chính mình, trong một thoáng khi từ cuối cùng được thốt ra cậu tung chăn bật dậy, toàn thân nhào lên trên người Nhiếp Duy Sơn!
Cậu bao phủ Nhiếp Duy Sơn, đủ để đè chết người.
Nhiếp Duy Sơn thấy đau bụng do bị Doãn Thiên Dương ngồi lên, trong bóng tối hắn cau mày mắng: “Mẹ nó cậu cũng chuẩn bị đung đưa à?”
Doãn Thiên Dương khẽ cười một tiếng rồi cúi người áp sát vào, nói với vẻ thân mật: “Tiểu Sơn, tớ nói thật nhé, trước đây tớ có mơ một giấc mơ, trong mơ cậu đua moto thua còn bị người ta đánh, tớ đưa cậu về nhà mà đau lòng vô cùng.”
Lông mày Nhiếp Duy Sơn sắp xoắn tít cả lại: “Tớ thua? Bị người ta đánh?”
“Ừ, không lừa cậu đâu.” Doãn Thiên Dương vươn tay vuốt ve trán và bên thái dương của đối phương, “Tớ ôm cậu rồi dỗ dành, an ủi cậu, cậu nói là muốn lấy thân báo đáp. Tớ có thể không đồng ý sao? Tớ đồng ý rồi.”
Nhiếp Duy Sơn căng cứng cả chân chuẩn bị đạp người nhưng lại kiềm chế, đoạn nói: “Cậu cứ nói bừa tiếp đi, tớ cũng nghe đại, coi như nghe chuyện cười một chút vậy.”
Doãn Thiên Dương nắm lấy tay của đối phương: “Mẹ nó đây không phải là chuyện cười đâu, cậu nghe rõ cho tớ đây.” Cậu đưa tay của đối phương đặt lên bụng mình, “Sau đó tớ ôm cậu, hôn cậu, khuôn mặt và cổ của cậu đều bị tớ hôn hết cả, hôn được một lúc thì tớ có cảm giác, cậu cũng biết đấy, tớ khỏe mạnh nên khó tránh khỏi.”
“Cậu có cảm giác gì?” Lông mày của Nhiếp Duy Sơn giãn ra, đột nhiên hơi buồn cười.
Doãn Thiên Dương xấu hổ nói: “Còn cảm giác gì nữa, tớ để cậu chạm vào của tớ, rồi may mà tớ tỉnh lại nếu không sẽ làm cậu luôn ở trong mơ.”
“Làm?” Nhiếp Duy Sơn bật cười, không kiềm chế được mà nhắc lại, “Làm?”
Doãn Thiên Dương chịu đựng sự xấu hổ rồi nắm tay của đối phương đặt lên nơi đó của mình, chợt nói: “Cậu đừng lo, tớ không vội, kia cũng chỉ là mơ mà thôi, không nói lên được điều gì cả.”
Xúc cảm dưới bàn tay của Nhiếp Duy Sơn mềm mại vô cùng, trái tim hắn cũng mềm xuống theo, hắn nhẹ nhàng dùng từ ngữ phân tích: “Dương nhi à, vậy trong hiện thực tớ từng đua moto thua sao? Tớ có từng bị đánh không? Cậu cứu tớ hay là tớ cứu cậu?”
Toàn bộ sự chú ý của Doãn Thiên Dương đều tập trung ở chỗ kia, cậu mơ mơ màng màng mà nói: “Vậy nó là thế nào, dù sao đấy cũng là một giấc mơ có tính gợi ý.”
Nhiếp Duy Sơn đồng ý nói: “Đúng vậy, nó gợi ý cho cậu là giấc mơ và thực tế trái ngược nhau.”
Doãn Thiên Dương còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã ngửa về đằng sau, bởi vì Nhiếp Duy Sơn ngồi dậy khiến cậu mất thăng bằng, vào giây phút suýt chút nữa là rơi xuống giường thì bị lôi lại một cái, cậu lảo đảo ngồi trên đùi Nhiếp Duy Sơn, choáng váng cả đầu óc.
Đến khi đối diện với gương mặt của Nhiếp Duy Sơn thì mới tỉnh táo lại.
Giấc mơ trái ngược với thực tế, cũng giống như Doãn Hướng Đông là mẹ cậu, còn Bạch Mỹ Tiên là bố cậu vậy.
Mẹ nó đây là đả kích nặng nề lắm á.
Cậu ôm lấy Nhiếp Duy Sơn, sự ấm ức lan từ bụng lên đến đỉnh đầu, nếu không phải chân đã tê rần cả đi thì có khi còn lan ngược xuống từng đầu ngón chân. Nhiếp Duy Sơn cũng vươn tay ôm thật chặt, không biết phải xoa dịu thế nào đành nói tào lao: “Có cái thành ngữ gì ấy nhỉ, giấc mộng hoàng lương(*)?”
(*)Giấc mộng hoàng lương (Giấc mộng kê vàng): Bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo nhân một chuyến đi chơi đã vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mơ thấy những điều tốt đẹp như lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió…. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Câu thành ngữ này dùng để ví những giấc mơ hư ảo, không thể thực hiện được. Sau lại để nói vinh hoa phú quý cũng như một giấc mộng, ngắn ngủi và hư ảo; những điều tốt đẹp chỉ là trong khoảnh khắc; nháy mắt đã tan biến.
Doãn Thiên Dương lúng ta lúng túng lên tiếng: “Hoàng Lương cũng mơ như vậy à?”
Nhiếp Duy Sơn ôm càng chặt hơn: “Ừ, nghe đâu Nam Kha cũng mơ, còn nhiều người lắm.”
(*)Giấc mộng Nam Kha: Xuất xứ từ “Nam Kha Thái Thú truyện” của Lý Công Tá đời Đường, cũng để chỉ những điều không có thật, vượt xa tầm tay của con người. Và Nam Kha cũng không phải tên người.
Ngoài cửa sổ vẫn là gió rét căm căm thế nhưng trong phòng đã chẳng còn gió xuân mà say mê, Doãn Thiên Dương chôn mặt trên vai Nhiếp Duy Sơn giống như trốn tránh, rồi vùi toàn bộ hơi thở cũng như những tiếng rầm rì vào bên gáy của đối phương, mãi một lúc lâu sau, cuối cùng cũng ngủ say.
Nhiếp Duy Sơn cẩn thận từng chút một đặt người nằm xuống, lại đắp kín chăn rồi rốt cuộc không thể nhịn được mà cười như điên như dại. Đột nhiên đúng lúc đó Doãn Thiên Dương nghiêng đầu sang, Nhiếp Duy Sơn vội im lặng rồi mang theo ý cười mà nhìn chằm chằm đối phương trong bóng tối.
Chỉ nghe thấy Doãn Thiên Dương nói ngập ngừng: “Mình yêu Sơn, lại bị đè ở dưới núi…”
Khóe miệng Nhiếp Duy Sơn giật một cái, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, hắn ôm Doãn Thiên Dương đi ngủ, nằm mơ trông thấy cây táo đã chín, kết thành một cây hạt dẻ cười, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hóa ra là Doãn Thiên Dương đang ngồi ở trên cây tươi cười vui vẻ.
Giấc mơ này là thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT