Ba năm
này, Quý Vũ Khâm phi thường nỗ lực, có đôi khi chính y cũng phân không
rõ đến tột cùng là bởi vì sở thích của mình hay là vì một câu nói của
người kia, thế nhưng trong lòng y ngày càng rõ ràng, năm 15 tuổi ấy mình đã phát giác ra cái loại tình cảm biến thái kia, chẳng những nó không
bởi vì người kia ly khai mà chậm rãi quên lãng đi, trái lại càng ngày
càng khắc sâu hơn nữa.
"Ưm..." Đêm khuya ở trên giường lớn, tràn
ngập đầu óc Quý Vũ Khâm đều là bóng hình của người kia, khóe miệng của
nam hài dính theo chút bơ, cười ngọt ngào với mình, nhớ tới đây, dường
như thân thể càng thêm kích động, từng cổ từng cổ nhiệt lưu vọt xuống hạ thân, tốc độ trên tay cũng không tự chủ được mà tăng nhanh hơn, ngay cả tiếng thở dốc cũng càng thêm trầm thấp, mắt thấy liền sắp sửa đạt tới
cao trào.
Đột nhiên trong đầu lại tưởng tượng ra bộ dáng người
kia nằm ở dưới thân mình, khuôn mặt đỏ bừng, bị thao đến mức hai gò má
cũng trở nên phiếm hồng, hai mắt đẫm lệ mông lung, một bên thút thít cầu xin tha thứ một bên thân thể lại nghênh hợp với chính mình, khát vọng
mình tiến vào càng sâu, sáp đến mức khiến em ấy cảm thấy thoải mái hơn.
Trong miệng còn lẫn chút tình dục kêu "Quý ca ca". Quý Vũ Khâm liền
không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng "Thao!", sau đó dịch thể màu
trắng liền trào ra. Cao trào qua đi nam nhân đặc biệt gợi cảm, tùy tính
tựa vào đầu giường, vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị của đợt cao trào
vừa nãy, cơ thể nhờ vào sự rèn luyện không ngừng của mấy năm qua đã trở
nên cực kỳ hoàn mỹ vẫn còn hơi rung động, bụng dưới tràn đầy dịch thể
bạch trọc, rất đậm đặc, nhưng phân lượng của nơi vừa mới phát tiết qua
vẫn to lớn như cũ, chỉ cần nhớ đến gương mặt của người kia, Quý Vũ Khâm
liền cảm thấy mình lại có thể đến một lần nữa.
Thế nhưng sau khi
đạt tới cao trào, lý trí của Quý Vũ Khâm cũng đã trở về được một ít, cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, một bên lau đi những thứ dính trên người mình kia, một bên lộ ra biểu tình chán ghét. Kỳ thực y đang chán ghét chính
mình, mỗi lần đều nhịn không được, thực sự là y không dám cam đoan, một
ngày nào đó mình sẽ điên lên mất, đến khi thấy người kia, có khi nào sẽ
trực tiếp đặt em ấy ở dưới thân hay không đây.
Buồn bực quẳng khăn giấy đã dính dơ vào thùng rác, Quý Vũ Khâm đứng dậy đi vào phòng tắm.
Diệp Thần, em chỉ có thể, trở thành một bí mật trong lòng tôi mà thôi.
※
Trải qua 3 năm. Đợt thi vào trường đại học cũng đã kết thúc. Kế tiếp chính là điền nguyện vọng tên trường mình muốn học.
"Tiểu Thần à, con định học ở trường nào đây?"
"..."
"Tiểu Thần?"
Diệp Thần hoàn toàn không nghe thấy mẹ mình đang nói cái gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào TV, đó là một quảng cáo chocolate, chocolate kia có tên
gọi là Secret, là một thương hiệu chocolate nhanh chóng nổi tiếng chỉ
trong vòng mấy năm nay, hơn nữa phi thường có khả năng trở thành loại
chocolate chủ đạo trên thị trường trong mấy năm tới, thương hiệu Secret
hoàn toàn bất đồng với những loại chocolate khác, rất nhiều thương hiệu
chocolate khác lấy hương vị đều là tình yêu cuồng nhiệt, tình nhân ngọt
ngào, thế nhưng Secret lại là hương vị của tình yêu cấm kị – thầm mến,
thời điểm lần đầu nghe bạn học nói với mình, Diệp Thần cũng có hơi kinh
ngạc một chút, tiếp đó khi xem quảng cáo về loại chocolate này, dường
như cậu đã hiểu ra cái gì đó, nhưng Diệp Thần luôn cảm thấy tuy rằng ý
tưởng rất tốt, nhưng cái quảng cáo kia lại khiến cả người cậu có chút
quái lạ, dù sao có chút tình cảm cấm kỵ, sẽ không được xã hội này công
nhận, cho nên cậu vẫn cảm thấy người tạo ra thương hiệu này rất to gan.
Mà người kia... Chính là thanh mai trúc mã cậu đã từng quen thuộc nhất,
Quý Vũ Khâm.
Mặc dù mới 18 tuổi, thế nhưng hiện tại thành tựu của y đã vươn đến đỉnh cao, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã làm cho thương hiệu của mình nổi tiếng tại Trung Quốc, hơn nữa y cũng đã
trở thành đầu bếp làm bánh ngọt cao cấp nổi tiếng quốc tế, nghe nói đã
có rất nhiều bữa tiệc của thượng lưu chỉ đích danh y đến làm bánh ngọt
đặc biệt, cho nên quanh năm y đều ở nước ngoài khá lâu.
Những thứ này đều là Diệp Thần được nghe kể lại. Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp
Thần có chút buồn phiền, cậu thích ăn đồ ngọt, không có khả năng chưa ăn qua loại chocolate này của Quý Vũ Khâm, thậm chí lần đầu tiên nghe mẹ
nói đây là một trong những thương hiệu do chính tay y tạo ra, cậu đã
chạy đến tất cả các tiệm ở xung quanh, chỉ vì để mua được loại chocolate kia.
Lúc đó là thời điểm Secret vừa mới được đưa vào thị trường, chỉ có một hệ liệt thầm mến, lần đầu tiên Diệp Thần ăn loại chocolate đó vào miệng, cảm giác hoàn toàn không giống với những loại chocolate bình thường mình đã từng ăn qua, thời điểm cho vào miệng cư nhiên cậu chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là rất đắng...
Thế nhưng chậm rãi ngậm lấy, hương thơm và vị ngọt liền tản ra khắp khoang
miệng, hòa với cảm giác mềm mềm không ngừng kéo dài, còn có một ít vị
sữa, nhai nhai một lát mới phát hiện bên trong có chút nho khô, không
nhiều lắm, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được vị chua. Cảm
giác phức tạp như thế nhất thời đều xuất hiện trong vị giác của Diệp
Thần, không biết vì sao, đột nhiên lúc đó cậu lại chảy nước mắt, đây là
lần đầu tiên sau khi cậu ăn xong món do Quý Vũ Khâm làm ra, không phải
mỉm cười, mà là rơi lệ.
Hiện tại nhìn cái thương hiệu đang được
quảng cáo trên TV càng ngày càng nổi tiếng kia, Diệp Thần liền nhớ tới
cảm giác khi ăn loạichocolate đó, trong lòng cũng bắt đầu chua xót, đã
ba năm rồi... Thời điểm học trung học là do cậu cố ý chọn thi vào một
trường cách y rất xa, chính là vì không muốn để mình nhìn thấy y, thế
nhưng... Cậu thực sự rất nhớ y. Y có người thầm mến rồi sao? Không biết
tại sao, y lại tạo ra một thương hiệu như vậy. Secret, bí mật. Thời điểm lần đầu tiên nghe được cái tên này, Diệp Thần cứ cảm thấy tựa như trái
tim đã bị cái gì đó gõ vào một cái. Nghĩ đến người được người kia thầm
mến, ngay cả Diệp Thần cũng không biết tại sao bản thân mình lại cảm
thấy khó chịu như vậy.
Hiện tại, không biết y ra sao rồi... Nghe
nói, cũng đã thi tốt nghiệp trung học xong rồi, tuy rằng hiện tại y đã
rất lợi hại, nhưng nghe bác gái nói y vẫn có dự định đi học đại học.
Trường mà y muốn học... Là chỗ đó đi?
"Tiểu Thần! Ba ba đang nói chuyện với con đó con có nghe hay không a?"
"Dạ?" Lúc này Diệp Thần mới khôi phục tinh thần lại được, chợt nhận ra không biết từ lúc nào quảng cáo đã phát xong rồi.
"Ba, người nói cái gì vậy?"
"Hỏi con đã nghĩ ra sẽ học ở trường nào chưa."
"Ừm, đại học Z đi!"
"Đại học Z?" Cha Diệp vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì thì Diệp Thần
đã đứng dậy đi mất. Nếu như ông nhớ không lầm thì, hình như thằng nhóc
Vũ Khâm kia cũng đăng ký vào đại học Z a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT