Thấy phản ứng của cậu đáng yêu như vậy, ngay cả Quý Vũ Khâm đều cảm thấy mình cũng bị mê hoặc luôn rồi. Ăn bánh ngọt xong hai người còn đi dạo thêm một lát nữa, đi theo phía sau y, Diệp Thần cảm thấy có chút hoảng hốt, cứ như là đang nằm mơ vậy.

Đi dọc theo bờ hồ trong trường, đột nhiên Quý Vũ Khâm quay đầu lại hỏi, "Tiểu Thần, cậu dự tính sau này sẽ thế nào?"

Dự tính sao? Diệp Thần chăm chú suy nghĩ một chút, "Kỳ thực tớ muốn đi làm những tiết mục về mỹ thực a, tốt nhất là có thể đi ăn toàn bộ bánh ngọt trên thế giới, ngẫm lại đã cảm thấy rất vui rồi."

Nghe được lời của cậu, rốt cục Quý Vũ Khâm cũng nhịn không được mà cười lên, "Cậu cái tiểu cật hóa này."

Bị y nói như vậy, Diệp Thần thấy có chút ngượng ngùng, hai tai đều trở nên hồng hồng, nghiêng đầu nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Nếu như có người có thể làm cả đời cho tớ ăn thì tốt biết bao nhiêu."

Nghe thấy lời cậu nói, thân thể Quý Vũ Khâm nao nao, ngay cả Diệp Thần đều tự cảm thấy cách biểu đạt cảm giác của mình có chút không đúng lắm, liền luống cuống tay chân bắt đầu giải thích. Đúng vậy, làm sao có thể làm cả đời cho cậu ăn được chứ, sau này Quý Vũ Khâm sẽ có gia đình của riêng mình, y chỉ có thể làm cả đời cho người y yêu ăn mà thôi.



Kể từ sau ngày đó, Diệp Thần cảm thấy hẳn là mình và Quý Vũ Khâm đã quay trở lại làm bạn bè. Ngay cả lúc còn nhỏ, cũng chưa có ngày nào bọn họ tán gẫu đến hòa hợp như thế, lần đầu tiên y nói nhiều như vậy, về những gì y đã trải qua trong 3 năm rồi, y đã bỏ ra bao nhiêu công sức nỗ lực cùng cố gắng, Diệp Thần rất đau lòng, nhưng cậu lại không dám hỏi có phải y làm vậy là vì câu nói ngày xưa hay không, cho nên y mới liều mạng như vậy, chỉ biết là vì không để cho mình thất vọng, cho nên y đã hi sinh nhiều như thế.

Nhất thời Diệp Thần lại càng thêm yêu thương đại nam hài này, kỳ thực từ nhỏ cậu chỉ biết, Quý Vũ Khâm là một người rất mạnh mẽ, cho nên y sẽ không biểu lộ ra tâm tình của mình ở trước mặt người khác, vì thế mỗi lần y nói những lời khó nghe với mình, cậu vẫn bám chặt lấy y, bởi vì cậu biết y cũng không phải là thực sự chán ghét mình, chỉ là giống như y đang sợ cái gì đó, thế nhưng từ đầu tới cuối Diệp Thần lại không biết, rốt cuộc là y đang sợ cái gì. Cho nên chỉ có thể nghĩ đến, có thể là mình thật sự có chút phiền đi...

Thế nhưng từ chiều hôm qua đã không thấy Quý Vũ Khâm, không khỏi khiến cho Diệp Thần có hơi bận tâm, bởi vì ngày đó lúc trở về kỳ thực tâm tình của Quý Vũ Khâm có chút không đúng lắm, chiều hôm qua y đi ra ngoài, Diệp Thần cũng không có đi theo y, thế nhưng lại không nghĩ tới, đến trưa hôm nay y cũng chưa có trở về, điện thoại lại không tiếp, thực sự là chờ không nổi nữa rồi, Diệp Thần cầm lấy cái chìa khóa xong liền phóng ra khỏi ký túc xá.

Đi hỏi qua nhiều bạn học, Diệp Thần mới biết được nơi chiều hôm qua y đến chính là câu lạc bộ gia chánh, sau đó cậu liền vội vội vàng vàng chạy tới, Diệp Thần không chút suy nghĩ chạy đến phòng bếp của câu lạc bộ. Thế nhưng lúc mở cửa ra lại phát hiện bên trong trống trơn, Quý Vũ Khâm cũng không có ở bên trong, vậy đến tột cùng là y đã đi đâu rồi?

Chính Diệp Thần cũng không biết làm cách nào mà y trèo lên nóc nhà được, nói chung khi thấy người kia đang ngồi ở trên nóc nhà, trái tim đang bị treo cao cũng đã được buông lỏng xuống.

"Cậu ngồi ở chỗ này làm gì vậy?" Sắc trời đã có chút tối, Diệp Thần đi tới, mới thấy được chung quanh Quý Vũ Khâm, là nhiều loại bánh ngọt, có bánh ngọt hình lá cây màu xanh, bánh bích quy hình cánh hoa màu hồng, chocolate trắng hình thỏ con, bánh gato việt quất xinh đẹp tinh xảo và vân vân, cứ như vậy liền để hết lên trên chỗ này.

"Những thứ này đều do cậu làm sao?" Diệp Thần vô cùng kinh ngạc, y không có việc gì tự nhiên lại đi làm nhiều bánh ngọt như vậy để làm gì a? Nhìn đống bánh vừa xinh đẹp vừa tinh xảo gì đó, Diệp Thần cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Thế nhưng lúc này đây, còn hơn những cái bánh này, chuyện khiến cậu chú ý nhất, cũng chỉ có người trước mặt, không chạm vào những thứ kia, Diệp Thần chỉ ngồi xuống cùng y.

"Không ăn sao?" Quý Vũ Khâm quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu.

Diệp Thần không nói gì, chỉ lắc đầu. Quý Vũ Khâm cầm lấy một khối trong đó, đưa tới trong tay cậu.

Diệp Thần yên lặng tiếp nhận, sau đó đặt lên miệng cắn một cái. Không biết vì sao, cậu luôn có loại dự cảm cực kỳ không tốt. Hương vị trong miệng vẫn quen thuộc như vậy, hai người ai cũng không nói gì, chỉ có Diệp Thần lặng lẽ ăn vài miếng bánh.

"Đều ăn hết đi."

Không biết vì sao, Diệp Thần cứ luôn cảm thấy, có chỗ nào đó là lạ. Mấy thứ này đều là làm cho mình hết sao? Từ hôm qua tới nay, cậu ấy mượn phòng bếp của cậu lạc bô, chính là vì làm những món này, bởi vì câu nói ngày đó của mình hay sao... Trong lòng Diệp Thần có chút tư vị khó nói thành lời. Thế nhưng vì sau khi làm xong rồi, dso lại không đưa cho mình, mà lại trốn ở chỗ này.

"Ăn ngon chứ?" Đây là vấn đề mỗi lần Quý Vũ Khâm làm xong đều hỏi, biết rõ đáp án sẽ giống nhau, nhưng lại hỏi không biết mệt, dường như nó đã trở thành thói quen, không tự chủ mà thốt ra khỏi miệng.

"Ừm."

"Xin lỗi."

"?"

"Có thể đây là lần cuối cùng tớ làm cho cậu ăn. Sau này... Cậu vẫn là đừng ... đi tìm tớ nữa..."

"Vì sao? Hiện tại, cậu phải cho tớ một lí do rõ ràng."

"Bởi vì tớ chỉ thích ở một mình."

"Cậu nói láo!" Đột nhiên Diệp Thần kích động đứng dậy, "Quý Vũ Khâm, tại sao cậu lại như vậy?! Mỗi lần làm bánh ngọt cho tớ ăn xong đều muốn đuổi tớ đi! Cậu coi tớ là cái gì?! Cậu cho là đã đẩy tớ ra một lần, còn có thể đẩy ra lần thứ hai hay sao?!"

Diệp Thần thực sự tức giận, lần đầu tiên cậu rống Quý Vũ Khâm lớn tiếng như vậy.

"Cậu biết mình đang nói cái gì không?" Quý Vũ Khâm kinh ngạc nhìn người đang tức giận ở trước mặt.

"Đương nhiên là biết!"

Ánh mắt Quý Vũ Khâm tối sầm lại, y cũng đứng lên, nhìn cậu từ trên xuống, "Được, không phải em muốn biết lý do sao? Vậy hiện tại tôi sẽ nói cho em biết! Em cứ dán lấy tôi như vậy, mỗi ngày khi nhìn thấy em tôi đều phải khắc chế bản thân, tôi thích em, tôi sợ một ngày nào đó sẽ nhịn không được mà ăn em luôn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play