Thứ Oanh Thời đưa ra là một miếng ngọc bội. Nói chính xác là nửa miếng.
“Nô tỳ nhặt được ở phía sau sườn núi kia, nó rơi cạnh hồ nước.” Oanh Thời nói.
Hạ Vân Tự nhận lấy miếng ngọc. Chất ngọc rất bình thường, ngay viền
ngoài hình bán nguyệt có vết nứt vỡ rất rõ ràng, hoa văn điêu khắc tinh
xảo, vòng tròn ở ngoài khắc hình tường vân rất thường gặp, chính giữa là một chữ Phúc, không có gì đặc biệt.
Bên dưới, gần chỗ bị vỡ có treo một chùm tua rua màu nâu, bên trên có một nút thắt nho nhỏ.
Hạ Vân Tự lật qua lật lại xem xét, muốn tìm xem có khắc tên hay gì khác không nhưng không có kết quả.
Chỉ dựa vào thứ này mà muốn tra ra rốt cuộc là ai thì hơi khó. Huống
chi lúc này nàng còn chưa thể bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi, đầu óc vẫn còn mờ mịt.
Lúc về đến Ngọc Trúc Hiên, thái y đã được truyền đến và đợi sẵn ở đó. Bụng của nàng cảm thấy hơi khó chịu, may mà thái y bắt mạch xong nói
không đáng lo, nàng uống thuốc an thai do cung nhân bưng đến xong thì
nằm xuống trường kỷ nghỉ ngơi một lát.
Nàng tưởng mình sẽ ngủ một lát nhưng lại không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là đôi mắt trừng to của nhũ mẫu kia lại hiện ra.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng rèm châu leng keng vang lên, Hạ Vân Tự mở mắt ra, sau đó định đứng dậy. “Hoàng thượng…”
“Cứ nằm đó đi.” Y sa sầm mặt, đi vào điện rồi ngồi xuống trường kỷ,
nhìn nàng thở dài: “Sao lại liều lĩnh như thế chứ. Nàng đang có thai
đấy, lỡ có chuyện gì thì sao?”
Hạ Vân Tự lẳng lặng cụp mắt xuống.
Bởi vì trực giác mách bảo nàng, giả như chuyện này không phải ngoài ý muốn thì e là kẻ ra tay với trẻ con này cũng có dính dáng tới chuyện tỷ tỷ.
Nàng rất muốn biết đó là ai.
Nhưng ngoài mặt nàng chỉ khẽ thở dài: “Thần thiếp chưa từng nhìn thấy cảnh máu me rùng rợn như vậy, càng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh ấy trong hành cung. Nghe nói có người bị té ngã, không thể lường trước được sẽ
có tình trạng như vậy.”
Câu này không phải hoàn toàn nói dối. Trong chốn thâm cung này, tất
cả đều hoa lệ, đẹp đẽ, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Tình cảnh hôm nay
hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng.
Hạ Huyền Thời nhíu mày. “Cung nhân bên cạnh cũng không chịu khuyên can nàng gì cả.”
“Không trách họ được.” Hạ Vân Tự vội nói, sợ y hỏi lúc đó cung nhân
đang ở đâu nên kịp thời lảng sang chuyện khác. “Ngũ hoàng tử thế nào
rồi?”
Y trở nên im lặng. Tim nàng cũng dần đập nhanh hơn.
Nàng nhìn y không chớp mắt, giọng khàn lại. “Lẽ nào…”
Y nắm lấy tay nàng, giọng hết sức bất lực. “Đây là đứa trẻ đầu tiên trong cung bị chết yểu.”
Nói xong liền cảm nhận được tay của nàng run lên bần bật.
Y nhìn nàng. Nàng cố gắng kìm chế cảm xúc nhưng đôi môi vẫn không ngừng run run.
Nàng thương xót cho đứa bé. Nhưng không chỉ vì thương xót cho đứa bé.
Chuyện này tàn độc khiến người ta thấy lạnh cả sống lưng. Đối phương
lại ở trong tối, nàng không thể ngừng tưởng tượng nếu một ngày nào đó
bàn tay đen tối kia thò ra từ đằng sau mình thì biết làm thế nào.
“Hoàng thượng…” Nàng bấu chặt tay y, cảm giác được tay của mình đã lạnh ngắt. “Hoàng thượng sẽ điều tra…”
Y nặng nề gật đầu. “Đương nhiên phải điều tra…” Nói xong thì nhích
lại gần hơn, ôm choàng lấy nàng. “Nàng đừng nghĩ đến chuyện này nữa,
trẫm không muốn lại mất thêm một đứa con, càng không muốn nàng xảy ra
chuyện gì.”
Nàng không nói gì, chỉ thuận thế tựa vào lòng y. Trước kia vô số lần
nàng làm như thế nhưng chẳng qua chỉ là tính toán, là giả vờ dịu dàng
nhưng bây giờ, vòng tay này lại khiến nàng yên tâm hơn nhiều.
Nàng từ từ thở ra vài hơi thật dài, cuối cùng ổn định lại cảm xúc, nói khẽ với y: “Thần thiếp muốn ngủ một lát.”
“Ừ.” Y đáp khẽ, sau đó bế nàng từ trường kỷ sang chiếc giường để nàng nghỉ ngơi. Trong thuốc an thai vốn có thuốc an thần, nàng lại vừa mất
sức vì sợ hãi bất an nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc nàng ngủ, y vẫn ở cạnh không đi. Khoảng chừng một canh giờ sau,
nàng thức dậy thì thấy y đang ngồi trên trường kỷ phê duyệt tấu chương.
Y cũng nhìn về phía nàng, mỉm cười hỏi: “Ăn chút gì nhé?”
Hạ Vân Tự gật đầu, y bèn gọi cung nhân mang thức ăn khuya tới. Lúc
xảy ra chuyện là gần đến giờ cơm tối, nàng về cung xong không có tâm
trạng ăn uống gì, mãi đến giờ vẫn chưa dùng bữa. Bữa khuya là món hoành
thánh hầm nước xương gà khá dễ ăn, nàng dùng rất hợp khẩu vị nên cảm
thấy người thoải mái hơn nhiều.
Nàng lại có sức sống như thường ngày, thích thú múc một miếng đưa đến bên miệng y.
Y đang suy nghĩ chuyện trong tấu chương, thình lình tầm mắt bị chặn
lại thì không khỏi nhíu mày, sau đó phát hiện nàng đang đút cho mình thì mỉm cười, há miệng ăn miếng hoành thánh vào.
Sau đó y nói: “Trẫm đã căn dặn thái y rồi, lát hắn sẽ đến bắt mạch cho nàng lần nữa.”
Nàng đáp: “Thần thiếp không sao.”
“Không sao cũng phải bắt thêm lần nữa.” Y vừa nói vừa nhác thấy biểu
cảm của nàng bèn ngước mắt lên nhìn, quả nhiên nàng đang đảo mắt, bĩu
môi.
Hoàng đế khẽ nhướng mày: Sao thế?”
“Không cần thái y thật mà.” Nàng lắc đầu than vãn: “Hoàng thượng ở
đây nhìn thế này, chắc chắn thái y sẽ kê cho thần thiếp thêm một chén
thuốc an thai. Thứ đó chẳng dễ uống gì, đắng lắm đấy.”
“Chậc…” Y nhíu mày, tặc lưỡi. “Đã sắp làm mẹ rồi mà vẫn sợ thuốc
đắng. Hơn nữa chẳng phải mỗi lần uống thuốc đều có mứt hoa quả sao?”
Nàng đột nhiên nhoài người tới gần, chống khuỷu tay lên bàn, cười cong tít cả mắt. “Vậy hoàng thượng đút cho thần thiếp nhé.”
Y ngẩn ra, sau đó bật cười: “Thì ra là chỉ đợi cái này.”
Nàng được đằng chân lân đằng đầu: “Hoàng thượng có đút không? Nếu không thần thiếp sẽ không uống một giọt nào cả.”
“Đút đút!” Y vừa cười vừa lắc đầu bất đắc dĩ. “Nếu nàng muốn, sau này mỗi ngày trẫm đều đến đút nàng.”
Lúc ấy nàng mới tỏ ra thỏa mãn, không quấy rầy y nữa, để y chuyên tâm phê tấu chương.
Không lâu sau, Phàn Ưng Đức lại tiến vào điện, vô thức liếc nhìn thần sắc của nàng rồi mới cúi người với hoàng đế. “Hoàng thượng.”
Hoàng đế quay đầu qua, Phàn Ưng Đức bẩm báo: “Thái y được điều đến Vân Thủy Các về bẩm lại là Diệp cơ đã tỉnh rồi ạ.”
Hạ Vân Tự cụp mắt, lúc này mới biết Diệp cơ đã bất tỉnh một lúc.
Ngước mắt lên, nàng thấy sắc mặt của y thoáng thả lỏng. trước khi y lên tiếng, nàng niệm khẽ một câu “A Di Đà Phật.”
Y nhìn nàng, còn nàng thì nhìn Oanh Thời, bảo: “Em đích thân hầm vài
thứ đưa sang cho Diệp mỹ nhân, bảo nàng ấy cố nghỉ ngơi cho tốt, bản
cung chưa đến thăm nàng ấy ngay. Lúc này hẳn là nàng ấy rất cần được yên tĩnh một mình, bản cung không quấy rầy nàng ấy.”
Oanh Thời nhún người nhận lệnh rồi lui ra ngoài. Hạ Vân Tự lại bình
tĩnh nhìn về phía hoàng đế thì thấy y có vẻ trầm ngâm rồi lên tiếng:
“Truyền chỉ tấn phong Diệp thị thành quý cơ, coi như an ủi.”
Chút dao động khi nãy đã không còn tồn tại, nàng đã phá vỡ ý định đi thăm Diệp thị của y.
Đương nhiên nàng phải làm y đánh mất ý nghĩ này.
Nàng thương xót cho ngũ hoàng tử chết yểu nhưng không định thương xót cho Diệp thị.
Với tính cách ấy của Diệp thị, vẫn nên áp chế thì hơn.
Chừng nửa canh giờ sau, Hạ Huyền Thời nói đã đến giờ đi ngủ. Y chỉ
muốn giục nàng đi ngủ sớm chứ thật ra trên bàn của y vẫn còn vài bản tấu chương chưa phê xong, mà theo tính cách của y thường ngày, lẽ ra phải
phê xong mới đi ngủ.
Hạ Vân Tự bèn mỉm cười bảo: “Thần thiếp sẽ tự giác đi ngủ, hoàng thượng cứ yên tâm xử lý chính sự đi.”
Nhưng y lại lắc đầu. “Trẫm cùng nàng.”
Vì thế họ gọi cung nhân vào hầu hạ mình rửa mặt, thay y phục. Sau khi về cung, nàng đã tắm sơ qua nên nhanh hơn y, leo lên giường nằm trước.
Một lát sau y cũng ngồi lên giường, xua cung nhân ra ngoài, đưa tay
tự cởi áo ngoài của mình. Hạ Vân Tự ngồi dậy cởi giúp y. Khi chiếc áo
được cởi ra, ánh mắt nàng không khỏi dừng lại trên bờ vai y.
Trên chiếc áo ngủ phía vai phải của y có vài ba vết máu rất rõ ràng.
Hẳn là bị nàng cắn khi nãy.
Mùa hè quần áo mỏng manh, khi đó nàng lại mất kiểm soát, áo không bị rách nhưng da thịt lại bị nàng cắn nát.
Phát hiện nàng khựng lại, y quay qua nhìn nàng một cái rồi thuận theo ánh mắt nàng, xem vai phải của mình rồi mỉm cười. “Rách thịt rồi này,
tiểu hồ ly cắn đau thật.”
Hạ Vân Tự cúi đầu, mím môi. “Là lỗi của thần thiếp.”
Y nằm xuống, không chút để ý.”Không sao, không trách nàng được, ngủ đi.” Nói xong thì y nhắm mắt lại trước.
Nàng nghĩ ngợi rồi định leo xuống giường. “Thần thiếp đi lấy chiếc áo khác cho hoàng thượng.”
Y duỗi chân ra ngăn nàng lại. “Mai rồi tính. không vội.”
Đêm cứ thế trôi qua. Hôm sau, khi y dậy lên triều Hạ Vân Tự không hề
hay biết, lúc nàng thức giấc thì mặt trời đã lên ba con sào.
Nàng cất tiếng gọi, Oanh Thời dẫn dám cung nhân đi vào như thường lệ, hầu hạ nàng rửa mặt. Lúc trang điểm, Oanh Thời cho những người khác lui ra, khẽ bẩm báo với nàng: “Tiểu Lộc Tử đã nghe ngóng được Diệp quý cơ
bị đả kích lớn nên đêm qua khóc suốt cả đêm.”
“Cũng khó tránh.” Hạ Vân Tự khẽ thở dài rồi hỏi tiếp: “Chuyện được tra rõ chưa?”
“Cung Chính Ti đã điều tra suốt đêm.” Oanh Thời đáp. “Nhưng hình như
không phát hiện được gì, chỉ phát hiện đám rêu trên thềm đá trên đỉnh
núi có dấu chân khớp với dấu giày của nhũ mẫu… Có lẽ chỉ là tai nạn
ngoài ý muốn.”
Có lẽ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Hạ Vân Tự buồn cười nhìn Oanh Thời một cái. Nàng ta cụp mắt, nói: “Nô tỳ biết, miếng ngọc bội kia… quá kỳ lạ. Nương nương có muốn trình lên
hoàng thượng không?”
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi một lát rồi thở ra, nói: “Để ta nghĩ đã.”
Có trình lên cho y không?
——
Nàng đấu tranh tư tưởng hai ngày, cuối cùng đánh mất ý nghĩ này.
Bởi vì lúc Cung Chính Ti đem bản tường trình dâng lên cho y, nàng
cũng có mặt, tiện thể liếc sơ qua. Cung Chính Ti nhặt được nửa miếng
ngọc bội còn lại, tuy chưa tìm thấy mối liên hệ gì với vụ án này nhưng
vẫn viết rõ ràng trong bản tấu, chứng tỏ Cung Chính Ti cũng nghi ngờ
nhưng hoặc là lười biếng, hoặc là không đoán được rốt cuộc y có muốn tra đến tận cùng không hay là muốn việc lớn hóa nhỏ nên không chủ động tra
tiếp mà chỉ trình lên như thế để thăm dò thái độ của y.
Chỉ cần một câu nói của y là có thể bảo Cung Chính Ti tiếp tục điều
tra nhưng y chỉ đóng bản tấu lại, gọi Phàn Ưng Đức đến hỏi vài chuyện
liên quan đến việc an táng ngũ hoàng tử.
Y đã tiếp nhận kết quả mà Cung Chính Ti viết trong bản tấu: “Nhũ mẫu trượt chân”.
Là y suy nghĩ không chu toàn ư? Không, y có thể xử lý chính sự tốt
như thế, làm sao có thể dễ dàng bị qua mặt. Đóng vụ án lại như thế,
chẳng qua là do không quan tâm lắm đến chuyện này mà thôi.
Y đọc lướt qua nhanh như gió, thậm chí rất có thể không chú ý đến câu liên quan đến ngọc bội kia.
Nếu đã thế, có thêm nửa miếng ngọc bội thì có tác dụng gì đâu?
Hạ Vân Tự im lặng để ứng đối, nhưng sau khi y đi, nàng lại mang miếng ngọc bội ra ngắm nghía thật kỹ.
Mấy ngày nay, bình tĩnh lại, thông qua miếng ngọc bội này nàng tìm ra được chút manh mối.
Hình dạng và hoa văn trên ngọc bội rất phổ biến nhưng miếng ngọc đã
cũ, tua rua cũng khá to, hơn nữa là màu nâu, không phải kiểu dáng tinh
xảo mà các nữ tử trong cung hay đeo.
Chứng tỏ chủ nhân của miếng ngọc bội này hẳn là đàn ông.
Nhưng hôm ấy trong hành cung không có đàn ông ở ngoài vào, trừ hoàng
đế ra thì không có người nào khác nên đó chỉ có thể là một hoạn quan.
Chất lượng ngọc bội cũng đã chứng thực điều này: Chất ngọc không quá
bóng, vải làm tua rua không quá quý giá, điêu khắc cũng khá đơn giản,
hoàng thân quý tộc hoặc quan lớn sẽ không đeo thứ này nhưng đối với cung nhân, nó vẫn là thứ quý giá nên chắc là cung nhân có cấp bậc cao mới
dùng.
Bản tấu mà Cung Chính Ti trình lên lúc nãy đã khiến nàng phát hiện ra nhiều điều nữa. Trong đó viết rất rõ rằng nửa miếng ngọc bội kia được
nhặt trong bụi cỏ cách thềm đá không xa. Mà Oanh Thời cũng đã nói rõ là
nửa miếng ngọc này nhặt được dưới chân núi phía sau sườn núi đó.
Hai nơi này cách xa nhau vài trượng, ngăn bởi một sườn núi không cao
không thấp. Dù ngọc bội bị vỡ văng ra thì cũng không thể văng xa như
vậy. Trong hành cung lại không có thú hoang gì, bảo là bị con gì đó tha
đi thì càng không thể.
Điều kỳ lạ này khiến Hạ Vân Tự cảm thấy rất khó hiểu, mãi đến một hôm chơi cờ với Hàm Ngọc mới đột nhiên lóe lên một ý.
Hôm đó Ninh Nguyên ít bài tập, được nghỉ sớm nên bèn sang đây với nàng.
Hai người chơi cờ, thằng bé ngồi bên cạnh thấy chán, bản thân nó cũng học đánh cờ nên không nhịn được mà mách nước lung tung.
Hạ Vân Tự dùng câu “xem cờ im lặng mới là quân tử” để nhắc nhở thằng
bé nhiều lần nhưng nó vẫn không nhịn được. Hàm Ngọc cười bảo: “Nếu ba
người có thể cùng chơi cờ thì hay biết mấy. Cho đại hoàng tử của chúng
ta thêm một nhúm cờ để thằng bé nhảy vào phá rối, ba người đấu với nhau
thì nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
Hạ Vân Tự nghe thế thì bật cười, cười được một lát bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Tối hôm đó, phải chăng không chỉ có hai phe?
Kẻ địch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, ngũ hoàng tử và nhũ mẫu tạm thời chính là mục tiêu ngắm bắn.
Nhưng ngoài ra, có khi nào còn có một thế lực nữa đang âm thầm nấp
trong bóng tối, đến đó trước nàng một bước, cố tình để Oanh Thời nhặt
được nửa miếng ngọc bội kia?
Suy đoán này khiến nàng rét run lên nhưng càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Nhưng nếu là thế, vậy người dẫn dắt nàng phát hiện ngọc bội đang có ý đồ gì?
Có khả năng đó là người chính trực, phát hiện nàng muốn điều tra nên
bèn dẫn dụ nàng phát hiện điều này, lấy lại công bằng cho ngũ hoàng tử.
Nhưng cũng có thể là muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thích thú
nhìn nàng và kẻ trong bóng tối kia xâu xé nhau.
Đáng tiếc đến giờ nàng vẫn chưa tra được rốt cuộc là ai.
“Nương nương?” Hàm Ngọc gọi nàng một tiếng. “Nương nương?”
Hạ Vân Tự hoàn hồn lại. “Đến lượt ta à?”
Hàm Ngọc khẽ cau mày, hỏi: “Sao lại đột nhiên thất thần như thế, cảm thấy không khỏe à?”
Nàng lắc đầu, đáp: “Không sao, chỉ nghĩ ra vài điều thôi.”
Nói xong nàng không giải thích gì thêm, Hàm Ngọc thức thời cũng không truy hỏi.
Suy đoán này khiến Hạ Vân Tự càng tò mò muốn làm rõ rốt cuộc chuyện
này dính líu đến những ai nhưng nói cho cùng thì trong tay nàng chẳng
qua cũng chỉ có nửa miếng ngọc bội mà thôi, không cách nào giúp nàng tìm kiếm manh mối khác.
Chuyện này cũng như rất nhiều vụ án khác trong cung, nhanh chóng bị lãng quên sau đó.
Diệp quý cơ cũng dần thoát khỏi nỗi đau mất con, có điều người trở
nên trầm tư hơn nhiều, không còn ngông nghênh kiêu ngạo như trước, kiệm
lời đi trông thấy.
Nhưng thái hậu nghe được tin dữ này thì bệnh nặng một trận. Cháu trai chết thảm như vậy, đối với người có tuổi như bà mà nói đó là một đả
kích lớn.
Cuối tháng tám thánh giá hồi cung, lúc này Hạ Vân Tự đã mang thai hơn bảy tháng, dọc đường xóc nảy, tuy cung nhân đã cẩn thận hầu hạ, không
quá khó chịu nhưng cũng không tránh được mệt mỏi.
Hạ Huyền Thời bèn đưa nàng đến thẳng Tử Thần Điện, bắt nàng nằm xuống rồi truyền thái y đến bắt mạch cho nàng.
Hạ Vân Tự mệt đến nỗi vừa nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay. Lúc nửa mơ nửa tỉnh, nàng nghe có tiếng bước chân vội vàng đi vào điện, giọng vui
mừng. “Hoàng thượng!”
Hạ Huyền Thời lập tức quát khẽ: “Kêu cái gì, không thấy quý nghi đang ngủ à?”
Sau đó có tiếng dập đầu, giọng của hoạn quan kia nhỏ đi nhiều nhưng
vui mừng thì không giảm: “Hoàng thượng, Nhu cơ nương tử lúc nãy truyền
thái y đến bắt mạch theo thường lệ, thái ý nói… nương tử đã có thai hai
tháng rồi.”
Hạ Vân Tự lập tức mở mắt ra, vui mừng nhìn sang. “Thật không?”
Hoạn quan kia lại dập đầu, đáp: “Dạ thật. Nô tài không dám mang chuyện này ra đùa.”
Thế thì tốt quá rồi!
Nàng và Chu Diệu vừa tiến cung là đã thân thiết, bây giờ đã cùng nhau trải qua hơn ba năm. Lúc mới tiến cung, Chu Diệu cũng từng được sủng
một hồi nhưng sau này càng có xu hướng bị thất sủng. Trong tình hình như vậy mà có đứa bé thì quả là niềm hy vọng lớn lao.
Hạ Vân Tự tươi cười, nhìn hoàng đế. “Thần thiếp phải đi chúc mừng Chu muội muội.”
Y cau mày nhìn nàng. “Chúc mừng cái gì. Mai hẵng đi.” Nói xong thì
căn dặn Phàn Ưng Đức. “Đi truyền chỉ tấn phong Nhu cơ thành quý cơ, làm
chủ Nghi Lan Cung, vài tháng nữa cái thai ổn định rồi hẵng chuyển, bây
giờ làm phiền Trang Phi chăm sóc. Đến bẩm với thái hậu một tiếng để
người vui mừng.”
Phàn Ưng Đức cũng tươi cười vui vẻ, cúi người nhận lênh. Hoạn quan kia thì dập đầu, thay Chu Diệu cảm tạ thánh ân.
Vì thế sáng hôm sau, Khánh Ngọc Cung trở nên vô cùng náo nhiệt, các
phi tần không ngừng nối đuôi nhau đến chúc mừng, những phi tần bình
thường thân thiết với Chu Diệu thì vào phòng ngồi trò chuyện một lát.
Lúc Hạ Vân Tự vào phòng thì trong phòng đã không còn đủ ghế để ngồi.
Nàng bèn ngồi lên giường. Hai ngày trước Chu Diệu đi đường xóc nảy
nên bị thái y bắt phải nằm trên giường dưỡng thai.Thấy Hạ Vân Tự đến,
nàng ta vẫn bướng bỉnh cố gắng vươn tay ra vỗ vào bụng nàng.
Hạ Vân Tự buồn cười, hỏi: “Muội làm gì vậy?”
Chu Diệu đáp: “Thay mặt con của muội chào hỏi ca ca tỷ tỷ của nó trước, coi như tạo mối quan hệ.”
Hạ Vân Tự phì cười: “Vậy ta phải gọi Ninh Nguyên sang đây, nó cứ mong có đệ đệ muội muội mãi.”
Bên cạnh có phi tần phụ họa vào: “Hai vị nương nương trước kia cùng ở Khánh Ngọc Cung, tỷ muội tình thâm chưa từng xích mích bao giờ. Bây giờ cả hai đều có thai, đều thành chủ một cung, chứng tỏ phong thủy của
Khánh Ngọc Cung rất tốt, thần thiếp rất muốn dọn qua đây ở này.”
Hạ Vân Tự nhìn nàng ra, mỉm cười ôn hòa: “Làm gì có chuyện phong thủy của Khánh Ngọc Cung tốt. Hai năm nay trong cung có không ít việc vui,
các tỷ muội cứ tận tâm hầu hạ hoàng thượng, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
Đây đều là những lời xã giao mà thôi, các phi tần có phẩm cấp cao nói chuyện với nhau nhiều nhất. Nhưng những lời này nghe cũng êm tai, một
số phi tần có phẩm cấp thấp hơn liền rời khỏi chỗ, cười cảm tạ rồi trở
về chỗ ngồi, tiếp tục trò chuyện với Chu Diệu.
Gần trưa, họ rời khỏi Khánh Ngọc Cung. Cả buổi sáng Trang Phi bận bịu sắp xếp, căn dặn các cung nhân về chuyện Chu Diệu dưỡng thai nên lúc
này mới có thời gian đến thăm nàng ta.
Hạ Vân Tự dứng dậy hành lễ, Trang Phi xua tay nói: “Không có người
ngoài, khách khí làm gì. Mau ngồi đi, bản cung bận cả buổi sáng mệt muốn xỉu.”
Hạ Vân Tự ngồi xuống, Chu Diệu gật đầu chào hỏi: “Làm phiền nương nương vất vả vì thần thiếp rồi.”
“Không có gì.” Trang Phi lắc đầu. Hạ Vân Tự để ý thấy nàng ta và Chu
Diệu đưa mắt nhìn nhau một cái, Chu Diệu sững người rồi họ lại nhìn
nhau, ra vẻ có gì muốn nói nhưng lại không nói.
Hạ Vân Tự lấy làm lạ. “Có chuyện gì thế?”
Trang Phi khẽ cau mày, cân nhắc một lát rồi nói ra: “Có chút chuyện,
hôm qua bọn ta bàn với nhau cả buổi trời mà vẫn chưa quyết định được.
Nghĩ lại muội rất được sủng ái nên muốn tham khảo ý muội một chút.”
Hạ Vân Tự đáp: “Nương nương cứ nói.”
Trang Phi đưa mắt ra hiệu, cung nữ bên cạnh bèn lui ra, nàng ta mới kể: “Muội có tiện nhờ người nhà làm giúp vài chuyện không?”
“Người nhà?” Hạ Vân Tự hơi ngạc nhiên, càng nghe càng không hiểu.
Không lâu sau nàng nhìn thấy cung nữ vừa lui ra kia đã quay lại, trên
tay bưng một bình rượu.
Trang Phi chỉ: “Rượu này là do Diệp quý cơ đưa đến hôm qua cùng với
không ít châu báu quý hiếm. Nhưng chỉ có nó là đồ ăn thức uống.”
Chu Diệu nói tiếp: “Nhưng đồ nàng ta đưa tới, làm sao muội dám uống?
Vì thế muội đã gọi thái y đến kiểm tra, sợ nàng ta hại muội.”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Có vấn đề gì không?”
Chu Diệu lại lắc đầu. “Thái y không kiểm tra ra gì. Có điều thái y
cũng nói rượu này quá mạnh, có khi không thể kiểm tra chính xác được,
ông ấy không dám bảo đảm.”
Hạ Vân Tự liền nói: “Vậy không uống là được mà.”
“Vốn định không uống thì thôi.” Trang Phi khẽ thở dài. “Nhưng Nhu quý cơ càng nghĩ thì càng cảm thấy những lờ Diệp quý cơ nói khi đó quá kỳ
lạ.”
Hạ Vân Tự hỏi: “Nói thế nào?”
Trang Phi trả lời: “Diệp quý cơ nói nàng ta biết người có thai không
nên uống rượu mạnh. Có điều rượu này được điều chế theo công thức đặc
biệt của nhà nàng ta, rất quý, nàng ta nhất định phải tặng để chúc
mừng.”
Chu Diệu lại nói tiếp: “Muội bèn khách khí nói với nàng ta vậy đợi
muội sinh xong sẽ uống nhưng nàng ta lại nói hoàng thượng rất thích rượu này, lúc rảnh rỗi để hoàng thượng uống một hai chén cũng tốt.”
Diệp quý cơ đau đớn vì mất con nên đổi tính cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu thật lòng tặng rượu thì cứ tặng thôi, nếu không có vấn đề gì,
sau này Chu Diệu uống thấy thích thì sẽ nhớ công của nàng ta.
Hà cớ gì nàng ta phải nói là hoàng thượng rất thích rượu này?
Không chỉ rượu, bất cứ lễ vật gì cũng không nên tặng như vậy. Tặng lễ vật cho một người nhưng lại thòng thêm một câu là người khác cũng rất
thích nó, vậy là có ý gì?
Hạ Vân Tự suy đoán. “Hay là nàng ta không cam tâm bị thất sủng nên muốn xin muội nói tốt cho trước mặt hoàng thượng?”
Nói xong thì tự nàng lại phủ định ý nghĩ này. “Muội và nàng ta không thân thiết, có nhờ cũng không nhờ muội.”
“Chứ gì nữa.” Chu Diệu khẽ chậc lưỡi rồi nhìn bình rượu kia, đôi mày
cau chặt lại. “Dù sao cứ nhìn thấy bình rượu này là muội lại thấy mệt,
không biết nàng ta có ý đồ gì nên càng thấy sợ hơn.”
“Cho nên bản cung nghĩ nếu muội tiện mở miệng nhờ người nhà, phải
chăng… nhờ họ tìm cách xem thử rốt cuộc rượu này có gì lạ hay không.”
Trang Phi lên tiếng nhưng vẻ mặt rất khó xử.
Nàng ta là nô tỳ hồi môn của Giai Huệ hoàng hậu, biết rõ tình cảm giữa Hạ Vân Tự và trong nhà như thế nào.
Có điều nếu thái y trong cung đã không thể tra ra được rượu này có
gì, vậy đành phải nhờ người ngoài. Mà người ngoài, không ai có thể có
năng lực hơn Hạ gia.
Hạ Vân Tự trầm ngâm suy tư một lát rồi do dự gật đầu. “Để muội thử xem.”
——
Thư Cảnh Điện trong Tư Tề Cung.
Cung nhân bị cho lui ra hết, trong điện vắng tanh, trông có vẻ hơi cô tịch, kết hợp với tiếng gió thu xào xạc hiu hắt bên ngoài thì càng thêm thê lương tiêu điều.
Diệp Lăng Sương ngồi bên giường, không ngừng dùng kim đâm vào bụng con rối trên tay, mắt đầy tơ máu, tràn ngập nỗi thù hận.
Tranh Hoa nói đúng. Tranh Hoa nói đúng.
Nhu quý cơ có thai hai tháng, như vậy khi đó là tháng sáu.
Vậy thì nàng ta vừa có thai là con nàng bất ngờ chết yểu.
Con của Nhu quý cơ khắc chết con nàng, khắc chết niềm hy vọng của cả gia tộc nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT