*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tần Triển rời khỏi nhà Doãn Thiên Dương thì trông thấy một bóng người ở trước cửa, nhìn kỹ lại thì hóa ra là Nhiếp Dĩnh Vũ. Vốn dĩ Nhiếp Dĩnh Vũ đang ở nhà “Thương tâm Thái Bình Dương”(*), dựa vào cái gì mà cùng là buổi tối nhưng người khác thì có thể ăn bữa khuya do Doãn Thiên Kết làm còn cậu ta thì ngay cả cơ hội trông cửa vì Doãn Thiên Kết cũng không có.

(*)Thương tâm Thái Bình Dương là một ca khúc trữ tình do Nhậm Hiền Tề hát.

“Tìm anh Sơn à?” Tần Triển bước xuống bậc thang.

Nhiếp Dĩnh Vũ hỏi ngược lại: “Thiên Kết làm cơm ngon không?”

“Ngon á! Rất ngon!” Tần Triển nói xong lại lên tinh thần, “Mà Doãn Thiên Dương là một tên thô lỗ như vậy nhưng chị cậu ta đúng thật là nữ thần á, cùng một mẹ sinh ra à?”

Nhiếp Dĩnh Vũ quay người đi, Tần Triển cũng đi theo rồi hai người cùng ra tới đầu hẻm. Nhiếp Dĩnh Vũ dựa lưng vào tường, trong túi còn có tờ đề cương chép từ sách công thức, cậu ta nói với vẻ mất mát: “Nếu dì Tiên sinh anh Dương Dương ra trước thì tốt quá, vậy thì tôi và Thiên Kết sẽ xấp xỉ tuổi nhau, môn đăng hộ đối.”

Tần Triển ngạc nhiên: “Cậu thích chị của Doãn Thiên Dương hả, chị ấy không thích cậu à?”

Thấy Nhiếp Dĩnh Vũ cúi đầu không trả lời thì trong ánh mắt của Tần Triển chợt lóe lên sự vui mừng, cậu ta hỏi tiếp: “Thế chị Thiên Kết có bạn trai chưa? Nếu chị ấy không thích cậu thì không biết chừng lại có thể thích tôi.”

Nhiếp Dĩnh Vũ đạp một phát lên cẳng chân của Tần Triển: “Cậu dẹp đi cho tôi!”

Tần Triển đứng thẳng bằng một chân còn cái chân bị đạp kia thì co lên xoa xoa rồi nói: “Đùa thôi mà, chỉ là tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, đừng trói buộc quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp vào một người không có khả năng, cũng nên nhìn những phong cảnh khác nhiều hơn một chút.”

“Uầy, cậu cũng biết nghĩ đấy nhỉ.” Nhiếp Dĩnh Vũ tưởng học sinh thể thao chỉ biết chạy một cách ngu ngốc thôi chứ, không ngờ cũng có thể khuyên nhủ người khác, “Đáng tiếc phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, tôi không nhìn nổi những chỗ khác.”

Cậu ta vừa nói dứt lời thì trông thấy Tần Triển lảo đảo một cái ngã ra sau, cậu ta vội vàng bước tới đỡ lấy đối phương rồi mắng: “Đạp cậu có một cái mà xoa mãi vậy, đứng ngay ngắn cái đi.”

Tần Triển đứng vững lại rồi nói: “Không thì tôi giới thiệu con gái trường bọn tôi cho cậu nhớ, đội điền kinh có đấy, chân vừa dài vừa khỏe, chạy ba nghìn mét cũng không thở gấp.”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Cậu đi làm tuyển sinh và mai mối là chuẩn đấy.”

Đầu tiên là tuyển được Doãn Thiên Dương vào đội, bây giờ thì lại muốn giới thiệu bạn gái cho Nhiếp Dĩnh Vũ, so với tổ trưởng tổ dân phố còn năng suất hơn. Tần Triển hít hít  mũi, nói nhỏ: “Đấy là tôi nể mặt anh Sơn, em trai của anh Sơn chính là em trai tôi.”

Nhiếp Dĩnh Vũ buồn cười: “Mà không phải cậu mới đi leo núi cùng anh tôi đấy à?”

“Leo núi đã là gì, bọn tôi còn cùng nhau đi qua cầu đấy.” Tần Triển liếc xem giờ sau đó kéo kín áo khoác lại rồi nói tạm biệt, “Có dịp thì nói chuyện tiếp nhớ, ký túc xá sắp khóa cửa rồi.”

Kỳ nghỉ Quốc khánh cứ thế trôi qua, chuyện đầu tiên sau khi đi học lại chính là thi tháng, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương là kiểu điếc không sợ súng nên vốn không lo lắng gì, bởi vì có lo cũng vô dụng.

“Đệch, Kiến Cương giám thị phòng này.” Doãn Thiên Dương đi vào cửa nhìn thấy cái tên trên bảng đen, “Xong đời rồi, ổng mà ở đây thì chắc đến lấy tẩy làm xúc xắc tớ cũng không làm được.”

Nhiếp Duy Sơn đã tìm được chỗ rồi ngồi xuống, hắn nói: “Tớ chỉ cậu cách này, chán quá thì vẽ lên giấy nháp, như thế sẽ có cảm giác thời gian trôi nhanh hơn hẳn.”

Doãn Thiên Dương cầm một quyển tổng hợp kiến thức cổ văn lên giả vờ giả vịt, đi tới bên cạnh bàn Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Có phải chỉ trong giờ thi cậu mới vẽ bản thiết kế không đấy?”

“Chưa thể gọi là bản thiết kế, cùng lắm cũng chỉ là bản vẽ mẫu thôi.” Nhiếp Duy Sơn thả một xấp giấy nháp lên bàn, nói thuộc như lòng bàn tay, “Theo kế hoạch thì trong giờ thi hôm nay sẽ hoàn thành mấy tác phẩm sau: Khóa vân mây, Khuyên vặn lớn, Bánh bao phú quý và Hoa mẫu đơn Đường Tâm.”

(*)Khóa vân mây:

1

(*)Khuyên vặn lớn:

2

(*)Bánh bao phú quý:

3

(*)Hoa mẫu đơn Đường Tâm: Là hoa mẫu đơn khắc bằng mã não Đường Tâm.

4

5

(*)Mã não Đường Tâm là một loại đá ở sa mạc thuộc vùng minh Alxa, Nội Mông Cổ. Giống như tên gọi, những viên mã não này bên ngoài được bao phủ bằng một lớp trong suốt, còn ở giữa (tâm) thì có đủ loại màu sắc tùy theo thành phần khoáng chất của nó, trông giống như những viên kẹo (đường).

6

Doãn Thiên Dương lầm bầm: “Tớ nghe cũng thấy đói.”

Vừa dứt lời thì Kiến Cương đến, vừa vào đã nói: “Doãn Thiên Dương về chỗ của em đi, đến lớp cũng không ôn bài, để xem lần này em có thể tiến bộ bao nhiêu bậc.”

“Thầy Lưu ơi, mục tiêu của em là không lùi hạng ạ.” Doãn Thiên Dương nhanh chóng đi về chỗ ngồi, còn liếc nhìn túi đề thi ở trên bàn giáo viên. Tiếng chuông vừa vang thì Lưu Kiến Cương mở túi đề ra, phát giấy, bắt đầu giờ thi.

Ngày hôm đó không làm gì khác mà thi một mạch đến chạng vạng, Nhiếp Duy Sơn đã hoàn thành xong các tác phẩm trong nhiệm vụ chỉ còn dư lại hai, ba bản nháp vô dụng, đến giờ thi Tiếng Anh thì cực kỳ luống cuống, đành tô bừa lên tờ đáp án coi như xong việc.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước bên trái cách đó mấy chỗ, Doãn Thiên Dương ngồi thẳng lưng cúi đầu, cặp chân dài khuất dưới mặt bàn khép lại, ánh mắt rủ xuống nhìn vào bài thi,  mấy sợi tóc trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại bị thổi cho rung rinh.

Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm, cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Chăm chú nhìn được chừng bảy, tám phút thì rốt cuộc hắn đã phát hiện ra, thế mà Doãn Thiên Dương lại đang múa bút thành văn.

Đúng bảy giờ tiếng chuông reo lên, sau khi thu bài thì được nghỉ mười lăm phút, Nhiếp Duy Sơn vẫn còn nhìn Doãn Thiên Dương chòng chọc, hắn thấy sau khi đặt bút xuống thì Doãn Thiên Dương xoay xoay cổ tay, rõ ràng là mỏi do viết lâu.

“Dương nhi, đi mua đồ ăn chứ?” Nhiếp Duy Sơn hỏi một câu.

“Đi!” Doãn Thiên Dương rời khỏi chỗ ngồi, toàn thân phát ra thần thái sáng láng, sau khi hai người ra khỏi phòng học, cậu mới từ từ xoay người, “Thi cả ngày làm tớ mệt chết đi được, đừng tới nhà ăn, tớ muốn ăn mì trẻ em(*).”

(*)Mì trẻ em:

7

“Được, vậy đi siêu thị đi.” Nhiếp Duy Sơn liếc mắt nhìn trộm đối phương một cái, “Cục cưng, lúc thi Tiếng Anh tớ thấy cậu viết lia lịa, cậu biết làm à?”

Doãn Thiên Dương nhớ lại trong chốc lát: “Không phải cậu nói vẽ cho hết thời gian hả, tớ không biết vẽ nên chép lại bài đọc hiểu lên giấy nháp, mệt lắm luôn.”

Nhiếp Duy Sơn thở ra một hơi, suýt nữa thì hắn tưởng Doãn Thiên Dương thi nhiều quá dẫn đến thông minh đột xuất.

Bước đi trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn nhảy luôn ba bậc xuống dưới, lúc đi tới sảnh lớn ở tầng một mới phát hiện đối phương không đuổi theo, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy Doãn Thiên Dương đang đứng lặng trên bậc thang, Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Sao thế, đi thôi, để lát nữa lại hết vị thịt nướng.”

Doãn Thiên Dương ngây người ra: “Vừa nãy cậu gọi tớ là gì?”

Nhiếp Duy Sơn vốn không để ý: “Tớ gọi cậu?”

Doãn Thiên Dương nhảy xuống chạy đến trước mặt đối phương: “Cậu gọi tớ là cục cưng! Đệt!”

“Đệt cái gì mà đệt, đấy là do trong lòng tớ sợ hãi.” Nhiếp Duy Sơn ôm Doãn Thiên Dương đi ra ngoài, “Cái này cũng giống như khi Tiểu Vũ thi kém thì tớ gọi nó là anh hai, đối mặt với sự việc khác thường thì xưng hô cũng khác thường.”

Từ lúc đi mua mì cho đến khi trở về Doãn Thiên Dương không hé răng một lời, cậu đập nát mì xong rồi mới xé ra ăn, lúc ăn cũng là đổ thẳng vào miệng, hai ba miếng đã xử lí xong, khóe miệng còn dính chút vụn mì, mất hứng nói: “Mặn chết đi được.”

Nhiếp Duy Sơn vui vẻ đi ở phía sau, trước khi vào lớp thì kéo tay áo Doãn Thiên Dương lại hỏi: “Sao có cảm giác như cậu thất vọng vậy?”

Doãn Thiên Dương lầu bầu: “Mẹ tớ chẳng bao giờ gọi tớ là cục cưng, chị tớ thì chỉ gọi những lúc muốn đả kích tớ, vừa nãy tớ còn tưởng cậu gọi là do xuất phát từ yêu nữa chứ.”

Nhiếp Duy Sơn dở khóc dở cười, lúc này tiếng chuông giờ tự học buổi tối reo lên, hắn đi lên đẩy Doãn Thiên Dương vào lớp, sau đó nhìn Doãn Thiên Dương ngủ nguyên cả một tiết.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả thi tháng, buổi chiều ngày hôm sau tất cả các môn đều được chấm xong, trước lúc tan học thì tổng điểm và xếp hạng đều được nhắn đến điện thoại của phụ huynh, cả lớp có năm mươi người, Nhiếp Duy Sơn đứng thứ ba mươi chín, Doãn Thiên Dương đứng thứ bốn mươi hai.

Trên đường về nhà bầu không khí trở nên rất nghiêm túc, Doãn Thiên Dương hoảng hốt ôm cặp sách nói: “Tớ xem lại bài thi thì thấy trên tờ đáp án để trống ba câu, nếu không thì tớ đã đứng thứ ba mươi bảy rồi.”

Lúc dừng đèn đỏ Nhiếp Duy Sơn quay người sờ đầu Doãn Thiên Dương: “Cảm ơn cậu đã cứu tớ một mạng, nếu dì Tiên lấy dao chém cậu thì tớ sẽ đưa thuốc cho cậu.”

“Cậu đừng nói nữa.” Khuôn mặt nho nhỏ của Doãn Thiên Dương xụ xuống, lông mày cong lên trông giống như là muốn khóc, “Chúng ta đừng về nhà, chú ba chờ cậu ở nhà, mẹ tớ cũng chờ tớ ở nhà, chúng ta đi tìm Tần Triển đi, ở tạm ký túc xá của cậu ta một buổi tối…”

Trong lúc nói chuyện thì cả hai đã đi đến đầu ngõ, Nhiếp Duy Sơn cố vớt vát lần cuối: “Không thì đi ăn xong hẵng về nhớ.”

Cứ thế hai người bọn họ đi ăn mì dao cạo(*) ở ven đường, mỗi người hai quả trứng gà, y như đang ăn bữa cơm trước khi ra pháp trường. Ăn xong thì về nhà, lúc chia tay ở đầu hẻm vẻ mặt ai nấy cũng đau thương, nhưng còn chưa đau xong thì đã nghe thấy tiếng Bạch Mỹ Tiên đứng ở cửa nhà quát một tiếng.

“Doãn Thiên Dương! Về nhà ngay cho mẹ!”

(*)Mì dao cạo (Đao tước diện – 刀削面) là một loại mì truyền thống đặc sắc của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc; khi chế biến phải dùng dao cạo ra sợi mì. Mì dao cạo xếp thứ ba trong danh sách “Mười loại mì sợi của Trung Quốc”.

8

9

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mẹ cậu Doãn Thiên Dương đi vào trong hẻm, lòng bàn tay siết chặt quai cặp ra đầy mồ hôi. Nhiếp Duy Sơn vội vàng né người đi vào con hẻm bên cạnh về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy chú ba đang ngồi trong sân, trên cái bàn nhỏ bên cạnh còn đặt một chiếc điện thoại di động.

Mẹ nó ai phát minh ra tin nhắn báo điểm của trường vậy, đúng là muốn giết chết hắn.

Hẻm Nhất Vân và hẻm Nhị Vân đúng là tay nắm tay, tâm liền tâm, chú ba cứ như có thần giao cách cảm với Bạch Mỹ Tiên, Nhiếp Duy Sơn ngồi trên ghế sô pha còn chú ba thì đứng trước bàn trà hỏi: “Lúc lên lớp cháu có nghe giảng nghiêm túc không? Chưa hỏi cháu nghe có hiểu hay không mà chỉ hỏi cháu có nghe không đã!”

Bạch Mỹ Tiên ngồi bên bàn ăn, trước mặt là Doãn Thiên Dương mặt mày ủ rũ, bà hỏi: “Vào đội điền kinh rồi thì mày không học nữa luôn à? Mày có thể vươn ra Châu Á hay sẽ đạt được huy chương vàng của Thế vận hội?”

“Mỗi ngày đều hoàn thành bài tập đầy đủ chính xác đấy chứ?”

“Bài tập chuẩn bị cho tiết sau đã làm chưa?”

“Thời gian học tập của học sinh nội trú nhiều hơn mày bao nhiêu, thế mà còn không biết tranh thủ!”

“Học giỏi đều do cố gắng chăm chỉ mà nên, cháu chỉ nghĩ đến chơi thôi!”

Sắc trời đã tối nhưng tinh thần của chú ba và Bạch Mỹ Tiên thì cực kỳ phấn chấn. Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương tiếp nhận từng câu tra hỏi, từ lúc im lặng là vàng cho đến khi gật đầu liên tục, cuối cùng phải bảo đảm mãi mới thoát được.

Trước khi tan họp, chú ba hỏi: “Thiên Dương thi đứng thứ mấy?”

Nhiếp Duy Sơn mừng tít mắt: “Bốn mươi hai ạ, còn không bằng cháu ấy.”

Bạch Mỹ Tiên cũng hỏi: “Tiểu Sơn thi đứng thứ mấy?”

Doãn Thiên Dương giải thích ngay lập tức: “Có ba câu con không làm, nếu không đã cao hơn cậu ấy rồi!”

“Hai đứa đúng là đầu túi lọc y như nhau.” Chú ba đạp Nhiếp Duy Sơn một cái, “Bắt đầu từ ngày mai, hết giờ học thì về nhà ngay, không cho ra ngoài chơi, cũng không được sang nhà Thiên Dương, hai đứa ở bên nhau cái gì cũng làm, chỉ có học bài là không.”

Nhiếp Duy Sơn gật gật đầu: “Dạ cháu biết rồi ạ, nhưng mà bọn cháu cũng không làm gì…”

Bạch Mỹ Tiên ra chỉ thị: “Bắt đầu từ ngày mai tự mình đạp xe đi học, nếu không hai đứa lại chạy đi chơi, lãng phí thời gian mỗi ngày, nếu còn như vậy nữa thì cuối tuần mẹ sẽ đăng ký học thêm cho mày.”

Doãn Thiên Dương đồng ý ngay: “Đừng đăng ký, đừng đăng ký, bọn con cắt đứt ngay ạ.”

Vợ chồng nghèo có trăm chuyện buồn thương(*), anh em đội sổ cũng đau thương không kém, hai người cụp đuôi lại biến thành láng giềng bình thường nhất của nhau, ngoại trừ có thể nói thêm được mấy lời ở trường thì khi bước chân vào hẻm lại tựa như người xa lạ.

(*)Trích trong bài Giải nỗi sầu nhớ Kỳ 2 (Khiển bi hoài kỳ 2) của Nguyên Chẩn.

Mỗi ngày Nhiếp Dĩnh Vũ kiểm tra bài tập cho Nhiếp Duy Sơn, còn Doãn Thiên Kết thì kiểm tra bài tập của Doãn Thiên Dương, cứ như vậy chịu đựng qua một tuần lễ, rốt cuộc cuối tuần cũng tới.

Tám giờ sáng trong phòng truyền ra tiếng đọc Tiếng Anh, Doãn Hướng Đông cười nói: “Vị nghệ sĩ biểu diễn này lại bắt đầu đấy, dùng giọng địa phương của vùng ngoại ô Luân Đôn để giả vờ chăm chỉ hiếu học, cứ đọc đi đọc lại tưởng là chúng ta nghe không hiểu đây mà.”

Doãn Thiên Dương bị vạch trần cũng không xấu hổ, cậu bỏ Tiếng Anh xuống lại bắt đầu chuyển sang Chính trị, qua nửa buổi sáng khi ngửi thấy mùi mới ra khỏi phòng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm món gì ngon vậy?”

Bạch Mỹ Tiên ngồi trên sô pha xem TV, nói: “Ninh thịt bò, dùng nồi áp suất phải mất một lúc nữa, mày làm xong bài tập chưa?”

“Chưa ạ, buổi chiều làm tiếp, con sẽ không đi đâu cả.” Doãn Thiên Dương ngồi xuống bên cạnh, “Tiểu Sơn thích ăn thịt bò mẹ làm lắm, hôm trước cậu ấy còn nói muốn ăn nữa.”

“Buổi trưa gọi Tiểu Sơn qua đây, vốn mẹ làm cho hai đứa, chị mày không thích ăn thịt bò.”

Doãn Thiên Dương nhảy lên rồi chạy ra ngoài ngay lập tức: “Giờ con đi gọi cậu ấy! Buổi chiều bọn con sẽ cùng làm bài tập, để chị giảng bài cho bọn con ạ!”

Nín nhịn mấy ngày rốt cuộc cũng được giải tỏa, Doãn Thiên Dương chạy sang nhà chú ba như một làn khói, vừa vào cửa đã nói ngay: “Chú ba ơi, cháu tìm Tiểu Sơn ạ, buổi chiều chị cháu sẽ giảng bài cho bọn cháu, cơm trưa thì ăn ở nhà cháu ạ!”

Nhiếp Dĩnh Vũ đi từ trong nhà ra: “Em cũng có bài muốn hỏi chị Thiên Kết, mang em theo với!”

“Đừng có xí xớn, tránh ra.” Nhiếp Duy Sơn cầm cặp sách đi ra, như kiểu vừa mới nghe thấy tiếng động là đã bắt đầu thu dọn đồ dùng. Hai người quay trở lại con hẻm sát vách, tựa như đã phải chia ly tám năm hay mười năm.

Buổi trưa cơm nước xong hai người về phòng học bài, cửa được mở rộng tỏ rõ không có chuyện gì cả, bọn họ ngồi song song trước bàn học, sách vở và đề thi của mỗi người bày kín cả mặt bàn, Nhiếp Duy Sơn nói: “Đầu tiên làm Địa lý đi, hôm qua tớ mua quyển ‘Những khái niệm cơ bản về địa lý’, còn nóng hôi hổi.”

“Được, nếu dùng tốt thì tớ cũng mua một quyển.” Doãn Thiên Dương mở đề thi ra, chưa đọc được mấy câu đã lại gập vào, “Tính góc lắp đặt máy nước nóng năng lượng mặt trời, cậu biết không?”

Nhiếp Duy Sơn lấy tờ giấy nháp ra giảng: “Muốn tận dụng tốt nhất tài nguyên năng lượng mặt trời thì cần phải thiết kế góc chếch của máy nước nóng năng lượng mặt trời một cách hợp lý, phải khiến cho bề mặt thu nhiệt của nó vuông góc với ánh sáng mặt trời, nhờ thế mà tăng hiệu suất sử dụng lên cao.”

Doãn Thiên Dương lẳng lặng nghe, rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nhiếp Duy Sơn nói tiếp: “Sau đó phải liên tục điều chỉnh góc nghiêng của máy nước nóng và mặt bằng của mái nhà, khiến cho góc giữa tia nắng mặt trời và tấm gia nhiệt trở thành góc vuông, chúng ta liệt kê các công thức sau đó sẽ từ những điều kiện đã biết để giải ra.”

Doãn Thiên Dương nhìn đề bài rồi lại nhìn gương mặt đẹp trai của Nhiếp Duy Sơn, đột nhiên cảm thấy học tập là một chuyện rất thú vị, cậu nghiêm túc hỏi: “Có thể nói cụ thể hơn một chút không, liệt kê ra cho tớ được không?”

“Ừm,” Nhiếp Duy Sơn ngước mắt đối diện với Doãn Thiên Dương, trầm giọng nói, “Cụ thể hơn thì tớ còn chưa nghiên cứu ra, nói sau đi.”

“Mẹ, cậu chơi tớ đấy à?” Doãn Thiên Dương như thể đã tỉnh mộng, đạp đối phương một cái dưới gầm bàn, giẫm xong còn chưa hết giận, cậu vò tờ giấy nháp Nhiếp Duy Sơn vẽ máy nước nóng thành một nắm rồi vứt ra cửa.

Đến khi cậu cúi đầu nhìn xuống thì giật mình sửng sốt, bởi vì trên tờ giấy phía dưới là hình vẽ cậu.

Nhiếp Duy Sơn cố ý nói: “Vứt tiếp đi kìa, tấm này cũng vứt đi.”

“Vậy thì không được, tấm này phải đóng khung treo lên.” Doãn Thiên Dương nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy kia, quan sát một cách cẩn thận tỉ mỉ, hình vẽ là dáng vẻ cậu đang múa bút thành văn ngày đó, cậu hơi ngượng ngùng, “Trong giờ thi cậu nhìn chằm chằm tớ để vẽ à? Biến thái quá đấy.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Tối hôm qua lúc làm bài tập thì vẽ, tại chán quá.”

Gương mặt Doãn Thiên Dương lộ ra vẻ không tin: “Tối hôm qua tớ ở nhà, cậu có thấy tớ đâu, làm sao mà cậu vẽ được?”

“Cục cưng à, cậu phải nhìn thấy tớ thì mới nhớ tớ có bộ dạng gì hả?” Nhiếp Duy Sơn đập một cái lên lưng đối phương, “Tớ vẽ người khác thì thôi chứ vẽ cậu mà còn cần phải nhìn à? Cậu có dáng vẻ gì tớ không rõ chắc?”

Lời này vừa dứt thì hai người đều ngẩn cả ra, Doãn Thiên Dương quay đầu nhìn Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn cũng trừng mắt nhìn Doãn Thiên Dương. Mãi một lúc sau, trên gương mặt của Doãn Thiên Dương thoáng ửng hồng, cậu khẽ mở miệng nói: “Cậu nói thêm một lần nữa đi.”

Nhiếp Duy Sơn nói thêm một câu: “Từ cục cưng tớ vừa gọi là xuất phát từ tình yêu, cậu không cần phải thắc mắc nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play