"Làm sao có thể! Không phải anh đã nói rồi sao, căn bản là anh không có chán ghét em, anh chỉ tự chán ghét bản thân mình mà thôi, bởi vì đã nảy sinh ra loại tình cảm không nên có, mới chỉ có thể giả vờ bất hòa với em."
Nghe y nói như vậy, cuối cùng trong lòng Diệp Thần cũng đã vui vẻ hơn được
một ít, nhất thời liền làm nũng giống như trẻ con, "Vậy sau này anh phải làm thiệt nhiều thiệt nhiều bánh ngọt cho em ăn đó."
Quý Vũ Khâm cười bóp bóp mũi cậu, "Tiểu quỷ tham ăn, anh cam đoan, sau này mỗi ngày không chỉ làm rất nhiều bánh ngọt cho em ăn, hơn nữa còn chỉ làm cho
riêng mình em mà thôi."
Nhất thời hai mắt Diệp Thần mở to lên, "Chỉ làm riêng cho em?"
"Đúng vậy, sau này anh sẽ không ra ngoài làm bánh ngọt cho những người khác
ăn nữa, chỉ ở nhà làm cho một mình bé sâu tham ăn nhà anh ăn mà thôi."
Diệp Thần nghe y nói như vậy, trong lòng vừa thấy ngọt ngào lại vừa cảm
động, không nghĩ tới Quý ca ca sẽ vì mình mà làm được đến trình độ như
vậy, cậu nghĩ đến một nam nhân ưu tú như anh thế mà sau này chỉ làm bánh ngọt cho mình cậu ăn, Diệp Thần liền cảm thấy từ trước tới nay cậu chưa bao giờ hạnh phúc như thời điểm hiện tại.
"Thật sự có thể chứ... Anh là một đầu bếp làm bánh ngọt, sau này thật sự chỉ làm cho mình em ăn được sao."
"Đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Em đã quên cái thương hiệu chocolate
kia của anh rồi hay sao? Sau này chúng ta còn có thể tạo ra một thương
hiệu đồ ngọt của riêng hai ta, chỉ cần truyền công thức và bí quyết ra
ngoài, liền không cần anh tự mình động thủ nữa, còn những thứ anh làm
ra, sau này chỉ có em mới có tư cách thưởng thức chúng nó. Hơn nữa anh
biết, Tiểu Thần chỉ thích ăn bánh ngọt do anh làm ra thôi, có đúng hay
không?"
Quý Vũ Khâm thế mà lại biết được suy nghĩ của chính mình, Diệp Thần có chút xấu hổ không dám nhìn y, sau đó mới gật đầu, "Nhất
định khi còn bé lúc anh làm bánh cho em ăn đã bỏ thêm thuốc mê rồi, cho
nên chỉ khi ăn bánh ngọt anh làm ra em mới có thể cảm thấy vui vẻ. Hơn
nữa bánh anh làm ra ngon như vậy, dưỡng ra miệng của em cực kỳ kén ăn
rồi lại vứt bỏ em. Hại em cho tới bây giờ mỗi khi ăn bánh ngọt do người
khác làm ra đều thấy thua anh làm, bọn họ cũng sẽ không làm ra được
hương vị của anh... Lúc đó em mới biết được, kỳ thực cũng không phải là
do em rất thích ăn bánh ngọt, chỉ là thích bánh ngọt của anh làm ra mà
thôi."
Nghe cậu nói xong, đột nhiên Quý Vũ Khâm cảm thấy bản thân cực kỳ vinh hạnh, không có điều gì so với sự khen ngợi của người yêu
khiến mình cảm thấy vui sướng hơn, "Tiểu Thần, em có biết vì sao những
món anh đưa cho em, sẽ có hương vị bất đồng hay không? Là bởi vì những
cái bánh mà anh làm cho em, đều sẽ nghĩ đến em, đều là làm vì em, mỗi
một món, đều ký gởi tình cảm của mình vào trong chúng, kỳ thực những cái bánh mà anh nói mình làm hỏng kia cũng không phải thật sự hỏng, chỉ là
vì muốn kiếm cớ đưa em ăn luôn mà thôi. Mỗi lần làm bánh, trong đầu óc
của anh, đều là hình bóng của em."
Nhất thời viền mắt của Diệp
Thần nóng lên, cậu thật không ngờ, mỗi lần nhìn qua đều là Quý Vũ Khâm
lơ đãng làm bánh ngọt, thì ra toàn bộ đều là cố ý làm cho mình, bởi vì
bên trong có chứa tâm ý của anh, cho nên mình mới có thể nếm được hương
vị bất đồng sao?
"Còn có loại chocolate kia cũng vậy, kỳ thực cái thương hiệu này, cũng là thiết kế riêng cho em. Bên trong mỗi loại
hương vị, đều là mỗi loại cảm giác anh dành cho em, chỉ có thời điểm
nghĩ đến em, anh mới có thể làm ra một món bánh ngọt hoàn mỹ đến thế."
Không khí trong phòng càng ngày càng ngọt ngào, cho tới bây giờ Diệp Thần
chưa từng thấy qua ánh mắt Quý Vũ Khâm ôn nhu đến vậy, nhất thời cảm
thấy cả người mình đều nhũn ra, hoảng hoảng hốt hốt.
"Anh yêu
em." Đúng lúc này, Quý Vũ Khâm thâm tình thổ lộ, không đợi Diệp Thần kịp tiêu hóa, đối phương đã chậm rãi hôn lên đôi môi hồng nhạt của cậu.
Lần đầu tiên hôn người khác, Diệp Thần xấu hổ đến chịu không nổi, đầu óc
trống rỗng, cũng không biết bản thân nên làm cái gì, cứ đứng cứng ngắc
tại chỗ, cảm nhận được hai cánh môi mềm mại chạm vào đôi môi của mình,
nghĩ đến Quý Vũ Khâm đang hôn mình, tim đập càng lúc càng nhanh, chỉ
chốc lát sau, đầu lưỡi của Quý Vũ Khâm cũng đã tiến vào thăm dò, mặt
Diệp Thần đỏ lên không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể để mặc
cho Quý Vũ Khâm tàn sát bừa bãi trong miệng. Thời điểm đầu lưỡi của đối
phương nhẹ nhàng lướt qua lưỡi của mình, Diệp Thần chỉ cảm thấy cả người run lên, dường như thắt lưng đã có chút nhũn ra. Cảm giác của thân thể
cũng càng lúc càng mãnh liệt.
"Ưm a..." Trong miệng vô thức để lộ thanh âm rên rỉ, thoáng cái càng khiến Quý Vũ Khâm kích động hơn, Diệp
Thần chỉ có cảm giác mình bị siết đến độ không thở được, đại não cũng
thiếu dưỡng khí không thôi. Nhớ tới đoạn phim ngày đó mình xem được.
Thân thể của cậu càng thêm mẫn cảm và kích động.
Mặc dù hai người hôn đến khó chia lìa, cuối cùng Quý Vũ Khâm vẫn buông cậu ra. Nhìn nam
hài bị mình hôn đến độ đôi môi trở nên đỏ tươi đồng thời trong mắt cũng
tràn đầy hơi nước, trong lòng càng thêm yêu thương tha thiết.
"Chán ghét sao?"
Cho tới bây giờ Diệp Thần chưa từng được nghe qua Quý Vũ Khâm dùng một
thanh âm khêu gợi như thế để nói chuyện, giữa trầm thấp có thêm vài phần khàn khàn, thoáng cái mặt cậu lại càng nóng hơn. Chỉ có thể xấu hổ lắc
lắc đầu.
"Tiểu Thần, thực sự là anh thấy rất vui, cảm giác giống
như là đang nằm mơ vậy." Quý Vũ Khâm thận trọng ôm lấy cậu, như là đang
ôm một tác phẩm nghệ thuật trân quý, sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng cậu.
Thanh âm cũng là ôn nhu trước nay chưa từng có, mặc dù dục vọng đã sắp
bùng cháy, nhưng Quý Vũ Khâm vẫn không muốn thương tổn cậu. Thì ra y đã
thực sự đánh giá thấp tình cảm của mình rồi, Quý Vũ Khâm cho rằng nhất
định mình sẽ không nhịn được, nhưng đến khi xảy ra thật rồi y mới phát
hiện, thì ra mình luyến tiếc em ấy đến như vậy. Đến cả hôn môi, đều có
thể khắc chế đến trình độ này.
"Sau này anh sẽ không thương tổn em nữa, cũng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến em đâu."
"Dạ." Diệp Thần chôn đầu vào trong ngực của Quý Vũ Khâm, nghe thấy tiếng tim
đập nhanh không khác gì mình, "Em cũng thích anh, Quý ca ca."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT