Hạ Vân Tự khoác chiếc áo choàng da cáo dày dặn, đứng trên hành lang, trầm ngâm suy nghĩ hết lần này đến lần khác.
Nếu quả thật là Nghi tiệp dư…
Thì đúng là không dễ giải quyết lắm.
Tục lệ dắng thiếp theo vào cửa đã có từ xa xưa, lúc đầu là từ tầng
lớp vương công quý tộc, lúc kết hôn sẽ chọn tỷ muội của tân nương gả
theo vào, đôi khi cũng chọn bạn bè thân thiết.
Cho nên bàn về xuất thân, dắng thiếp cao quý hơn thiếp thất bình thường một chút.
Tập tục này truyền quá các triều đại, các hoàng tử của Đại Túc kết hôn cũng sẽ có tục lệ này.
Có điều nhiều lúc những dắng thiếp này trên danh nghĩa là gả theo
nhưng thực tế lại không mấy thân thiết với tân nương. Chẳng hạn như bốn
dắng thiếp của Giai Huệ hoàng hậu năm xưa, nếu không là con gái của
những quan lại trong triều thì cũng là con gái của những quan viên có
thanh danh tốt ở các nơi. Hoàng đế ban cho nữ nhi của họ vào Tông Thân
Phủ là một ân điển thể hiện sự coi trọng.
Nghi tiệp dư là trường hợp thứ hai. Năm xưa lúc theo Giai Huệ hoàng
hậu gả vào Mộ Vương Phủ, tuy phụ thân của nàng ta chức vị không cao
nhưng vì biết cách cai quản nên thanh danh vang xa.
Tiên đế để nàng ta vào Mộ Vương Phủ chính là có ý muốn đề bạt phụ
thân nàng ta. Bây giờ trải qua hơn mười năm, phụ thân nàng ta đã được
thăng chức mấy lần, từ một viên quan nhỏ vùng Giang Chiết đã được điều
vào kinh, lên tới chức Công Bộ thị lang.
Vì thế nếu chỉ so về phẩm cấp, nàng ta không bằng Quý Phi Chiêu Phi, cũng không bì được với Hạ Vân Tự nhưng nếu so về xuất thân, gia thế,
quan hệ trong kinh thì dù có Hạ gia làm chỗ dựa, Hạ Vân Tự vẫn phải
kiêng dè nàng ta, Quý Phi Chiêu Phi càng không thể so sánh.
Nhìn vào bóng đêm giá rét, Hạ Vân Tự hít sâu một luồng không khí mùa đông lạnh lẽo.
Dù gì cứ làm rõ có phải là nàng ta không rồi hẵng tính.
Lần theo vụ của ngũ hoàng tử, sau đó thăm dò xem nàng ta có liên quan đến chuyện tỷ tỷ hay không.
Chuyện này cũng không khó thăm dò. Chuyện tỷ tỷ xảy ra đã lâu, chuyện ngũ hoàng tử cũng đã cách mấy tháng, lúc này chắc hẳn nàng tađang cảm
thấy không thể nào lần ra mình. Như thế, nếu đột nhiên có người bóng gió nói đến chuyện này trước mặt nàng ta, nàng ta không kịp phòng bị sẽ
càng dễ chột dạ, dễ hoảng loạn.
Chỉ cần tìm một cơ hội là được.
Hạ Vân Tự nghĩ ngơi một lát rồi bèn đi an bài chuyện này, bảo Tiểu
Lộc Tử phải để ý sát sao động tĩnh của hoạn quan họ Trình kia, nếu có
thể thì tạo quan hệ với hắn càng tốt.
Quan hệ trong cung quản nhiên rắc rối phức tạp. Vừa an bài được vài
ngày Tiểu Lộc Tử đã đến bẩm báo là mình đã kết bạn được với một hoạn
quan trong Nội Quan Giám có quen biết với Trình công công kia. Bây giờ
hắn đã thu mua được hoạn quan đó, bảo hắn tiếp tục qua lại với Trình
công công nhưng tất cả mọi việc đều phải bẩm báo với Diên Phương Điện.
Hạ Vân Tự nghe xong thì gật đầu, chỉ hỏi: “Người này có đáng tin
không? Nếu hắn quá thân thiết với Trình Dũ, ngươi coi chừng hắn bung
chuyện này ra.”
“Xin nương nương cứ yên tâm.” Tiểu Lộc Tử cười bảo: “Nô tài biết
chừng mực mà, nếu hắn quá thân thiết với Trình Dũ thì đã không dám dùng
hắn. Nô tài đã nghe ngóng rất kỹ, hắn chẳng qua là muốn leo lên cao hơn
chứ không muốn ở trong Nội Quan Giám mãi. Một lần tình cờ quen biết với
Trình Dũ trong sòng bạc, từ đó hắn cứ bám lấy Trình Dũ mãi, cầu xin hắn
nâng đỡ mình đi lên.”
