Họ đều không ngờ sau khi bị vạch trần, Thải Linh lại cắn Hàm Ngọc một miếng.
Thoạt nhìn thì đó chỉ là cắn càn để tìm cách bảo vệ mình nhưng nghĩ kỹ lại thì chắc chắn không chỉ là “cắn càn”.
Trong cung có biết bao người, biết bao chuyện phức tạp liên quan đến
nhau, nếu thật sự chỉ vì muốn bảo vệ mình thì cắn ai chả được.
Nhưng nàng ta lại khăng khăng cắn Hàm Ngọc.
Hơn nữa với tình hình khi đó, nàng ta có cắn Hàm Ngọc thì cũng không thể thoát tội, và nàng ta cũng biết điều này nhưng vẫn làm.
Chứng tỏ nàng ta hận Hàm Ngọc.
“Cô và cô ta trước kia có thù hận gì không?” Hạ Vân Tự hỏi Hàm Ngọc.
Hàm Ngọc nghiêm túc ngẫm nghĩ nhưng cuối cùng lắc đầu. “Không hề. Lúc còn ở bên cạnh Quý Phi, nô tỳ và cô ta không hay qua lại với nhau, và
nô tỳ cũng giúp cô ta vài lần chứ không hề có chuyện không vui. Sau này
nô tỳ bị đuổi đi thì cắt đứt liên lạc, lúc gặp lại chính là lần theo
nương tử đi thăm cô ta.”
Sau nay thường xuyên qua lại là vì Thải Linh nhờ Hàm Ngọc “giúp đỡ”.
Tuy sự cầu xin đó là đang giúp Chiêu Phi gài bẫy, rồi nhanh chóng trở
thành đôi bên gài bẫy nhau nhưng Hàm Ngọc vẫn luôn rất tốt với Thải
Linh.
Hàm Ngọc chưa hề đắc tội với nàng ta, vậy mà nàng ta lại hận Hàm Ngọc đến thế.
Hạ Vân Tự thở dài. “Người ta thường nói ‘yêu không biết bắt đầu từ đâu’. Xem ra đôi khi ‘hận cũng không biết bắt đầu từ đâu’.”
Ánh mắt Hàm Ngọc trở nên ảm đạm, mất mát. “Nô tỳ cũng không quá để
tâm đến nguyên nhân, có điều xem ra cô ta đã hận nô tỳ từ sớm rồi, vậy
mà nô tỳ còn một lòng cầu xin cho cô ta, bây giờ nghĩ lại thấy thật tức
cười.”
Giọng của nàng có chứa sự buồn bực thấy rõ. Hạ Vân Tự lắc đầu, đáp:
“Cô làm mọi việc không trái với lương tâm, không có gì sai cả, đừng vì
người khác mà trách bản thân mình.”
Dừng lại giây lát, nàng nhìn Hàm Ngọc không chớp mắt. “Nhưng khi nãy cô nhắc đến đứa bé… là không muốn tha cho nó hay sao?”
Mặt Hàm Ngọc lại lộ vẻ mâu thuẫn khó xử. Đắn đo một lát cuối cùng
cũng thả lỏng: “Không phải. Lúc nãy là do trong lòng khó chịu, nghĩ đến
cảnh sau này biết đâu nhờ đứa bé mà nàng ta sẽ sống tốt hơn nên cảm thấy không cam tâm. Nhưng nếu đi tính toán với một đứa bé chưa chào đời thì
nô tỳ cảm thấy…” Nàng lắc đầu bất đắc dĩ: “Không thể ra tay được. Trong
cung đấu đá thế nào thì cũng không nên trút lên đầu đứa bé.”
Hạ Vân Tự cũng thầm thở phào, nhoẻn miệng cười: “Cô nghĩ được như thế là tốt. Oan có đầu nợ có chủ, chúng ta phải nhớ kỹ điều này.”
Lúc Hàm Ngọc cầu xin cho Thải Linh, nàng từng cảm thấy nàng ta quá
mềm lòng. Bây giờ nàng lại sợ Hàm Ngọc nhất thời sinh lòng thù hận,
không quan tâm tới chuyện gì khác.
Có những chuyện xấu không được phép làm, lúc nào nàng cũng cảnh tỉnh
mình như vậy. Nỗi hận trong lòng càng lớn, nàng càng phải nhớ đến nguyên tắc của mình.
Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý là mình sẽ sa đọa thành ma quỷ trên con
đường thù hận thì cũng không muốn đến cuối đời nhìn lại, phát hiện mình
đã tội ác tày trời, mất hết nhân tính.
Oan có đầu nợ có chủ. mỗi nhát đao mà nàng đâm xuống đều phải trúng mục tiêu, không thể giận cá chém thớt được.
Nhất là đối với một đứa trẻ còn chưa chào đời.
——
Đến sáng hôm sau, màn kịch này lập tức truyền đi khắp các cung, Chiêu Phi lại lấy cớ không khỏe miễn vấn an nhưng điều này cũng không ngăn
được việc mọi người đều chú ý đến chuyện Linh thục nữ chuyển cung.
Đây là quả một đề tài nóng hổi lúc trà dư tửu hậu trong chuỗi ngày
dài nhàm chán của đám nữ tử nơi hậu cung. Đặc biệt là từ khi Quý Phi qua đời, Chiêu Phi nắm quyền hậu cung đã gần hai năm, chưa bao giờ ngã đau
như vậy.
Việc này ngoài mặt là lỗi của mình Linh thục nữ, hoàng đế nể tình đứa bé trong bụng nên không trách phạt. nhưng việc bắt nàng ta chuyển cung
và bảo Thuận Phi cùng xử lý chuyện hậu cung, thấy thế nào cũng giống như đang vả vào mặt Chiêu Phi một cái vậy.
Mà hiển nhiên là đối với việc này, Linh thục nữ cũng hoàn toàn không cam tâm.
Nàng ta chỉ an phận dưỡng thai đâu được vài ngày là lại gây ra sóng
gió. Người bên cạnh nàng ta một ngày ba lần bốn lượt đến Tử Thần Điện
bẩm báo, nói nàng ta có tâm sự nặng nề nên cái thai không vững, đêm nào
cũng khóc lóc cầu xin hoàng đế đến gặp nàng ta một lần.
Hoàng đế hoàn toàn không có phản ứng gì.
Gần đây y bận rộn chuyện chính sự, từ sau hôm đó cũng không có thời
gian mà bước vào hậu cung. Nghe nói cái thai của Linh thục nữ không ổn
thì cũng chỉ sai người sang an ủi vài câu, thưởng cho vài thứ là xong.
Hạ Vân Tự không có hứng thú đến trước mặt Linh thục nữ diễu võ dương
oai, những chuyện này đều do người bên cạnh bẩm báo với nàng.
Thời tiết ấm dần lên, hoa đào trước Triêu Lộ Hiên cũng nở rộ. Những
lúc rảnh rỗi, nàng liền ngồi trên hành lang, ngắm hoa đào, gảy đàn tỳ
bà, tiện thể nghe những chuyện vặt vãnh này.
“Nghe nói nàng ta nói xa nói gần vẫn không chịu nhận tội, chuyện này
chưa thể kết luận nên cầu xin hoàng thượng nghe nàng ta một lời.” Lúc
nói những câu này, sắc mặt Oanh Thời rất bình thản nhưng giọng thì mang
chút châm chọc. “Đêm đó… chẳng phải nàng ta đã nhận tội sao, bây giờ còn nói được những câu như vậy, đúng là tức cười. Lẽ nào phải đợi ăn đòn
thì mới nhận tội?”
Hạ Vân Tự mỉm cười, mười ngón tay lơ đãng dạo qua cung đàn: “Không
phải nàng ta cảm thấy chuyện này chưa có kết luận đâu, chẳng qua là ỷ
vào đứa trẻ trong bụng, muốn cược tình cảm của hoàng thượng, tìm cho
mình cơ hội vãn hồi thôi.”
Chuyện này không hề tức cười, nếu đổi lại thành bất cứ ai thì cũng sẽ muốn cược một chuyến.
Người ta nói xa mặt cách lòng. Bây giờ hoàng đế còn nhớ đến nàng ta,
là cơ hội duy nhất để nàng ta cứu vãn. Nếu để đến lúc sinh con là đã nửa năm sau, khi đó hoàng đế sớm đã quên nàng ta là ai, bất luận là giao
đứa bé cho Thuận Phi hay ban chết cho nàng ta thì cũng chỉ nói một câu,
nàng ta hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện.
Huống chi bây là nàng ta đã là một con tốt thí của Chiêu Phi, dù có
sống sót thì sau này cũng không thể yên ổn. Nếu có thể làm cho hoàng đế
đến thăm nàng ta, có lẽ Chiêu Phi còn vuốt mặt nể mũi, đây là một sự đảm bảo cho nàng ta sau này.
Những chuyện này không hề tức cười.
Điều thật sự tức cười là nàng ta cư nhiên muốn đánh cược tình cảm của đế vương.
Ngừng lại một chút, nàng lại hỏi: “Thuận Phi nương nương nói sao?”
Oanh Thời cúi đầu nói: “Dù gì trong bụng nàng ta cũng mang long thai, tuy bị cấm túc nhưng nếu muốn sai người đến Tử Thần Điện thì Thuận Phi
nương nương cũng không tiện ngăn cản, cứ mặc kệ nàng ta.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, không bình luận.
Thuận Phi sao lại “không tiện ngăn cản”? Là chủ một cung, muốn ngăn
thì sẽ ngăn được, không cứng rắn thì sẽ mềm mỏng khuyên nhủ, phân tích
lợi hại cho Thải Linh nghe, Thải Linh sẽ không dám làm bậy nữa.
Nhượng bộ như thế, rõ ràng là Thuận Phi muốn dung túng nàng ta.
Thuận Phi ở trong cung bao nhiêu năm nay, chuyện gì mà không biết, cũng hiểu ý thánh thượng hơn bất cứ ai.
Lúc này, chi bằng nàng giúp Thuận Phi một tay, coi như là trả món nợ ân tình.
Vì thế nhân lúc tiết trời ấm dần, nàng thường xuyên đến Tử Thần Điện
hơn, hàng ngày đều ăn vận lộng lẫy như muốn khoe sắc với mùa xuân đang
đến gần.
Ba ngày liền, lần nào nàng cũng gặp cung nhân bên cạnh Linh thục nữ, hoặc đứng hoặc quỳ ở đó đợi hồi âm.
Không cần nghĩ cũng biết hoàng đế sẽ không để ý đến họ.
Thậm chí hoàng đế còn không biết họ ở ngoài đó.
Hoàng đế bận rộn chính sự, đám người hầu bên cạnh đều biết những
chuyện vặt vãnh như lông gà lông vịt này không nhất thiết phải đến tai
y, cùng lắm cũng chỉ báo tới chỗ Phàn Ưng Đức mà thôi.
Hạ Vân Tự cũng không vội lên tiếng, đợi đến một ngày tấu chương trên
bàn làm việc của hoàng đế chất đầy, thần sắc của y trông khốn khổ vì khó giải quyết thì mới đứng bên cạnh mỉm cười, nói: “Tỷ phu không đi thăm
Linh thục nữ sao?”
Y đang tập trung tinh thần xử lý một bản tấu chương, mày nhíu chặt,
nghe thế cũng không ngẩng đầu lên: “Sao lại nói giúp cho nàng ta?”
“Mấy ngày nay thần thiếp đến Tử Thần Điện, hôm nào cũng thấy người
bên cạnh nàng ta đến cầu kiến.” Nói xong nang mỉm cười, giọng thản
nhiên. “Nàng ta từng hãm hại thần thiếp, thần thiếp làm sao nói giúp cho nàng ta, chẳng qua là sợ Thuận Phi nương nương khó xử thôi.”
Hoàng đế vẫn tập trung tinh thần, nhấc bút lên chấm mực đỏ phê duyệt
tấu chương, sau đó mới chậm rãi tiếp lời: “Thuận Phi làm sao?”
“Dù gì Linh thục nữ cũng hầu hạ bên cạnh Chiêu Phi nhiều năm, Thuận
Phi nương nương vuốt mặt phải nể mũi, không thể nghiêm khắc mà còn phải
hao tổn tâm trí quan tâm tới nàng ta.” Nói xong nàng thở dài: “Nhưng lần này tỷ phu bảo Thuận Phi nương nương cùng xử lý chuyện hậu cung, chắc
hẳn Chiêu Phi nương nương cảm thấy có chút ấm ức nên gần đây đều cáo
bệnh không chịu gặp ai.”
“Chiêu Phi không chịu gặp ai, chuyện của hậu cung đều dồn lên vai
Thuận Phi nương nương, Linh thục nữ lại ngày nào cũng gây chuyện, Thuận
Phi không phải ba đầu sáu tay, khó tránh khỏi mệt nhọc quá sức.”
“Cho nên… thần thiếp nghĩ muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc
chuông.” Nàng chớp mắt, giọng trong trẻo. “Tỷ phu đi thăm Linh thục nữ
một chút thôi là có thể hóa giải nỗi khó xử của Thuận Phi nương nương.
Còn không thì…” Dừng lại một chút, nàng cau mày nghĩ ngợi rồi nói:
“Không thì tỷ phu đi an ủi Chiêu Phi nương nương một chuyến cũng được.
Chiêu Phi có thể ra mặt chia sẻ bớt việc hậu cung thì Thuận Phi nương
nương sẽ không vất vả nữa.”
Nói xong, nàng nhìn y với đôi mắt trong veo, hàm chứa nụ cười, tỏ vẻ
hài lòng vì vừa tim được một ý hay, chỉ đợi y lựa chọn nữa thôi.
Thải Linh không biết điều, cứ gây rối là chuyện nhỏ, nhưng Chiêu Phi mang lòng oán giận ý chỉ của y mới là quan trọng.
Đối với hoàng đế, phi tần trong hậu cung chỉ có thể cúi đầu nhận ơn mưa móc chứ không ai có thể mang lòng oán giận.
Chiêu Phi xưa nay giả vờ hiền lương thục đức, ở trước mặt hoàng đế luôn ngoan ngoan phục tùng.
Vậy thì nàng sẽ lôi sự oán giận đó ra bày trước mặt y, âm thầm đâm Chiêu Phi một nhát.
Nàng lẳng lặng chờ đợi, cẩn thận quan sát mỗi một sự thay đổi nhỏ trên gương mặt anh tuấn của y.
Cuối cùng y cười xùy một tiếng. “Người bên cạnh mình làm ra chuyện
như vậy ngay trong ngày giỗ của hoàng hậu mà nàng ấy còn dám cảm thấy
uất ức sao?”
Hạ Vân Tự cụp mắt, không lên tiếng. Y gọi: “Phàn Ưng Đức.”
Phàn Ưng Đức bước tới, hoàng đế lãnh đạm nói: “Đi hỏi thăm xem sức
khỏe Chiêu Phi thế nào rồi. Nếu thật sự bệnh nặng quá không lo liệu được chuyện hậu cung thì trẫm sẽ nhờ thái hậu ra mặt, nắm lại quyền hành.”
Phàn Ưng Đức nhận lệnh: “Vâng.”
Y lại nói tiếp: “Còn nữa, đến Vĩnh Minh Cung, nói với Thuận Phi…” Vừa nói y vừa gõ tay lên mặt bàn, lắc đầu một mình. “Truyền chỉ giáng Linh
thục nữ xuống làm chính cửu phẩm thải nữ, nói với nàng ta trẫm niệm tình đứa bé nên vốn không muốn phạt nặng, lần này la do chính nàng ta không
thức thời. Nếu còn không biết phép tắc thế nữa thì đến lãnh cung mà
dưỡng thai.”
Lãnh cung.
Dọa thế là đủ.
Hiển nhiên là Thải Linh đã đánh giá cao cái thai trong bụng mình, hoàn toàn không nghĩ đến hoàng đế sẽ nói như vậy.
Thục nữ giáng xuống thành thải nữ là vừa vặn. Dù chỉ cách nhau một
phẩm nhưng thục nữ đã đường đường chính chính là cung tần mà thải nữ chỉ là nửa chủ nửa tớ. Giáng thành thải nữ, ngay cả việc sai người đến Tử
Thần Điện nàng ta cũng không có quyền, còn trở thành nô tỳ của Thuận
Phi, muốn bấu víu vào Chiêu Phi cũng khó.
……
Gần trưa, Hạ Huyền Thời phê duyệt tấu chương đến hoa cả mắt, cầm một
quyển lên, lật một vài trang là tiện thể nhét vào tay Hạ Vân Tự.
Nàng lật ra đọc như bình thường nhưng thật ra lại âm thầm cả kinh.
Là tấu chương thỉnh công cho các tướng sĩ của Đàm Tây Vương.
Nàng đến Tử Thần Điện đọc tấu chương bao lâu nay, đây là lần đầu
tiên đụng tới tấu chương có liên quan tới chiến sự. Tuy chỉ là thỉnh
công, là lệ cần làm sau khi dẹp loạn nhưng cũng đã khác với những tấu
chương bẩm báo chính sự thường ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT