Suốt hai ba tháng sau đó, Hạ Vân Tự liên tục đi lại gữa hoàng cung và Hạ phủ, càng đi càng cảm thấy lạ.

Đầu tiên là Hạ Vân Chước vô tình bắt được cung nhân trộm cắp, sau đó bèn khui ra hàng loạt những vụ việc lớn mà ngày cả thái hậu và hoàng đế cũng phải chấn động. Thế là có lý do đường hoàng để thay đổi người của sáu cục và Cung Chính Ti, mà cách làm y hệt như cách nàng đã thực hiện ở kiếp trước: Điều người của hành cung vào trong này và đổi người trong này về các hánh cung.

Sau đó, Chiêu Phi lại bị định tội vì bất kính với hoàng hậu. Lúc này hoàng đế đang “một lòng một dạ” yêu thương ái thê đang mang thai của mình nên đương nhiên sẽ không bênh vực Chiêu Phi mà nghe theo ý của hoàng hậu, giáng nàng ta xuống thành mỹ nhân, cũng rút luôn thẻ bài không cho thị tẩm.

Thẻ bài bị rút, phân vị bị giáng, muốn trở mình nghĩ cũng khó.

Sau đó trời bắt đầu vào đông, Chiêu mỹ nhân nhiễm phong hàn lâu ngày không khỏi, cuối cùng ngay cả cung nhân hầu hạ bên người cũng bị lây bệnh.

Hoàng hậu sợ bệnh lây lan nên hạ chỉ cho Chiêu mỹ nhân chuyển đến hành cung dưỡng bệnh. Chuyện này xuất phát từ việc lo lắng cho an nguy của cả hoàng cung nên không ai nói gì.

Chỉ có Hạ Vân Tự cảm thấy tất cả đều khác thường.

Đời trước vốn không có chuyện Chiêu Phi bị bệnh, bây giờ Chiêu mỹ nhân lại bệnh thế này, nàng cảm thấy nhất định có điều mờ ám trong đó. Vì thế ý nghĩ tỷ tỷ cũng trọng sinh lại không ngừng hiện lên trong đầu nàng nhưng lại bị áp chế tiếp. Một là vì tỷ tỷ đang mang thai, không thể chịu kích thích lớn, hai là vì nếu chỉ nhìn tình cảnh của Chiêu Phi thì dường như chưa đủ để nói gì.

Quý Phi và Thuận Phi vẫn còn đang yên ổn. Nếu tỷ tỷ thật sự trọng sinh về thì lý nào lại chỉ nhằm vào Chiêu Phi mà không để ý đến Quý Phi, Thuận Phi? Dù Thuận Phi đang ở hành cung không tiện ra tay thì tỷ ấy cũng nên xử lý Quý Phi trước mới phải chứ.

Tháng Chạp, tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu là Hứa thị được lâm hạnh, thụ phong thị cân.

Sau khi Hứa thị vào điện dập đầu ra mắt, Hạ Vân Chước cho tất cả mọi người lui ra, tiếp đó lấy từ trong ngăn bí mật của tủ sách ra một cuốn sổ nhỏ, chấm bút vào mực đỏ và gạch đi một dòng chữ.

Cuốn sổ được viết nắn nót rõ ràng từng chuyện một, đều là những việc quan trọng nàng cần phải làm. Hứa thị được thụ phong, nàng lại hoàn thành xong một chuyện.

Thật ra nàng cùng từng nghĩ có lẽ nên để Hứa thị gả cho người khác nhưng sau khi cân nhắc thì lại thôi. Với thân phận của Hứa thị, nếu xuất giá đi thì cũng chỉ có thể gả cho những gia đình bình thường, không vinh hoa phú quý bằng làm thái phi.

Kiếp trước nàng ở trên trời nhìn rất rõ Hứa thị làm thái phi rất tự do tự tại, cho đến khi lâm chung vẫn không cảm thấy mình không có được một phu quân tốt là chuyện cần tiếc nuối.

Như thế, Hứa thị là người có thể tự tìm niềm vui cho mình, nàng không cần phải đường đột đi thay đổi số mệnh của nàng ta, dùng danh nghĩa muốn tốt cho Hứa thị mà đi đánh cược cuộc đời nàng ta.

Cùng với đó, còn có Hàm Ngọc bên cạnh Quý Phi nữa.

Tuy cả đời Hàm Ngọc không con cái, cũng không nuôi dưỡng con của người khác như Hứa thị nhưng sau khi hoàng đế băng hà, nàng ta sống còn vui vẻ thoải mái hơn cả Hiền thái phi.

A Tự ban cho nàng ta một khu nhà ở ngoài cung, nàng ta vừa hưởng thụ vinh hoa phú quý của thái phi vừa ở ngoài tự do thoải mái. Có lẽ lúc còn trẻ ở trong cung bị trói buộc quá nhiều, sau khi xuất cung nàng ta đã âm thầm làm ra những chuyện “quá giới hạn”.

Nàng ta không tìm một người đàn ông tâm đầu ý hợp để sống cả đời như A Tự mà qua lại với rất nhiều tiểu quan trong các thanh lâu, nhà chứa.

Vì điều này, nàng tạm thời chưa đụng đến Quý Phi.

Kiếp trước Hàm Ngọc từng giúp A Tự khá nhiều, nàng muốn cho nàng ta một cuộc sống không âu lo cho nên nhất định phải đợi Quý Phi có thai, đẩy Hàm Ngọc lên giường của hoàng đế rồi mới tính.

Nếu không, theo ý nàng, đứa bé của Quý Phi không ra đời thì sẽ tốt hơn. Đứa bé kia cả đời thật đáng thương, từ nhỏ đã bị đám nữ nhân trong cung mang ra tranh quyền đoạt thế, sau đó lại bị phụ thân đuổi tới đất phong. Dù sau này Ninh Nguyên có quan tâm hơn tới nó thì cả đời nó vẫn cứ trầm uất, chi bằng đừng đầu thai vào nhà đế vương.

Về phần những cô gái sẽ vào cung sau này, nàng không cần phải bận tâm. Chu Diệc, Hòa Phi có địa vị cao, sẽ gả không kém, có chuyện gì đều có gia đình chống lưng.

Có lẽ giờ này Quý Phi đã sắp không nhịn được nữa rồi.

Hạ Vân Chước thầm nghĩ và cười lạnh một tiếng.

Nàng muốn nắm giữ trái tim hoàng đế, việc này còn dễ dàng hơn A Tự nhiều. Lúc đầu Hạ Huyền Thời không có tình cảm nam nữ với A Tự, A Tự có thể thắng lợi là phải tính toán tỉ mỉ.

Nàng thì khác, Hạ Huyền Thời yêu nàng, ít nhất là y nghĩ như vậy.

Bây giờ nàng đang mang thai, muốn y ở cạnh mình nhiều hơn, đương nhiên y sẽ không phản đối. Dù thỉnh thoảng có muốn đi đến chỗ Quý Phi hoặc người khác, chỉ cần nàng tỏ ra buồn rầu, lơ đãng hoài nghi y không yêu nàng nhiều thì y sẽ vội vàng chứng tỏ tình yêu ngay.

Cứ thế, nàng đã trói chặt y như vậy.

Cảm giác này kỳ lạ nhưng cũng thật sung sướng. Nàng từng cảm thấy thất vọng vì y đứng núi này trông núi nọ, đau lòng vì y ham mê mới mẻ nhưng bây giờ đã không còn quan tâm nữa rồi. Sau khi vứt bỏ tình cảm của y, mỗi một hành động chỉ còn là tính kế đùa cợt thì lại bất chợt thu hoạch được cảm giác sảng khoái khác thường.

Là vì cảm thấy đã trả thù được y sao?

Dường như phải, mà cũng không phải.

Cảm giác này giống như một người đang đánh cờ, mà đánh cờ vốn là một chuyện khiến người thấy say sưa nên dương nhiên sẽ dần sinh ra cảm giác khoái trá.

Hạ Vân Chước nhấm nháp hương vị chiến thắng ấy, tay thì nhàn nhã lật từng trang sổ, mắt tập trung vào một dòng chữ trên ấy.

Dòng chữ này được nàng viết màu đỏ, là việc vô cùng quan trọng vì nó liên quan đến sự bình yên cả đời của A Tự.

Nàng phải để Từ Minh Nghĩa vào cung rèn luyện.

Vài năm sau, đợi hắn trưởng thành hơn, nàng sẽ tìm cơ hội để hắn đi lập công, nếu không với thân phận của hắn hiện nay, chỉ bằng tấm chân tình là không thể cưới được A Tự.

——

Không lâu sau là đến tết Nguyên Đán. Hạ Vân Tự vào cung trước hai ngày như thường lệ để ăn tết với tỷ tỷ.

Vì vừa đổi một loạt cung nhân nên tết năm nay bỗng trở nên có cảm giác mới mẻ, ngay cả cung Tiêu Phòng cũng có những gương mặt mới, Hạ Vân Tự gặp được họ liền không ngừng suy nghĩ rốt cuộc tỷ tỷ làm sao.

Hôm giao thừa, hoàng đế tranh thủ đến cung Tiêu Phòng dùng bữa với hoàng hậu, lúc đó Hạ Vân Tự đang ngồi bên cửa sổ ăn điểm tâm, bất ngờ nhìn thấy y, nàng cũng ngẩn người ra.

Nhiều năm không gặp, huống chi ấn tượng cuối cùng y để lại cho nàng là dáng hình gầy gò khô đét.

Sau đó nàng đứng dậy hành lễ, hoàng đế mỉm cười. “A Tự cũng ở đây à?”

Giọng điệu ôn hòa, vẫn là dáng vẻ của một tỷ phu tốt vô cùng yêu thương tỷ tỷ.

Hạ Vân Chước tươi cười. “Nó đã vào cung hai ngày rồi.”

“À…” Hoàng đế ngượng ngùng. “Mấy ngày nay trẫm bận quá, trong triều có chuyện cần xử lý, tam đệ lại cứ vào kinh lôi ta đi cưỡi ngựa săn bắn, mà lại quá nhiệt tình nên trẫm không từ chối được.”

Hạ Vân Tự vừa ngồi xuống trường kỷ nghe vậy bèn biến sắc, Hạ Vân Chước đang bưng trà cho hoàng đế cũng lạnh mặt đi rồi lập tức cười bảo: “Cũng nên đi mà. Bình thường tam đệ không ở trong kinh, hiếm khi qua lại, hoàng thượng cũng nên khoản đãi đệ ấy.”

Hạ Vân Chước nói xong, răng lợi như muốn nghiến vào nhau.

Đáng hận là Đàm Tây Vương – kẻ đầu sỏ – nàng lại không thể động đậy hắn, bởi vì hắn có vai trò quan trọng trong một trận chiến vài năm sau. Chiến sự vẫn đặt lên hàng đầu, một khi thua trận không biết có bao nhiêu người phải bỏ mạng.

Nàng không thể vì lợi ích của bản thân mà mạo hiểm nên đành tạm thời nhẫn nhịn.

Có điều hiện tượng chiêm tinh mà Đàm Tây Vương nói đã xảy ra ngay trong đêm đại hôn của nàng hay nói cách khác, lúc này hắn đã xem nàng là kẻ địch.

Dù tạm thời phải nhẫn nhịn hắn thì nàng cũng phải đề phòng mới được.

Sóng ngầm càng mãnh liệt thì càng không thể hiện ra bề mặt nên cái tết này có vẻ rất hòa thuận vui vẻ.

Mồng ba tết, Hạ Vân Tự mới trở về Hạ phủ vấn an phụ thân và mẫu thân. Kiếp trước nàng và các trưởng bối trong nhà không có quá nhiều tình cảm, kiếp này cũng vậy, cộng thêm nàng phải vào cung với hoàng hậu nên họ sẽ không trách nàng, trò chuyện vài câu rồi cho nàng về phòng.

Hạ Vân Tự về tới phòng bèn xòe tay đếm những chuyện lạ xảy ra trong mấy ngày nay. Cơ bản đều là tỷ tỷ âm thầm tính kế một vài chuyện lặt vặt mà những chuyện này vốn không hề xảy ra trước đây.

“Tứ tiểu thư!” Từ Minh Nghĩa đột nhiên vào nhà, to tiếng gọi làm nàng giật nảy mình, bẻ ngón tay hơi đau nên xuýt xoa. “Ối!”

Từ Minh Nghĩa hết hồn, vội vàng nói xin lỗi. Nàng ngước mắt nhìn hắn. “Chuyện gì?”

Từ Minh Nghĩa lấy trong lòng ra một thứ gì đó, mỉm cười ném cho nàng. “Này, không phải cô thích ăn thứ này sao?”

Hạ Vân Tự đưa tay bắt lấy, mở giấy gói ra xem thì đó là một gói kẹo lạc.

Thứ này Tô Hàng có rất nhiều nhưng trong kinh lại hiếm. Một lần nàng tình cờ mua được nó từ những thương nhân Tô Hàng, sau này cứ thòm thèm mãi.

Bây giờ Từ Minh Nghĩa đưa cho nàng lại làm nàng nhớ đến một chuyện khác.

“Cảm ơn.” Nói lời cảm ơn mà lòng không yên, sau đó nàng lấy từ trong túi ra một cái túi thơm đưa cho hắn. “Đại tỷ cho ngươi này.”

Cái này là tỷ tỷ cho nàng, bên trong có mấy đồng tiền dùng dây đỏ xâu lại, cầu may mắn trong năm mới. Nhưng tỷ tỷ cho nàng hai cái, một cái nàng giữ lại còn một cái đưa cho Từ Minh Nghĩa.

Xâu tiền cho nàng kiếp trước có, gói kéo này của Từ Minh Nghĩa cũng có, nhưng cái túi thơm cho Từ Minh Nghĩa thì kiếp trước không có.

Sắc mặt của Từ Minh Nghĩa cũng trở nên phức tạp. “Sao lại có cả phần tôi?” Hắn gãi đầu. “Hoàng hậu nương nương có chuyện gì sai bảo sao?”

Hạ Vân Tự tặc lưỡi. “Không, tỷ ấy không căn dặn gì.”

Nhưng có thể tỷ ấy biết không ít chuyện lẽ ra không biết.

Nàng đã sắp không nhịn được nữa rồi, đợi tỷ tỷ bình an sinh sản xong thì nhất định phải tìm một cơ hội thăm dò rốt cuộc là sao.

——

Nháy mắt lại sang tháng ba, hoàng hậu sắp lâm bồn, Hạ phu nhân phụng chì vào cung chăm sóc, Hạ Vân Tự cũng đi theo.

Ngày sinh sản cũng giống như kiếp trước, có điều không có Quý Phi, Chiêu Phi quấy phá nên thuận lợi hơn nhiều. Sáng sớm đau bụng, tới quá trưa là sinh xong, đứa trẻ khóc rất lớn, chứng tỏ rất khỏe mạnh.

Bà đỡ và cung nhân đều mặt mày hớn hở tạ ơn hoàng đế rồi đặt đứa bé bên cạnh hoàng hậu y như trong ký ức của Hạ Vân Tự.

Hạ Vân Chước đưa tay sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nguyên, gọi Hạ Vân Tự. “A Tự, đến đây nào, muội làm di mẫu rồi đấy.”

Kiếp trước muội đã chăm sóc nó rất nhiều năm.

Hạ Vân Tự ngồi xuống bên giường, nhìn đứa cháu trai với tâm trạng rối bời.

Kiếp trước nàng từng cảm thán chỉ nháy mắt mà Ninh Nguyên đã trưởng thành nhưng bây giờ lại nghĩ, sao chỉ nháy mắt mà Ninh Nguyên lại trở nên nhỏ bé thế này.

Đang nghĩ ngợi thì có tiếng rèm châu vang lên, cung nữ vén rẻm đi vào, đi đến cạnh hoàng đế hành lễ. “Hoàng thượng, đây là canh hoàng hậu nương nương nấu cho người ạ.”

Hạ Vân Tự ngớ người, quay lại nhìn thì thấy hoàng đế cũng ngây ra, sau đó mỉm cười. “Sao sinh còn mà còn nấu canh cho trẫm?”

Hoàng hậu cũng dịu dàng mỉm cười. “Thần thiếp làm gì có ba đầu sáu tay như vậy, cái này hầm từ đêm qua, cả đêm mới xong, vừa hay giờ có thể ăn được.”

Hạ Vân Tự vừa nghe nói vừa âm thầm quan sát thần sắc của tỷ tỷ.

Trong khoảnh khắc bưng chén canh lên uống, nàng nhìn thấy rất rõ có một nét sắc lạnh ánh lên từ trong mắt tỷ tỷ nhưng lập tức bị che giấu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play