Nhưng nếu muốn “leo lên”, chỗ Nghi tiệp dư có cao cũng không sao sánh bằng Diên Phương Điện, huống chi người này đã tốn không ít tiền cho
Trình Dũ nhưng thái độ của Trình Dũ lại không rõ ràng khiến trong lòng
hắn không khỏi cảm thấy thất vọng. Thấy Tiểu Lộc Tử chủ động dùng mình,
hắn ước gì có thể moi luôn tim Trình Dũ dâng lên để thể hiện lòng trung
thành của mình.
Hạ Vân Tự lại tinh ý bắt được một từ: “Sòng bạc?” Nàng nhướng mày, hỏi: “Trình Dũ thích cờ bạc à?”
“Có lẽ là thế. Hoạn quan nghiện cờ bạc là chuyện bình thường.” Tiểu
Lộc Tử cười đáp. Thấy Hạ Vân Tự vô thức nhìn mình thì vội vàng giải
thích: “Nô tài không có thói xấu ấy. Cả nhà già trẻ lớn bé đều trông cậy chút tiền của nô tài, sao nô tài dám tiêu tiền bậy bạ chứ.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, lòng thầm tính toán một chút rồi chống tay ngồi
dậy, bước xuống trường kỷ, đi đến trước bàn trang điểm, kéo hộc tủ ra
tìm lấy một vật. “Tìm nửa miếng ngọc, dùng vàng nạm chung với cái này
rồi bảo người kia khi nào đến sòng bạc với Trình Dũ thì mang cái nay ra
cược.”
Tiểu Lộc Tử hơi ngẩn ra, sau đó mặt như bừng tỉnh, không khỏi chắp tay vái lạy. “Nương nương nghĩ ra diệu kế.”
——
Miếng ngọc kia vốn không phải thứ cao cấp gì, trong cung có không ít
ngọc có chất lượng tương tự. Hai miếng ngọc ghép lại với nhau, chỗ bị
nứt vỡ dùng vàng che lại, nhìn khá giống một miếng ngọc hoàn chỉnh. Có
điều hoa văn điêu khắc trên đó không tinh tế lắm, nhìn kỹ sẽ thấy không
khớp.
Tiểu Lộc Tử mang nó ra ngoài cung tìm thợ làm. Người thợ làm xong còn vui vẻ hỏi: “Có cần ta thay cho cái tua rua khác không?”
Tiểu Lộc Tử nghĩ đến ý đồ của Yểu Phi nương nương nên xua tay, đáp:
“Không cần, ta quen rồi. Có điều phía trên huynh làm thêm cho ta một cái dây treo là được, ta cần dùng.”
Người thợ ngọc ừ một tiếng rồi nhanh chóng chọn một cái dây đeo có
màu gần giống màu tua rua, treo ở phía trên. Tiểu Lộc Tử cầm lên nhìn
ngắm rồi trả tiền, hồi cung.
Tối hôm đó, miếng ngọc bội này liền rơi vào tay hoạn quan kia. Hắn
tên là Tiền Cử, không có chí hướng gì nhiều, tuy muốn nịnh nọt người
khác để leo lên nhưng chẳng qua là muốn túi rủng rỉnh thêm tiền chứ
không có dã tâm gì khác.
Vì thế nương nương trên kia có ý định gì hắn không dám hỏi nhiều,
càng không hỏi lai lịch của ngọc bội. Dù gì cũng mang tới bảo hắn đi
đánh bạc, chuyền tay kẻ khác là xong, lại có thể khiến hắn giải cơn
nghiện cờ bạc, hắn không quan tâm nhiều làm gì.
Không quan tâm chuyện bao đồng là đạo sinh tồn của rất nhiều hoạn
quan trong cung. Tiểu Lộc Tử rất hài lòng với thái độ bảo so nghe vậy
của hắn nên mỉm cười, dặn dò thêm một câu: “Nhớ đó, nhất định phải lấy
ra lúc đi đánh bạc với Trình Dũ.”
Tiền Cử ngoan ngoãn nghe theo: “Biết rồi, biết rồi mà. Ca ca yên tâm.”
Tiểu Lộc Tử vỗ vỗ vai hắn. “Nếu hắn hỏi ngọc bội này ở đâu ra thì ngươi cứ nói lần trước đánh bạc thắng được, nhớ chưa.”
Tiền Cử ngẩn ra một giây rôi lập tức gật đầu lia lịa. “Được được, ta biết rồi.”
“Ừ.” Tiểu Lộc Tử chậm rãi gật đầu, nói: “Nếu dám lôi ta là Yểu Phi
nương nương ra…” Hắn cố tình dừng lại rồi nói tiếp: “Ngoài thành nhiều
mồ hoang lắm rồi, thêm ngươi nữa cũng không sao.”
Tiền Cử không khỏi rùng mình, nuốt nước miếng một cái rồi trả lời càng dè dặt hơn. “Vâng… Nô tài đã biết.”
Tiểu Lộc Tử ừ một tiếng rồi để hắn đi.
——
Mấy ngày sau, tại Tuyên Dương Phường trong kinh thành.
Tuyên Dương Phường là chốn ăn chơi trụy lạc, bên trong có rất nhiều
sòng bạc. Phía nam của nó là Bình Khang Phường, thanh lâu lớn nhỏ trong
kinh đều tập trung tại đây.
Hai nơi này chỉ cách hoàng thành một bức tường, xa hoa trụy lạc, rất tiện cho những người trong cung ra tìm vui.
Nhưng nơi này cũng phân chia thành nhiều đẳng cấp khác nhau. Bất luận là Duyên Phương Phường hay Bình Khang Phường, hoạn quan bình thường là
không có tư cách, cũng không đủ tài lực để vào những sòng bạc cao cấp
nhất, chỉ có quan lại quyền quý mới vào được.
Chỗ mà những hoạn quan vào được thường nằm ở vùng ven của hai nơi
này, xa xôi hẻo lánh một tí, phức tạp một tí nhưng giá rẻ, không đến nỗi uống những loại rượu tầm thường cũng phải mất vài lượng bạc.
Hoạn quan đến đây, đa số là chơi tài xỉu. Trong sòng bạc tiếng la hét ầm ĩ như muốn banh nóc nhà.
Nhà cái nhanh chóng mở nắp ra. Bốn bên chiếc bàn rộng lớn một nửa vui mừng một nửa rầu rĩ, cũng có không ít người tức tối bỏ đi.
Hôm nay vận may của Trình Dũ không tồi, liên tục thắng bảy tám ván, cũng kiếm hơn hai tháng tiền lương.
Nhưng Tiền Cử ở đối diện thì không ổn, thua nữa e là không còn gì ăn tết.
Hắn liền ủ rũ cúi đầu định bỏ đi nhưng Trình Dũ kéo hắn lại, hào sảng tuyên bố: “Chơi với ta thêm vài ván. Hai ván thôi, lát nữa thắng hay
thua ta đều mời đệ uống rượu!”
Lúc ấy Tiền Dũ mới miễn cưỡng quay lại, sau đó lại là những tiếng la rung trời.
Cạch một tiếng, lon xúc xắc ụp xuống bàn, nhà cái cố tình kéo dài thời gian, xung quanh cũng hồi hộp im lặng.
Sau đó nắp được mở ra, lại một nửa vui một nửa buồn.
Tiền Cử đã không còn tiền để đặt ván tiếp theo. Hắn nhíu mày, giả vờ
do dự một lát rồi lấy từ trong ngực ra một vật, đặt lên bàn: “Ta cược
cái này!”
“Ồ!” Nhà cái vội cầm miếng ngọc bội lên nhìn.
Sòng bạc của họ có nhiều hoạn quan đến chơi, đến khi hăng máu, cay cú sẽ mang những bảo bối mà mình dành dụm được ra cược, quý hơn nhiều so
với đặt tiền.
Nhà cái nhìn quen những thứ này nên cũng biết xem hàng, nhìn ngắm kỹ
lưỡng xong thì ném trả cho Tiền Cử: “Đây là hai miếng ngọc ghép lại,
không đáng giá!”
Tiền Cử vẫn mặc cả. “Ngọc không dáng giá nhưng vàng trên này là thật!”
“Chút vàng ấy đáng gì.” Nhà cái xua tay, nhưng còn chưa kịp nói gì
với Tiền Cử thì bỗng có một bàn tay vươn ra, lấy miếng ngọc bội kia đi.
“Ngươi ra đây!” Trình Dũ định thần nhìn kỹ lại, sau đó lôi Tiền Cử ra ngoài. Bên cạnh sòng bạc là một con hẻm nhỏ bình thường không mấy người qua lại, hắn đè Tiền Cử vào tường, hỏi: “Miệng ngọc này ngươi lấy đâu
ra?”
Tiền Cử rụt cổ lại, trả lời như những gì Tiểu Lộc Tử đã dặn: “Cái này… cái này ta thắng được vào mấy hôm trước.”
Trình Dũ chấn kinh.
Hắn không nghĩ Tiền Cử cấu kết với người khác giăng bẫy mình, ngừng
một chút rồi hỏi:”Người thua miếng ngọc này cũng là người trong cung
à?”
Tiền Cử đáp: “Chứ sao. Vừa nhìn thứ này là biết đồ trong cung.”
Trình Dũ cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Mấy tháng nay, nửa miếng ngọc bội này luôn là nỗi bất an thường trực trong lòng hắn, thỉnh thoảng nghĩ tới là rùng mình.
Lúc đó nghe lệnh làm việc, ít nhiều hắn cũng hoảng hốt nên không để ý miếng ngọc bị rơi đi lúc nào. Sau đó phát hiện ra quay lại tìm thì nơi
đó đã bị người của Cung Chính Ti vây chặt, hắn nào dám đi vào.
Sau này, hắn nghe nói Cung Chính Ti tìm được nửa miếng ngọc bội, thấp thỏm bất an mấy ngày liền, may mà vụ án kết thúc ở đó, không ai tiếp
tục điều tra.
Điều duy nhất khiến hắn không an lòng chính la nửa miếng ngọc còn lại.
Bây giờ nửa miếng ngọc ấy lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa theo lời Tiền Cử, e là miếng ngọc này cũng đã đi một vòng trong cung, qua tay không ít người.
Ai nhặt được hắn cũng không biết; trong đó có người nào của Cung
Chính Ti từng nhìn thấy nửa miếng ngọc kia không hắn cũng không rõ.
Đây là một mối họa ngầm, là mối họa mà không cẩn thận cái là bay đầu như chơi.
Bất tri bất giác, lưng Trình Dũ mướt cả mồ hôi dù trời đang lạnh giá. Hắn cố trấn tĩnh lại: “Ngươi ra giá đi, ta mua miếng ngọc này.”
Tiền Cử ngạc nhiên: “Ca ca, cái này…”
Trình Dũ hết sức kiên quyết. “Hay là thế này đi, hôm nay ngươi thua bao nhiêu ta sẽ bù lại hết để đổi miếng ngọc này.”
Nói xong thì lấy túi tiền ra. Dù gì cũng là hoạn quan chưởng sự thân
tín của phi tần chủ cung, tuy số tiền kia không ít nhưng nếu cắn răng
thì cũng bù lại nổi nên hắn quả quyết nhét tiền cho Tiền Cử.
Tiền Cử nhận được tiền, còn chưa kịp phản ứng gì thì Trình Dũ đã lấy ngọc bội đi mất.
Hắn đứng bên vách tường ngẩn ngơ nhìn theo bóng Trình Dũ, đầu óc quay mòng mòng, không biết rốt cuộc những vị nương nương bên trên đang định
làm gì.
Đương nhiên tất cả mọi chuyện đều được truyền đến tai Hạ Vân Tự vào tối hôm đó.
“Đúng là nàng ta.” Hạ Vân Tự trầm ngâm, thở dài một hơi: “Cũng khá là thâm sâu đấy.”
Chuyện của ngũ hoàng tử, nàng nghi ngờ rất nhiều người nhưng thật tình chưa bao giờ nghĩ đến Nghi tiệp dư.
Có điều nếu chỉ là chuyện của ngũ hoàng tử thôi thì nàng sẽ xem như
“không liên quan đến mình”. Nàng đau xót cho đứa bé kia nhưng không đến
nỗi lo chuyện bao đồng, báo thù cho nó.
Nhưng nếu tiện tay trả thù luôn cho nó thì được.
Bước tiếp theo là phải thăm dò xem nàng ta có liên quan đến chuyện tỷ tỷ hay không.
Hạ Vân Tự đưa tay chống lên má, xoa nhẹ huyệt thái dương, lẳng lặng ngẫm nghĩ một hồi.
Chuyện này phải tìm một ngày lành tháng tốt mới làm được, hơn nữa tốt nhất là có đầy đủ cả hậu cung, không khí long trọng, người ta càng dễ
dàng chột dạ.
“Ngày lành tháng tốt” gần nhất là…
Tiếng trẻ con khóc ré lên ập vào tai nàng, nàng vô thức quay lại nhìn ra ngoài, thông qua khung cửa sổ có thể loáng thoáng thấy bóng của nhũ
mẫu đang dỗ trẻ con.
Con nàng sắp được ba tháng mười ngày rồi. Tiệc ba tháng mười ngày, chính là ngày lành tháng tốt mà cả hậu cung đều có mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT